.
Cậu đẹp trai ngoan ngoãn nghe lời, đi đến cạnh bạn cùng nhà, mới nhìn thấy trong túi bóng là mấy gói mì ăn liền.
Liền hỏi: “Ăn cái này sao?”
Bạn cùng nhà dường như đang ngây người, không nghe thấy cậu nói gì.
Cậu đẹp trai chỉ đành túm tay hắn, để hắn nhìn mình: “Cậu ăn cái này?”
Bạn cùng nhà hoàn hồn: “Cái này thì sao, sắc hương vị đều đủ.”
“Không phải đã nói cậu gọi đồ ăn ngoài sao?”
“Tiền ship đắt quá, đồ lại nhiều nữa.” Tôi không muốn ăn một mình.
Bạn cùng nhà không nói câu cuối cùng ra.
Nhìn như đang làm mình làm mẩy vậy.
Cậu đẹp trai kéo người đi hướng ngược lại, muốn đi siêu thị.
Bạn cùng nhà lại túm cổ áo cậu xách người về: “Thôi, tôi chỉ muốn đổi món thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, mau lên lầu đi. Hơn nữa, không phải cậu đang bị thương sao, tìm chuyện làm gì?”
Tay nghề nấu ăn của bạn cùng nhà không tốt, chỉ có thể vào bếp nấu mì gói, chiên quả trứng thôi.
Hơn nữa thì không làm được.
Cậu đẹp trai biết hai người cùng ăn thì vui hơn, chỉ đành mong chờ tay mình mau lành.
Nếu không chỉ có thể ăn đồ ngoài sống qua ngày.
Ai ngờ cậu chỉ không ở một ngày, bạn cùng nhà ngay cả đồ ăn ngoài cũng không ăn, chỉ ăn mì ăn liền.
Đáng thương quá.
Còn lúc nãy nữa, không biết cái cảnh kia, bạn cùng nhà có cảm giác gì nhỉ.
Là ăn dấm, hay là không có chút cảm xúc nào.
Cậu đẹp trai tạm thời không nhìn ra được, chỉ đành nhìn bóng lưng bạn cùng nhà đi đằng trước, ngẫm nghĩ.
.
Mỗi người đều nghĩ chuyện riêng, kết quả bạn cùng nhà đi đường không chú ý bị trượt chân, cậu đẹp trai cũng không thể đỡ được.
Cậu hoảng sợ, chạy đến bên cạnh hắn, nâng người dậy: “Không sao chứ, sao rồi?”
Bạn cùng nhà cúi đầu, đột nhiên túm chặt tay cậu.
Cậu đẹp trai sững sỡ, nhìn ngón tay siết đến trắng bệch của hắn, lại giương mắt nhìn.
Vẻ mặt bạn cùng nhà rất nghiêm túc.
Ánh mắt phức tạp, mày nhíu chặt.
Như là do dự, rồi lại không được tự nhiên hỏi cậu: “Nè, người lúc nãy, không phải là bạn trai cậu đấy chứ?”
Trong chớp mắt, không biết từ đâu vang lên tiếng “Viu bụp bụp bụp ~”
Cậu đẹp trai ngơ ngác, cảm thấy đó là tiếng pháo hoa nổ tung.
Chỉ có mình cậu nghe được.
Pháo hoa trong lòng cậu, chân thật đến thế.
.
Cậu đẹp trai nhịn cười.
Nhịn rồi nhịn, nhưng không thể nhịn nổi nữa.
Liền bật cười ha ha.
Bạn cùng nhà thẹn quá hóa giận, như là bị chọc thủng gì đó vậy.
Lập tức hất cánh tay đang đỡ hắn: “Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi! Chỉ là tôi sợ cậu bị người ta lừa thôi! Người kia to lớn như trâu ngựa! Còn đen nữa! Chắc chắn không phải người tốt!”
“Sao thế được, anh ấy biết nấu ăn đó.”
“… Vậy, vậy cũng không có nghĩa là người tốt.”
“Còn biết làm việc nhà.”
“…”
“Người tốt lắm, nếu không phải anh ấy kéo tôi lại, thì suýt nữa tôi đã bị xe đạp điện tông trúng rồi.”
“A.”
“Đúng rồi, cậu biết không, hôm nay tôi đi gặp anh họ tôi, anh ấy là người ở chung với anh họ.”
Bạn cùng nhà dừng bước, cười như không cười quay đầu lại: “Biết rồi, nhưng cậu giải thích nhiều vậy làm gì, tôi cũng đâu muốn biết.”
“…”
Không ngạo kiều thì cậu sẽ chết sao?
.
Thời gian lại trôi đi.
Cậu đẹp trai vẫn không tìm được cơ hội tốt để tỏ tình.
Hoặc là nói, lần duy nhất can đảm tỏ tình, cũng chỉ là đấm vào trong không khí, không vang chút nào, đúng thật là khiến người ta mất mát.
Ngược lại gần đây bạn cùng nhà rất ngoan ngoãn, không đến bar săn trai.
Nếu không cậu đẹp trai sẽ mang theo cái chìa khóa duy nhất trong nhà bỏ trốn.
Để bạn cùng nhà nếm trải cảm giác không ai ở nhà chờ, không ai mở cửa cho.
Cậu đẹp trai gảy bàn tính cạch cạch.
