Nếu lễ đính hôn xa hoa đến độ được lên truyền hình, thì hôn lễ chính thức càng sang trọng đến mức phải nói là khủng khiếp. Nhan Lập Khả ngồi trên du thuyền ngoài biển, đeo một chiếc kính râm lớn ngồi tận hưởng ánh nắng mặt trời. Tam Giác Bạc vẫn giống như trong trí nhớ, vẫn là trời trong xanh nắng ấm áp.
Nhan Lập Khả nheo mắt nhìn lên nền trời xanh thẳm, ngây ngẩn nghĩ đến ánh mắt của một người khi ấm áp cũng giống thế này.
Trên boong thuyền cao nhất của du thuyền, một người đang đứng đấy, cả người vận đồ đen, màu tóc và màu mắt đều là đen tuyền. Đứng yên dưới nền trời thoáng đãng như vậy, một người ăn mặc đồ đen hoàn toàn thật sự rất dễ thu hút ánh nhìn. Nhan Lập Khả uống một ngụm nước trái cây, vui vẻ híp mắt.
Du thuyền chậm rãi cập bờ, bên bờ là một đám người đang đợi để xem náo nhiệt, Nhan Lập Khả bước theo dòng người rời khỏi thuyền, nhanh chóng bị chen trái lấn phải, mà cái người được đám đông hâm mộ đang đi tuốt đằng trước kia dĩ nhiên cũng bị xô lấn đến mất hình tượng. Có điều trên mặt của y vẫn luôn tươi cười khéo léo, từ trong đám người Nhan Lập Khả trông thấy khuôn mặt vui vẻ của đối phương, đột nhiên cảm thấy thật khâm phục, cậu vốn không thể cười nổi, thật sự bị chen đẩy đến mất cả hứng.
Xô lấn nhộn nhịp tiến vào trong lễ đường, không ít khách quý đã đến, đôi kính đen lớn của Nhan Lập Khả cũng trở nên khiêm nhường. Cậu tìm một góc rồi ngồi xuống, miễn cưỡng dựa vào ghế nhìn nam diễn viên chính đang thề non hẹn biển trên khán đài.
Cậu cảm thấy cô dâu đứng bên cạnh người nọ giống như một chiếc bình hoa, chỉ là một bi kịch nhỏ dùng để tô đậm thêm cuộc đời của người đàn ông kia mà thôi.
Đã đến màn cô dâu chú rể trao nhẫn hôn nhau, cậu rốt cuộc không thể nhìn thêm được nữa, lặng lẽ hít vào một hơi rồi đứng dậy đi ra khỏi lễ đường.
Hạng Ý đúng thật thích hoa hồng, không nói đến toàn bộ bên trong lễ đường đều bày trí hoa hồng đỏ, mà ngay cả ngoài dãy hành lang khách sạn cũng rải tầng tầng lớp lớp. Nhan Lập Khả cảm thấy rất vui khi giẫm đi trên biển hoa hồng, sức lực dưới chân càng mạnh hơn, giẫm đạp biến một đường trải đầy hoa hồng xinh đẹp thành một đống ngổn ngang lộn xộn.
Nhan Lập Khả chơi chán rồi, dừng chân đứng yên một lát, quay mặt lại nhìn về hướng lễ đường, cậu cười một lần nữa, cuối cùng nhấc bước đi ra cửa lớn.
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vàng đến gần.
Nhan Lập Khả ngừng lại một chút, chậm rãi đứng yên.
“Tiểu Khả.”
Giọng của y hơi khàn đi, có vẻ rất ngạc nhiên.
“Tiểu Khả, là em đúng không?”
Nhan Lập Khả đứng im một lát, rồi từ từ quay người lại, tháo kính đen xuống, đập vào mắt là gương mặt sửng sốt của Hạng Ý, quả là hiếm thấy, người đàn ông này cũng sẽ có lúc bất ngờ sao. Cậu còn tưởng y luôn nắm chắc mọi phần thắng trong tay, không có bất cứ việc gì có thể làm y dao động. Trước đây là đánh giá thấp y, bây giờ xem ra đã đánh giá cao rồi.
Cậu khẽ mỉm cười, giọng điệu bình thản từ tốn, “Vậy mà vẫn nhận ra, Hạng tiên sinh đúng là nhìn thấu mọi việc.”
Trái tim của Hạng Ý bỗng nhiên co rút một nhịp bởi vì câu nói này, vẻ mặt kinh ngạc dần ổn định lại, trở về bộ dáng bình tĩnh thường ngày.
Nhìn xem, quả nhiên dáng vẻ này vẫn là thích hợp với y nhất.
Giọng của y cũng trầm xuống, “Em quả nhiên chưa chết.”
Nhan Lập Khả nhìn y, nghiêng đầu đặt kính râm vào lòng bàn tay, cười nói, “Thật có lỗi, làm Hạng tiên sinh thất vọng rồi.”
