Thượng Quan Liệt rửa bát và cho vào máy sấy rồi bước ra khỏi bếp.
Anh trông thấy Mộ Tuyết đang ôm gối ôm ngủ say.Ban ngày xem bệnh cho bệnh nhân, viết bệnh án, sắp xếp thời gian phẫu thuật.
Buổi tối cùng Thượng Quan Liệt tới cửa hàng mua thức ăn về làm cơm, Mộ Tuyết đã trải qua một ngày dài mệt mỏi.
Cho nên sau khi ăn cơm tối xong thì cô ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi một chút rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.Thượng Quan Liệt đi vào trong phòng khách, ngồi xổm trước ghế sô pha, lẳng lặng nhìn khuôn mặt lúc đang ngủ của Mộ Tuyết.
Cảm giác thật ấm áp, giống như trái tim đang sưởi ấm dưới ánh hào quang sau một quãng thời gian chìm trong bóng tối.
Không gian yên tĩnh thoải mái tạo cho người ta cảm giác dễ chịu.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Mộ Tuyết một cái: “Mộ Tuyết,… Mộ Tuyết” Thượng Quan Liệt nỉ non, anh rất sợ đánh thức Mộ Tuyết.Thượng Quan Liệt lấy sợi dây chuyền ở trên cổ ra, trên sợi dây chuyền có treo một chiếc nhẫn.
Đây chính là chiếc nhẫn khảm kim cương màu vàng mà anh muốn đưa cho Mộ Tuyết lúc ở sân bay năm năm trước.
Sau khi lấy chiếc nhẫn xuống, anh nhẹ nhàng xỏ nó vào ngón áp út của Mộ Tuyết.Anh ngồi ở trên ghế sô pha, nhẹ nhàng ôm Mộ Tuyết vào trong lòng.
Sau khi Mộ Tuyết cảm thấy ấm áp, cô giãy ở trong lòng anh để tìm một tư thế thích hợp rồi tiếp tục ngủ.
Thượng Quan Liệt dịu dàng nhìn Mộ Tuyết rồi từ từ ngủ thiếp đi.Trong phòng khách, hai người đang ôm nhau ngủ trên ghế sô pha.
Căn phòng trang trí màu đen không còn cảnh giác lạnh lẽo nữa mà tạo cho người ta cảm giác ấm áp, bình dị giống như một gia đình đầm ấm.Mộ Tuyết đang chuẩn bị cho ca phẫu thuật trong phòng phẫu thuật của bệnh viện, cô tháo chiếc nhẫn đeo ở trên tay ra và cất nó vào trong tủ đựng đồ.
Bên cạnh có đồng nghiệp cười trêu ghẹo: “Ái chà, thiên tài của chúng ta cứ như vậy bị người khác bắt đi, đến cuối cùng là ai có phúc như vậy nhỉ”“Cậu đừng có cười nữa.” Mộ Tuyết đỏ mặt trách cứ.Kể từ khi thức dậy trên ghế sô pha của Thượng Quan Liệt vào ngày hôm đó.
Đầu tiên Mộ Tuyết nhìn thấy Thượng Quan Liệt và sau đó cô cảm thấy chiếc nhẫn đeo ở trên ngón áp út của cô.
Có thể là hành động giơ tay của cô đã đánh thức Thượng Quan Liệt.
Mộ Tuyết đã nhìn thấy qua những ngón tay của cô, gương mặt Thượng Quan Liệt đang nhìn chằm chằm vào cô và cô không biết anh đã thức dậy từ khi nào.
Ánh mắt anh căng thẳng và lo lắng cùng với đôi môi mím chặt lộ rõ vẻ lo lắng của anh.“Em rất thích nó.” Mộ Tuyết nghiêng người về phía Thượng Quan Liệt.Đứng trước tủ đựng đồ, cô trong lòng cô nổi lên gợn sóng khi nhớ tới cảnh tượng sáng sớm hôm đó…Cô cầm điện thoại di động lên và nhắn tin cho Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, sau khi tan làm thì đi cùng tớ một chuyến!”Rất nhanh điện thoại rung lên, tin nhắn trả lời của Tiếu Tiếu truyền đến: “Okay!”Mộ Tuyết để điện thoại di động xuống, đóng cửa tủ lại rồi đi vào trong phòng phẫu thuật…Sau khi tan làm, Mộ Tuyết cùng với Tiếu Tiếu đi tới trung tâm thương mại để mua nhẫn.“Tiếu Tiếu, cậu có biết không, mỗi lần tớ nhìn thấy anh mắt của anh ấy tới đều cảm thấy đau lòng.
