“Đinh linh linh!!” Tiếng chuông cửa đột ngột reo lên, Hạng Ý chuyển mắt, nhìn thấy Mạc Bắc đi về phía cửa. Bình thản tháo kính râm xuống, tùy tiện đặt trên bàn sách, Hạng Ý đi theo Mạc Bắc ra mở cửa. Vừa đến cửa, liền nghe thấy giọng nói gấp rút của Âu Dạng, Hạng Ý ngừng chân, đứng lại ở góc rẽ.
“Mạc tiên sinh,” Âu Dạng thở hồng hộc, trán chảy ròng mồ hôi, “Đám người kia lại xâm nhập vào hệ thống của chúng ta, lần này tấn công rất mạnh, một khu vực bị hủy rồi.”
Mạc Bắc nhíu mày, theo bản năng quay đầu nhìn đằng sau, thấy sau lưng không có ai, hắn đi ra hai bước cẩn thận đóng cánh cửa phía sau lại.
“Anh chắc chắn là tổ chức kia?”
“Đúng vậy.” Âu Dạng thấy cửa được đóng chặt, nói lớn hơn một chút, “Phương thức khiêu khích thâm độc như vậy, ngoại trừ bọn chúng không còn ai khác.”
Mạc Bắc gật đầu, giọng giảm thấp xuống, “Anh trở về đi, tôi xem máy chủ bên đây có thể giải quyết hay không, anh cùng mọi người tiếp tục chống đỡ công kích.”
“Được.”
Âu Dạng nhìn qua sau lưng Mạc Bắc, vẻ mặt hơi bất an. Mạc Bắc cười, vỗ vỗ bả vai gã, “Yên tâm, Tiểu Ý không hiểu mấy thứ này, cánh cửa kia y cũng không mở được, không cần lo lắng.”
Âu Dạng bị nhìn thấu tâm tư, xấu hổ gãi đầu.
Mạc Bắc quay vào nhà thì nghe thấy có tiếng nước vang trong phòng tắm, hình như Hạng Ý đang tắm, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa lúc, tận dụng thời gian này…
Nhanh chóng ấn mật khẩu mở khóa, Mạc Bắc quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng tắm, lúc này mới lẻn mình đi vào mật thất. Lần tấn công này xác thực khó giải quyết, nhưng Mạc Bắc cảm thấy kỳ lạ, bên kia giống như đang chơi đùa, tựa như muốn trêu chọc bọn hắn, không giống như mấy lần trước nghĩ hết mọi cách muốn phá hủy kho số liệu của bọn hắn. Tuy rằng phức tạp, nhưng hắn vẫn bình tĩnh mà lần lượt giải trừ phong tỏa, khởi động lại khu vực bị hủy một lần nữa. Đến lúc làm xong rời khỏi phòng, trong phòng tắm vẫn còn truyền ra tiếng nước, Mạc Bắc nhìn lên đồng hồ treo tường, mất phút, hoàn hảo không quá lâu. Trong lòng vẫn chưa yên tâm về tình hình bên phía Âu Dạng, Mạc Bắc suy nghĩ một chút, đến cửa phòng tắm gõ nhẹ.
“Ca? Em đang tắm.” Giọng Hạng Ý nghèn ngẹt, dường như đang gội đầu, tiếng nói chuyện lục cục.
“À, em tắm đi.” Mạc Bắc bỏ tay xuống, nói lớn một tiếng với người bên trong, “Anh ra ngoài một chút, nếu em mệt cứ ngủ trước đi nhé.”
“Haiz, được rồi, vậy anh về sớm một chút.”
Mạc Bắc cười cười, mặc dù biết đối phương không nhìn thấy, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, “Ừ.”
Tiếng bước chân của hắn xa dần, đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tiếng nước trong phòng tắm đột ngột cũng ngừng theo.
Hạng Ý đẩy cửa ra, cúi đầu nhìn nơi vừa rồi Mạc Bắc đã đứng, yên lặng một hồi. Tiện tay lấy một cái khăn quấn ngang hông, Hạng Ý bước lên, đi từng bước đến chỗ chiếc kính râm được đặt trên bàn. Mặt kính râm được đặt đối diện với hướng mật thất, hai thấu kính màu đen, tựa như hai camera bí mật. Hạng Ý cầm lấy nó, ấn giữ viên kim cương được trang trí ở bên phải của mắt kính, trong nháy mắt, thấu kính màu đen giống như được khởi động hiện lên một màn hình, tức khắc dần hiển thị hình ảnh. Dáng hình mảnh mai của Mạc Bắc xuất hiện trước mặt, Hạng Ý nhìn chằm chằm vào lưng của hắn, từ từ chuyển hướng mắt dời về phía ngón tay của người đó.
