Bố Y Quan Đạo

chương 986: tiệc tiễn chân long trọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoa Đông, nếu so với một Kiều Quốc Thịnh rời khỏi Hoa Đông trong hiu quạnh thì Trương Thanh Vân về chuyển giao công tác có vẻ rất long trọng.

Tỉnh ủy Hoa Đông đặc biệt tổ chức tiệc tiễn chân ở hội nghị trung tâm Tân Uyển, tất cả thường ủy tỉnh ủy, ban ngành chính quyền, các thành viên chủ chốt của đại biểu quốc hội và hội nghị hiệp thương chính trị, tất cả lãnh đạo chủ yếu tuyến dưới đều tham gia tiệc tiễn chân lần này, tình cảnh long trọng vượt qua dự kiến của Trương Thanh Vân.

Trên tiệc tiễn chân, Ngô Ngôn Pháp đứng lên phát biểu, lão chăm chú tổng kết những thành tích công tác của Trương Thanh Vân từ khi đến Cảng Thành, đưa ra đánh giá rất cao cho hắn. Lão cho rằng Trương Thanh Vân là người đặt nền móng cho hợp tác khu kinh tế Hoàng Hải, hơn nữa còn là người vạch ra và chấp hành công tác cải cách ở Hoa Đông.

Ngô Ngôn Pháp cho rằng Trương Thanh Vân đến Hoa Đông là nguyên nhân căn bản của phương án trao đổi cán bộ vượt qua khu vực. Cuối cùng lão nói rõ, đồng chí Trương Thanh Vân có uy tín rất cao trong cán bộ và quần chúng Hoa Đông, lão đại biểu cho mọi người cảm tạ những cống hiến của Trương Thanh Vân những năm qua với Hoa Đông, cũng mong muốn Trương Thanh Vân ở trên cương vị mới sẽ tiếp tục đưa ra những cống hiến kiệt xuất cho đảng và quốc gia.

Ngô Ngôn Pháp là người đầu tiên phát biểu trong tiệc tiễn chân, đám người phía dưới vỗ tay như sấm dậy và kéo dài không thôi. Tâm tình của Trương Thanh Vân lúc này lên khá cao, Ngô Ngôn Pháp nói xong thì đến lượt hắn phát biểu, tiếng vỗ tay càng vang lên dữ dội.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn qua đám người đang ngồi đây, hầu như đều là những gương mặt quen thuộc. Có thể nói những người có quyền lực nhất Hoa Đông đều đang ngồi trong căn phòng này, chỉ cần tùy tiện chọn một người cũng là ủy viên tỉnh ủy.

Hơn nữa phần lớn đám người đều là cán bộ mà Trương Thanh Vân tiến hành điều chỉnh khi còn là trưởng phòng tổ chức, hắn đại biểu không tạo ra bầu không khí cho được?

Là một nhân viên của bữa tiệc hôm nay, Liên Nhược Hàm đứng ở góc trong cùng, vị trí trên kia tương đối cao, có thể làm cho người đứng bên dưới nhìn rõ ràng tình huống trên đài chủ tịch. Nàng có thể nhìn thấy Cao Cát Tường chồng mình đang ngồi ở hàng đầu vỗ tay rộn rã.

Phòng hội nghị được bố trí đài chủ tịch và hàng ghế trước, trên đài chủ tịch là các đồng chí thường ủy tỉnh ủy, lãnh đạo văn phòng đại biểu quốc hội và hội nghị hiệp thương chính trị hàng ghế trước chính là các lãnh đạo trên cấp phó bộ, phía sau mới là các cán bộ khác đến tham gia bữa tiệc tiễn chân.

Liên Nhược Hàm nhìn qua sơ bộ và đại khái đoán được những người tham gia tiện tiễn chân hôm nay đã vượt qua con số hai trăm, quy mô tiệc tiễn chân như vậy có thể so sánh với tình cảnh bí thư mới đến nhận chức, mà nhìn bầu không khí hiện trường cũng làm Liên Nhược Hàm tự nhiên sinh ra chút kích động.

Trương Thanh Vân đi, hắn rời khỏi Hoa Đông với cảnh tượng như vậy hoàn toàn giống như anh hùng rời đi. Tuy Liên Nhược Hàm đã phỏng đoán Trương Thanh Vân ra đi rất phong cách, nhưng tình cảnh nhiệt liệt hôm nay cũng làm nàng không ngờ. Text được lấy tại Truyện FULL

Trương Thanh Vân về kinh, điều này làm Liên Hàn ý thức được Hoa Đông không phải là mảnh đất cuối cùng của mình và Cao Cát Tường, một ngày nào đó bọn họ sẽ rời khỏi đây, đến lúc đó sẽ có tình cảnh gì?

