Lâm Tư Đông ở Bắc Kinh đã vài năm, đối với đường Quỹ tự nhiên rất quen thuộc, lúc này vô cùng thành thạo mà đem xe dừng trước một nhà hàng lẩu hải sản quy mô.
Hình như y là khách quen ở đây nên quản lý lập tức mỉm cười chào đón, cùng y bắt chuyện: “Lâm tổng, đã lâu không gặp a. Hôm nay mấy người?”
“Ba người.” Lâm Tư Đông ha hả cười nói. “Một phòng, đừng quá ồn ào.”
“Được được được, xin theo ta.” Vị nam tử trẻ tuổi mặc âu phục kia mỉm cười với Giải Ý, Giải Tư rồi cực lễ phép mà dẫn bọn họ lên lầu hai.
Đường Quỹ náo nhiệt nhất là vào ban đêm, thực khách tới nơi này phần lớn đều là tới tiêu khiển vui chơi, đến chỗ này bàn chính sự rất ít, cho nên kiến trúc ở đây đại thể là đồ gỗ, cũng không chú ý cách âm, cửa phòng phần lớn đều mở, tiếng cười đùa trận trận từ bên trong bay ra, bởi vì là nhà hàng lẩu nên trong không khí khói trắng lượn lờ, khắp chốn bay đủ loại mùi thức ăn.
Quản lý đem bọn họ đi qua một đường vòng cung, vẻ mặt mỉm cười đẩy cửa một gian phòng, hơi hơi khom người trước Lâm Tư Đông: “Lâm tổng, chỉ có một phòng thế này thôi, người thấy thế nào?”
Lâm Tư Đông thoáng quan sát một chút, liền gật đầu: “Được rồi.”
Lúc này, cửa phòng đối diện bị đẩy ra, nương theo tiếng cười hỉ hả là tiếng hát karaoke. Giai điệu rất quen thuộc, là danh tác của Mã Khả “Vĩnh viễn là bao lâu”.
Ba người họ lơ đểnh, thuận tiện đảo mắt nhìn một chút, nhưng rồi ngẩn ra ngay.
Đó là một căn phòng xa hoa, vô cùng rộng, hai chiếc bàn chụm lại đặt nồi lẩu, rất nhiều người vây quanh, chỗ nào cũng là tuấn nam mỹ nữ, trong đó không hề ít mặt quen thuộc, đều là diễn viên, ca sĩ đang nổi cùng người mẫu danh tiếng, ngoài ra còn có ít người thần tình không được đứng đắn cho lắm, vài người là nhân viên công tác sau hậu trường sân khấu.
Mã Khả đang ngồi chính giữa, bên người cậu là vị thợ trang điểm nổi tiếng trước đây.
Thái độ cả hai thập phần thân thiết, hiển nhiên tình cảm rất tốt. Nam tử mỹ lệ kia vớt trong nồi lẩu ra một miếng cá đút cho Mã Khả, người chung quanh bắt đầu ầm ĩ reo hò lên, cười đến ngửa tới ngửa lui.
Thấy thân ảnh bên ngoài dường như có chút quen thuộc, Mã Khả không khỏi sửng sốt, bỗng nhiên đẩy Kim ra, đứng dậy chạy ra ngoài.
Có một nữ ngôi sao nổi tiếng cười kêu lên: “Làm sao vậy, Mã Khả? Thấy người yêu cũ sao?”
Mã Khả không để ý đến cô nàng, bước nhanh ra cửa, nhìn xung quanh.
Tà tà đối diện, cửa chính căn phòng bên kia đang mở, nhân viên phục vụ đang ghi món cho ba vị khách nhân. Lâm Tư Đông một bên xem thực đơn một bên thấp giọng hỏi ý Giải Ý, Giải Ý bao giờ cũng mỉm cười gật đầu, nhưng Giải Tư thì nhiều lần cùng Lâm Tư Đông tranh chấp, khiến Giải Ý cười mãi.
Mã Khả nhịn không được đi tới, đứng ở cửa, nhìn không chuyển mắt vào Giải Ý.
Trong phòng mọi người ngẩng đầu nhìn, nữ nhân viên trẻ tuổi kêu nhẹ một tiếng: “Mã Khả.” Nhất thời mặt đỏ bừng lên, có vẻ rất kích động.
Bề ngoài Mã Khả vừa cao ráo vừa đẹp trai. Hiện tại cậu cũng mới hai mươi ba tuổi đầu, so với lúc mới vào nghề ca hát đã thành thục hơn rất nhiều, nhưng trong mắt ba người bọn họ thì cậu vẫn còn rất ngây thơ. Sắc mặt Mã Khả bị nhiệt khí cùng men rượu xông đến đỏ bừng, môi bày ra màu hồng thập phần khêu gợi, con mắt to đỏ lên ánh nước dịu dàng, giống như….cơn gió nhẹ bọn họ thấy ở Hậu Hải.
Giải Ý thấy đôi mắt trông mong của cậu nhìn chính mình, ở trong lòng không khỏi than nhẹ, lập tức đứng dậy đi về phía Mã Khả.
Mã Khả đưa tay kéo tay hắn, Giải Ý sợ bị nhân viên phục vụ phía sau thấy, thêm tin vịt, đối với sự nghiệp Mã Khả không tốt, liền bước nhanh hai bước, mang theo cậu ra khỏi cửa, tránh sang một bên.
