Ngày kế, Giải Tư đúng chín giờ đến công ty. Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc chính là, Lâm Tư Đông lại cùng cậu song song xuất hiện tại cửa.
Giải Tư một điểm cũng không dự định che giấu thống hận của mình đối với y. Cậu oán hận mà nhìn chằm chằm con người sau khi thay y phục đã sạch sẽ, sáng sủa hẳn lên. Nếu như không có phóng viên ở cạnh, cậu chắc chắn sẽ xông lên mà đánh cho y một trận nữa.
—————–
Tối hôm qua, cậu một thời không chú ý, đã ở trong lòng Lâm Tư Đông khóc đến tối mặt tối mày, khi bình tĩnh lại, phản ứng đầu tiên là ra sức tránh khỏi y, đá cho y một cú rồi cười lạnh: “Ngươi cũng khóc vì ca ta? Ngươi đối hắn hung ác như vậy, làm cho hắn cùng đường, còn có quyền nói yêu ca ta sao? Ca ta rõ ràng bình thường, trước đây tại viện mỹ thuật thỉnh thoảng cũng có giao du với bạn học nam, bất quá cũng chỉ là thích việc lạ, là ngươi buộc ca yêu ngươi, rồi lại không biết quý trọng. Ca ca ta ưu tú như thế, suất sắc như thế vậy mà lại không còn, ngươi dù chết vạn lần cũng không đền hết tội.” Nói nói một hồi, Giải Tư liền đá thêm một cái.
Vu Hiển Cường vội vã nhào lên, tách cậu ra xa Lâm Tư Đông.
Lúc này Giải Tư đã uể oải bất kham, không còn giãy dụa tránh né nữa. Cậu gần nửa tháng trời không liên lạc được với Giải Ý, lòng nóng như lửa đốt mà bay thẳng từ Mỹ tới Quảng Châu, mã bất đình đề mà chuyển máy bay liên tục, từ Quảng Châu tới hải khẩu, lập tức chạy tới công ty rồi ào ào vột qua biệt thự đi tìm Lâm Tư Đông tính sổ. Khi biết được sự việc của ca ca, khó tránh khỏi bị chấn động mạnh cộng với mệt mỏi thân thể, rốt cục không kiên trì thêm được nữa, đành ngã người ngồi xuống sofa phòng khách.
Biệt thự này phong cách vô cùng thanh đạm nho nhã, khắp nơi đều mang tác phong của Giải Ý, Giải Tư đến lúc này mới nhìn kỹ căn nhà. Cậu khàn khàn hỏi Vu Hiển Cường: “Phòng này là của ca ta hay là của tên hỗn đản đó?”
Vu Hiển Cường nghe cậu dùng từ “Hỗn đản” ám chỉ Lâm Tư Đông, ngẩn cả người mà cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đương sơ, Giải Ý cũng là dùng từ đó mà mắng Lâm Tư Đông.
Lâm Tư Đông cũng từ câu nói của cậu mà nhớ lại lúc cùng Giải Ý ở chung. Y ngồi dưới đất, dựa vào cầu thang đờ ra, thật lâu nói không nên lời.
Thấy cả hai đều ngẩn ngơ cả ra, Giải Tư lớn tiếng: “Ê, ta đang hỏi ngươi, phòng này là của ca ta hay của tên hỗn đản chết tiệt đó?”
Chuyện này Vu Hiển Cường đâu có rõ, đành nhìn về phía Lâm Tư Đông.
Lâm Tư Đông càng nhìn càng thấy phảng phất những nét như Giải Ý trên người Giải Tư, khóe miệng cong cong thành một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Của ca ngươi.”
Giải Tư lập tức xỉa ngón tay ra cửa: “Vậy ngươi lập tức cút cho ta, hiện tại, lập tức.”
Vu Hiển Cường nhìn thanh niên tính như liệt hỏa trước mặt, trong mắt dần dần xuất hiện tiếu y: “Tính ngươi thực sự là rất giống ca ngươi.”
Giải Tư hừ lạnh: “Tính ca ta tốt hơn ta nhiều. Nếu ta là ca ca, tên hỗn đản này mà dám động vào ta, ta nhất định giết y.”
