- Lão Đoàn, quá tham cũng không hay đâu đấy nhé, tôi mười bảy điểm cũng có thể thắng.
Một người đàn ông gầy gò dưới tay Đoạn Vĩnh Thuần cười tủm tỉm nói, người này vừa nói vừa nhận lấy số thẻ được đưa đến trước mặt.
Đoạn Vĩnh Thuần chỉ hừ một tiếng mà không nói câu nào, hai người còn lại cũng lắc đầu, thì ra ba người bọn họ vì muốn có được bài cao mà rút quá nhiều, cuối cùng lại thua.
- Tôi cũng muốn gia nhập, có được không?
Trương Thanh Vân đột nhiên nói.
Bốn người trên bàn đều quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt Đoạn Vĩnh Thuần chợt biến đổi, hắn nhìn thấy Triệu Giai Ngọc, lúc này vẻ mặt Triệu Giai Ngọc cũng không được tự nhiên, Đoạn Vĩnh Thuần chợt nói:
- Giai Ngọc, sao cô lại đến đây, tôi...Đây đều là những vị khách. Đúng rồi, vị này...Tiên sinh xưng hô thế nào?
- Chào giám đốc Đoạn, gặp ngài cũng không phải dễ dàng, phải ra hạ sách này cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, mong ngài thứ lỗi cho.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Tôi là Trương Thanh Vân, là người Ung Bình.
Trương Thanh Vân biết mình phán đoán không sai, thái độ của Đoạn Vĩnh Thuần cực kỳ cung kính và thận trọng đối với Triệu Giai Ngọc, vì vậy mà Trương Thanh Vân hắn nói chuyện cũng có thể thoải mái hơn.
Vẻ mặt Đoạn Vĩnh Thuần trở nên âm trầm nhưng cuối cùng cũng khống chế được tâm tình, hắn nói:
- Trương tiên sinh, vấn đề về Ung Bình tôi đã từng nói qua với chủ tịch Lệ và bí thư Hoàng, tôi nghĩ rằng cũng không cần phải bàn bạc lại.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không chút thay đổi, hắn dùng giọng sâu sắc nói:
- Như vậy thì tốt, không cần bàn bạc cũng tốt, giám đốc Triệu, cô thấy thế nào?
Triệu Giai Ngọc không ngờ Trương Thanh Vân lại đặt vấn đề lên người chính mình, vì vậy mà khoảnh khắc này nàng không có sự chuẩn bị. Nàng không hiểu ý đồ của Trương Thanh Vân nhưng mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn, cũng không biết nên mở miệng thế nào.
- À, cậu là Tiểu Trương! Tôi là Lý Phong Sơn, lúc này giám đốc Đoạn khá bận rộn, sau này tôi sẽ bảo hắn gọi điện cho Lệ Cương, cậu thấy thế nào?
Người tự xưng là Lý Phong Sơn đang đứng phía bên phải chợt đứng dậy dùng giọng ồm ồm nói. Người này mặt đầy râu quai nón, lưng hùm vai gấu, nếu nhìn bộ dạng thì rõ ràng rất có khí thế nhưng giọng nói hình như đã hơi mất kiên nhẫn.
Trương Thanh Vân cũng trở nên sững sờ, hắn lập tức trở nên cực kỳ tức giận. Hắn thầm nghĩ không biết Lệ Cương giới thiệu cho mình loại người gì, người này nói chuyện rất vớ vẩn, lúc nào cũng lấy cớ để hù dọa kẻ khác. Người này đường đường là nhân viên nhà nước, bị Trương Thanh Vân hắn bắt gặp ở sòng bạc mà còn dám xưng tên rõ ràng như vậy, nếu nói tên này là đầu heo thì không bằng nói hắn là loại người quá mức tùy tiện, căn bản không xem Trương Thanh Vân hắn ra gì.
- Chào Lý tiên sinh, không ngờ lại gặp anh ở đây. Nếu không có gì thì tôi và giám đốc Triệu cũng coi như là một thành viên, chúng ta cùng vào một phòng cho vui.
