Trở lại Hải Nam, Giải Ý liền nhanh chóng mà thực thi việc di chuyển công ty.
Trừ bộ công trình để lại phân nửa lực lượng tại hải khẩu, tiếp tục làm xong mấy công trình đang dang dở thì bộ hành chính chỉ chừa một người làm việc, các công nhân khác đều đi về Thành Đô, nhất là bộ thiết kế, không chỉ toàn bộ chuyển tới Thành Đô công tác, Giải Ý còn ở tại Thành Đô thông báo tuyển dụng, tăng mạnh lực lượng thiết kế.
Giải Ý đã quyết định lấy Thành Đô làm căn cứ địa lâu dài, bởi vậy mua luôn nhà ở ở đó. Nhà của hắn ở phía nam bờ sông, thuộc về một nhà trọ cao cấp. Giải Ý ở tại tầng cao nhất, một bộ ba phòng, thiết bị lắp đặt rất tốt, rất có phong cách. Hắn cảm thấy rất hài lòng liền thanh toán tất cả, mua luôn. Ngoài ra, giá đất ở Thành Đô cũng không cao, làm cho hắn có cảm giác khoái trá như mua được món hời vậy.
Công nhân thống nhất ở tại khu ngoài, hắn thuê luôn hai tầng nhà ở, để công nhân ở lại, đồng thời cũng như tại hải khẩu, mời một vị bảo mẫu giúp công nhân làm cơm, giặt quần áo. Bởi vì có sẵn nhà cửa, đồ đạt cả rồi nên toàn bộ công ty rất nhanh dàn xếp vào ở, hơn nữa thích ứng cấp tốc hoàn cảnh tại Thành Đô. Mấy công nhân đầu tiên là chạy đi tìm ăn mấy món bình dân ở Thành Đô, sau đó tán thưởng khi gặp phải mỹ nữ Thành Đô trên đường, không ít nam công nhân độc thân đều là xoa tay, dược dược dục thí.
Giải Ý hiện tại, hành sự càng thêm trầm ổn. Hắn tại phụ cận ký túc xá bất động sản Vĩnh Cơ thuê một tầng nhà làm văn phòng, đơn giản làm một chút sửa chữa, rồi dọn vào, chính thức làm việc.
—————–
Mấy chữ trên biển hiệu “Thành Đô công ty nội thất Tân Cảnh Giới” treo chưa được ba ngày, chưởng môn nhân tập đoàn nội thất Viễn Đại, Trình Viễn liền tới.
Giải Ý đang trong văn phòng nghiên cứu các tư liệu bất động sản Vĩnh Cơ đưa cho, thấy Trình Viễn, không khỏi có chút bất ngờ: “Ngươi làm sao biết công ty ta ở chỗ này?”
Trình Viễn phong độ nhẹ nhàng mà khoan thai ngồi xuống ghế, cười nói: “Tân Cảnh Giới chuyển quân tới Thành Đô, trong nghề đều nghe tiếng. Ta trước đây cũng đã nói qua cho ngươi, ta dự định đến Thành Đô phát triển mà, ngươi quên sao?”
Giải Ý suy ngẫm một lúc, lúc này mới nhớ ra, xác thực có chuyện như thế, lúc đó Trình Viễn còn mời hắn về đây nữa, bất quá khi đó tâm tình hắn cực xấu, không chút hứng thú. Nghĩ nghĩ, hắn không khỏi nở nụ cười: “Ngươi tin tức linh thông thật đó, vừa tìm là ra rồi.”
“Cũng không khó mà.” Trình Viễn cười nói. “Ta cũng có ý bắt lấy hạng mục của bất động sản Vĩnh Cơ, nhưng bọn hắn nói đã ký toàn bộ với ngươi. Thế nên khi ta hỏi địa chỉ của ngươi là có người nói ngay chứ gì.”
“Cái từ ‘có người’ này, là một mỹ nữ sao?” Giải Ý trêu chọc y.
Trình Viễn cười ha ha: “Không phải mỹ nữ, là một suất ca (anh chàng đẹp trai).”
“Trình tổng mị lực bất phàm a, bội phục.” Giải Ý cười mỉm mà thu hồi tư liệu. “Tìm ta có chuyện gì à?”
“Đều không phải ta mị lực bất phàm, mà là người ta ngưỡng mộ mỹ nam tử nhà ngươi.” Trình Viễn đắc ý cười. “Ta là đã nhìn ra cái tâm tư nho nhỏ này của người ta nên định làm một tiểu kế, tới ngươi lấy tình báo.”