Khung cửa, góc trên bên phải, cách ba mươi centimet.
Đôi mắt đen thẳm chậm rãi nhíu lại, trong con ngươi chiếu ra động tác ấn xuống của các ngón tay thanh thoát trắng nõn kia.
, , , , , … , …
Khóe miệng nhếch lên một độ cong rất khỏ.
Đóng nút hiển thị, Hạng Ý lại ấn giữ viên kim cương bên trái, nâng tay đeo kính râm lên.
Dựa theo hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, Hạng Ý đi tới trước cửa đè lên vật khởi động được giấu bên trong vách tường, quả nhiên, dưới bàn tay lập tức nổi lên một mặt bản nhỏ, cậu nhắm hai mắt chậm rãi nhớ lại chuỗi mật khẩu vừa rồi, nhấn đến con số cuối cùng, cậu không khỏi căng thẳng cả người.
“Chích.” Luồng tia hồng ngoại trước mắt đột nhiên biến mất, cánh cửa đang đóng cũng được mở ra theo đó.
Trái tim đập nhanh dữ dội, Hạng Ý mở mắt, nắm lấy tay cầm cửa, hít một hơi thật sâu, cuối cùng vặn tay mở cửa ra.
Lúc Mạc Bắc trở về đã là khuya, trong nhà tối đen vô cùng yên tĩnh. Theo bản năng nhìn về phía mật thất, mọi thứ như thường, hắn yên lòng, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra. Dường như người trên giường đã ngủ say, bên tai truyền đến tiếng hô hấp khe khẽ. Mạc Bắc cười cười, cẩn thận đi đến bên giường, cởi quần áo, rón rén chui vào trong chăn. Người bên cạnh chợt cử động, Mạc Bắc âm thầm căng thẳng, cứng người không dám động đậy, sợ đánh thức người đang trong giấc mơ, nhưng người bên cạnh chỉ chuyển mình một cái, cánh tay vô tình đặt trên người của hắn, giống như tư thế ôm, chân cũng gác lên, cả thân người gần như bao bọc lấy hắn. Mạc Bắc bị đè ép tới mức thở không nổi, nhưng không nỡ đánh thức cậu, ngước mắt nhìn vẻ mặt ngủ say của Hạng Ý, Mạc Bắc vô thức cũng rúc mình vào trong lòng cậu, tựa đầu trước ngực cậu, cũng nhắm mắt lại ngủ thật say.
Dưới ánh trăng, một đôi mắt từ từ mở ra, cậu lẳng lặng nhìn ngắm người ngủ say trong lòng, qua một lúc lâu mới từ từ nhắm mắt lại.
“Hôm qua, lần đầu một mình đánh BOSS.”
“Thành quả chiến đấu thế nào?”
Ngón tay nhanh nhẹn gõ, khóe môi Hạng Ý đắc ý cong lên, “Chiến thắng.”
Chiến binh kia đứng nhìn cậu một chút, như đang cười, xoay vòng múa máy, “OK, đêm nay tôi đi kiểm tra một chút, xem thử cậu có nói láo hay không ~~”
Hạng Ý nhịn không được co giật khóe miệng, đã quen với một Sở Mặc nghiêm túc, đột nhiên nhìn thấy một chuỗi gợn sóng (~~) phía sau, thấy vậy Hạng Ý có chút không quen.
“Vậy tiếp theo cậu định làm nhiệm vụ gì?” Bên kia còn nghịch ngợm gọi tới gọi lui, làm hành động đáng yêu thật sự rất ghê rợn ==
Hạng Ý nổi cả da gà, cụp mắt xuống, một tay ấn gõ bàn phím, “Chủ thành.”
Bên kia dừng một cái, bỗng nhiên ngừng nhảy, “Nhưng có hai BOSS trong thành, đánh thế nào?”
Hạng Ý thao tác để nhân vật ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn vào chiến binh, đồng tử như rụt lại, “Tách bọn hắn ra, tiêu diệt từng người.”