Lâm Tư Đông loạng choạng đứng dậy, cái gì cũng không đem theo, đi ra cửa. Gần tới cửa, y còn quay đầu lại, ôn hòa nói: “Vô luận như thế nào, ta tuyệt không hối hận đương sơ khiến Tiểu Ý yêu ta, ta chỉ hối hận sau lại mất đi tình yêu của hắn.”
Nhất thời, máu nóng xông thẳng lên đầu Giải Tư, nhảy dựng lên hét lớn: “Cút.”
Lâm Tư Đông ngưng thần nhìn cậu, cười cười mà đi ra.
Trong một đêm, Giải Tư đi khắp toàn bộ biệt thự, nhìn quần áo trong tủ của Giải Ý, nhìn bản vẽ trong phòng làm việc của hắn, không kiềm được mà khóc, đến tận khuya, mới mệt mỏi mà ngủ.
—————–
Trăm triệu lần không nghĩ tới, cậu vừa vào cửa đã đụng phải Lâm Tư Đông.
Cậu đi vào thang máy, không quên dùng ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm Lâm Tư Đông, lửa giận bừng bừng tỏa ra khắp phía làm mọi người đi bên cạnh cũng đều cảm nhận được.
Lâm Tư Đông dù thế vẫn ung dung mà lộ vẻ mỉm cười, thân thể cao to thẳng tắp đứng thẳng. Y không chút ái ngại ánh mắt căm hờn của Giải Tư, thần tình thập phần nhu hòa, còn thêm một tia sủng ái phảng phất đâu đây.
Cả hai thang máy đều ở phía đước, người đứng chờ thang máy cũng ngày càng nhiều. Trình Viễn cũng đi tới.
Trình Viễn nhìn Giải Tư, trong mắt nhất thời toát ra vẻ vui sướng, không cần nghĩ ngợi mà đi tới trước mặt hài tử này, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là Giải Tư phải không? Đệ đệ Giải Ý?”
Giải Tư cảnh giác từ trên xuống dưới đánh giá con người kia cẩn thận, một lát mới gật đầu: “Ngài là ai?”
Trình Viễn mỉm cười, ôn hòa nói: “Ta là Trình Viễn, là bằng hữu ca ngươi.”
Giải Tư đề phòng nhìn lại, nghi hoặc hỏi: “Bằng hữu? Bằng hữu gì? Không phải giống tên hỗn đãn kia chứ?” Cậu hất hất đầu về phía Lâm Tư Đông.
Trình Viễn quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Tư Đông, không khỏi buồn cười: “Ta? Ta đương nhiên không giống tên hỗn đản nào đó.”
Vừa nghe Trình Viễn cũng gọi Lâm Tư Đông “Hỗn đản”, sắc mặt Giải Tư lập tức trở nên dễ chịu hơn. Cậu trầm tĩnh, cười cười với Trình Viễn: “Trình tiên sinh, tình hình bên này ca ta đều không nói gì, sở dĩ ta không nhận ra ngài, xin thứ lỗi.”
“Không cần khách khí, gọi tên là được rồi.” Thần tình Trình Viễn nhìn cậu tựa như nhìn thân đệ đệ của mình, thập phần bảo vệ. “Ta với ca ngươi là người cùng nghề, bắt đầu là đối thủ, sau thành bằng hữu.”
Giải Tư lập tức có thiện cảm ngay với Trình Viễn, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này thang máy cũng tới, cửa vừa mở, mọi người đều tranh nhau tiến tới. Lâm Tư Đông cũng vào nhưng rồi lại ấn nút giữ cho cửa mở, hiển nhiên là chờ Giải Tư với Trình Viễn.
Giải Tư hừ một tiếng, nhưng một bước cũng không đi vào.
Sau đó, thang máy thứ hai cũng tới, Giải Tư nhanh chóng đi vào.
Trình Viễn nhìn Lâm Tư Đông, cười lắc đầu, lập tức đi theo Giải Tư.
Giải Tư nhìn Trình Viễn cả người đầy sự hào hiệp, chẳng nói gì. Trình Viễn cũng mỉm cười hòa ái, thỉnh thoảng nhìn cậu một cái, lâu lâu lại nhìn số nhảy trong thang máy, cũng không nói gì.
Chẳng mấy chốc, cả hai đi ra, Giải Tư không khách khí, một bước xăm xăm đi về phía công ty.
