Nắng sớm phủ trọn ban công, chiếu lên từng giọt sương đọng trên lá, lung linh, lấp lánh, nhưng có thứ còn xinh đẹp và nổi bật hơn những viên ngọc trong suốt đó.
- Linh Linh! Quả chuông nhỏ của mẹ, xuống ăn sáng còn đi học đi con!
- Còn sớm mà mẹ!! - Tiểu Linh nũng nịu lên tiếng.
- Hôm nay là buổi đầu tiên, đến sớm còn chuẩn bị chứ con! – Bà Lam cất tiếng nhẹ nhàng, nhưng lại uy nghiêm. Quả không hổ danh là phu nhân của tập đoàn Lam thị- một tập đoàn về các lĩnh vực chủ chốt trong kinh tế, thương mại với các chi nhánh trên gần như tất cả các quốc gia trên thế giới. Bước đến bất kì nơi nào, chỉ cần nhắc đến năm chữ “Tập đoàn Lam Y Vũ”, người nghe lập tức phải kinh sợ.
Tiểu Linh đáng yêu chưa kịp trả lời mẹ...
-A...Ui da... Thả em ra, đau em!! – lực không biết từ đâu, kéo má của cô bé, lôi xềnh xệch, sớm chia lìa tình yêu của nó với ban công ngập nắng.
-Mẹ gọi đến thế rồi mà còn lì, nhanh cái chân lên, hôm nay tôi cũng sẽ đến trường với cô, từ giờ cô sẽ phải gọi tôi là “đàn anh” đấy! Hoho!!
-A.. Em biết rồi, biết rồi mà!! Thả em ra coi, ui da.. Đau...
Lam Vũ Hoàng nghe vậy, mỉm cười, thả tay ra khỏi bên má đang ửng hồng của em gái, đặt lên đó một nụ hôn như con gió thoảng, rồi lấy tay xoa nhẹ nhàng:
-Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, ở trường mới sẽ cùng cố gắng nhé! ^v^
Linh Linh mếu máo. Tại sao vốn là quan hệ anh em, mà nó lại có tình cảm với Vũ Hoàng sâu đậm đến như vậy cơ chứ..? Haizz.. Anh cưng nó như cưng nàng công chúa bé bỏng, bảo vệ nó như người vệ sĩ trung thành. Đặc biệt, anh còn có một nụ cười quyến rũ đến như thế. Người đẹp trai như vậy, có thể không yêu được hay sao?
Linh Linh kéo tay anh trai, bưng ra trước mặt như một món ăn khoái khẩu...
-Aaaa...aaaaa!!!
Nghe tiếng hét thất thanh, ông bà Vũ ngẩng đầu lên nhìn. Từ trên tầng, Hoàng Hoàng bé nhỏ của hai người, dẫu đã tuổi chạy xuống, mặt méo xệch:
-Ba! Mẹ! Linh Linh lại cắn tay con!
-Hai cái đứa này, sáng sớm đã chí chóe với nhau rồi! – Ông Lam cau mày, nhưng đôi mắt không giấu nổi ý cười. Bà Lam cũng quay sang mỉm cười với Vũ Hoàng:
-Con nhắc em nhanh lên đi, chúng ta còn đến trường. Hôm nay ba mẹ còn bay sang Mỹ có cuộc họp gấp.
-Con nhắc nó lại cắn...
Chưa nói dứt câu, một giọng cười lanh lảnh, từ đằng sau truyền thẳng tới tai Vũ Hoàng, anh giật mình quay lại, ngẩn ngơ. Đằng sau anh không ai khác chính là cô em đáng yêu bé nhỏ, trong bộ đồng phục, áo cộc tay với váy ngắn xếp ly, dường như muốn khoe cho cả thế giới biết làn da trắng sứ, đôi chân thon dài. Cô nở nụ cười tinh nghịch, nhe hàm răng đều tăm tắp, lộ ra chiếc răng khểnh và má lúm duyên dáng.
-Em xin “miếng” nữa!!
Vũ Hoàng chạy biến.
-Hai con người kia có khẩn trương lên không? Hay muốn tôi cho chạy bộ đến trường hả? – Bà Lam giục.
-Dạ dạ, tụi con đến ngay đây – Vũ Hoàng bước đến bàn ăn, tiếp đến là Tiểu Linh. Anh kéo ghế ra cho nó, ấn nó xuống, rồi anh cũng ngồi kế bên nó. Nó cầm cái sandwich bà Lam làm, nhét vội vào miệng, chưa kịp nuốt đã tu thêm một hơi sữa.