Liên Nhược Hàm cũng không dám nghĩ rằng tình cảnh sẽ long trọng như lúc này, dù là nàng hay Cao Cát Tường bây giờ cũng đang phấn đấu gian khổ. Liên Nhược Hàm thân làm phó thư ký trưởng văn phòng chính quyền kiêm trưởng ban tổng hợp số hai, nhưng Kiều Quốc Thịnh đã phải cúi đầu bỏ đi, điều này làm cho tương lai một trưởng ban tổng hợp như nàng không quá rõ ràng. Bây giờ chủ tịch tỉnh là Tả Quân Dân, cũng không biết chủ tịch mới sẽ có yêu cầu gì khác.

Còn Cao Cát Tường, dù lần này hắn đã vượt qua kiểm tra của hội nghị đại biểu quốc hội, nhưng tình hình vẫn không khả quan, hơn nữa Lăng Thủy rất khó tạo ra thành tích, tương lai cũng không mấy trong sáng.

Khi tương lai đang còn phải lo lắng mà Trương Thanh Vân đã ngẩng cao đầu rời khỏi Hoa Đông, điều này là kích thích rất lớn với Liên Nhược Hàm. Nàng thấy lúc này bí thư Trương quá hạnh phúc, nhiều người đến tham gia tiệc tiễn chân, bí thư Ngô tự mình đứng lên phát biểu, hơn nữa còn đưa ra đánh giá rất cao cho Trương Thanh Vân.

Làm quan đến cấp bậc của Trương Thanh Vân, thấy được tình cảnh này còn yêu cầu gì hơn?

Người so với người có thể nói là giận đến điên người, Liên Nhược Hàm từ nhỏ có xuất thân gia đình phú quý, đến tận bây giờ vẫn còn là đối tượng cho bao người hâm mộ. Nhưng khi xuống địa phương này thì nàng cảm thấy mình rất kém, thủ đô là mảnh đất phồn hoa, nhưng đối với đám con cháu nhà quan thì lại là một chiếc giếng sâu.

Người khác về thủ đô chính là tình cảnh tăng kiến thức, tìm kinh nghiệm, nhưng đối với những người đã sống trường kỳ ở thủ đô như Liên Nhược Hàm thì rõ ràng là địa phương ếch ngồi đáy giếng. Liên Nhược Hàm năm xưa còn ở thủ đô thì nhìn thiên hạ chẳng qua chỉ là như vậy, không phải đã nói rồi sao? Chưa về thủ đô thì chưa biết mình là quan nhỏ.

Thủ đô có hàng loạt nhân vật chính trị, sao có thể so sánh với những gì cán bộ nông thôn có thể thấy được?

Nhưng Liên Nhược Hàm xuống Hoa Đông rèn luyện, sau vài lần khốn khổ, cuối cùng nàng mới hiểu, chính mình cũng là một người chẳng ra gì trong mắt người khác. Nàng rời xa thủ đô, mất đi sự che chở của gia tộc và trưởng bối, lúc này cực kỳ yếu ớt, ai cũng có thể giẫm lên đầu. Sự thật tàn khốc làm nàng hiểu ra được, thế giới chính trị là trò chơi của kẻ mạnh, chỉ có người mạnh mới đứng thẳng và tạo ra hào quang vô hạn, mà những người không thể nào trổ hết tài năng chỉ có thể làm nền cho những người mạnh mẽ kia mà thôi.

Không thể nghi ngờ, Trương Thanh Vân tuyệt đối là cường giả, vừa rồi khi Ngô Ngôn Pháp liệt kê những thành tích công tác của hắn, Liên Nhược Hàm đầu tiên sinh ra cảm giác sùng bái. Phải biết rằng khi Trương Thanh Vân đến Hoa Đông thì tình hình ác liệt hơn lúc này rất nhiều lần.

Hơn nữa Trương Thanh Vân đến Hoa Đông đầu tiên phải nhận chức phó, tạo ra thành tích trên chức phó, điều này làm Liên Nhược Hàm cảm nhận được hắn đã trải qua bao nhiêu cố gắng. Sau đó hắn tiếp nhận cục diện rối rắm ở Hoài Dương, hắn tích cực hòa giải, đau khổ chèo chống, cuối cùng thay đổi cục diện, đặt Hoài Dương lên chuyến tàu phát triển cao tốc. Quá trình này làm người ta khó thể tin, mà những gì chấn động lòng người bên trong cũng không cần tự mình đi cảm thụ, chỉ cần nghe Ngô Ngôn Pháp giới thiệu cũng có thể cảm nhận được. Lúc này Trương Thanh Vân đang đứng phát biểu trên đài, vẻ mặt hắn có chút kích động, hắn nói về những kinh nghiệm của mình ở Hoa Đông:

- Những năm trước tôi đến Hoa Đông, lúc đó đến với tâm tình không yên, thực tế lúc đó có nhiều công tác không thể làm, cũng hoàn toàn không hiểu gì về Hoa Đông.

- Nhưng sau đó vài năm tôi lại cực kỳ lưu luyến Hoa Đông, đây là đất địa linh nhân kiệt, nhân tài lớp lớp, sự cố chấp và cần lao của nhân dân Hoa Đông cũng làm người ta khắc sâu vào trí nhớ. Nếu nói không khoa trương, sở dĩ tôi có thành tích ngày hôm nay, tất cả đều có nguyên nhân những năm qua mưa dầm thấm đất, dần dần hiểu được tâm tình của cán bộ và nhân dân Hoa Đông.