Tiếp theo, thang máy bên kia cũng dừng lại, Lâm Tư Đông đi ra. Nhìn theo dáng người tuổi trẻ, cao ngất của Giải Tư, lần thứ hai y cười rộ lên, trên mặt tràn đầy hứng thú ấm áp.
Thấy cậu tiến đến, viên chức công ty đều nhiệt tình cung kính mà chào: “Sớm a, Giải tổng.”
Giải Tư cong cong khóe miệng, chào đáp lại, hướng phía mọi người gật đầu.
Lúc này, mọi người thấy Trình Viễn phía sau, đều hô: “Trình tổng buổi sáng tốt lành.”
Trình Viễn khách khí gật đầu một cái: “Chào mọi người.”
Giải Tư quay đầu lại nhìn Trình Viễn một cái, có điểm tin tưởng mấy lời y đã nói, người này hơn phân nửa thực sự là bằng hữu của ca ca, đề phòng lúc này mới dần buông xuống.
Bọn họ vừa vào văn phòng Giải Ý liền mơ hồ nghe có người nói chuyện: “Lâm tổng, ngài tới rồi? Giải tổng đang ở văn phòng.”
Giải Tư nhíu nhíu mày nhưng cũng không bắt bẻ gì chuyện bên ngoài, chỉ nhìn Trình Viễn hỏi: “Ngươi cùng ca ta có công vụ qua lại à?”
“Đáng tiếc, không có.” Trình Viễn cười lắc đầu. “Chúng ta là người cùng nghề nhưng là đối thủ. Ca ngươi trời sinh tính quật cường, ta đề nghị hợp tác vài lần mà hắn vô luận như thế nào cũng không chấp nhận.”
Giải Tư nghe y nhắc tới tính tình ca ca liền nở nụ cười. Cậu chìm đắm trong ký ức, nhẹ giọng hồi tưởng: “Đúng vậy, hắn từ nhỏ đã rất cứng rắn, ai cũng không trị nổi.”
Trình Viễn nghe cậu nói thế, đang trông ngóng nghe thêm chút nữa liền thốt lên: “Thế à? Rồi sao nữa?”
Giải Tư cười khẽ: “Trong nhà, từ nhỏ hắn đã giải quyết chuyện gia đình, phụ mẫu ta cũng rất chiều hắn. Lúc ta còn nhỏ, lúc trước rất hay đố kỵ sau lại càng thương hắn, rồi lại rất sùng bái hắn, hắn nói cái gì ta đều nghe theo hết…..”
Lúc này, Lâm Tư Đông đã đến trước cửa, nghe nói thế, không khỏi dừng chân, ngưng thần nghe, trong ngực từng đợt từng đợt đau đớn dâng trào.
Giải Tư quay đầu nhìn bức ảnh trên bàn. “Ca chưa bao giờ bắt ép ta phải làm gì. Ta muốn đi Mỹ học, hắn lập tức đáp ứng, đưa tiền cho ta, bảo ta chuyên tâm học, không cần phân tâm làm thêm. Lúc ta nghỉ hè thì hắn sẽ để cha mẹ đến Mỹ, ta với bọn họ đi du lịch. Trong nhà mọi chuyện đều do hắn một vai gánh cả, để ta cùng cha mẹ qua một chuỗi ngày vui sướng vô ưu vô lự, cái gì đều không cần lo lắng.” Miệng cậu nhẹ nhàng nở một nụ cười ôn nhu, nhưng mắt đã ngập nước. “Ca ta vô luận gặp chuyện gì bên ngoài, đều chẳng bao giờ nói cho cả nhà. Mỗi lần trở về, hắn đều nói chuyện thuận lợi, vui sướng, khiến mọi người kinh hỉ cả mà thôi. Ta đương nhiên biết hắn nhất định trải qua gian nan vất vả, thế nhưng hắn không muốn nói, ta cũng không hỏi. Ta chỉ mong nhanh nhanh học thành tài, trở về gánh giúp hắn một phần trọng trách, khiến hắn thoải mái một chút….ai mà ngờ…..” Cậu rốt cục nghẹn ngào khôn kể.
Dáng cười Trình Viễn cũng không duy trì được nữa. Y đi tới, nhẹ nhàng ôm Giải Tư, tựa như đang dỗ dành tiểu hài tử, chậm rãi vỗ vỗ lên lưng cậu, từng chút từng chút dỗ dành.
