Giờ ăn trưa
Cả lớp đều xuống căn tin để ăn trưa trừ Star và Tú Anh. Tuệ Nhi và Ngọc Thi chạy lại bên chỗ Thiên Di nói nhỏ
. Này, hôm qua bà đi đâu thế?
. Nhẽ ra hôm qua bà không nên vắng mặt mới đúng.............
Thiên Di cười trừ rồi cúi mặt xuống
- Không gì hết, chỉ là có việc bận................
Nhỏ Tú Anh quay sang nói với giọng mỉa mai
- Bận à, đúng rồi,.............tiểu thư Thiên Di nhà ta lúc nào chả bận...........
Thiên Di không nói gì. Minh Quân đứng dậy
- Thôi, Stop, bây giờ xuống căn tin ăn trưa đi chứ chả nhẽ chết đói à, đi
Minh Quân kéo tay Ngọc Thi đi xuống, Ngọc Thi kéo luôn tay Tuệ Nhi đi, Tuệ Nhi quay người lại gọi Thiên Di đi cùng. Thiên Di cũng đứng dậy
- Mọi người đi ăn đi, tôi không ăn đâu, tôi thấy hơi mệt nên sẽ xuống phòng y tế.
- Nếu bà mệt thì đi nghỉ đi bọn tôi đi trước.
Quân Thi Nhi đi ra khỏi lớp được p thì Thiên Di đi xuống y tế. Trong lớp chỉ còn Tú Anh và Gia Bảo. Tú Anh chờ Thiên Di đi ra ngoài lớp, nhỏ đến bên chỗ ngồi của Thiên Di ngồi cạnh Gia Bảo, lay anh dậy, Gia Bảo khó chịu ngồi dậy nhìn nhỏ
- Chuyện gì?
- Em muốn cho anh xem cái này
- Tôi không rảnh với mấy chuyện của cô, đi ra chỗ khác đừng làm phiền tôi
- Thì anh cứ xem đi đã
Tú Anh lấy chiếc Iphone màu đen của mình ra. Xuất hiện trước màn hình là những tấm ảnh do cô chụp trộm Thiên Di và Tiêu Nại tối qua. Gia Bảo tròn xoe hai con mắt cướp lấy điện thoại Tú Anh rồi lật sang thấy rất nhiều ảnh, trong đó sốc nhất là tấm ảnh Thiên Di và Tiêu Nại ôm nhau trước cổng nhà cô. Nhỏ Tú Anh nhếch lên cười
- Anh thấy chưa?
Gia Bảo đang rất bực nhưng hiểu ra ý đồ của nhỏ nên nuốt cục tức và lia điện thoại của nhỏ trên bàn, chiếc điện thoại của nó rơi xuống. Nhỏ tròn xoe mắt
- A...n............h.............đang làm CÁI GÌ VẬY HẢ?
Gia Bảo nhếch lên cười
- Đừng lo chuyện bao đồng nữa, cút về và học lại cách làm người đi, mấy tấm ảnh này không khiến tôi hiểu lầm và bỏ Thiên Di cuả tôi được đâu, cô nghĩ ai cũng là cái loại cáo già như cô à, đúng là khiến người khách khinh bỉ mà.
Gia Bảo đứng dậy, lấy chân đá ghế ra rồi đi ra ngoài lớp mặc cho nhỏ Tú Anh đang đơ người và tức đến chết. Giọng nhỏ run lên vì quá tức
-..........a...........n..........h................đ.......ược..........lắm...........
Rồi nhỏ quỳ xuống tìm điện thoại của mình. Chiếc Iphone đã bị vỡ màn hình, sập luôn nguồn, nhỏ cực phẫn nộ (:) nhưng không làm được gì, bất lực.
Thiên Di đang ngồi trên giường ở dưới phòng y tế, kéo rèm kín mít xung quanh giường ( Y tế trường cũng rộng, chia thành nhiều khoảng, mỗi giường đều có rèm kéo để che. Thiên Di lấy điện thoại và headphone từ trong túi áo. Cô mở zingmp, cắm headphone và nghe, Thiên Di nhắm mắt lại dựa người và đầu vào tường, đối với cô những lúc buồn hay bị stress cô đều tìm đến âm nhạc nó giúp cô thấy thoải mái và bớt căng thẳng.