“Thế nhưng hai tên kia ở cạnh nhau mỗi ngày, không phải dễ dàng tách ra được. Muốn đánh, chỉ có thể hai người cùng đánh.”
Đôi mắt Hạng Ý hiện lên vẻ sắc lạnh, đến cả chữ đánh ra cũng lạnh băng, “Chú đã dạy tôi, gậy ông đập lưng ông.”
Bên kia sững sờ, không hiểu lắm, “Có ý gì?”
Hạng Ý ngừng một chút, rủ mắt nhìn kính râm trong tay, trong kính hiển thị ra hình ảnh phía sau cánh cửa mật thất, cậu cười lạnh một tiếng, chậm rãi gõ qua từng chữ, “Hôm qua sau khi vượt cửa ải, tôi biết được một tin tốt.”
“Tin gì?”
“Người ngủ say tám năm kia, hai ngày trước, đã tỉnh lại.”
Tam Giác Vàng, bến cảng ASera.
“Mạc Lẫm ca, mọi thứ đã xong xuôi, có thể lên đường rồi!”
Mạc Lẫm xoay người nhìn Tiểu Chu, vươn tay cầm lấy bản danh mục cẩn thận kiểm tra đối chiếu một lượt, “Thuyền viên đâu? Đến đầy đủ chưa?”
“Đến rồi đến rồi, anh yên tâm!”
Vào ban ngày bến cảng vô cùng náo nhiệt, nhưng A Lẫm lại không hề cảm thấy thoải mái chút nào, từ nhỏ hắn đã quen ở trong bóng tối, qua nhiều năm mới có thói quen quang minh chính đại này, có điều chỗ này quá nhộn nhịp, hắn vô thức cảm thấy sợ hãi, không có cảm giác an toàn. Xoa bóp bả vai cứng ngắc, A Lẫm ngẩng đầu đếm số người, đã đến đủ, có thể khởi hành rồi.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn đi tuyến đường Đại Tây Dương, A Lẫm có hơi căng thẳng, chưa kể nhiều ngày nay hắn luôn luôn bị mất ngủ, trong lòng thật sự rất mệt, hiện giờ đứng đây cũng cảm thấy đầu óc choáng váng. Cố gắng đứng vững, vừa định đi lên tàu, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp, “A Lẫm.”
Mạc Lẫm dừng bước, muốn quay người lại nhưng trước mặt đột ngột đen đi, hắn siết chặt nắm tay cố chịu đựng, sau đó quay người mỉm cười nhìn người vừa đến, “Hạng đại ca, sao anh lại tới đây?”
Sắc mặt Mạc Lẫm chuyển sang tái nhợt, nhưng Hạng Khôn lại không chú ý quá nhiều, chỉ đến gần cười nói, “Đến tiễn em, sao rồi, chuẩn bị xong chưa?”
Mạc Lẫm gật đầu, “Vừa định đi.”
Hạng Khôn cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng rụt lại, trong mắt như có gì muốn nói, yên lặng. Đầu A Lẫm thật sự rất choáng, nhưng vẫn không yên lòng, cố mỉm cười mở miệng hỏi, “Anh muốn nói gì sao?”
Hạng Khôn nhìn hắn một hồi, quan sát quầng thâm dưới đáy mắt của hắn, giọng điệu không tâm tình hỏi hắn, “Mấy ngày nay thấy em ngủ không được ngon.”
A Lẫm cảm thấy ấm áp trong lòng, nghĩ rằng Hạng Khôn lo lắng cho mình, liền lắc đầu cười, “Em không sao, anh đừng lo lắng.”
Hạng Khôn chỉ nhíu mày, con mắt trầm xuống, im lặng một lúc lâu rốt cuộc hỏi, “Anh chỉ muốn hỏi em, tại sao ngủ không được?”
A Lẫm sững người, trong lòng chợt hoảng hốt, “Em…”
Hạng Khôn chằm chằm quan sát hắn, không nói một câu nào, A Lẫm cảm thấy trái tim như đóng băng, mang theo chết lặng đau đớn, hắn cứng người một lúc, bỗng nhiên cảm giác tay Hạng Khôn đè lên vai hắn, đầu cúi xuống, giọng nói trầm thấp vang bên tai, “Lăng Diệc Phong đã tỉnh, đúng không?”