Hạng Ý nhìn chằm chằm vào cậu, con ngươi đen láy khẽ rung động. Cậu nhìn lại không hiểu, vẫn như thế, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cậu vẫn không thể hiểu thấu người này. Hang Ý quan sát cậu một lúc lâu, cuối cùng hỏi, “Em tới đây làm gì?”
“A, cũng không có gì.” Nhan Lập Khả nói xong, nhìn xung quanh tỏ vẻ rất cảm thán, “Nghe nói đây là hôn lễ sang trọng bậc nhất thế kỷ, đến để mở rộng tầm mắt.” Nhan Lập Khả nói, chơi đùa với kính râm trong tay rồi khẽ cười nói, “Hạng tiên sinh thật nhỏ mọn, tôi vì anh mà rơi đầu đổ máu, thế nào cũng nên gửi một tấm thiệp mời chứ nhỉ? Nhưng mà, ha ha, cô dâu rất đẹp, mắt chọn không tồi.”
“…” Hạng Ý im lặng, vô thức bước về phía cậu một bước.
Nhan Lập Khả nhìn y, đeo kính trở lại, “Nếu Hạng tiên sinh không còn chuyện gì khác thì tôi đi, a, tất nhiên, nếu như ngài bắt tôi lại thì tôi cũng không cách nào chống cự.” Gương mặt trắng nhợt bị che mất một nửa bởi đôi kính của Nhan Lập Khả đối diện với Hạng Ý, khóe miệng cong lên một nụ cười điềm tĩnh, “Hạng tiên sinh, tôi có thể đi không?”
Ánh mắt Hạng Ý rốt cuộc cũng chuyển động một chút, y bước về phía trước vài bước, đi thẳng đến khi đứng cách một bước trước mặt Nhan Lập Khả thì dừng lại, nhưng giọng nói không còn nguội lạnh như ngày thường, ngược lại có chút do dự, “… Tôi biết em hận tôi.”
Nhan Lập Khả tựa như muốn cười, cong miệng chậm rãi lắc đầu, “Hận? Ha ha, thật sự chưa nói tới, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi thôi, Hạng tiên sinh đừng quá lo lắng.” Nói xong, Nhan Lập Khả xoay người bước đi, đi thẳng đến cửa lớn thì đột nhiên dừng lại.
“Trong hòm thư, tôi để lại cho anh một lễ vật.” Vẻ vui cười trong giọng nói của Nhan Lập Khả dần biến mất, sau đó im lặng thật lâu, cậu quay lưng về phía Hạng Ý, hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Hạng Ý dường như trông thấy được bóng lưng mệt mỏi của cậu từ từ buông lỏng.
“Hạng Ý, bảo trọng.”
Không quay đầu lại, nhưng Nhan Lập Khả có thể cảm nhận được tiếng hô hấp của Hạng Ý bất chợt trở nên nặng nề. Cậu ngẩn người đứng yên tại chỗ, qua một lúc lâu đột nhiên cười lên như tự giễu, sau đó rời đi không lưu luyến.
Hạng Ý đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của thiếu niên đang dần khuất mất trong ánh nắng, bóng dáng mảnh khảnh kia trong trí nhớ đã từng khiến y thật sự hạnh phúc, nhưng những thứ đó cũng chỉ nằm trong kế hoạch giả dối của y mà thôi, đến những tiếng cười giả tạo kia, y cũng không nhớ thật ra vẫn còn vài phần thật tâm ở trong đó.
Y chỉ nhớ rõ một chuyện duy nhất. Hai năm trước, dưới ánh trăng người này tiến đến chỗ y, sau đó hỏi y, có thể dẫn cậu đi theo hay không. Mà hôm nay, người kia để lại cho y một bóng lưng, đạp lên ánh mắt trời, dần dần đi xa.
Nhan Lập Khả đến, giúp y báo thù, rồi Nhan Lập Khả đi.
Thoạt nhìn có vẻ là chuyện rất đơn giản.
Thế nhưng cảm giác chết lặng nguội xám trong tim này là gì?
Trước mắt rõ ràng là ánh mặt trời, nhưng y cảm thấy có chút mờ ảo.
Trong tim như có thứ gì đó muốn sống lại, nhưng còn chưa kịp tỉnh, đã chết đi.
Nhan Lập Khả không biết mình đang nghĩ gì, chỉ bước đi không mục đích, đúng vậy, chẳng còn mục đích. Thế giới rộng lớn đến như thế, vậy mà không còn nơi nào để cho cậu trở về.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi, thong thả bước đi, chờ một người đến để chấm dứt hết mọi chuyện.
Em chờ anh.
Thời khắc chia tay trong trận đấu súng ngày đó, cậu đã nói với hắn những lời này.
Đêm khuya ở chốn thành thị ồn ào, cảnh tượng xa hoa trụy lạc rộn rã, đám đông nói cười qua lại không ngừng, xung quanh cậu chỗ nào cũng ngập tràn huyên náo và sung sướng, nhưng chỉ có một mình cậu ở nơi đây lặng lẽ không tiếng động.