- Từ khối đất Hoa Đông này, tôi đã hấp thu được những chất dinh dưỡng vô tận, đúng là kinh nghiêm trong những năm qua, đủ để cho tôi phát triển từ một cán bộ chưa quá trưởng thành lên cán bộ cấp cao của đảng.

Trương Thanh Vân phát biểu không có bản thảo, chẳng qua chỉ là ngẫu hứng, tuy vậy lời nói và nội dung vẫn rất cuốn hút. Tuy lời phát biểu cũng không quá mạnh mẽ, nhưng nghe hắn nói chuyện có thể cảm nhận được thế giới nội tâm, có thể thấy được những thành công huy hoàng.

Mà Hoa Đông cũng đã được chú định là địa phương có ý nghĩa đặc thù với kiếp sống chính trị của Trương Thanh Vân. Phần lý lịch ở Hoa Đông sẽ trở thành hào quang chính trị của hắn.

Cuối cùng Trương Thanh Vân nói:

- Các đồng chí, dù tôi ở xa Hoa Đông, nhưng tôi vẫn rất chú ý đến tương lai Hoa Đông. Tôi tin tương lai Hoa Đông sẽ rất phát triển, vì những năm qua dù xét về vấn đề đội ngũ cán bộ hay phát triển đều khó có nơi nào so sánh được.

- Mặt khác, lần này trung ương lại tiếp tục điều chỉnh ban ngành Hoa Đông, điều này làm cho thực lực ban ngành phát triển mạnh, càng có yếu tố ngưng tụ. Lúc này tôi nói lời cáo biệt với mọi người, đồng thời cũng chân thành mong muốn các đồng chí nỗ lực, sẽ có được tương lai huy hoàng. Cảm ơn mọi người.

- Bộp, bộp!

Những tiếng vỗ tay vang lên tràn ngập hội trường, bầu không khí hội nghị chợt nhiệt liệt chưa từng có. Cũng không biết ai dẫn đầu mà mọ người đều đứng lên vỗ tay, Trương Thanh Vân vung tay chào hỏi mọi người, nhìn qua giống như một vị tướng chuẩn bị đưa quân xuất chinh, vẻ mặt nghiêm túc và động tình, rõ ràng là không muốn ly biệt.

Liên Nhược Hàm ở hàng ghế phía sau cùng cũng không tự chủ được phải vỗ tay, nàng ngạc nhiên phát hiện có rất nhiều cán bộ nữ kích động hơn mình rất nhiều, thậm chí còn thấy có người khóc.

Tình cảnh này làm Liên Nhược Hàm nghĩ đến tiệc tiễn chân Kiều Quốc Thịnh vài ngày trước, lúc đó nàng cũng là nhân viên hội nghị, hôm đó người chủ trì là Canh Liệt, tình cảnh quạnh quẽ đến mức không ai có hứng thú vỗ tay. Người nào cũng hiểu Kiều Quốc Thịnh rời khỏi Hoa Đông có ý nghĩa thế nào, mà Canh Liệt cũng hiểu rất rõ.

Vì vậy quy mô bữa tiệc hôm đó rất nhỏ, chỉ có vài thường ủy khối chính quyền tham dự, mà hội nghị cũng không giống như lúc này, căn bản không có ai đứng lên tổng kết thành tích của Kiều Quốc Thịnh, chỉ có Kiều Quốc Thịnh phát biểu vài lời mà thôi.

Khi đó Kiều Quốc Thịnh đã không còn phong thái của một chủ tịch tỉnh, hắn giống như một tội phạm sắp bị đưa ra pháp trường, hai mắt trống rỗng vô thần, lời nói nhợt nhạt vô lực, thậm chí mái tóc cũng rối bù.

Liên Nhược Hàm thậm chí cảm thấy tiệc tiễn chân như vậy là một trò đùa, chính là hành vi xát muối lên vết thương của Kiều Quốc Thịnh. Nhưng nàng cũng biết quan trường không thiếp cấp bậc lễ nghĩa, Kiều Quốc Thịnh dù sao cũng chỉ là điều nhiệm, nếu công tác điều động mà Hoa Đông không có tiệc tiễn chân, đây chẳng phải là hành vi cho người ta chụp mũ sao?

Vì vậy dù ai cũng biết Kiều Quốc Thịnh lần này sẽ rất khó xử nhưng tiệc tiễn chân và hội nghị cũng phải được tổ chức, quan trọng là mọi người phải giả vờ vui vẻ tiễn chân, không quan tâm đối phương nghĩ thế nào, đến lúc vỗ tay thì tuyệt đối không được hàm hồ.

Kiều Quốc Thịnh và Trương Thanh Vân bất hòa, ngay cả thời điểm ra đi cũng có hai trạng thái khác biệt, mà sự khác biệt này giống như biểu hiện rõ mâu thuẫn giữa Kiều Quốc Thịnh và Trương Thanh Vân cũng không quá khúc chiết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio