Giải Ý rốt cuộc cũng mệt mỏi, bởi vậy không cự tuyệt ý tốt của Đái Hi, dự định tại khách sạn nghỉ ngơi một chút.
Bất quá, hắn không muốn ở tại nơi siêu xa hoa này mà ngủ, cảm thấy thế thật quá khoa trương. Đái Hi tự nhiên sẽ không miễn cưỡng, liền vì hắn thay một căn phòng phổ thông.
Giải Ý nghĩ thoải mái. Hắn kéo rèm cửa sổ lại, cởi lễ phục, nằm trên giường drap trắng sạch sẽ, mỹ mỹ mãn mãn mà ngủ.
Tới khi Lộ Phi gọi điện đến thì trời đã chạng vạng.
“Giải tổng, nghỉ ngơi tốt không?” Lộ Phi nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm vẫn là thái độ khiêm tốn hữa lễ như xưa.
Giải Ý mỉm cười: “Ừ, cũng được.”
Lộ Phi cũng không nói gì dư thừa, sạch sẽ mà vào vấn đề: “Ta đây tới đón ngươi được không? Mời ngươi cơm chiều.”
Trong lòng Giải Ý khẽ động, nhân tiện nói: “Tốt.”
Buông điện thoại, hắn đi vào phòng tắm, giản đơn chỉnh lý một chút dung nhan, sau đó mặc quần áo.
Bất quá, nếu phải mặc lễ phục hằng ngày thì thật sự như chịu tội, bởi vì nhất định phải thẳng lưng đĩnh đạt mặc mới đẹp, nếu không liền trở thành cái dạng “Mặc long bào cũng không giống thái tử”
Hắn một bên gài tay áo, một bên suy xét xem có nên ra ngoài mua trang phục thường ngày mà thay không thì chuông cửa vang lên.
Hắn đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là nhân viên phục vụ một thân chế phục .
Trong tay người này cầm theo một cái túi, đối Giải Ý hơi hơi khom người, cực lễ phép nói: “Giải tiên sinh, đây là y phục Giải luật sư đưa cho ngài, dặn dò ta giao cho ngài.”
“À, cảm tạ ngài vậy.” Giải Ý lập tức mỉm cười đưa tay tiếp nhận.
“Xin đừng khách khí.” Vị nhân viên phục vụ kia hướng hắn hành lễ, xoay người rời đi.
Nhìn là có thể thấy, Đái thị đã cường điệu đào tạo nhân viên phục vụ theo chuẩn khách sạn năm sao rất đúng mực.
Đến khi Lộ Phi đi vào đại đường khách sạn Tinh Thần, Giải Ý đang ngồi ở sofa xem báo. Hắn mặc mặc áo sơmi lông dê màu cà phê. Cổ áo mở rộng, áo khoác lông dê đen, phía dưới là quần nhung nâu đậm. Một thân hưu nhàn trang khiến hắn tỏa ra mị lực gợi cảm. Không ít nhân viên khách sạn đều len lén đánh giá hắn. Trong mắt nữ hài tử càng lộ ra ái mộ không thể che giấu.
Lộ Phi mỉm cười, bước nhanh về phía trước.
Giải Ý lập tức chú ý tới y. Liền đứng dậy.
Lộ Phi rất nhẹ nhàng nói: “Thế nào? Chúng ta đi chứ.”
Giải Ý cái gì cũng không hỏi, chỉ gật đầu: “Tốt.”
————————–
Lộ Phi không dùng tài xế, mà tự mình lái chiếc Mercedes, chở Giải Ý đưa qua nhà trọ cao cấp bên bờ sông. Giải Ý vẫn không hé răng, đi theo y vào thang máy, vững bước đi qua hành lang.
Lộ Phi móc chìa khóa ra, mở cửa phòng khắc hoa, mỉm cười đối Giải Ý: “Mời vào.”
Giải Ý đi qua người y, bước vào gian phòng sáng sủa sạch sẽ.
Phòng khách không lớn, bố trí gọn gàng mà ấm áp, liếc mắt liền có thể nhìn ra đây là nơi ở của người độc thân.
Lộ Phi không theo vào. Y không nói một lời, cầm trong tay chìa khóa bỏ lại trên kệ gần cửa, sau đó khóa cửa chính, lặng lẽ rời đi.
Giải Ý đứng giữa phòng khách. Lập tức nghe được mùi thức ăn thơm nức xộc lên, liền đi tìm kiếm.