Nhan Lập Khả chỉnh lại cổ áo của mình, chậm chạp đi đến dưới bóng một ngọn đèn, ngước mắt nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mặt.
Cuộc sống trống rỗng, linh hồn trôi dạt.
Không có chỗ dành cho đau buồn.
Cậu vẫn luôn ấp ủ một ước mơ nhỏ. Làm một bác sĩ bình thường, mở một phòng khám bệnh bình dân, có một người yêu bình thường, sống một cuộc đời dân dã.
Một mơ ước tầm thường đến khiêm tốn, nhưng cũng không thực hiện được.
Sống nhiều năm như vậy, thật quá thảm hại.
Trong cuộc sống này cậu chỉ nhớ duy nhất những đau khổ, ngoại trừ đau đớn, cũng chỉ có khổ sở, không có thứ gì để luyến tiếc.
Cậu vì người kia mà làm tất cả mọi chuyện, nhưng cũng chỉ là đi ngược đường nhau. Thứ gọi là tình yêu sâu đậm, cuối cùng, vẫn là điều đáng chê cười.
Trong bóng tối, cậu nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đến gần, sau đó dừng lại trước mặt cậu, thông qua cửa sổ xe, loáng thoáng có thể nhìn thấy một đôi mắt lãnh lẽo với dáng người tiều tụy xơ xác.
Cậu dựa vào cột đèn ngẩng đầu lên, nhìn những con bướm đêm đang tung cánh bay xung quanh ngọn đèn nóng, nhìn một lúc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khóe miệng cong lên một nụ cười quen thuộc, cậu nghĩ, đây có lẽ là lần cuối cùng có thể cười.
Không còn giả dối, không còn mặt nạ, nhưng sao cười thật gượng gạo.
Tiểu Ý, nếu anh chết, em có buồn không?
Người bên trong bước xuống xe, đóng sầm cửa xe lại, dần dần có một đám người bao vây xung quanh.
Cuối cùng cậu cũng chờ được.
Cậu nghĩ, màn kịch này, đã đến lúc kết thúc.
Nhiều ngày sau, Hạng Ý trở về trang viên ở Monteria, không ngờ thủ tục hôn lễ lại phức tạp đến như thế, ông già họ Tiền kia cũng thật lắm chuyện, giày vò y cả mấy buổi tối đều không ngủ ngon được. Khó khăn lắm mới dỗ dành được vợ mới cưới ở lại Sao Paulo, tìm cớ một mình chạy về đây, y tháo cà-vạt xả quần áo rồi ngã ập lên giường, nhắm mắt cố hưởng thụ khoảng thời gian thanh thản hiếm có này.
Thật sự là quá bận, đến mức không có thời gian để ổn định lại tâm trạng hoảng loạn từ cái ngày Nhan Lập Khả đột nhiên xuất hiện cho đến nay.
Trong màn đêm, y nhắm mắt lại, không gian lành lạnh vắng vẻ đến mức y có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của mình. Y nhớ thiếu niên kia từng cười nói với y, cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ cười rộ lên thật sự của y, cũng nhớ cậu đã hứa, sẽ mãi mãi ở bên cạnh y. Những ảo ảnh cùng tiếng cười nói của người đó cứ hiện lên không ngừng, y lặng lẽ nằm yên, cố bỏ qua nhưng ảo giác kỳ lạ ngổn ngang đang xuất hiện liên tục ở trước mắt.
“Cậu thích Nhan Lập Khả sao?” Bên tai chợt vang lên câu hỏi của Tháp Tu Á.
Hạng Ý chầm chậm mở mắt, nghiêng người qua một bên, nhìn về phía khung ảnh luôn đặt ở đầu giường suốt ba năm nay.
Không dính một hạt bụi, ngày nào y cũng mang theo, đến nơi nào cũng trưng bày ở nơi thuận tiện.
Ảnh chụp Mạc Bắc mỉm cười đứng đằng sau ôm lấy y khi còn là thiếu niên, nụ cười thanh đạm ôn hòa, đến đôi mắt đen láy lấp lánh cũng ánh lên vẻ ấm áp. Y yêu nụ cười của Mạc Bắc, yêu thích vẻ mặt của hắn khi nhìn mình, yêu những kỷ niệm hạnh phúc trong quá khứ.
Y yêu những thứ này.
Chỉ có những thứ này.
Những cảm giác mà Mạc Bắc để lại cho y.
Nhưng cảm giác chỉ là cảm giác, người kia là Nhan Lập Khả, chỉ là một quân cờ có cũng được không có cũng chẳng sao, dù hình bóng có giống đến thế nào, người kia chỉ có thể là một cái bóng, không thể thay thế được người thật.
Mà người thật, đã sớm tan biến theo năm tháng từ ba năm về trước, không thể nào trở lại nữa.
Thật ra, sinh mạng này của y từ lâu cũng chỉ còn lại một cái xác không hồn, những thứ cảm tình có thể cháy lên kia đều là do gượng ép, lồng ngực trống rỗng, còn thứ gì có thể nảy lên đây? Nhan Lập Khả thật buồn cười, sao có thể nói sẽ khiến cho y thật tâm vui vẻ, bản thân y đến cả trái tim cũng không còn, cũng chỉ có tên ngốc đó mới có thể vì thứ vốn không tồn tại mà hy sinh tất cả.
Đồ ngốc.
Hạng Ý vươn tay tới đầu giường, cầm khung ảnh lên, chầm chậm ôm vào trong lòng.
“Ca,” Hạng Ý mỉm cười nhìn vào người đàn ông trong khung kính, giọng nói dịu dàng đến khó tưởng, “Cuộc đời này, em chỉ có mình anh.” Hạng Ý nói, mỉm cười nhẹ nhàng, “Anh phải chờ em, chờ đến kiếp sau chúng ta sẽ trở thành hai người bình thường, làm hai người dân thường nho nhỏ, giống như anh vẫn luôn hy vọng.”
“Ca, kiếp sau, đến lượt em thương anh.”
Trong khung hình, người kia vẫn đang cười, ánh mắt hiền hòa lặng lẽ nhìn vào y. Hạng Ý ngắm nhìn một chút, hốc mắt cay xè, kiềm không được đưa tay lau khóe mắt, sau đó cúi đầu hôn lên bờ môi lạnh như băng của hắn.
“Mạc Bắc, em yêu anh.”
…
“Cốc cốc.”
Hạng Ý nhắm hai mắt lại, đứng dậy đặt khung hình về chỗ cũ, rồi đi ra mở cửa.
“Âu Dạng? Chuyện gì vậy?”
Âu Dạng nhíu mày, đưa thứ đang cầm trong tay cho y, “Vài ngày trước có người đặt thứ này trong hòm thư, tôi đã kiểm tra một lượt, không có gắn vật gì nguy hiểm, chỉ là một bức thư.”
Hạng Ý nhận lấy, với tay bật đèn lên, chờ một lát để mắt thích nghi với ánh đèn, sau đó mới cúi đầu nhìn xem.
Đột nhiên, cả người bỗng chốc cứng đờ, toàn bộ thế giới như rung chuyển dữ dội.
“Thân gửi Hạng Ý.”
Chỉ bốn chữ, bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho cả thế giới của y hoàn toàn sụp đổ.
Từng chữ từng nét, đây là nét chữ mà y quen thuộc đến tận xương tủy. Chủ nhân của nét chữ này đã từng cầm tay y, dạy y viết chữ như thế nào, độ ấm của lòng bàn tay người đó y vẫn còn nhớ kỹ, những chữ người đó viết ra, y đều khắc ghi trong lòng đến chết cũng không thể nào quên được.
Gần như quên đi sự tồn tại của người bên cạnh, cũng không phát hiện ra bàn tay mình đang run lên bần bật. Hạng Ý gần như không cầm nổi phong thư, ngón tay run rẩy xé mãi không được một khe hở. Cố gắng ép mình bình tĩnh, Hạng Ý cảm thấy nhịp tim như sét đánh đang bùng nổ mãnh liệt bên tai mình.
Cuối cùng cũng lấy được bức thư ra, nhưng ngón tay mở ra vô cùng chậm chạp, cơn khủng hoảng cùng kích động điên cuồng đồng thời xô xé y, y hầu như không thể thấy được dòng chữ trước mắt.
Giấy trắng mực đen, từng câu từng chữ, giống như lưỡi dao sắc nhọn tàn bạo bới móc trái tim của y.
Bàn tay run rẩy, ngón tay tê liệt, bức thư như chất chứa lửa nóng, khiến cho y cảm thấy như bị thiêu cháy trong đau khổ.
“Tiểu Ý,
Anh nghĩ, trên đời này có lẽ anh là người hiểu em nhất, là người yêu em nhiều nhất. Từ ngày đầu tiên em chào đời, em chính là báu vật quý giá nhất trong lòng anh, anh không bao giờ quên được lần đầu tiên em tròn xoe mắt mỉm cười với anh, lần đầu tiên nghe tiếng em gọi anh là ca ca, lần đầu tiên khi em vừa biết đi liền lạch bạch bám theo sau anh, cả đời này anh cũng không quên được.
Tiểu Ý, hơn bất kỳ ai khác anh luôn hy vọng em được hạnh phúc, mặc cho những việc anh đã gây ra, anh thật sự không muốn làm tổn thương em, không muốn nhìn thấy em phải khổ sở, mong muốn em sẽ sống vô tư vô lo suốt đời. Nhưng dù anh có cố gắng thế nào, cũng không thể làm được. Hơn hai mươi năm đó, thứ anh để lại cho em, vẫn chỉ có hận thù thôi sao?
