-Nhóc con, dậy đi! Về đến nơi rồi!- Anh khẽ lay làm nó tỉnh giấc. Nó dụi đôi mắt còn đỏ vì khóc.
Nó chờ anh trả tiền taxi rồi lẽo đẽo theo anh vào nhà.
-Con chào ba mẹ!- Nó và anh nhìn thấy ông bà Lam, đồng thanh chào.
Nó bỗng để ý, ở nhà mà ba mẹ nó lại đang mặc những bộ quần áo rất sang trọng.
-Ba mẹ sắp đi đâu ạ?- Nó thắc mắc.
-Các con chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta sẽ đi gặp người bạn của ba mẹ.- Bà Lam nhắc nó.
-Hic... Tại sao con lại phải đi.- Nó nhăn nhó. Nó mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi.
-Hôm nay ba mẹ không nấu cơm đâu. Bác Nhu về quê có việc rồi.- Mẹ nó mỉm cười.
-Con đi! Con đi mà!- Nó cầm tay bà Lam lúc lắc, cười toe toét. Dù hồi nãy có đi ăn quà nhưng vì gặp tên trời đánh kia,lại còn khóc trận, tốn bao nhiêu calo nên nó vẫn thấy đói.
Anh nhìn nó mỉm cười. Chỉ mong nó sẽ mãi vui vẻ, hạnh phúc. Chỉ mong nó mãi là thiên thần với nụ cười trong sáng, thánh thiện luôn nở trên môi- thiên thần không vướng chút bụi trần như thế này.
Xe ô tô của gia đình Linh Linh đỗ trước căn biệt thự lớn. Nó áp mặt vào cửa sổ, quả thật căn nhà rất đẹp. Tường sơn trắng, nổi bật giữa một vườn hoa đủ hương, đủ sắc, khoe vẻ đẹp dưới ánh nắng mặt trời.
”Nhưng sao có vẻ lạnh lẽo thế nhỉ..?”- Linh Linh thầm nghĩ.
-Đây là nhà của bác Mạc- bạn ba. Bác ấy là của tập đoàn Mạc Từ- tập đoàn đứng đầu về các lĩnh vực tài chính, kinh doang khoáng sản, đặc biệt là dầu hỏa. Chỉ cần phần nhỏ cổ phiếu trong tập đoàn bác ấy, có thể xây hàng chục trung tâm thương mại. Phát triển trong kém gì tập đoàn nhà ta.- Ông Lam thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng chốt lại- Ta nói chắc Linh Linh cũng không hiểu được đâu. Tóm lại là gia đình bác Mạc và gia đình ta đã giúp đỡ nhau rất nhiều, nên con phải biết cư xử lễ phép, lịch sự và đúng mực.
Bà Lam quay xuống, che miệng cười:
-Ông bà Mạc còn có cậu con trai vô cùng đẹp trai nữa chứ, học cùng trường con mới chuyển đến đấy, Linh Linh! –Bà nháy mắt.
-Thật à mẹ, cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi ạ? Có thân thiện, đáng yêu không mẹ. –Nghe thấy trai đẹp là nó tít mắt lên.
-E hèm..- Vũ Hoàng lừ mắt với cô em gái đang trong tình trạng “mắt sáng hơn trăng rằm“. Anh không hiểu sao, nhưng anh chỉ muốn nó quen duy nhất người con trai là anh, không được mến ai khác ngoài anh.
Tiểu Linh nhìn anh trai, cười tinh nghịch. Gì chứ nó cũng là con gái mà.
-Không phải con trai các anh cũng toàn sáng cả mắt khi thấy mấy chị chân dài xinh đẹp hay sao?
-Anh không có...!! –Anh chống chế.
-Đến nhà người ta rồi còn chí chóe!- Ông Lam lừ mắt, mở cửa bước xuống xe rồi sang mở cửa xe cho bà Lam.
-Sao ba không mở cho tụi con >,
Gia đình nó bước đến cổng căn biệt thự, chàng trai mặc trang phục quản gia bước đến, cung kính:
-Đây có phải là gia đình ông bà Lam không ạ?
-Vâng! Chào anh!
-Quý hóa quá, mời mọi người vào nhà. Tôi có thể vinh dự được cất xe cho gia đình không ạ?
-Được!- Ông Lam đưa chìa khóa xe cho chàng trai.
-Mọi người cứ đi theo con đường này là đến sân lớn, ông bà Mạc sẽ ra đón ạ!- Chàng trai mỉm cười rồi đưa tay làm động tác mời.
Gia đình nó đi theo con đường lát sỏi, bên là vườn hoa tỏa sắc, bướm bay dập dờn. Những đôi cánh trắng tỏa sáng dưới ánh trăng bạc. Thỉnh thoảng, lại thấy ánh sáng lập lòe, nhấp nháy mờ ảo của đom đóm.
Nó kéo tay anh, chỉ vào vườn hoa:
-Đẹp quá!
-Nhóc còn đẹp hơn nhiều! -Anh xoa đầu nó.
Quả thật, hoa bướm đều không thể sánh với nó. Mái tóc tím ánh bạc buông dài, đeo thêm chiếc băng đô màu trắng xám. Nó mặc chiếc váy đến đầu gối màu bạc, viền tím gắn thêm kim tuyến. Đôi mắt xám mơ hồ như mặt trăng thu nhỏ dường như đang tỏa sáng. Nó không trang điểm mà vẫn thật đẹp.
Đến trăng còn không sánh bằng.
-Ông Lam! Ông đến rồi sao?- giọng vang lên làm nó giật mình, ngước lên nhìn, là người đàn ông trạc tuổi ba nó, bên cạnh là người đàn bà, à không, phụ nữ, vì người này nhìn trẻ khủng khiếp, trẻ hơn cả mẹ nó.
-Ông Mạc, chào ông!- Ba nó và người đàn ông kia bắt tay hữu hảo.
Và rồi...
Ba nó bước đến, nâng tay người phụ nữ kia lên, hôn lên mu bàn tay trắng trẻo. Ông Mạc cũng làm tương tự với mẹ nó.
Nó há hốc mồm.
-Đây là cách chào hỏi ở phương Tây.- Anh ôn tồn giải thích.
Nó gật gù tỏ vẻ hiểu ý, rồi lắng nghe cuộc nói chuyện của những “nhân vật quyền lực“.
”Mạc Dương dạo này sao rồi?”
Nó nghe thấy mẹ nó hỏi thế.
”Quái lạ, cái tên này, chẳng phải rất quen thuộc sao?”
Suy nghĩ của nó giống hệt anh.