Trong nhà bếp, Dung Tịch đang bận rộn. Thấy Giải Ý đẩy cửa tiến đến, liền cười nói: “Ngươi đừng vào. Ở bên ngoài chờ đi. Lập tức xong ngay.”
Giải Ý lười nhác mà tựa ở cạnh cửa, ôn hòa mà nói: “Ta giúp ngươi.”
Dung Tịch liền không hề kiên trì nữa. Cười cười với hắn, tiếp tục vội vàng nấu ăn.
Thái độ hai người bọn họ rất thanh thản mà vô cùng thân thiết, phảng phất mỗi ngày đều gặp mặt thế này, ngày ngày cùng qua cuộc sống như vậy, căn bản không giống đã chia tay hơn một năm.
Món ăn hôm nay rất phong phú, hơn nữa đòi hỏi tay nghề cao.
Giải Ý ngồi ở bàn ăn, nhìn sò biển nướng cùng canh bí Nhật, cá chiên, cua sốt xoài, bò bít-tết, không khỏi kinh ngạc vạn phần.
“Để ta đoán xem nào, trước đây ngươi đã từng làm bếp trưởng cho nhà hàng cơm Tây rồi à?” Hắn cười nói, trên mặt hiện lên thần tình rất trẻ con.
Dung Tịch chỉ cười, lấy chai vang đỏ, rót một chút ra hai ly, ôn nhu nói: “Thân thể ngươi không tốt, chỉ nên uống một chút thôi, ý tứ một chút.”
Giải Ý không ý kiến, gật đầu.
Dung Tịch ngồi vào đối diện, giơ ly rượu: “Nào, chúc mừng triển lãm tranh hôm nay của ngươi cùng lệnh đường đại nhân đạt được thành công viên mãn.”
Giải Ý khoái trá chạm cốc cùng y, uống rượu, rồi cười: “Nói thế cho có hình thức, kỳ thực ngươi đều minh bạch, có thể thành công như thế, cũng bất quá vì ta trùng hợp có mấy người bằng hữu có tiền, bọn họ lại cổ động. Về phần truyền thông, cũng bất quá do được tung lên cao mà thôi. Ta cũng không có gì đặc biệt hơn người. Đó cũng giống như diễn kịch, dù sao tất cả mọi người trổ công phu, biểu tình rất thật, cẩn thận tỉ mỉ, cũng không tính là viên mãn.”
Dung Tịch nhịn không được mỉm cười: “Cần gì thanh tỉnh như thế? Khó có được thời điểm hồ đồ chút, chẳng phải là tốt sao?”
Giải Ý cầm dao nĩa, ưu nhã mà cắt món ngon trên bàn, thuận miệng hỏi: “Ta như ngươi nói, trước mặt khách cùng truyền thông tích cực phối hợp đó thôi?”
Dung Tịch tràn ngập yêu thương mà nhìn hắn, cười khẽ: “Ừ, ta biết, trước mặt người khác ngươi bao giờ cũng phiêu lượng nhất đẳng, vĩnh viễn không chê vào đâu được.”
Giải Ý ngẩng đầu nhìn y một cái, rồi đem miếng cá bỏ vào trong miệng, tinh tế cắn nhỏ, sau đó hưởng thụ tới híp mắt, tán thán: “Tay nghề của ngươi thực sự là nhất lưu a.”
Dung Tịch cảm thấy mỹ mãn mà nhìn hắn, thuận miệng nói: “Nhàn tản vô sự, không thể làm gì khác hơn là nghiên cứu nấu ăn rồi, đây cũng là một cách tiêu hao thời gian tốt đó.”
Giải Ý nao nao, lập tức than nhẹ trong lòng, nhưng biểu hiện ra vẫn là vẻ mặt tiếu ý: “Ừ, quả nhiên học tập thành công, tương lai chờ ngươi nghỉ hưu, có thể tới nhà của ta làm bảo mẫu a.”
Dung Tịch hài lòng mà cười ra tiếng: “Tốt, ta đối với công tác ngươi cung cấp cảm thấy rất hứng thú.”
Giải Ý cầm lấy ly rượu uống một ngụm nhỏ, cười nói: “Tương lai nếu như làm việc không nổi nữa, chúng ta có thể mở một nhà hàng, nhất định kiếm được tiền.”
“Đúng vậy.” Dung Tịch gật đầu. “Trước đây ta có đi qua Phần Lan công tác, rất thích hoàn cảnh bên đó. Lúc đó đã từng nghĩ, tương lai…. có thể cùng ngươi tới đó sống, chúng ta mở một nhà hàng nhỏ. Mùa hè là mùa du lịch, có thể lời ít tiền. Mùa đông cái gì cũng không làm, xem tuyết rơi, nhìn Bắc cực quang.”
