Cuối cùng Trần Tế Nguyệt uống xong chén trà Trần Thập Thất tự mình rót, liền cáo từ. Trước khi đi chần chừ một chút, “Ta tuyệt đối sẽ không đi gặp công chúa điện hạ.”
Hắn không muốn đi ém nhẹm thêm hiểu lầm gì.
Trần Thập Thất không khuyên hắn lưu lại. Nhất định là có chuyện bộn bề đến phải chiếm dụng thời gian cơm tối, hắn hẳn là… là cố gắng sắp xếp thời gian rảnh đến nhỉ? Nàng không khỏi lộ ra một nụ cười mềm mại, “Ừm. Nhưng ta gần đây… có thể sẽ gặp phò mã đô úy một chút.”
Trần Tế Nguyệt nhíu mày, nếp nhăn có vẻ càng sâu càng dữ tợn, “Cẩn thận một chút, đừng cho Kim Câu Thiết Hoàn cách cô xa quá.” Suy nghĩ một chút, “Ta không phải là không cho cô gặp…”
“Ta biết. Huynh sợ ta mạo hiểm.”
Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cùng Thập Thất nương chính là nhẹ nhõm như thế, nàng căn bản sẽ không hiểu lầm cái gì. “Kỳ thực người thông minh ngược lại là thì an toàn hơn. Đáng sợ chính là hạng người ngu xuẩn, thường thường sẽ có những cử chỉ khó hiểu vượt ra ngoài quỹ đạo thông thường… Chỉ có thể đặt tên là ‘điên cuồng’, cái này thì không cách nào đoán trước được, Quỷ cốc thần tính cũng tính không ra điều ngoài ý muốn.”
“Ta hiểu mà.” lần đầu tiên Trần Thập Thất đứng dậy đưa tiễn, “Bảo trọng.”
Trần Tế Nguyệt xụ mặt, nói, “Dừng bước.” Sải bước đi ra ngoài, phi thân lên ngựa, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hắn không dám ngoảnh đầu lại, bởi vì hai má đã nhanh chóng phát sốt, sắp không kiềm được. Mà khóe miệng cũng càng lúc càng khống chế không được, liều mạng cong lên.
Trước nay chủ kiến luôn rất lớn, Thập Thất nương thế mà lại báo cáo cho hắn chuyện muốn đi gặp phò mã. Chuyện này trước đây nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nàng nói, bảo trọng. Ngữ khí có nhàn nhạt quan tâm và lo lắng.
Người kia, đối nhân ôn hòa, thực tế phi thường lãnh đạm, cái gì cũng phải tính kế – Trần Thập Thất Bồi Hồi nương tử.
Nàng tự mình đứng dậy tiễn mình.
Mệt mỏi nhiều ngày lập tức bốc hơi hầu như không còn, tràn đầy khí lực, có thể đối mặt với đủ chuyện xấu liên tu bất tận trong môn rồi. Người con gái tiều tụy ốm yếu kia – Trần Bồi Hồi.
Thập Thất nương.
Hắn rốt cục buông thả khóe miệng của mình, thống khoái cười sang sảng một hồi, phi ngựa đón gió, sảng khoái đến thế.
Nhưng tâm ý tương thông giữa hai người bọn họ, ở trong mắt chư Bộ khúc chính là nhạt nhẽo như nước lọc a, có lộ hay không để lộ ra ngoài căn bản cũng không khác nhau a!
Hai ngài là nói chuyện bằng mắt chăng?
Nhưng nhìn thế nào, thiếu chủ vẫn như cũ là mặt băng sơn, uy nghi tựa như bão tuyết căn bản cũng không có xu thế giảm xuống. Thập Thất nương tử vẫn là nhàn nhạt ôn hòa, vẫn rập khuôn ăn uống ngủ nghỉ nghiên cứu mạch án, ngoài ‘quần y biện chứng’ ra, thỉnh thoảng sẽ đi chẩn bệnh hoặc dự tiệc. Mọi thứ vẫn bình thường như cũ.
Kim Câu bắt đầu hoài nghi liệu ái muội giữa thiếu chủ và Thập Thất nương tử có phải là ảo giác hay không.
Nha, hiện tại mỗi ngày uống thuốc. Khiến Kim Câu rất nóng ruột, một lần còn đặc biệt đi gặp Trần Tế Nguyệt đang bận đến trời đấtay cuồng.