-Ực...! Khà! Mama của con nấu ăn lúc nào cũng là nhất, ngon hơn cả bác Nhu làm.- Nó cười tít mắt.
-Con gái con đứa, ăn như rồng cuốn hổ vồ- Anh liếc nhìn nó, nhàn nhã cầm cái bánh lên cắn miếng.
-Anh thì cũng có khác gì em đâu chứ, lúc nào cũng bới móc thôi! –Linh Linh chun mũi.
-KHẨN TRƯƠNG!- Bà Lam gắt lên. - Mẹ ra garage chờ ba con trước đây. Không liệu hồn mà nhanh lên, ba mẹ sẽ không chờ đâu.
-Dạ!!- Hai người nào đó đang chí chóe, giật mình, vội vã ăn nốt phần của mình, rồi đứng bật dậy, lấy khăn giấy lau miệng.
-Đi thôi!! – Cô tiểu thư lúc nào cũng lề mề, giờ lại háo hức, nhanh nhẹn hơn ai hết.
Nó lấy đôi Converse chuck màu đen hôm qua Vũ Hoàng mua cho, xỏ vào đôi chân thon trắng muốt. Vũ Hoàng thấy thế bước đến, Linh Linh ngẩng đầu nhìn anh, bỗng, anh quỳ một chân xuống, dùng hai tay buộc dây giày cho nó. Tiểu Linh đỏ bừng mặt. Lâu lắm rồi nó mới được anh buộc dây giày cho đấy.
-Chẳng qua anh thấy giày đẹp thì phải người như anh mới đủ tư cách buộc dây cho nó thôi.- Vũ Hoàng lè lưỡi.
-Thế thì từ sau, mỗi lần dây giày bị tuột, em sẽ gọi anh đến buộc cho dù ở bất cứ nơi đâu nhé!- Linh Linh bĩu môi.
-Vâng thưa cô chủ nhỏ ạ!- Vũ Hoàng bật cười ha hả. Tiểu Linh bé nhỏ lại lần nữa bị nụ cười của anh hút hồn.
-Đi thôi mấy đứa.- Ông Lam lái ô tô đến, bên cạnh ghế ông ngồi là bà Lam, hai người trông thật tình tứ. Linh Linh thỉnh thoẳng lại thắc mắc, tại sao ba mẹ nó lại đẹp đôi đến như thế được nhỉ. Hai người tuy không còn trẻ mà người ngoài nhìn vào, chắc chắn không thể đoán được tuổi thật của họ.
-Bác Nhu dọn bàn ăn giúp cháu nhé! Cháu cảm ơn bác!- Linh Linh gọi với lên.
-Ừ! Hai cháu đi học vui! Cố lên!- Bác Nhu mỉm cười hiền hậu. Dù bác chỉ là người giúp việc thấp cổ bé họng, nhưng Linh Linh và Hoàng Hoàng luôn lễ phép, tôn trọng và coi bác như người mẹ thứ , khiến bác luôn cảm thấy ấm áp, hạnh phúc trong ngôi nhà này.
Ngồi vào ghế sau của chiếc xe, bỗng Linh Linh run lên, hai tay đặt lên đùi giật từng hồi, trống ngực đập liên tiếp, như muốn nhảy ra ngoài. Từng kí ức mờ ảo,rối tung lên trong đầu nó. Sao nó không thể nhớ vì sao nó lại lo lắng đến như vậy? Vũ Hoàng sớm biết điều đó, anh nhẹ nhàng ấn đầu nó tựa lên vai mình, vuốt tóc nó, ôn nhu nói:
-Không sao đâu, anh sẽ bảo vệ em. Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo anh là đủ, mọi thứ cứ để anh lo.
”Anh sẽ không để mất em một lần nữa...Sẽ không để em phải chịu những thương tổn vì anh mà xảy ra thêm lần nữa...Sẽ không sai lầm để em đi như cô ấy...”
Linh Linh tựa đầu vào vai anh trai, lắng nghe nhịp tim trầm ổn, hít hít mùi hương bạc hà thanh mát phản phất từ người anh, khiến nó cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút. Anh biết nó thích bạc hà, nên đã cố tình chọn loại sữa tắm, dầu gội có mùi hương của loài cây thanh mát này. Còn nó, chọn cho mình mùi trà xanh tươi trẻ, năng động mà lại lịch sự. Nó thích matcha, thích trà xanh. Nó biết anh cũng rất yêu trà xanh, chỉ vì cô gái ngày đó..
Anh sẽ mãi bảo vệ em, không bao giờ xa rời... Sẽ không để mất em như anh từng làm với cô ấy.