Giải Ý nghe xong, vô cùng ao ước: “Thực sự là một ý kiến hay, ta rất thích.”
Hai người đói lòng ăn bánh vẽ. Miêu tả lại cuộc sống tuyệt đẹp mà họ không thể nào có được, cả hai đều cảm thấy thật vui sướng.
Ăn xong bữa ăn chính, đến món tráng miệng thì có bánh gato, ngọt mà không ngấy, vào miệng liền tan ra. Giải Ý vừa ăn vừa cười: “Cứ ăn như thế, ta rất nhanh sẽ mập lên cho coi.”
“Mập một chút cũng tốt.” Dung Tịch thương yêu mà nhìn gương mặt gầy gầy của hắn, nhìn con mắt ngày càng sáng lên của hắn, nhìn chiếc cằm thon nhọn của hắn, kìm lòng không đậu mà thở dài một tiếng. “Ngươi gầy quá. Phải dưỡng một chút mới được. Lúc ngươi tại Bắc Kinh chữa bệnh, ta có tới xem ngươi vài lần.”
Giải Ý nao nao, nghi hoặc mà nhìn về phía y, lập tức minh bạch: “Sao lại không lên gặp ta.”
“Ta không dám.” Dung Tịch cười cay đắng. “Ta sợ lại mang đến cho ngươi thương tổn vô pháp bù đắp. Ta … lúc nào cũng trốn trong xe, có đôi khi thấy ngươi đi ra, hay đi siêu thị mua chút đồ, có đôi khi theo ngươi đi bệnh viện … vậy là rất thỏa mãn rồi.”
Trong lòng Giải Ý cuồn cuộn đau xót, không thể kiềm được, đứng dậy, ôm chặt lấy y.
Dung Tịch dựa vào lòng hắn, càng không ngừng cười khổ: “Ta vẫn là một người có ý chí vô cùng kiên định, thế nhưng, lúc này đây, thật sự là khống chế không được chính mình….”
Giải Ý thấp người xuống, ngửa đầu nhìn Dung Tịch, ôn nhu mà nói: “Ta không hề thấy ngươi, ta chỉ không muốn ngươi thụ thương. Nửa cuộc đời của ngươi tuyệt hảo không chê vào đâu được, ta là nhược điểm duy nhất bọn họ dùng để công kích ngươi. Ta không muốn thành vũ khí của bọn họ.”
“Ta biết, ta biết…” Dung Tịch nhìn con người y mong nhớ ngày đêm nay gần trong gang tấc, nhìn gương mặt hoàn mỹ kia dưới ánh đèn nhu hòa tảo ra ánh sáng ôn nhuận, y cũng vô pháp kiềm chế nội tâm cuộn trào mãnh liệt như triều dâng, cúi người hôn hắn.
Hai người nhẹ nhàng hôn nhau, dần dần đầu lưỡi giao triền, cảm thụ được mùi thơm ngào ngạt của vang đỏ trong miệng nhau, cam hương ngọt ngào, quấn quýt. Trong nền nhạc dịu dàng, hô hấp bọn họ trở nên nóng cháy, cái ôm càng ngày càng siết chặt.
Dung Tịch khắc chế chính mình, không biểu hiện ra mong muốn tiếp theo.
Giải Ý biết tâm tình của y, chủ động kéo y lại, nhẹ giọng hỏi: “Phòng ngủ ở nơi nào?”
Dung Tịch nhìn hắn thật sâu, dường như rất do dự, nội tâm giãy dụa rất kịch liệt. Y thực sự không muốn lại thương tổn con người mình vô cùng yêu quý, trân trọng này.
Giải Ý ôn hòa mỉm cười, đùa y: “Ngươi không định làm ở chỗ này chứ? Ta chưa thử qua ở trên bàn bao giờ a.”
Dung Tịch nhìn khuôn mặt tươi cười trong sáng của hắn, nhịn không được cười ra tiếng, không hề chần chờ nữa, kéo hắn vào phòng ngủ.
——————–
Gian phòng rất rộng, thảm màu nâu nhạt, giường lớn vàng nhạt, sắc điệu nhẹ nhàng khoan khoái mà sáng sủa.
Dung Tịch kéo Giải Ý đứng ở bên giường, mỉm cười nhìn hắn, không có bất luận động tác gì.
