Là một từ Hán ngữ, ý là không muốn giữ chuyện không vui ở trong lòng.
Chuyển ngữ: Song Tử
Lâm Đồng gặp Tân Nhất Lai trước cửa hội quán, vội vàng tiến lên hành lễ vấn an, hắn ta thông thạo tin tức, tất nhiên đã biết Tân Nhất Lai là đại hồng nhân trước mặt Thái tử Điện hạ, hơn nữa Tân thị lang không chỉ là con trai của Tân thái phó, còn là tiến sĩ hai bảng, so sánh với người lãnh đạo trực tiếp là Nghiêm Cử, hiển nhiên vị trước mặt này càng thêm phù hợp với phạm vi kết giao của Lâm Đồng.
Đối với biểu hiện của Lâm Đồng, tất nhiên Tân Nhất Lai không có từ chối, cười hơ hớ hàn huyên vài câu, lúc này mới nói lời từ biệt.
“Vị lang quân của Lâm gia này đến sớm hơn so với suy đoán của hạ quan.” Tân Nhất Lai nói: “Đừng thấy hắn đến Thiên Tân không lâu, trái lại cực kỳ thông thạo tin tức.”
Từ Canh mỉm cười, “Rốt cuộc vẫn là chất tử mà Lâm nội các coi trọng, đầu óc chưa đến mức không dùng được.” Mặc dù Lâm Đồng ham công danh và lợi lộc, nhưng dù sao cũng đã chứng minh Lâm nội các chưa từng truyền nội dung nghị sự của Nội các ra ngoài, nếu không, Lâm Đồng cũng sẽ không chờ đến sau khi tin tức về xi măng truyền ra ngoài, mới chạy tới thể hiện.
Tân Nhất Lai gật đầu, “Điện hạ chờ xem, vài ngày nữa có lẽ sẽ bận rộn. Hạ quan nghe nói hiện tại bên trong thành Thiên Tân đang rục rịch, tuy rằng Nghiêm Cử tại chức ở Thiên Tân mười mấy năm, nhưng dù sao xuất thân và kiến thức cũng có hạn, phải dựa vào “cạp váy” mới ngồi lên được cái ghế tri châu, Mông Ấm xuất sĩ không nhìn trúng xuất thân của hắn ta, Khoa Cử xuất sĩ xem thường học thức của hắn ta, ngoài mặt hoà hợp êm thấm, bên trong mỗi người đều có toan tính. Hạ quan đoán là hai ngày nữa sẽ không ngừng có người tới muốn tham gia vào đội ngũ của Điện hạ.”
Vừa mới dứt lời, bên ngoài lại vang lên tiếng thông truyền của thị vệ, nói là có quan viên cầu kiến. Từ Canh và Tân Nhất Lai đưa mắt nhìn nhau, cùng cười rộ lên.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả đều phát triển tốt, dù sao vẫn khó tránh khỏi có một số chỗ không vừa ý. Công xưởng xi măng giờ mới bắt đầu thành lập, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã đánh lui nhiều loại người muốn lấy cớ xông vào bên trong sân bãi. Nhưng mà Tân Nhất Lai sớm đã đoán trước, dẫn theo những hộ vệ từ kinh thành đến người người vô cùng cao lớn vạm vỡ nhanh nhẹn dũng mãnh, hơn nữa phía sau còn có Thái tử và Lục bộ làm chỗ dựa, sức mạnh tràn đầy, nếu ai dám xông vào, bọn họ dứt khoát đánh chết, mặc dù không thể hoàn toàn ngăn chặn mạch nước ngầm này, nhưng dù sao cũng làm cho đối phương thu liễm đi rất nhiều.
Về phần Nghiêm Cử, thoạt nhìn tất cả đều gió êm sóng lặng, hắn ta cũng như các quan viên địa phương bình thường khác đến thỉnh an Từ Canh, còn đặc biệt thiết yến mở tiệc chiêu đãi Từ Canh và Tân Nhất Lai, phong thái vô cùng thấp kém, khiến cho Tân Nhất Lai cũng có chút hoài nghi có phải hắn ta đang kinh sợ hay không, chỉ có Từ Canh liên tục cười lạnh, “Cho dù hắn ta chịu dừng tay, thì người phía sau hắn ta có chịu không?”