Ai ngờ bạn cùng nhà không cần có người mở cửa cho hắn.
Thầy hướng dẫn của hắn phân cho một hạng mục, bảo bạn cùng nhà và người trong tổ cùng ra nước ngoài.
Thời gian là một tháng.
.
Cậu đẹp trai xem TV một mình.
Đánh răng một mình.
Ăn cơm một mình.
Đi ngủ một mình.
Một mình ngồi trong phòng đọc sách.
Ngay cả tiếng nói cũng vang vọng trong không gian trống rỗng.
Rất cô đơn.
Cũng rất nhung nhớ.
.
Cậu đẹp trai trải qua những ngày nhàm chán, lại thêm ý tưởng nào đó đang ngo ngoe ngóc đầu dậy.
Cậu xếp hành lý, cầm hộ chiếu, vi-sa, bay đến đất nước mà bạn cùng nhà đang ở.
Ý định của cậu đẹp trai là đi du lịch, tiện đường tạo bất ngờ cho bạn cùng nhà.
Tuy lo lắng hành động tự tiện của mình sẽ trở thành gánh nặng cho hắn.
Nhưng cậu đẹp trai vẫn lựa chọn tùy hứng.
Dù sao cậu cũng rất nhớ bạn cùng nhà.
Xuống máy bay, ra sân bay, đón xe taxi.
Mới vừa xuống xe đã bị xe máy cướp hết tất cả giấy tờ và tiền, thậm chí cả túi đựng di động nữa.
Cậu đẹp trai kéo cái vali ngoại trừ quần áo thì không có gì hết, mặt ngơ ngác.
.
“Lỡ như cậu đến nơi khác bị người ta trộm mất, tiền cũng không có, lưu lạc đầu đường, đau lòng khôn xiết, ít ra còn nhớ rõ số của tôi, tôi có thể tìm đến cậu.”
Lời của bạn cùng nhà như vang vọng trong đầu.
Thế mà trở thành một câu tiên tri.
Có cần linh vậy không.
Cậu đẹp trai khóc không ra nước mắt.
Đổi tiền, tìm bốt điện thoại công cộng nhét tiền vào.
Cậu đẹp trai nuốt nước miếng, vừa căng thẳng vừa cầu nguyện, cầu nguyện số di động của bạn cùng nhà cũng kết nối được ở nước ngoài.
Tiếng tút tút không vang lâu lắm, đã được người ta ấn nghe: “A lô.”
Là giọng nói lười biếng của bạn cùng nhà.
Vừa nghe thấy tiếng, máu trong người cậu như sôi trào lên.
Bụp bụp, bọt nước trong lòng nổ tung.
Cậu căng thẳng lên tiếng: “Là… là tôi đây.”
.
Cậu đẹp trai ngoan ngoãn tìm một chỗ ngồi ngẩn người, vali đặt ở bên cạnh.
Bạn cùng nhà đưa tiền cho taxi chạy vòng vòng, mới tìm được tiểu ốc đồng nhà hắn.
Mặt tiểu ốc đồng đỏ bừng vì lạnh, còn sụt sịt mũi.
Bạn cùng nhà nghĩ.
Nhìn xấu hơn nhiều.
Nhưng khóe môi hắn lại nhếch lên.
Sao hắn lại thấy vui chứ, đúng là điên thật rồi.
.
Cậu đẹp trai nhìn bạn cùng nhà đi về phía mình.
Giống như lần trước, hoặc là nói như những lần trước vậy.
Mỗi lần có chuyện gì, luôn là bạn cùng nhà tìm đến cậu.
Theo bản năng, cậu đẹp trai cũng mặc kệ việc có đâm thủng bức màn mờ ám kia hay không, cũng mặc kệ là có khiến bạn cùng nhà rối rắm hay không.
Máu nóng xông lên đầu.
Cậu vọt đến ôm lấy hắn, vùi mặt vào cổ người ta.
Nước mũi lạnh lẽo cọ vùng cổ ấm áp của bạn cùng nhà.
Bạn cùng nhà thấy rất khó chịu.
Chọc chọc lên trán cậu đẹp trai, ghét bỏ đẩy ra: “Tôi nói nè, không phải cậu sắp khóc đấy chứ.”
Cậu đẹp trai chớp chớp mắt, nén hơi nóng đang xông lên mắt.
“Không có, không phải muốn khóc.”
“Đừng khóc, khóc càng xấu.”
“…”
Thấy cậu đẹp trai cụp mắt không nói gì.
Bạn cùng nhà mất kiên nhẫn chậc một tiếng, như là ghét bỏ vậy, ấn đầu người nọ lên cổ mình: “Tuy cậu rất xấu, nhưng ai bảo tôi thích cậu chứ.”
Cậu đẹp trai ngây người, hiểu ra ngay, giãy dụa muốn rời khỏi lồng ngực bạn cùng nhà.
Bạn cùng nhà nào đồng ý, tay đè mạnh hơn, chính vì không để cho cậu đẹp trai thấy mặt mình đỏ bừng.
“Đừng nhúc nhích! Để tôi ôm đã! Nếu không ném cậu ở đây đấy.”
“Có phải cậu đỏ mặt không vậy?”
“Không có!”
“Tai cậu đỏ rồi, tôi thấy rồi.”
“Câm miệng!”