Giải Ý cười, bắt đầu cởi quần áo.
Trên mặt Dung Tịch bỗng nhiên có vài phần vui mừng, trộn lẫn một tia ngượng ngùng, nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Một lát sau, y mặc dục bào đi ra, trên người thơm ngát mùi sữa tắm.
Giải Ý cũng muốn vào phòng tắm.
Nhưng Dung Tịch ôm cổ hắn, đè hắn lại trên giường.
Giải Ý cảm thụ được nhiệt tình bộc phát của y, hoàn toàn không khước từ. Hắn mở rộng thân thể, thừa thụ trọng lượng trên người, cùng Dung Tịch nhiệt liệt hôn nhau.
Dung Tịch đang giữa lúc thịnh niên, lại trường kỳ rèn đúc, vóc người cân xứng, tứ chi hữu lực, một vết sẹo lồi cũng không có. Y vươn tay ôm lấy Giải Ý, toàn bộ thân thể tràn ngập sức mạnh. Y kìm lòng không đậu mà dính sát vào người dưới thân, cảm nhận da thịt ôn nhuận nhẵn nhụi khiến người ta tiêu hồn ấy.
Giải Ý đã hơn một năm chưa cùng người nào làm chuyện này, đau đớn tâm lý cũng vừa khỏi hẳn không lâu, Dung Tịch săn sóc hắn, trước đó làm đủ mọi công phu chuẩn bị, tuy là trong lòng cầu khát gấp gáp đến mấy cũng dằn lại, chậm rãi tiến hành.
Y ôn nhu hôn lên mặt, mũi, cằm Giải Ý, rồi lại khẽ cắn vành tai hắn, hai tay chậm rãi vuốt ve trên người hắn, một tay từ thắt lưng hắn mà lướt xuống thăm dò.
Hơi thở Giải Ý dần dần bất ổn. Đầu của hắn hơi hơi ngửa ra sau gối, tay choàng qua vai Dung Tịch, thở gấp.
Dung Tịch say sưa tại thân thể trẻ trung kia, kích tình nhộn nhạo không ngớt. Môi y từ từ trượt xuống, hôn lên chiếc cổ thon dài của hắn, trượt trên hõm vai ưu mỹ, nhẹ nhàng mút xương quai xanh của hắn. Một tay y nắm cả thắt lưng hắn, tay kia cầm lấy phân thân như nắm một vật trân phẩm quý giá, ôn nhuận.
Giải Ý cảm thụ được môi y từ từ trượt xuống, sau đó dùng đầu lưỡi khẽ liếm nhũ tiêm của mình. Sóng triều khoái cảm trong nháy mắt kéo tới, từng đợt từng đợt trùng kích vào dòng máu hắn, trêu chọc dục vọng yên lặng trong lòng. Thân thể hắn một trận run run, không khỏi nhẹ nhàng rên rỉ ra.
Dung Tịch cúi đầu nghe thanh âm sung sướng của hắn. Phảng phất như một làn nhạc duyên dáng khiến y tâm hoa nộ phóng. Y nỗ lực ức chế xung động bản thân, tay từ chậm đến nhanh, cẩn thận tỉ mỉ cảm thụ cao trào dục vọng Giải Ý đang từ từ vươn lên.
Thân thể Giải Ý dưới làn môi đầu lưỡi của y cùng tốc độ tay càng lúc càng nhanh khiến hơi thở gấp hơn: “Tịch…ngươi tới đi….tới đây đi…”
Dung Tịch nhìn gương mặt đỏ ửng của Giải Ý, nhịn không được hôn lên môi hắn. Triền miên một lát, dục vọng nóng rực của y chầm chậm sát nhập thân thể ấm áp của Giải Ý. Y không thể kiềm được nữa, hai tay hơi hơi cố sức, ép Giải Ý vào sâu trong người.
Lúc này đây, y dùng KY (). Giải Ý cảm thụ thân dưới mát lạnh lại trơn mềm, không khỏi thầm nghĩ, không biết thứ này y thế nào tìm được.
Dung Tịch đem dục vọng từ lâu đã sôi sục chậm rãi dung nhập thân thể hắn, chỉ được một chút y liền dừng lại, thấy hắn không có biểu hiện đau đớn nào, lúc này mới hữu lực đi vào, chạm đến nơi sâu nhất.
Giải Ý nằm ở trên giường, hai tay nắm chặt gối đầu, nhịn không được rên lên một tiếng.