Tân Nhất Lai lập tức hiểu ra, “Ý của Điện hạ là – – Tuệ vương đã chen một chân vào trong đó? Không thể nào…” Tân Nhất Lai thực sự có chút bất ngờ. Dù sao danh tiếng của Tuệ vương ở kinh thành vô cùng tốt, một là chưa bao giờ kéo bè kết phái trong triều, hai là chưa bao giờ truyền ra bất kỳ cái gì, Tân Nhất Lai mới trở về kinh có mấy tháng, tất nhiên là không biết rõ lai lịch của ông ta. Nhưng mà Từ Canh cũng không phải là người hay bịa đặt, nếu đã nói như vậy, tất nhiên là có đạo lý của hắn.
Trong đôi mắt của Từ Canh là một mảnh lạnh lẽo, “Hoàng thúc này của ta không phải là một nhân vật đơn giản, bây giờ chỉ là đang giấu tài mà thôi, dù sao trong triều đang thái bình, ông ta có muốn ra mặt cũng không có cơ hội. Nhưng với tình hình hiện tại ông ta cũng thể không nhàn nhã, không biết phía dưới có bao nhiêu tay chân bí mật, ngay cả trong cung cũng có không ít cơ sở ngầm. Tân tiên sinh đừng quên, Thái hậu là mẹ đẻ của ông ta.”
Từ Canh nói đến mức này, chỉ thiếu điều không nói rõ Tuệ vương là phản tặc, không phải là Tân Nhất Lai nghe không hiểu, gương mặt của ông dần dần ngưng trọng, nhíu mày nói: “Nếu thật sự như thế, Tuệ vương này thật đúng là một phiền phức. Rốt cuộc ông ta vẫn là thân vương, ngày thường giả vờ là một người nhàn tản tự tại, ở trong triều cũng có chút danh vọng trong Thanh Lưu. Nếu chúng ta khai đao với ông ta, chỉ sợ không ổn.”
Từ Canh vuốt vuốt huyệt thái dương, gật đầu nói: “Ta biết.” Cũng bởi vì biết rõ điểm này, cho nên trong mấy tháng nay sau khi sống lại hắn chưa từng có tâm tư muốn đi tìm Tuệ vương báo thù. Một ngày chân tướng của Tuệ vương còn chưa lộ ra, hắn tùy tiện hành động chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ, không nói tới phản ứng của đám triều thần, Thái hậu sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn. Có chữ “Hiếu” áp chế trên đỉnh đầu, không nói tới hắn, ngay cả Hồng Gia Đế cũng không có cách nào áp chế thái hậu.
Suy nghĩ đến đây, trong lòng Từ Canh càng thêm bế tắc, xưa nay Đại Lương Triều luôn coi trọng đích thứ, cho tới bây giờ chỉ có con trai trưởng kế vị, nếu đã có Thái tử, không có chuyện Tiên đế truyền ngôi cho người khác? Thật tốt là có ngọn núi Hồng Gia Đế trấn áp ở trên đầu hắn, lúc này sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Thấy gương mặt Từ Canh khó coi, Tân Nhất Lai cười khuyên nhủ: “Điện hạ ngài cũng đừng để ở trong lòng. Nói thật, ngài không cần quan tâm đến Tuệ vương kia, tuy rằng ở trong triều ông ta cũng có chút thanh danh, nhưng những danh tiếng kia lại không thể kiếm được cơm ăn, đám triều thần cũng sẽ không vì vậy mà hướng về phía ông ta. Đám Thanh Lưu có cảm tình với ông ta là vì cảm thấy Tuệ vương vô cùng thức thời không nhúng tay vào triều chính, đợi đến một ngày nào đó Tuệ vương thực sự mưu nghịch, người đầu tiên đứng ra phản đối chính là bọn họ.”