Nhưng anh vẫn muốn cầu xin em, xin em buông tha cho anh trai Mạc Lẫm của anh, cùng với Lăng Diệc Phong, khi trước là bọn anh thiếu nợ em hai cái mạng, nhưng Hoắc gia của em cũng nợ bọn anh ba mạng người. Nếu em muốn trách anh vì không chăm sóc tốt cho em, anh cũng đã dùng chính mạng của mình để trả cho em, đúng thật bọn họ có lỗi với em, nhưng em cũng lợi dụng anh hai lần để báo thù, tính đi tính lại, hình như bên anh đã trả giá nhiều hơn một chút. Nhưng, anh không yêu cầu em phải nhớ anh như vậy, cũng không cầu em suốt đời phải cảm thấy áy náy với anh, anh chỉ hy vọng em có thể chấp thuận một việc. Anh yêu em nhiều năm như thế, chưa từng đòi hỏi em bất cứ điều gì, chỉ lần này, hy vọng em có thể nghe theo anh một lần.
Cầu xin em, tha cho anh trai của anh và người yêu của y.
Coi như đổi lại việc anh vì em mà chết hai lần.
Tiểu Ý, con dao kia đã sớm cùn, anh mua cho em một con dao mới, xem như lễ vật cuối cùng anh tặng em.
Mạc Bắc, để lại.”
…
Trong đầu, trống rỗng.
Hạng Ý đờ đẫn đứng đấy, cả người run lên kịch liệt, ánh mắt trống rỗng vô hồn đến mức tái nhợt.
Đây là… Cái gì?
Mảnh giấy viết thư ở trong tay như dẫn theo luồng điện khiến cho y run rẩy không ngừng, ngón tay cuống quít buông nó ra, mảnh giấy chao lượn rơi xuống đất, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, Hạng Ý thẫn thờ nhìn xuống tờ giấy mỏng kia, khắp toàn thân giống cảm giác như bị ai đó dùng dao đục khoét sâu vào, đau đến mức khiến y không thể đứng vững, lảo đảo bám lên vách tường bên cạnh.
Trong mắt chỉ còn lại mảnh giấy trắng mực đen vô lý kia.
Đó là cái gì?
Cái gì gọi là… Mạc Bắc, để lại?
Mạc…
Ngón tay run rẩy bất giác cử động, lòng bàn tay còn đang cầm phong thư to lớn kia, bên trong nặng trịch, hình như vẫn còn vật gì đó.
Ngón tay càng run thêm dữ dội, y không thể cẩm nổi phong thư, ngã khuỵu xuống nền đất, chậm rãi đưa tay vào trong.
Một vật lạnh buốt, bằng kim loại sắc bén.
Y cảm thấy trong tim có thứ gì đó tan vỡ, ngay cả hít thở dường như cũng trở thành việc vô cùng khó nhọc, cả người cứng đờ không thể động đậy.
Qua thật lâu, y hít thở dồn dập, chầm chầm lôi vật ở bên trong ra ngoài.
Một con dao găm.
Kiểu dáng đơn giản, lưỡi dao bén nhọn. Chẳng qua, là hoàn toàn mới.
Kiểu dáng giống hệt như con dao đang nằm trong ngực của y, nhưng khác, là mới tinh.
Con dao găm này hơn mười năm trước.
Con dao găm mà Mạc Bắc luôn quý trọng ở trong lòng cho đến lúc chết.
Thứ này… Y chưa từng kể với bất cứ ai…
Hơn ba năm trước, khi y còn là thiếu niên. Ngày lễ Hoa Lâu năm đó, y tự tay dùng con dao này cắt từng nhánh hoa hồng, gói lại thành một bó hoa xinh đẹp rồi đẩy vào trong lòng Mạc Bắc. Nụ cười đêm đó của Mạc Bắc, cả đời này y cũng không quên được, không phải dáng cười nhàn nhạt gượng gạo của ngày thường, mà là thật sự hạnh phúc, đến cả đôi mắt cũng cười cong lên thành hình trăng lưỡi liềm vô cùng xinh đẹp.
Cắt suốt một đêm khiến con dao cùn đi rất nhiều, y nhớ rõ ngày hôm sau đã vứt nó đi, nhưng sau đó lại được Mạc Bắc nhặt về, từ đó hắn luôn luôn mang theo bên mình, cất giữ nhiều năm, đến tận giây phút cuối cùng khi tim người đó ngừng đập, con dao này rơi xuống lòng bàn tay y, từ đó về sau lại được cất kỹ trong ngực của y, lẻ loi nằm sâu trong tâm trí.
Đây là hồi ức của y và Mạc Bắc.
Là ký ức của riêng y và Mạc Bắc.
Siết chặt con dao mới tinh ở trong tay, đôi mắt trống rỗng của Hạng Ý dần nảy lên tia sáng cuồng loạn, y bỗng nhiên đứng bật lên, trừng mắt nhìn thẳng vào Âu Dạng đang đứng ngu ngơ nãy giờ, giọng nói vặn vẹo khô khàn, cố nặn ra từng chữ từ trong cổ họng, “Ai… Là ai gửi đến?! Là ai gửi thứ này đến!”