Dung Tịch chỉ cảm thấy khoái cảm như con nước lớn hướng chính mình phô thiên cái địa ào tới, đem bản thân kéo vào bể dục sâu thẳm. Y nắm thắt lưng Giải Ý, bắt đầu hữu lực trừu động.
Giải Ý rên rỉ thành tiếng, cảm thụ vật to lớn xâm nhập thân thể mình, cường liệt đánh vào càng ngày càng mạnh, càng lúc càng nhanh, mỗi một lần đều khiến thân thể hắn chạm vào nệm giường mềm mại. Xót cùng tê lại chạy dọc theo cột sống, xông thẳng vào óc, cấp tốc khuếch tán tứ chi bách hài, khiến hắn cảm thấy thân thể càng ngày càng nhẹ, máu sôi trào, tác động đến xúc giác trên mỗi tấc da tấc thịt. Hắn đã không còn cảm thấy sức nặng đè trên mình, chỉ biết là trừu kịch liệt cuồng dã phía sau dường như vĩnh viễn không kết thúc.
Dung Tịch nhìn thân thể giống như chạm khắc từ ngà voi ấy theo trùng kích chính mình như cuộn sóng phập phồng, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn tú ấy vùi vào trong gối đầu tuyết trắng, nhìn hàng lông mi dài ấy như hồ điệp trên đôi mắt nhắm chặt hiện vẻ an tĩnh, nhìn ngón tay thon thả bấu lấy chiếc gối bên cạnh, nhìn môi hơi mở cong cong, phát sinh rên rỉ nhẹ nhàng, phong tình vạn chủng nói không nên lời. Nhiệt huyết y cấp tốc vọt lên đầu, y chỉ cảm thấy tất cả còn chưa đủ, chưa đủ, vẫn là chưa đủ.
Y thả thắt lưng Giải Ý ra, rồi lại mạnh trượt tay xuống dưới, hai tay chống tại bên cạnh thân hắn, eo lập tức hung hăng đánh mạnh vào, trầm mãnh hữu lực, tiết tấu cực nhanh. Toàn thân y nóng hổi, mồ hôi như mưa rơi xuống, tất cả đều rơi trên tấm lưng nhẵn nhụi trơn bóng của Giải Ý, trắng bóng như trân châu, óng ánh trên ánh đèn nhu hòa mờ ảo.
Dung Tịch đã mất đi những mối bận tâm, y chỉ chuyên chú đánh về phía thân thể duyên dáng trước mắt, mặc cho khoái cảm lôi mình đi, cấp tốc chạm sâu vào bên trong.
Giải Ý bị sự thôi tống mãnh liệt không gì sánh được của y làm cho không thở nổi, nhịn không được cắn mạnh gối đầu, thân thể kịch liệt co giật.
Cao trào như thiểm điện ào ạt chạy dọc thân bọn họ. Hai người song song gọi ra tiếng, lập tức run không ngớt, kích tình phiên giang đảo hải phun ra nóng hổi.
Dung Tịch hung hăng tiến về phía trước, toàn bộ thân thể đè xuống, hai tay tha thiết vây quanh hắn, thật lâu không buông ra.
Giải Ý bị y đè lại vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể nằm ở trên giường, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Thân thể hai người đều là thấm đẫm mồ hôi, dư vị khoái cảm tựa như điện lưu, không ngừng len lỏi vào toàn thân, làm cả hai cảm thấy tê dại, càng thêm vô lực.
Giải Ý dần dần trầm tĩnh lại, nhắm mắt, khóe môi lộ ra một tia khoái trá, vài sợi tóc đen bóng ướt sũng mà rũ xuống, vươn trên cái mũi cao thẳng của hắn, tạo thành một loại mỹ cảm chán chường.
Dung Tịch kề sát người hắn, cũng từ từ nhắm hai mắt, say sưa chìm trong vui sướng chưa tan.
Âm nhạc trong phòng khách chưa dứt, một mực nhẹ nhàng mà vấn vương trong phòng, tại tình hình kịch liệt như núi lửa bạo phát bọn họ hoàn toàn chẳng để tâm nghe, hiện tại mới dần dần nghe thấy.
Tiếng saxophone dường như nương theo gió đêm, từng thanh từng thanh chậm rãi từ khe cửa nhẹ nhàng tiến đến.
_____________
() KY: một nhãn hiệu thuốc bôi trơn. Mọi người sẽ còn thấy cái từ này xuất hiện ở nhiều truyện khác nữa a. Thật là nhãn hiệu nổi tiếng mà, mấy truyện mình coi xài nó rồi.