Ngoài miệng thì Tân Nhất Lai nói như vậy, nhưng trong lòng lại âm thầm suy nghĩ tại sao Thái tử lại vô duyên vô cớ hoài nghi Tuệ vương, chẳng lẽ đời trước Tuệ vương này quả thật đã từng mưu nghịch? Nếu thật sự là như thế, tất nhiên Tuệ vương sẽ không thật sự lạnh nhạt giống như ngoài mặt, nhất định đã bí mật kết giao với không ít triều thần, lát nữa phải cho người đi dò hỏi mới được.
Từ Canh cẩn thận suy nghĩ, cũng bắt đầu cười, “Tiên sinh nói rất có đạo lý.” Cho dù có là sự thật, cho dù có là đời trước, Tuệ vương vẫn luôn trốn ở sau lưng Từ Long, đầu tiên là giật giây Từ Long tạo phản, chờ tới sau khi Từ Long được việc ông ta mới mượn danh nghĩa Cần vương đấu với Từ Long, từ đầu đến cuối, danh tiếng của tên hồ ly giảo hoạt này chưa bao giờ bị vẩn đục.
Cần vương (cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn), tận trung; xả thân vì triều đình
“Nhưng mà, phía thái hậu, Điện hạ cũng phải cẩn thận một chút.” Tân Nhất Lai đã sớm phát hiện ra Từ Canh không có thiện cảm với thái hậu, vì thế lúc nói chuyện cũng sẽ lộ ra một chút, “Tranh đấu trên triều đình ngài không cần phải lo lắng, cho dù đấu đến ngươi chết ta sống thì thế nào, Điện hạ ngài là chính tông điều này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ cần Điện hạ không mắc phải sai lầm, cho dù là tử sĩ của Tạ gia cũng không dám xem thường lập một Thái tử khác, nếu không bách quan trong triều sẽ không bỏ qua bọn họ. Nhưng mà, nữ nhân trong hậu cung lại càng ác độc âm hiểm, khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Dù sao trên danh nghĩa Thái hậu cũng là tổ mẫu của ngài, lời nói tuy không dễ nghe, nhưng cho dù bà ta tùy tiện định ra cho ngài một mối hôn sự, ngài cũng phải ngoan ngoãn nghe lệnh.”
Quả nhiên là Tân tiên sinh, chỉ một câu nói đầu tiên đã đoán ra được! Đời trước không phải là Thái hậu đã thừa dịp Hoàng đế bệnh nặng chỉ hôn cho hắn sao? Chỉ tiếc đời trước hắn là kẻ ngu xuẩn, thấy Triệu Nghiên Nghiên xuất thân từ Quốc công phủ tướng mạo lại xuất chúng, không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý, căn bản không hề phòng bị Thái hậu còn có tâm tư khác, kết quả cưới phải một bạch nhãn lang ác độc, nghĩ đến đây Từ Canh không kìm được mốn nôn mửa.
Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.
Gương mặt Từ Canh tràn đầy vẻ bội phục nhìn Tân Nhất Lai, lại hỏi: “Theo sở kiến của Tân tiên sinh, ta nên làm gì để tránh khỏi loại phiền toái này đây?”
Tân Nhất Lai vốn chỉ thuận miệng nói, không ngờ Từ Canh lại thuận thế tiếp tục tiếp hỏi, không khỏi sững sờ, lại chợt đoán ra cái gì đó, hơi trầm ngâm nói: “Hôn sự của Điện hạ là chuyện liên quan đến xã tắc, không thể coi thường. Cho dù Thái hậu có tâm, nhưng không qua được cửa ải cuối cùng là bệ hạ cũng vô dụng. Ngài không cần để ở trong lòng, chỉ cần cẩn thận với những tên nội gián ở trong cung là được, cho dù là Thái hậu cũng không làm gì được ngài.”