Âu Dạng kinh ngạc nhìn vào biểu tình khủng bố của Hạng Ý, hắn chưa từng thấy y thất thường như vậy, sợ hãi vội vã trả lời, “Là Nhan Lập Khả. Cậu ấy mở hòm thư rồi đặt thứ này vào, có camera ghi lại, tôi đã kiểm tra rồi.”
Ngay tức khắc, cả thân thể rét lạnh, Hạng Ý siết chặt nắm đấm, gần như muốn siết ra máu, “Nhan Lập… Khả?”
“Đúng, là cậu ấy.” Âu Dạng lập tức gật đầu, “Nếu Đại thiếu gia không tin thì cùng tôi đến phòng giám sát xem lại, tôi đã mang đoạn băng ghi hình kia…”
Còn chưa nói hết, Hạng Ý đã đẩy mạnh người phía trước, giọng nói nghiêm lạnh như ác quỷ đến từ địa ngục, “Đi!”
Âu Dạng chưa bao giờ trông thấy Hạng Ý kích động như vậy, giọng điệu âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt tràn đầy tơ máu, có điều dường như bên trong vẻ độc địa của giọng nói đó còn lẫn theo một chút run rẩy. Hắn không dám nhìn thêm hay hỏi nhiều, vội vàng dẫn Hạng Ý đi vào phòng giám sát.
Bật băng ghi hình lên, trên mặt tường đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen. Bóng dáng nhỏ gầy đó càng lúc càng đến gần, chầm chậm đi về phía trước, cuối cùng dừng lại trước hòm thư, đứng yên một lúc. Thiếu niên không hề ngụy trang, bình thản mở nắp hòm thư ra, tựa như cố tình đối mặt về hướng có camera, không hề che giấu một chút nào. Hạng Ý nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn thấy cậu lấy ra một phong thư từ trong ngực, sau đó đặt vào trong hòm thư, rồi đóng nắp lại.
Thiếu niên lẳng lặng đứng yên trước ống kính thật lâu, lâu đến mức khiến Hạng Ý cảm thấy giống như thời gian đã ngừng lại.
Một lúc sau, bỗng nhiên cậu chầm chậm ngẩng đầu lên, từ từ ngước mắt, đôi mắt đen láy óng ánh lặng lẽ nhìn thẳng vào camera, sau đó, khóe miệng cậu cong lên, đôi môi vẽ ra một nụ cười ôn hòa điềm đạm.
Cậu nhìn y, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tiểu Ý, tạm biệt.”
Trong nháy mắt, cả thế giới trở nên vắng lặng.
Hạng Ý ngơ ngác nhìn nụ cười trên khóe môi của thiếu niên, ngơ ngác nhìn vào cặp mắt dịu dàng kia, đờ đẫn đứng nhìn, mọi thứ xung quanh như ngừng lại, bên tai không còn tiếng động nào khác, toàn bộ máu trong cơ thể dường như đều đông lại trong tĩnh mạch, cứng ngắc lạnh lẽo, khiến cho y không tài nào hô hấp được.
Trái tim, từng nhịp, từng nhịp, từ cứng ngắc, rồi chậm chạp nảy lên, đập mạnh, càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng dữ dội, cuối cùng điên cuồng gào thét, va đập kịch liệt ở nơi sâu nhất trong lồng ngực.
Đột nhiên, trong cổ họng vọt lên một mùi tanh nồng, y còn chưa kịp phản ứng, một búng chất lỏng màu đỏ tươi đột ngột trào ra khỏi miệng, chảy xuôi theo cằm của y, nhỏ từng giọt xuống mảnh giấy trắng mực đen kia.
Mạc Bắc, để lại.
‘Trong hòm thư, tôi để lại cho anh một lễ vật.’
‘Hạng Ý, bảo trọng.’
‘Tiểu Ý, tạm biệt.’
Bên tai bỗng nhiên vang lên ầm ầm, trong chớp mắt y cảm thấy tất cả mọi thứ trước mặt, sụp đổ hoàn toàn.
“Mau…” Thì thào, run rẩy với lấy bàn tay, y đột ngột nắm lấy vai của Âu Dạng, ánh mắt cuồng loạn chỉ còn một màu đỏ tươi, “Mau đi tìm Nhan Lập Khả, mau đem người đó tới đây, đi nhanh!!!”
Âu Dạng hoảng sợ bàng hoàng nhìn Hạng Ý đang hoàn toàn mất kiểm soát, người này như phát điên rồi, bàn tay siết chặt vai của hắn cứng ngắc giống như đá. Hắn hoang mang nhìn y, nhất thời không biết phải nói thế nào. Hạng Ý hung hãn trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn vẫn đứng yên, liền giận giữ bóp chặt bả vai hắn, giận dữ quát lên, “Tôi nói anh đi mau có nghe không?! Con mẹ nó anh đứng đấy làm gì!”
