Thượng Quan Liệt quỳ ở trước người Mộ Tuyết trước, cơ thể run rẩy, không nói một lời nào cả."Liệt, Em yêu anh, từ năm năm trước ngay lần đầu tiên gặp, hình ảnh một người đứng giữa trời tuyết, cũng đã làm cho em cảm thấy thương tiếc.
Rồi mùa hè năm kia, chúng ta thường xuyên nói chuyện điện thoại, luôn là em nói còn anh thì chỉ nghe, khi đó em càng cảm thấy thương anh, thích anh.
Biết anh bị bệnh tự kỷ, em càng đau lòng, đau lòng vì hai mười mấy năm qua anh luôn ở trong bóng tối.
Sau khi tựu trường, mỗi ngày dù có bận rộn như thế nào cũng sẽ tan học cùng em, trong lòng của em rất thương anh.
Sau khi bà nội qua đời, anh luôn ở bên cạnh em, mặc dù anh không nói câu nào nhưng em biết anh sẽ luôn chia sẻ cùng em." Nước mắt của Mộ Tuyết chảy xuống rớt lên cánh tay của Thượng Quan Liệt."Liệt, nếu như em không yêu anh, em sẽ không từ bỏ sở thích và đam mê của mình là thiết kế để đi học y khoa, nếu như em không yêu anh, em sẽ không ở nước ngoài cố gắng học tập chỉ vì muốn trở về nước trước thời hạn, nếu như em không yêu anh, em sẽ không tỏ tình với anh, nếu như em không yêu anh, em sẽ không mua nhẫn tặng anh, nếu như em không yêu anh, em sẽ không ở cùng anh, nếu như em không yêu anh, em sẽ không lưu lại con của chúng ta." Mộ Tuyết nhìn Thượng Quan Liệt đang run rẩy quỳ ở trước mặt mình không chớp mắt."Liệt, buổi chiều nay anh rất bạo lực, em tức giận vô cùng mới có thể nói ra là em không muốn ở cùng anh nữa, nếu như buổi chiều hôm nay lời nói của em có làm tổn thương anh, xin anh vì con mà bỏ qua cho em, được không? Sau này, em sẽ yêu anh nhiều hơn, Liệt, em yêu anh." Mộ Tuyết đem tay của anh đặt ở vị trí trái tim của mình."Liệt, cảm nhận được không? Bởi vì anh mà nó mới đập như vậy."Lời nói này của Mộ Tuyết, đã làm cho thế giới nội tâm của Thượng Quan Liệt hoàn toàn sụp đổ.Vốn dĩ, Mộ Tuyết yêu anh là sự thật.
Cho tới bây Mộ Tuyết không có quan tâm tới người đàn ông kia, bọn họ là bạn bè, người đàn ông đó đã có vị hôn thê.
Mộ Tuyết nói, cô ấy thương anh, thương con của bọn họ.
Không sợ anh vì anh bị bệnh tự kỷ, sẽ không bỏ anh một mình.
Chỉ vì Mộ Tuyết tức giận nên mới có thể nói ra những lời như vậy.
Mộ Tuyết yêu anh."Sẽ không bỏ anh?" Anh hỏi một câu rất máy móc, đôi mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự, trong mắt toàn bộ đều là bóng dáng của Mộ Tuyết."Sẽ không, chỉ cần em còn sống, em xin lấy sinh mệnh ra thề tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Thượng Quan Liệt, là người em yêu nhất, là ba của con em." Mộ Tuyết kiên định nói."Được, chúng ta hứa với nhau, vĩnh viễn sẽ không xa rời nhau, sẽ không bỏ rơi anh?" Thượng Quan Liệt gục xuống đùi của Mộ Tuyết, nước mắt chảy xuống làm ướt cả đùi của Mộ Tuyết."Em yêu anh, vĩnh viễn.
Tin tưởng em." Mộ Tuyết hôn một cái ở trên đỉnh đầu của Thượng Quan Liệt.Mộ Tuyết nhìn vết thương trên người của Thượng Quan Liệt."Liệt, đi lấy giúp em hộp cứu thương ra đây được không?" Mộ Tuyết mở miệng nói.Ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Mộ Tuyết một chút, anh đứng dậy đi lấy hộp cứu thương, sau đó đem đến trước mặt của Mộ Tuyết.Mộ Tuyết mở hộp cứu thương ra, lấy ra dụng cụ sơ cứu vết thương cho anh."Liệt, sau này không được làm như vậy, được không? Em sẽ rất đau lòng." Mộ Tuyết nhẹ nhàng hôn lên trên cánh tay đầy vết thương của anh."Được, chỉ cần em ở đây." Thượng Quan nói ra lời cam kết của mình.Chờ ở hành lang bên ngoài rất lâu, Lý An vội vã bước nhanh vào nói: "Cậu và mợ, ông chủ gọi điện thoại tới.""Liệt." Mộ Tuyết dùng ánh mắt khích lệ Thượng Quan Liệt nghe điện thoại: "Ông nội rất lo lắng cho anh, ông nội vẫn luôn quan tâm tới anh, anh là người thân duy nhất của ông ở trên thế giới này.""Ông nội" Thượng Quan Liệt mở miệng nói ra hai từ."...!" Cuộc điện thoại, người cầm điện thoại không cách nào nói ra lời, từ cánh tay run rẩy cầm điện thoại có thể nhìn ra người ông này có bao nhiêu kích động."Về sớm một chút." Không có nói nhiều, ông chủ động cúp điện thoại.
Nước mắt rơi như mưa: "Toàn, Tiểu Liệt, Tiểu Liệt nó gọi tôi là ông nội.""Ông chủ, sau cơn mưa trời lại sáng." Bác Toàn trả lời"Đúng vậy, sau ba mươi năm, trời lại sáng." ông cảm khái nói.