( 보고 싶다 이렇게
말하니까 더 보고 싶다
너희 사진을
보고 있어도 보고 싶다
bogo sipda ireohge
malhanikka deo bogo sipda
neohui sajineul
bogo isseodo bogo sipda
너무 야속한 시간
나는 우리가 밉다
이젠 얼굴 한 번 보는 것도
힘들어진 우리가
여긴 온통 겨울 뿐이야
월에도 겨울이 와
neomu yasokhan sigan
naneun uriga mipda
ijen eolgul han beon boneun geosdo
himdeureojin uriga
yeogin ontong gyeoul ppuniya
woredo gyeouri wa....................)
[ Trích lời bài hát Spring Day - BTS, đoạn mở đầu ]
Gia Bảo bước vào phòng y tế, không gian yên tĩnh, Gia Bảo thấy có bóng người bên trong rèm màu vàng nhạt, Gia Bảo tiến đến và kéo rèm ra, anh thấy Thiên Di đang ngồi nghe nhạc. Thiên Di mở mắt thấy Gia Bảo đứng ngay trước mặt mình, giật mình
- Sao anh lại ở đây?
Gia Bảo mặt lạnh nhưng lại nói với cái giọng đùa nhây và trẻ con ( kì cục ghê.-.)
- Anh thích thì anh ở đây thôi, cần lí do gì đâu.
Gia Bảo kéo ghế ngồi bên cạnh giường cô. Thiên Di tạm tắt nhạc và tháo headphone, ngồi quay người lại đối diện với Gia Bảo hỏi với cái giọng đáng yêu ( cái giọng này bẩm sinh rồi)
- Mà sáng nay anh giận em à?
- Ờ
- Ơ, sao?
- Hôm qua đi chơi với Tiêu Nại thì cứ nói thẳng đi, sao phải giấu anh, làm chuyện mờ ám thì mới thế chứ..........
- Ơ sao anh biết.......
- Cái gì anh chẳng biết, lần sau mà có đi chơi với ai ý đặc biệt là con trai thì cứ nói thẳng với anh đi, cấm được giấu nghe chưa...........lần sau mà thế là anh giận em cả tháng luôn đấy..........
- Em biết rồi thưa Bảo Bảo đại nhân.............
- Nhớ đấy, chỉ cần anh biết thằng đó là thằng nào và xem nó có tử tế hay không thì anh sẽ quyết định cho em đi hay không?
- Uầy, anh như mẹ em thế.......
- Vớ vẩn, mà sao không đi ăn trưa đi, sáng nay chưa ăn gì đúng không, với cả tối qua ngủ muộn nên hôm nay mới phải đeo kính hả, đã thế còn trốn xuống đây
- Stop, anh hỏi cả một loạt như thế em trả lời kiểu gì cơ chứ -.-
Gia Bảo cười nhẹ rồi xoa đầu cô
- Ngốc, dù có thế nào thì em vẫn sẽ mãi mãi là người duy nhất trong tim anh, anh đã khóa chặt tim lại để em không trốn được nữa rồi thế nên đừng bao giờ rời xa anh nhé
Thiên Di cũng cười
- Uầy, hôm nay anh triết lí thế?
- Xời, chuyện nhỏ
Thiên Di lấy một bên headphone đưa cho Gia Bảo, Thiên Di đeo một bên. Hai người cứ thế lặng im và nghe nhạc. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau như thể họ không bao giờ xa cách nhau được dù chỉ một chút
( Uri saranghaji marayo ajigeun jal moreujanhayo
Sasil jogeumeun duryeoun geoya
Geudae mianhaeyo
Uri yaksokhaji marayo naeireun tto moreujanhayo
Hajiman i mal maneun jinsimiya
Geudae johahaeyo
Amugeotdo mutji marayo
Daedaphal su eobseoyo
Jigeum ireoke duri haengbokhande wae)
[ Let's not fall in love - BigBang ]