Trương Thanh Vân không có ý muốn lùi bước, hắn quay về phía nhân viên đang đi theo phía sau rồi nói:
- Chuẩn bị cho chúng tôi một phòng VIP. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Lý Phong Sơn trở nên sững sờ, hắn há hốc mồm không lên tiếng. Một câu nói này của Trương Thanh Vân làm cho đám bạn mà Lý tiên sinh gọi tới cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, khí thế của Trương Thanh Vân cũng làm mọi người cảm thấy không yên. Lý Phong Sơn là người thường xuyên đến Hồng Lâu hội sở nhưng chưa từng được vào trong phòng VIP, những gian phòng VIP chỉ chuẩn bị đặc biệt dành cho những hội viên có thẻ đỏ, tiểu tử này thật sự chỉ là thư ký của huyện Ung Bình sao? Không phải Lệ Cương gọi một cao nhân ra mặt đấy chứ? Vừa nghĩ đến đây thì trong lòng Lý Phong Sơn lập tức chấn động.
Đoạn Vĩnh Thuần cũng cảm thấy đầu mình phình to ra, hắn nhìn về phía Triệu Giai Ngọc mà vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Lúc này Đoạn Vĩnh Thuần giống như một đứa trẻ trong nhà làm ra một chuyện gì đó, có chút sợ hãi, có chút không yên, không có chút khí chất của một giám đốc công ty lớn.
Hai người còn lại cảm thấy tình hình không đúng thì lập tức đứng lên, tên đàn ông gầy gò nhìn Đoạn Vĩnh Thuần cười cười rồi gật đầu về phía Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc, hắn nói:
- Lão Đoàn, nếu anh đã có chuyện thì cứ tự nhiên, ngày khác chúng ta sẽ gặp mặt.
Vẻ mặt Đoạn Vĩnh Thuần lại càng trở nên khó coi, hắn vào đây "đãi khách" không kẻ nào biết được, trong lòng hắn tuy rất tức giận Trương Thanh Vân "đầu sỏ gây chuyện" nhưng không biết rõ mọi thứ thì không dám có hành động thiếu suy nghĩ, hắn đành phải cười lớn nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ bàn bạc lại.
- Được, Lý tiên sinh cũng nên vào cùng để làm người làm chứng, chủ tịch Lệ rất kỳ vọng vào anh đấy!
Trương Thanh Vân dùng giọng cực kỳ có thâm ý cười nói, tuy trên lưng hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng trong lòng lại thở phào một hơi. Hắn có một loại dự cảm giống như quá trình mạo hiểm của mình đã hoàn toàn chính xác. Thật ra vấn đề khó khăn của việc xây cầu trong huyện Ung Bình chính là ai chịu trách nhiệm về vấn đề tài chính, nếu vấn đề này được giải quyết tốt đẹp thì hoàn toàn có thể khởi công, Trương Thanh Vân hắn cũng có thể báo cáo kết quả công tác.
Lý Phong Sơn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hắn càng nhìn càng cảm thấy cực kỳ khó dò. Lúc này hắn cũng không còn kiêu ngạo, cũng không dám phản bác lời yêu cầu của Trương Thanh Vân, chỉ biết thuận miệng đồng ý.
Sự xa hoa của phòng VIP ở tầng một làm bốn người Trương Thanh Vân chấn động, tuy Trương Thanh Vân đã từng tiến vào trong một phòng VIP nhưng lúc đó vì Triệu Truyền mà tâm tư của hắn cũng không đặt nặng vào hoàn cảnh.
Lúc này Trương Thanh Vân dùng ánh mắt cẩn thận quan sát mới biết dưới phòng trải thảm lông thú loại tinh khiết, rất dày, người đi bên trên không sinh ra một chút tiếng động như mèo. Trên tường đều là những bức tranh xa hoa, đẹp đẽ, tất cả những chi tiết trang trí đều cực kỳ quý giá và khí độ. Giữa phòng là một chiếc bàn dài hình bầu dục, nhìn chất liệu thì hoàn toàn có thể biết được loại bàn này làm từ loại gỗ cao su Nam Mỹ chính thống và cực phẩm.