Giải Ý nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng có nói lung tung, ngươi a, vĩnh viễn không đứng đắn. Ta nghĩ ngươi nên nhanh kết hôn, có người quản lý ngươi một chút, cho ngươi ngậm miệng lại.”
Trình Viễn vẻ mặt không quan tâm mà nói: “Đừng nói nữa, ta lại bị người ta đá rồi.”
Giải Ý có chút bất ngờ, hai mắt nhìn y, nhịn không được lại lắc đầu, cười nói: “Ta rốt cuộc phục ngươi luôn.”
Trình Viễn ha hả cười, nhìn chữ “Phúc” treo trên tường, nghiên cứu, lúc này mới quay đầu cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm: “Là như thế này, Tiểu Ý, ta tới trước ngươi một đoạn thời gian, đối với thị trường ở Thành Đô cũng nắm rõ tình hình hơn ngươi một chút, lần này tới tìm ngươi, một là thăm ngươi, liên lạc tình cảm, hai là muốn hợp tác với ngươi.”
Giải Ý bưng chén trà, ôn hòa mà cười nói: “Liên lạc tình cảm thì không cần, nghe giả quá, chúng ta vốn là bằng hữu. Về phần hợp tác, ngươi nói xem.”
“Ừ, lời này ta thích nghe, chúng ta là bằng hữu.” Trình Viễn cười tủm tỉm mà nhìn hắn. “Là như thế này, ta tại Thành Đô nhận thấy, mọi người mua phòng xong, cảm nhận đối với tu sửa nội thất bên trong cũng không tệ. Người Thành Đô tư tưởng sinh động, đối với trào lưu cũng rất chú ý, cho nên cũng muốn nội thất thiết kế độc đáo. Vì thế ta muốn hình thành một trào lưu mới trong giới nội thất. Ban đầu, tất cả mọi người đều đem mấy chữ “Tu sửa cũng là nghệ thuật” treo ở ngoài miệng, nhưng thực thi được thì rất ít, cuối cùng cũng đều là theo khái niệm mà thiết kế, chi tiết lung tung biến đổi mà thôi. Còn ngươi thì khác, vẫn luôn cố chấp, mỗi một thiết kế đều như hoàn thành tác phẩm nghệ thuật vậy, điểm ấy khiến ta bội phục. Đương nhiên, cái loại tài hoa này vốn là trời sinh mà đều không phải ngày một ngày hai vẽ vài bức tranh là có thể thành. Cho nên, ta đối với tài của ngươi đều rất khâm phục.”
Y nói một hơi thao thao bất tuyệt, lúc này mới dừng lại, thở hổn hà hổn hển.
“Vô sự mà đi xum xoe thế này, không phải trộm cũng là cướp.” Giải Ý cười cười hài hước. “Ngươi khen ta nhiều như vậy, hơn phân nửa là muốn khiến ta chịu cái gì có hại đây?”
“Tiểu Ý, ngươi thật là trách oan người a, ta như thế nào lại hại ngươi chứ ?” Trình Viễn khoa trương kêu oan. “Ta nghĩ thế này, công ty nội thất này chúng ta hợp tác, ngươi thiết kế, ta ra lực lượng kỹ thuật, mọi người cùng nhau mở rộng thị trường. Ngươi thấy thế nào?”
Giải Ý cười cười, suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy cổ phần công ty tính thế nào? Tài chính khởi động muốn nhiều ít? Đăng kí tài sản bao nhiêu?”
Trình Viễn tựa hồ đã nghĩ sẵn cả rồi, rất thẳng thắn mà nói: “Cổ phần /, ngươi ta , tài chính khởi động cùng tài sản đăng ký đều do ta phụ trách, ngươi không cần phải xen vào.”
“Ta đây chẳng phải là chiếm thiên đại tiện nghi sao?” Giải Ý cười. “Ngươi kỳ thực có thể lấy một số tiền lớn mời mấy người cao thủ thiết kế lại, cần gì bỏ nhiều tiền tới thế.”
Trình Viễn làm mặt quỷ: “Có hại chính là tiện nghi, ai biết sau đó ta chiếm tiện nghi thì sao?”
Giải Ý làm bộ cảnh giác: “Đúng vậy, con quỷ tinh quái như ngươi thế nào làm việc ngốc như thế? Bầu trời đâu có tự nhiên rớt bánh xuống? Ta phải suy xét cho kỹ a.”