Bả vai bị bóp siết đau đến nỗi hắn phải kêu thành tiếng, Âu Dạng cố cắn răng chịu đau, run rẩy nói, “Đại, Đại thiếu gia…”
Hạng Ý trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào hắn.
Âu Dạng nuốt nước miếng, nhanh chóng nói khẽ, “Nhan Lập Khả… Nhan Lập Khả đã chết từ hôm qua rồi, bị Lăng Viêm tra tấn năm ngày, ngày hôm qua chết rồi… Thi thể cũng bị thả xuống biển. Hôm qua tôi… Tôi đã nói với cậu, cậu không hề tỏ vẻ…”
Chưa nói hết câu, người trước mặt đã bất động, trong thoáng chốc gương mặt dữ tợn chợt biến thành si ngốc, tất cả cảm xúc cùng động tác bỗng nhiên cứng đờ lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Âu Dạng, giọng nói trống rỗng.
“Chết… rồi?”
Âu Dạng dè dặt gật đầu.
Hạng Ý dường như ngu si rồi, đôi mắt không hề chuyển động. Âu Dạng cẩn thận rút bả vai mình ra từng chút một, cúi đầu liền phát hiện chỗ bị Hạng Ý siết đã chảy ra máu. Hắn sợ hãi rụt mình, nhanh chóng cúi đầu rồi đi ra, nhưng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, người đàn ông bên trong vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, như một bức tượng điêu khắc, nguội lạnh và tái nhợt.
Âu Dạng rời đi mà lòng còn chưa rõ, hắn không biết Hạng Ý bị làm sao, ngày hôm qua khi mới biết được tin này y chỉ thất thần một lúc, nếu như đau khổ, tại sao bây giờ mới…
Rốt cuộc bên trong bức thư đó viết cái gì…
Đương lúc hắn đang bối rối bước xuống cầu thang, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng gào thét đau đớn, tiếng rống giống như tiếng khóc không thành tiếng, thê lương mà run rẩy.
Âu Dạng liền kinh hoàng, vội vàng chạy về phòng giám sát, đẩy mạnh cửa ra, đột ngột trông thấy Hạng Ý té ngã trên một đống giấy tờ hỗn độn, y té sấp, ngón tay rụt lại như đang co giật. Âu Dang càng hoảng sợ thêm, nhanh chóng chạy tới nâng y dậy. Sắc mặt Hạng Ý trắng bệch, trán toát đầy những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, ngay cả vết bớt luôn luôn đỏ sậm như máu giờ phút này cũng run rẩy đau khổ theo cơ thể.
“Mạc Bắc…” Máu tươi trào ra khỏi khóe miệng Hạng Ý giống như có một vết rạch lớn bên trong, Âu Dạng gần như có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực của y đột nhiên vỡ nát.
Hắn mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, một tay nắm chặt lấy tay của Hạng Ý, tay kia nhanh chóng lấy điện thoại gọi người đến. Không tới mấy giây, một đám người chạy vào, ba chân bốn cẳng dìu Hạng Ý ra khỏi phòng. Toàn thân y run rẩy dữ dội, cơ thể phát sốt đến độ nóng cháy cả người, sắc mặt xơ xác tái nhợt, cả người cũng sớm ướt đẫm.
Trong miệng y vẫn thì thào gọi một cái tên không xa lạ, dù liên tục ho ra máu nhưng gọi không ngừng, những chữ trong cái tên kia dường như cũng muốn hòa quyện vào dòng máu nóng rực này.
Mang y ra khỏi biệt thự để đưa đến bệnh viện, nhưng vừa mới đi tới sân vườn, một mùi hương hoa hồng ngọt ngào chợt lan tới, đôi mắt đang nhắm chặt của Hạng Ý bỗng nhiên mở toang ra, y giãy giụa thoát khỏi cánh tay đang dìu của Âu Dạng, đám người hoảng sợ, vội vã muốn giữ y lại, nhưng y lại giống như con thú hoang bị kiềm hãm, cả người căng lên không hề nương tay mà đánh lại đám người muốn ngăn cản, đôi mắt đỏ ngầu, loạng choạng chạy về hướng ngôi mộ.
Từng bước từng bước, trước mặt bao nhiêu người, y ngã ập xuống nền đất trước bia mộ, dường như đã mất hết sức lực, y gắng sức bám lên tấm bia, chống người dần dần đứng thẳng dậy.
Đám người cuống quít đứng xung quanh, y thở hổn hển từ từ đứng lên, cố sức nói ra, “Mở ra…”
“Cái gì…”
“Mở… Mở mộ ra….” Hạng Ý đột ngột túm lấy cổ áo Âu Dạng, dùng hết toàn sức rống lên, “Mở ra, mau mở ngôi mộ ra!!”