“Không cần lo lắng.” Trần Tế Nguyệt cũng không có nhảy dựng lên chạy tới biệt viện của Bồi Hồi, chỉ suy nghĩ sâu xa một hồi, gật đầu, “Không cần phải lo lắng. Nàng sẽ không để cho chúng ta… ta là nói, phụ huynh nàng lo lắng. Cho nên nàng làm gì cũng đã có tính toán.”
Trần Tế Nguyệt cảm thấy, cuối cùng đã hiểu rõ nàng. Nàng sẽ không để cho phụ huynh lo lắng cho mình, cũng sẽ không để cho hắn lo lắng. Muốn tiến vào đáy lòng nàng rất trắc trở, nhưng một khi đã vào, chỉ cần hắn trước sau vẫn như cũ, Thập Thất nương sẽ khiến hắn yên ổn cả đời.
“Khuyên nàng ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ là được, những cái khác, tùy nàng cao hứng.” Trần Tế Nguyệt dặn một tiếng này mà thôi.
Kim Câu lại có chút choáng váng… Tại sao… xuyên phá qua được lớp giấy dán cửa sổ kia xong, thiếu chủ cùng Thập Thất nương tử sao hình như trở nên càng lãnh đạm xa lánh?
Kết quả chư Bộ khúc tâm sự nặng nề, thường thường lo lắng nhìn Trần Thập Thất một mình xem mạch án, tìm truyện vui chọc cho nàng cười.
Con cháu Bắc Trần Hiệp Mặc thật là một đám người thành thật, dị thường đáng yêu. Cho nên, Trần Thập Thất đều treo lên một nụ cười ôn nhã.
Có lẽ cho phép thiếu chủ đại nhân tới gần, cũng là bởi vì thiếu chủ đại nhân chung quy cũng hiểu nàng, giống như nàng cũng hiểu thiếu chủ đại nhân vậy.
Bọn họ cũng không phải là người thích gò bó. Điều coi trọng lớn nhất, là sự tin tưởng tuyệt đối.
Đây là người đầu tiên, tin tưởng nàng đến nước này. Cho nên, nàng sẽ quý trọng loại tin tưởng tuyệt đối này, sẽ không để cho bất luận ai lo lắng.
Giữa mùa hè, Trần Thập Nhất – Mẫn Hành cuối cùng thoát khỏi chúng bách tính chặn đường kêu oan, trước thời hạn, quả thực là phải chạy trốn vào kinh.
Tiếng tăm “Thần bộ” quả thực vang thấu tận trời, danh chấn kinh thành.
Nhưng lúc Trần Thập Thất gặp Thập Nhất ca, nụ cười mỉm chỉ thấm sâu một ít, đồng thời đã khẳng định được nỗ lực của một năm qua.
Kim Câu Thiết Hoàn thường xuyên băn khoăn, cảm thấy lúc nàng thả lỏng lại dị thường ngang ngược, lúc khẩn cấp lại nhượng bộ một cách khó hiểu. Tựa hồ cái gì cũng không làm, thường xuyên rơi vào hiểm cảnh và lời đồn nhảm.
Trên thực tế là, tất cả sự vật đều có mức độ của nó, phát hiện lúc nên thư giãn, thời cơ đã sớm qua rồi. Tất phải tính toán tỉ mỉ, tùy cơ ứng biến với đủ loại biến nhân, làm cho đủ loại chuyện vụn vặt rải rác hằng ngày, có thể vo lại nắm trong tay, mới có thể lần theo mức độ bên trong, để dòng chảy hằng ngày biến thành một phần trong kế hoạch.
Bất kể làm chuyện gì cũng phải có ý nghĩa, bất kể là hành y, tụ chẩn, đối tượng bất kể là quý tộc nhà cao cửa rộng hay là bình dân bách tính, cho dù chỉ là yến hội buồn chán, mỗi một câu nói nhìn như chuyện phiếm, đều nên là mục tiêu để nàng dựa vào, mới có thể “dường như cái gì cũng không làm”, nhưng cái gì cũng đều làm.
Thập Nhất ca mới chạy đến từ ngoại thành, nhưng chỉ oán giận kinh thành quá nóng, quan tâm quở trách mái đầu bạc của nàng, lại không có ‘hưng sư vấn tội’.
Thế này nhìn như không có chuyện gì, lại ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa, đáng giá tìm hiểu.