“Ca ngươi không sao đâu.” Trình Viễn cũng chỉ biết an ủi suông. “Hiện trường tai nạn không thấy hắn, có lẽ chỉ bị thương, đã được người cứu rồi, hiện tại còn đang ở bệnh viện điều trị mà thôi, chúng ta…….toàn lực tìm kiếm, ngươi yên tâm……..”
Giải Tư nghiêng đầu, nhưng vẫn khống chế không được nước mắt. Từ vách núi đâm thẳng xuống làm gì nhẹ được như Trình Viễn nói? Bọn họ chỉ là không dám suy nghĩ đến kết quả kia mà thôi.
Lâm Tư Đông hít một hơi thật sâu, đi vào văn phòng.
Trình Viễn thở dài một tiếng, buông Giải Tư.
Giải Tư tại ghế giám đốc ngồi thẳng lưng, giương mắt vừa nhìn thấy Lâm Tư Đông liền nộ bất khả át () “Họ Lâm kia, ai cho ngươi vào? Ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Lâm Tư Đông giả điếc không nghe, nghiễm nhiên ngồi vào sofa, không nhanh không chậm mà nói: “Hôm nay ta tới, là muốn thương lượng với ngươi làm thế nào tìm ca ca ngươi.”
Vừa nghe xong lời này, hai hàng lông mày Giải Tư liền nhíu chặt lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh xám. Thật không thể ngờ được trên đời này lại có một kẻ khốn nạn đến như thế, muốn mắng mà nhất thời cũng không tìm được từ nào để mắng. Một lát sau, cậu mới lạnh lùng mà nói: “Khỏi cần giả bộ mèo khóc chuột, ca ta tình nguyện chết cũng không muốn gặp lại ngươi, ngươi còn tìm hắn làm gì? Hừ, ca ta nếu không chết, nhưng rơi vào tay ngươi, chỉ sợ cũng sẽ bị ngươi bức tử thêm lần nữa thôi.”
Lâm Tư Đông nghe nói thế, vẻ bi ai lộ ra. Một lúc lâu, y thở dài: “Ngươi yên tâm, ta vĩnh viễn không bức ca ca ngươi lần nữa. Hiện tại, ta….chỉ cần biết hắn còn sống là đã thỏa mãn lắm rồi.”
Trình Viễn nhìn y, vỗ vỗ vai Giải Tư, ôn hòa mà nói: “Tiểu Tư, chúng ta giờ không nên hành động theo tình cảm. Nhiều người nhiều sức, việc cấp bách là tìm ra ca ca ngươi.”
Giải Tư mắt lạnh tà tà liếc Lâm Tư Đông, hiển nhiên không hoàn toàn tin lời y.
Đang lúc giằng co, ngoài cửa có hai người bước vào.
Giải Tư nhìn ra.
Nam tử đi trước vóc người cân xứng, thần tình nhu hòa, mơ hồ có một khí thế uy nghiêm khiến người khác kinh sợ.
Giải Tư luôn có vẻ kiệt ngạo bất tuân, lúc này vừa nhìn thấy nam tử ấy cũng không tự chủ được mà đứng lên khỏi ghế. Trình Viễn bên cạnh cũng đứng lên. Đang tựa tại sofa, Lâm Tư Đông cũng không tránh khỏi lập tức đứng dậy.
Nam tử kia mỉm cười lịch sự mà nói: “Trình tổng, Lâm tổng, đừng có khách khí như vậy, mời ngồi.”
Trình Viễn cùng Lâm Tư Đông đều lập tức hướng nam tử kia bắt tay: “Dung tổng, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Người nọ cười cười cùng bọn họ nhiệt tình bắt tay, giản đơn mà khách sáo vài câu, nhân tiện nói: “Ta là đến thăm Giải Tư tiên sinh, thuận tiện đem khoản công trình lần trước thanh toán.”
Giải Tư đứng ở nơi đó không nhúc nhích, không nhận ra người nọ, lại càng không biết người kia với ca ca mình có làm ăn việc gì, đành phải chờ người ta mở lời.
Người nọ tiến lên, cười cùng cậu bắt tay: “Giải tiên sinh, ta thuộc tập đoàn Đại Năng, tên Dung Tịch.”
___________
() bất khả át: tức giận không áp chế mà cứ thản nhiên bộc lộ