Bốn phía bàn dài là những chiếc ghế sa lông da thật được nhập từ Italy, nhân viên phục vụ Hồng Lâu hội sở rất lanh lợi, bọn họ biết rõ Trương Thanh Vân cần gì. Lúc này hai ba người đã thay đổi bố cục gian phòng thành một phòng hội nghị, sau khi sắp xếp xong thì có nhân viên đưa mâm thẻ bạc của Trương Thanh Vân ra giữa bàn, sau đó dâng lên cho mỗi người một ly trà thơm rồi cung kính khóa cửa đi ra ngoài.
- Chúng ta cứ nói chuyện cho thoải mái, tôi cũng không nói đến vấn đề quan trọng của công trình xây cầu Cao Kiến Dụ, dù thế nào cũng phải hoàn thành trong năm nay.
Sau khi tất cả mọi người đều đã ngồi xuống thì Trương Thanh Vân lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Đoạn Vĩnh Thuần bị tình cảnh hỗn loạn Trương Thanh Vân tạo ra làm cho không được tự nhiên, hơn nữa Trương Thanh Vân lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, hắn cũng không biết nên dùng từ thế nào cho phù hợp.
- Điều này không phải Trương tiên sinh đang làm khó người khác sao? Xây cầu cũng có liên quan đến vấn đề nước lũ, chúng tôi sao có thể xây được khi lũ về?
Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh dùng giọng lạnh lùng nói, rõ ràng cũng cảm thấy có chút bất mãn vì giọng điệu của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu gia một lúc lâu sau đó nói:
- Nếu như tôi nhớ không lầm thì công trình này đã được thành phố Vũ Đức duyệt vào năm 1996, có thể nói các người liên tục kéo dài thời hạn thi công. Dù cũng có một vài điều kiện khách quan nhưng tục ngữ có nói "Biết thì làm, không biết không nên làm", nếu dựa vào hợp đồng thì các người đã vi phạm quy ước.
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc khẽ động, nàng không ngờ Trương Thanh Vân lại ăn nói khéo léo như vậy, rõ ràng có thể lợi dụng vào hợp đồng để gây áp lực. Trước nay công ty xây dựng Thiên Hà đều cực kỳ cao cao tại thượng đối với những cơ quan chính quyền địa phương, dù huyện Ung Bình là chủ quản của công trình cầu Cao Kiến Dụ nhưng ký kết hợp đồng lại là thị ủy. Trước kia Hoàng Tung Sơn và Lệ Cương cũng không đề cập đến vấn đề này, không ngờ Trương Thanh Vân lại nắm chặt không buông.
- Trương tiên sinh, vấn đề cũng không phải như vậy. Nguyên nhân trọng yếu nhất của vấn đề công trình cầu Cao Kiến Dụ không thể hoàn thành đúng tiến độ chính là cơ quan chính quyền huyện Ung Bình không chịu hợp tác với công ty Thiên Hà chúng tôi, nói về vấn đề tài chính thì rõ ràng trước nay các người làm ăn rất vô trách nhiệm.
Đoạn Vĩnh Thuần ở bên cạnh đột nhiên chen ngang.
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm Đoạn Vĩnh Thuần, hắn biết tên này đang thầm phê phán đám quan lại tham ô tiền xây cầu. Nếu lãnh đạo cấp trên biết được chuyện này thì những người có trách nhiệm trong huyện Ung Bình chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm, nhưng Trương Thanh Vân cũng đã sớm có chuẩn bị về vấn đề này, hắn dùng giọng lạnh nhạt nói:
- Lời của giám đốc Đoạn rất đúng, chúng tôi đã ý thức được vấn đề này, hơn nữa cũng đã hành động. Trưởng phòng cầu đường Hùng Nhữ Lâm đang bị ủy ban kỷ luật điều tra, chúng tôi sẽ có câu trả lời thích đáng đối với công ty các anh về vấn đề này.