Thập Nhất ca không phải người giỏi giấu giếm. Mà nàng ở trong kinh thành, tin đồn tính ái đã đến mức độ sắc đào (màu hồng phấn, chỉ quan hệ bất chính) bay tán loạn, cho dù một chữ truyền tới tai Thập Nhất ca, cũng sẽ khiến hắn giậm chân mắng to, chất vấn nàng, lựa chọn nên đi chôn sống người nào rồi.
Không có làm như thế chính là vì lời đồn đại chỉ giới hạn trong kinh thành. Mà loại tin đồn tình ái lan xa này, thông thường đều do bách tính tự tay truyền, không tiện thêm vào thư nhà, thậm chí là trong thư gởi bằng hữu, ở trong mắt quan to quý nhân, thư hương thế gia, đây là có nhược điểm lỗ mãng.
Nàng tạo dựng lên danh vọng trong chúng bách tính, làm cho nàng trở thành một Tống Tử Cửu vĩ hồ tiên thân thiện, mang đến điềm lành. Cho dù truyền ra ngoài đều mang theo ôn tình, giải thích thành thiên mị của Hồ tiên cho dù là Thái tử cũng không chống đỡ nổi, nhưng chỉ phát Hồ tình dừng lại ở mức lễ nghi.
Bọn họ thành tâm hy vọng, đây là thật. Thái tử có con nối dõi, triều chính Đại Yến cũng liền yên ổn. Trải qua mấy trăm năm chiến loạn, cuối cùng được hưởng thái bình, mười mấy năm thực sự còn quá ngắn, chưa yên lòng. Hy vọng tiếp tục kéo dài khoảng thái bình này, đã phi thường chán ghét chiến tranh rồi.
Mặc dù có chút sai lầm với tính toán ban đầu của nàng, trải qua thiếu chủ và các ca ca giúp đỡ, đi theo phương hướng quỷ thần. Nhưng cũng không có gì không tốt. Nàng hiểu được hy vọng của bách tính, không ngăn cản mộng tưởng của bọn họ.
Nàng quả thật chữa khỏi cho mẫu thân tỷ muội hoặc thân quyến của họ, đối đãi ôn hòa với bọn họ, ôm trong lòng Kiêm ái của Mặc gia. Đích thực là có chút tính kế của riêng mình, nhưng nàng không hề vứt bỏ thân phận Mặc gia của mình.
Cho rằng nàng xuất từ Mặc môn là điềm lành… vậy theo quan điểm Minh quỷ của Mặc gia, cũng không tính là sai.
Mà chúng bách tính, cũng báo ơn nàng, mỹ hóa nàng, không để cho những tin đồn tình ái kia hại đến thanh danh của nàng, thậm chí là của tất cả nữ nhi Trần gia Giang Nam. Vì vậy nàng cũng nguyện ý biếu tặng lại, hình thành vòng “tuần hoàn lương tính” tương thiện lẫn nhau.
Những thứ này, nàng chỉ cần trong một cái chớp mắt là có thể từ trong đầu nhoáng lên một cái đã hiểu, nhưng muốn giải thích cho người minh bạch, khó khăn dường nào.
Nàng ôn hòa nhìn Thập Nhất ca, một trong vài người nàng yêu nhất thế gian này.
Thật ra huynh ấy rất đau lòng, chỉ là nhắc đi nhắc lại để che giấu. Vì mái đầu đầy tơ bạc của nàng không tìm thấy một sợi tóc đen nào.
Hại nàng cũng thật khổ sở.
Trần Thập Nhất cúi đầu uống trà, sợ bị Hồi tỷ nhi nhìn thấy con mắt hắn đã đỏ lên, thoáng nhìn Kim Câu đến chêm trà, vẻ mặt hắn rét lạnh, đem đau lòng ném lên tận chín tầng mây.
“Hồi tỷ nhi.” Trần Thập Nhất nghiêm mặt, “Bát Ca phái người đưa tin cho huynh. Người của Bắc Trần đi xuống trước, đỡ cho huynh khống chế không được.”
Trần Thập Nhất rất phẫn nộ.
Trần Thập Thất lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Bát ca ca á? Thật là.
Nàng chậm rãi cong lên một nụ cười ôn nhã, “Thập Nhất ca, huynh cứ hỏi. Muội biết gì đáp nấy. Huynh cũng biết rồi đó, muội chưa bao giờ giấu giếm các huynh chuyện gì.”