Mã Khả có chút kích động, hơi hơi ngửa đầu nhìn hắn, rồi lại cúi đầu mà nói: “Ý ca, chuyện của ngươi tại Khang Định ta đều nghe nói rồi, ta…ta rất hối hận, nếu như ngươi không đến thăm ta, cũng sẽ không….sẽ không bị người bắt cóc. Ta nghe nói ngươi chịu rất nhiều khổ cực, muốn tìm ngươi, thế nhưng tìm không được. Điện thoại của ngươi cũng thay đổi, phòng ở Thành Đô với hải khẩu cũng đều bán cả, chỗ nào cũng không thấy ngươi. Sau ta lại đi Thượng Hải, đi tìm Ly lão bản, thế nhưng nàng….vừa thấy ta là mắng, hoàn toàn không để ý tới ta. Ta còn tưởng rằng….. còn tưởng rằng……” Nói tới đây, đôi mắt cậu đã ươn ướt.
Lúc này, nhân viên phục vụ từ bên người bọn họ vội vã đi ngang, đem ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Mã Khả lã chã chực khóc.
Giải Ý mỗi lần thấy cậu đều nghĩ cậu thật là trẻ con, rất tùy hứng, hoàn toàn không có ý thức tự bảo hộ mình như siêu sao giới giải trí chút nào, không thể làm gì khác hơn là thở dài, ôn nhu mà nói: “Đừng như vậy, ta không sao, bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Cái dạng này của ngươi mà bị paparazzi thấy, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch đâu.”
Thế nhưng Mã Khả nói: “Chỗ này chúng ta thường tới, quản lý rất hiểu chuyện, chưa bao giờ để paparazzi vào đây, cũng không để người khả nghi tới gần chúng ta.”
“Cẩn thận vẫn hơn.” Giải Ý như đối với đệ đệ mình, ôn hòa, quan tâm, ân cần mà căn dặn. “Ngươi có hôm nay cũng không dễ dàng, không cần phải phức tạp mọi chuyện lên.”
Mã Khả rất cố chấp, kiên trì: “Với ngươi cùng một chỗ không phải là phức tạp mà. Ý ca, ngươi có nghĩ ta là người vong ân phụ nghĩa không? Thế nhưng….ta thật sự không phải…….ta khi đó nghĩ đến ngươi bỏ lại ta mà đi, nghĩ rằng ngươi rất tức giận, nhất định muốn chia tay với ta, ta….cũng không dám tới tìm ngươi, cho nên mới…..”
Bọn họ nói tới đây, Kim thấy Mã Khả nửa ngày mà vẫn chưa về, cũng đi ra tìm. Vừa nhìn thấy Giải Ý, y liền dừng bước, không bước đến, chỉ đứng xa xa nhìn, trên gương mặt mỹ lệ hiện lên tia hoảng loạn yếu đuối.
Giải Ý mỉm cười với Kim, nhẹ nhàng nắm hai vai Mã Khả đẩy sang phía y, ôn nhu an ủi: “Ta không trách ngươi, cũng không nghĩ ngươi vong ân phụ nghĩa gì cả, ngươi cũng đừng để trong lòng. Nhìn thấy các ngươi hai người sống tốt như vậy, hạnh phúc như vậy, ta cũng thay ngươi cao hứng rồi, thật sự đó.”
Mã Khả cúi đầu, chẳng nói một câu nào.
Kim thì tiến lên, nhẹ giọng nói với Giải Ý: “Giải tổng, cảm tạ ngươi.”
Giải Ý mỉm cười: “Đừng có khách khí như vậy, hiện tại ta đã giải giáp quy điền, không còn là cái gì tổng nữa hết.”
Kim lập tức nhu thuận mà kêu : “Giải tiên sinh, ngươi bất luận làm cái gì, nhất định đều là nhân vật đứng đầu cả.”
“Cảm tạ.” Giải Ý lễ phép gật đầu. “Kim tiên sinh cũng thế, so với ta càng thêm nổi tiếng.”
“Không dám nhận.” Kim thập phần hiểu chuyện, không nói nhiều. “Giải tiên sinh quá khen.”
Giải Ý đem Mã Khả giao cho y, ôn hòa cười nói. “Mã Khả, ngươi đã có sự nghiệp, có trời đất của riêng mình, cố gắng sống tốt nhé.”
Mã Khả vẫn kéo hắn lại: “Ý ca, điện thoại bây giờ của ngươi số mấy?”
Giải Ý muốn nói “Không cần”, thế nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy cầu xin của hài tử phiêu lượng này, rốt cuộc không nhẫn tâm, đành nói ra.
Lúc này Mã Khả mới hài lòng, lấy lấy điện thoại ra ghi lại.
Giải Ý nhìn cậu cúi đầu bấm phím, không khỏi đưa tay xoa xoa mái đầu cậu, cười nói: “Được rồi, mau trở về đi thôi, bằng hữu ngươi phải đợi tới bực mình bây giờ, sợ rằng còn nghĩ ngươi mất tích a.”
Mã Khả cũng cười, nhưng cố chấp mà gọi vào số hắn, nghe được tiếng điện thoại di động quen thuộc từ trong túi hắn reo lên, lúc này mới hài lòng mà ngắt máy, cùng Kim đi.
Lúc sắp vào cửa, Kim ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng hỏi: “Ngươi yêu hắn sao?”
Mã Khả nồng thắm mà liếc Kim một cái: “Ngươi biết rõ là ta yêu ngươi, nhưng trong lòng ta cũng có hắn, việc này ngươi cũng rõ mà, hiện tại hắn giống như ca ca ruột thịt của ta vậy.”
Kim yêu quý mà ôm cậu, liên thanh dỗ: “Ừ ừ ừ, ta đương nhiên biết, bất quá có điểm ăn dấm chua mà thôi, đó chẳng phải là vì ngươi hay sao? Ta không có ý gì khác.”
Lúc này Mã Khả mới ném cho Kim một cái trợn mắt, nhưng vẫn dựa vào lòng y, hai người hoan hoan hỉ hỉ mà vào cửa.