Từ Canh gật đầu, trên mặt hơi lộ ra vẻ say mê, “Ta và phụ hoàng từng đề cập qua chuyện này, ta đã đặc biệt cầu xin ông ấy nói muốn làm chủ hôn sự của mình, phụ hoàng đã đồng ý.” Hắn nói xong, không biết tại sao lại đột nhiên chột dạ, trong đầu chợt hiện lên một khuôn mặt, đợi tới khi nhớ ra người đó là ai, Từ Canh bị hù dọa suýt nữa đã ném chén trà trong tay đi.
“Điện hạ ngài làm sao vậy?” Tân Nhất Lai nhíu mày nhìn sắc mặt Từ Canh đột nhiên thay đổi, vô cùng ân cần hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không có không có… Không có.” Từ Canh sợ hãi vội vàng lắc đầu, ấp úng nói: “Vừa rồi là do ta nghĩ đến Triệu gia Nhị nương tử kia. Nghe nói lúc trước Thái hậu đã chọn trúng nàng, may mắn là sau này xảy ra chuyện kia, nếu không, có thể ta đã bị bọn họ khiến cho ghê tởm muốn chết.”
Tân Nhất Lai ngờ vực nhìn Từ Canh một cái, đột nhiên có chút hoài nghi lúc trước ông ta gặp chuyện ám sát phải chăng là có huyền cơ.
Chờ tới khi Tân Nhất Lai cáo từ rời đi, Kim Tử vốn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, nô tài cũng sẽ liều chết bảo vệ Điện hạ chu toàn.”
Từ Canh sững sờ, trên mặt từ từ nở một nụ cười vui vẻ, “Đừng có nói càn, ta cũng không phải là ta trước kia, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi lại chịu khổ. Thái hậu thì sao chứ? Ta kính bà ta, vì bà ta là Thái hậu, nếu thật sự muốn cản trở Cô vương…” Nụ cười trên mặt hắn càng thêm ôn nhu ấm áp, cũng càng thâm sâu khó hiểu. Kim Tử lặng lẽ nhìn, trong lòng cảm thấy kiên định không ít.
Trải qua sinh tử, Từ Canh đã sớm không còn là tên hôn quân nhu nhược bất lực của đời trước, cẩn thận suy nghĩ, cho dù là Tuệ vương, hay là Tạ gia, bọn họ có tư cách gì mà tranh đoạt với hắn chứ? Đời trước hắn ngu ngốc vô năng vẫn được đăng cơ làm hoàng đế, Từ Long và Tuệ vương hao hết tâm tư đoạt được một nửa giang sơn cuối cùng vẫn không giữ được, Từ Canh tin chắc, sau khi hắn gặp chuyện bỏ mình, Tân tiên sinh nhất định sẽ giành lại non sông tiếp tục nghiệp lớn, trên người hắn gánh vác huyết hải thâm cừu. Có Tân tiên sinh ở đây, để xem bọn Từ Long họ có thể nhảy nhót được bao lâu? Nếu như đời trước Tân tiên sinh không bị trọng thương nằm trên giường mười mấy năm, Tạ gia căn bản không thể sống đến ngày bọn chúng tạo phản.
Được rồi, lần này hắn sống lại, báo thù cũng chỉ là chuyện cỏn con, đời này chuyện quan trọng nhất dường như đã làm xong, đó chính là cứu được người một nhà của Tân phủ vốn nên mất mạng. Về phần những tranh đấu và âm mưu trong triều đình sau này, có Tân tiên sinh ở đây, còn sợ cái gì chứ! Tạ gia thì sao? Thái hậu và Tuệ vương thì sao, nếu Tân tiên sinh thật sự muốn tính kế bọn chúng, những người này có chết cũng không biết đã chết như thế nào.
Đột nhiên Từ Canh thông suốt.
Làm một Thái tử không phải lo lắng mọi chuyện, Từ Canh cảm thấy hắn hoàn toàn có thể vượt qua nhẹ nhàng, có lẽ hắn nên theo đuổi việc phục dựng lại một Đại Lương Triều thịnh thế thái bình? Thân là đệ tử Tân tiên sinh, dù sao cũng nên theo đuổi một cái gì đó có phải không?