Toàn thân A Lẫm cứng ngắc, nơi bị Hạng Khôn đè chợt run rẩy lên.
“Hắn đã tỉnh, nên em không ngủ được?”
“…”
Sức lực trên bả vai càng lúc càng nặng, A Lẫm vốn đang đau đầu nhũn chân, bị gã đè ép đến gần như thở không nổi, chỉ theo bản năng mà cố gắng chịu đựng tất cả khó chịu, nỗ lực đứng thẳng lưng. Nhưng lời nói của người đàn ông này như con dao sắc nhọn, từng chữ từng chữ đâm vào trong lòng hắn, “Thật ra em muốn đi gặp hắn, vì sao không đi?”
Cả người đột nhiên rét run, cả ngón tay cũng cứng ngắc.
Trằn trọc khó ngủ, cả đầu đau như bị kim châm, nhưng hắn vẫn cố chịu, chịu đựng hai ngày, cũng sẵn sàng chịu đựng mãi mãi. Khoản nợ hắn nợ người kia đã trả xong, người kia tỉnh lại, hắn cũng không còn có lỗi với y nữa. Hắn muốn quên y, quên đi ký ức năm năm ở cùng với người đó, quên đi bộ dáng tươi cười yêu chiều, hoàn toàn quên đi hình ảnh toàn thân đẫm máu nhưng vẫn cố gắng bảo vệ hắn của người đó. Hắn muốn quên, hắn phải quên, hắn muốn ở lại bên cạnh Hạng Khôn, dù cho đầu đau đến vỡ nát, mắt nhắm thế nào cũng không thể ngủ được, nhưng hắn vẫn muốn ở lại.
A Lẫm sững người nhìn ánh mắt chất vấn mang theo vui cười của Hạng Khôn, hắn cảm thấy đầu choáng đến lợi hại, gần như không thấy nổi biểu tình của Hạng Khôn. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình có thể bật cười, “Em sẽ không đi, anh…”
Lời trong lòng còn chưa nói ra hết, Hạng Khôn bỗng nhiên buông lỏng bàn tay lùi về sau hai bước, khóe miệng hơi hất lên, nụ cười làm cho người khác không thấu hiểu nổi, “Muốn đi thì cứ đi, anh không ngăn em.”
Mạc Lẫm cảm thấy nhịp tim ngừng một chút, trong cổ họng có vị máu tanh nồng, hắn ngơ ngác nhìn người đối diện, bất chợt có cảm giác xa lạ.
Nửa đời người, hơn hai mươi năm, rốt cuộc người này xem hắn là gì?
A Lẫm ngây người cả buổi, cho đến khi tay chân hoàn toàn đóng băng, hắn mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Em đi vận hàng trước đây, anh yên tâm, em sẽ không bỏ trốn nửa đường.”
Hạng Khôn không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn, A Lẫm cảm thấy dáng cười có chút cứng ngắc, đoán chừng mặt mình cũng rất ngu, hắn liền chậm rãi thu lại nụ cười, đờ đẫn nhìn Hạng Khôn. Thật ra hắn không hay cười, Lăng Diệc Phong từng nghĩ hết mọi cách để khiến cho hắn mỉm cười, vì để cho hắn cười một cái, liền làm hết những chuyện ngốc nghếch, nếu hắn thực sự nở nụ cười, tên ngốc kia cũng sẽ cười ngây ngô mất vài ngày.
Nhưng hắn cố gắng cười lên vì người này, cuối cùng người này có để vào trong mắt hay không?
A Lẫm xoay người chậm chạp đi lên tàu, ở bến cảng gió biển rất nhẹ, ẩm nóng, hoàn toàn trái ngược với thành phố B, nơi đó gió rất khô, đôi lúc còn có gió lớn, cát bay đá phủ, thật đúng là không phải thời tiết thoải mái gì.
Thế nhưng đột nhiên cảm thấy, rất nhớ cái nơi gió cát mù mịt ấy.
Con tàu nhổ neo, A Lẫm đứng trong gió nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa của Hạng Khôn, giống như hơn hai mươi năm qua, luôn luôn là hắn quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của người đàn ông này. Trước mặt có hơi mờ, hắn lẳng lặng chuyển mắt, cuối cùng quay người, đi vào trong khoang thuyền.