Trình Viễn hỉ hả mà cười, bỗng nhiên đứng dậy. Thừa dịp Giải Ý chưa kịp phản ứng, y vòng nhanh qua bàn lớn, đưa tay ôm Giải Ý, tựa đầu vào vai hắn, thân thiết nói: “Cái này gọi là việc ngốc sao? Ta lại nghĩ là thiên đại mỹ sự đó. Không nghĩ tới ngươi thực sự sẽ đến Thành Đô, hắc hắc, cái này gọi là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.” (ý là có lợi)
Giải Ý sửng sốt một chút, cũng đưa tay vỗ vỗ thắt lưng y, khẩu khí tận lực ung dung: “Được rồi, đừng có cái dạng hoa hoa công tử thế nữa, gặp người là chọc ghẹo, ngồi lại đi, nói chuyện tiếp.”
“Cái gì gọi gặp người là chọc chứ? Làm như ta ai cũng có thể lấy làm vợ vậy a, ngươi đừng phá hư danh dự của ta a.” Trình Viễn đứng dậy, gương mặt chẳng khác gì chồn trộm trứng gà mà cười quỷ, ngồi lại đàng hoàng, ung dung nhìn hắn.
“Danh dự của ngươi? Ngươi có danh dự gì lẽ nào ngươi còn không biết?” Giải Ý bất đắc dĩ mà lắc đầu. “Được rồi, về chuyện hợp tác, ngươi nguyện ý làm như vậy, ta cũng không phản đối.”
Trình Viễn liền mượn cớ nói chuyện hợp tác, ở chỗ này hết cả buổi sáng, tới khi Giải Ý nói cho y hắn cần ra ngoài công trường, y mới chịu rời đi.
Sau khi y đi, công ty Tân Cảnh Giới liền có một trận rung động nho nhỏ, mấy người nữ viên chức mới tuyển tại Thành Đô đối với cái người độc thân, giàu có lại tiêu sái này rất chú ý, ríu rít không ngừng, ngay cả Lộ Phi theo Giải Ý đi thang máy cũng nhịn không được buồn cười.
——————–
Mỗi lần đến bất động sản Vĩnh Cơ, Đoạn Vĩnh Cơ đều tự mình tiếp đãi Giải Ý, điều này làm Giải Ý rất cảm động. Hắn không tin Dung Tịch sẽ cho Đoạn Vĩnh Cơ biết cái gì rủ rỉ rù rì, bởi vì y luôn luôn xử sự cẩn thận, tuyệt không hỏi chuyện hợp tác công việc của thuộc hạ mình với Giải Ý, để tránh khỏi bị xì xầm “lấy chuyện công làm việc tư”, càng không thể để cho người khác hoài nghi quan hệ hai người có cái gì ám muội. Vì thế khi Đoạn Vĩnh Cơ đối hắn đặc biệt nhiệt tình như vậy, xác thực khiến hắn cảm động.
Cũng bởi vì có Đoạn Vĩnh Cơ đối xử đặc biệt tốt như thế, làm các công ty khác đối với công ty Tân Cảnh Giới thập phần hợp tác, các mặt đều bật đèn xanh. Cứ như vậy, công ty Tân Cảnh Giới tuy rằng mới tới cũng rất nhanh thành danh tại đây.
Giải Ý thấy sự tình tiến triển thuận lợi, liền đem xã giao đối ngoại giao cho Lộ Phi cùng Tưởng Liên, hắn thì dành nhiều thời gian hơn cho phương án thiết kế cùng quyết toán.
Chút bất tri bất giác, mùa hạ nóng bức cũng đi qua, trời thu đến rồi.
Đêm trước lễ Trung thu, Giải Ý cùng Lộ Phi nghiên cứu việc mua đồ ăn cùng bánh trung thu, gửi cho mấy quan lớn cùng lãnh đạo, điện thoại gọi Dung Tịch tới.
“Tiểu Ý.” Thanh âm y vĩnh viễn vẫn ôn hòa như trước. “Hôm nay ta buổi tối từ Hương Cảng bay tới Thành Đô, dự tính tám giờ hai mươi phút là đến.”
Giải Ý tự nhiên hiểu được ý tứ của y, lập tức hỏi: “Chuyến bay số mấy?”
Dung Tịch nói số cho hắn, hắn đem bút ghi lại, không cần nghĩ ngợi mà nói: “Ta đi đón người.”
Dung Tịch rất khoái trá cười khẽ: “Được.”