Có đôi khi tớ thậm chí còn nghĩ, những năm mà tớ ở bên nước ngoài có phải hay không không để ý đến cảm giác của anh ấy.” Mộ Tuyệt một bên nói chuyện một bên lựa chọn nhẫn ở trong quầy hàng.“Làm sao lại nói như vậy? Cậu học y không phải vì anh ấy sao?” Tiếu Tiếu nghi hoặc.
Bởi vì cô ấy biết rõ hơn ai hết rằng Mộ Tuyết hồi đó thực sự thích thiết kế nhưng vì người nhà và Thượng Quan Liệt phải trả giá ở nước Anh cũng không phải là ít.“Không biết nữa, lúc đi cùng với anh ấy, tớ luôn cảm thấy anh ấy có cái gì đó rất bất an.” Con mắt của Mộ Tuyết phút chốc sáng lên, bởi vì cô nhìn thấy một chiếc nhẫn dành cho nam rất thích hợp với Thượng Quan Liệt.“Tiếu Tiếu, cậu nhìn xem cái này có được không.” Mộ Tuyết chỉ chiếc nhẫn cho Tiếu Tiếu nhìn.“A ~~” Tiếu Tiếu gật đầu: “Cái này trông giống với cái nhẫn mà bà đang đeo nha.
Trông giống như là một cặp vậy.”Nhìn kỹ, trông rất giống.
Cùng một thiết kế đơn giản phóng khoáng, tuy nhỏ nhưng không làm mất đi khí chất của một người đàn ông.
Những viên kim cương được khảm xung quanh dường như đáp lại chiếc nhẫn trên tay của Mộ Tuyết, trống giống như trung tâm ánh sáng của vũ trị.
Cũng giống như Thượng Quan Liệt coi Mộ Tuyết như ánh mặt trời tỏa sáng trong cuộc sống của anh vậy.“Ánh mặt của chị thật là tốt.
Chiếc nhẫn nam là là nửa còn lại của series ánh hào quang của em cách đây năm năm.
Bởi vì năm năm trước, nhà thiết kế chỉ tham gia thiết kế nhẫn nữ, nhà thiết kế không ưng ý với mẫu thiết kế nhẫn nam nên loại nhẫn nam năm năm sau mới được ra mắt.” Nhân viên bán hàng vừa khen ngợi ánh mắt của Mộ Tuyết vừa gói hàng.“Năm năm trước? Cô xem giúp tôi xem cái này có phải là chiếc nhẫn năm năm trước đó không?” Vừa nói Mộ Tuyết vừa lấy chiếc nhẫn đeo ở bên tay phải ra.“Đúng là chiếc nhẫn này rồi.
Có vẻ chị là ý trung nhân của quý ông kia.
Chúc hai bọn chị mãi mãi hạnh phúc” Nhân viên bán hàng chân thành chúc phúc cho Mộ Tuyết.“Cảm ơn” Trong lòng Mộ Tuyết xúc động.Thượng Quan Liệt, năm năm trước anh đã suy nghĩ như thế nào để chăm sóc em? Tại sao anh lại không nói cho em biết? Tại sao anh lại để em rời đi? Thượng Quan Liệt, dường như em yêu anh hơn trước.
Thượng Quan Liệt, cảm ơn anh đã yêu em nhiều như thế này.“Tiếu Tiếu, tớ…” Mộ Tuyết cười xấu hổ nhìn người cùng mình đi chọn nhẫn.“Được rồi, tới biết cậu sẽ nói cái gì, nếu không phải hai ta là bạn thân thì tớ còn tưởng cậu là một người trọng sắc khinh bạn, đi nhanh lên đi! Tớ đi dạo một chút” Tiếu Tiếu biết Mộ Tuyết muốn nói gì.
Nhìn thấy ánh mắt đầy xúc động của bạn mình, Tiếu Tiếu cũng cảm thấy vui vẻ thay cho bạn mình, có thể tìm thấy một người đàn ông như vậy để chăm sóc cho bản thân mình.