Hạng Ý dữ tợn lên như ác quỷ, Âu Dạng không dám cãi lời, vội vàng sai người lấy dụng cụ.
Hạng Ý ngồi bại liệt trước bia mộ, nhìn chằm chằm vào đám người đang cầm xẻng cuốc đến gần, từng xẻng từng cuốc đào lớp bùn đất ở dưới lên.
Y không còn cảm thấy gì, cũng không nghe thấy gì, con ngươi trong mắt chỉ tập trung vào ngôi mộ kia, cả người cứng ngắc như một xác chết.
“Đại thiếu gia…”
Âu Dạng ngập ngừng, cẩn thận nói, “Mộ bằng đá quá chắc chắn, đào như vậy cũng không di chuyển được…”
Hạng Ý trì trệ đảo mắt, vất vả lắm mới nghe lọt câu nói của hắn, ngẩng đầu lên trừng mắt, Âu Dạng vừa nhìn thấy ánh mắt kia liền lạnh sống lưng, cố mất cả buổi mới đủ sức lên tiếng, “Chỉ còn cách… còn cách dùng thuốc nổ…”
Hạng Ý rùng mình, đôi mắt đỏ hoe cuối cùng cũng có chút tiêu cự. Y siết chặt nắm đấm, hô hấp nặng nề, những lời vô ích đều nghe rõ ràng, Âu Dạng có thể nhìn thấy trong mắt của y đang nổi lên trận mưa rền gió thét, hắn biết trong lòng người này đang đấu tranh dằn vặt dữ dội.
“Vậy… Nổ…” Giọng nói của Hạng Ý vặn vẹo run rẩy, Âu Dạng trông thấy khóe mắt của y thế nhưng chảy ra một giọt nước mắt màu đỏ nhạt, “Nổ… Cho nổ nó…”
Âu Dạng không dám nhiều lời, vội vàng gọi người đem vài khối thuốc nổ cỡ nhỏ đến đặt bên cạnh ngôi mộ.
Cẩn trọng từng chút một, nuốt ngụm nước miếng, hắn tàn nhẫn đốt cháy một khối.
“ẦM!”
Ngôi thạch mộ lung lay một chút, lớp đất đá phía trên rào rạt rơi xuống.
Ngay tức khắc Hạng Ý chấn động, ngây ngốc nhìn ngôi mộ đang khẽ lay lắc.
‘Tiểu Ý thật lợi hại, không sợ đau chút nào…’
‘Tiểu Ý đừng sợ, có ca ca đây, anh sẽ mãi mãi ở bên em.’
‘Tiểu Ý, nó gọi là sao Bắc Cực.’
‘Tam Giác Bạc, trả lại cho em, trả lại cho em, anh không còn nợ em nữa…’
‘Hạng Ý, anh hận em.’
…
“Dừng lại!!”
Hạng Ý đứng bật lên, trong mắt giống như không hề thấy mồi lửa cháy đỏ đang lan tới, bước chân vấp ngã bổ nhào qua khối thuốc nổ đang gần bùng lên kia. Đám người Âu Dạng kinh hoàng, muốn chạy đến kéo y lại nhưng không kịp, đứng trơ mắt nhìn Hạng Ý giật lấy khối thuốc nổ đang gần cháy tới kíp kia, dùng sức ném mạnh về hướng vườn hoa ở đằng xa.
“ẦM ẦM!” Hai tiếng nổ mạnh vang lên, một đám hoa hồng nổ tung cùng với mùi hương khét nghẹt.
Hạng Ý thở hổn hển trợn mắt nhìn về phía vườn hoa hồng bị cháy rụi, trong đầu liên tục hiện lên bóng hình của Mạc Bắc, vui vẻ, đau lòng, cay đắng, khổ sở, nhiều biểu tình hỗn loạn như vậy cùng hiện lên đồng thời, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại hình ảnh người kia máu chảy đầm đìa nằm trong vòng tay của y.
Tựa như không còn thứ gì để chờ đợi, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Toàn thân điên cuồng run rẩy, nước mắt mang theo mùi máu tuông trào không ngừng, y bất lực nhìn thạch mộ ở trước mặt, chỉ cảm giác trời đất đang quay cuồng, đau khổ dâng lên như muốn xé rách khắp toàn thân y, như muốn đem y đang sống sờ sờ mà đi lăng trì, đau đến không thể chịu nổi.
Y ôm thật chặt tấm bia mộ kia, bỗng nhiên ngửa đầu nhìn lên ánh mắt trời chói mắt, tựa như muốn thoát ra khỏi cơn đau đớn điên dại như dao cắt này, khóe miệng trào máu rống lên từng tiếng gào thét thê lương.
Những người xung quanh không dám nhúc nhích, luống cuống nhìn người đàn ông đang khóc rống từng tiếng ở trước bia mộ, tiếng gào khóc kia như chất chứa nỗi hối hận vô tận cùng đau khổ, từng tiếng từng tiếng đập vào trong tai, giống như một hồi chuông tang thương.