Bệnh viện Trung tâm thành phố, tầng tám, bên trong phòng trẻ nhỏ, Thượng Quan Liệt đứng ở phía ngoài lồng giữ nhiệt nhìn con trai mình cảm thán.
Nhỏ như vậy, cũng không đến nỗi quá yếu ớt, da dẻ vẫn còn nhăn nhó, bàn tay nhỏ bé kề sát vào lồng giữ nhiệt.
Đây chính là con của anh và Mộ Tuyết.
Anh sẽ thương nó, yêu nó, dành tất cả tình thương của ba, tình thân của gia đình, những thứ trước kia anh không có được cho nó.
Cục cưng này là con của anh và Mộ Tuyết, là kết tinh tình yêu của bọn họ.Bên trong phòng bệnh cao cấp, lại nói tới Mộ Tuyết, sau khi hôn mê cả một ngày cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
Cô muốn giơ tay lại phát hiện không động đậy được, vừa nghiêng đầu nhìn ra đã thấy Thượng Quan Liệt đang ngồi ở bên cạnh nắm lấy tay cô mà ngủ."Em tỉnh rồi sao?" Thượng Quan Liệt ngủ không sâu.
Cảm nhận được tay Mộ Tuyết vừa động đậy, anh lập tức ngồi dậy."Ừ , em muốn uống nước." Mộ Tuyết cảm thấy rất khát."Uống từ từ thôi!" Anh nhanh chóng cầm lấy cốc nước ấm trên bàn, nâng Mộ Tuyết dậy, giúp cô uống nước."Còn đau không? Có muốn anh gọi bác sĩ qua đây kiểm tra không?" Chờ Mộ Tuyết uống xong, Thượng Quan Liệt đặt cốc nước qua một bên, vội vàng hỏi."Em không sao.
Liệt, anh thấy con của chúng ta chưa?" Cục cưng vừa ra tới Mộ Tuyết cũng mất hết sức lực, không cả có thời gian để nhìn cục cưng một cái đã thiếp đi mất."Anh xem rồi, nhỏ xíu, xấu lắm!" Lúc nói, tựa như Thượng Quan Liệt còn mang theo vẻ mặt ghét bỏ."Phụt…ôi…!" Nghe được mấy lời Thượng Quan Liệt nói, Mộ Tuyết muốn cười nhưng lại động đến vết thương, không nhịn được “ôi” một tiếng.
Thượng Quan Liệt thấy thế gấp gáp muốn đi gọi bác sĩ nhưng bị Mộ Tuyết ngăn lại."Em không sao đâu." Giữ lại Thượng Quan Liệt trông gà hoá cuốc, cô nói: "Chỉ là do mấy lời anh nói làm em buồn cười, nhưng cười lại tác động đến vết thương." "Con còn chưa lớn mà, đương nhiên sẽ có chút khó coi.
Qua mấy ngày nữa lên sẽ đỡ hơn.
Mà coi như là không dễ nhìn, lẽ nào anh còn muốn ghét bỏ con của mình sao?" Vừa nói cô vừa bĩu môi, làm như Thượng Quan Liệt chỉ cần nói phải cô sẽ khóc cho anh xem."Không phải, chỉ cần là do em sinh, coi như có là quái vật cũng sẽ đẹp đẽ." Thượng Quan Liệt vội vã giải thích."Anh mới là quái vật ấy!" Mộ Tuyết không nhịn được nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không dám cười ra tiếng, bởi vì phía dưới còn đau lắm!"Anh đã nghĩ kỹ tên cho con chưa?" Nghỉ ngơi một lúc, Mộ Tuyết mới hỏi Thượng Quan Liệt."Dương, Thượng Quan Dương" Thượng Quan Liệt chậm rãi nói: "Mộ Tuyết, đời thứ tư của gia tộc Thượng Quan chỉ có thể có một mình Dương Nhi là người thừa kế.
Anh sẽ không để em mang thai lần nữa.""Tại, tại sao thế?" Mộ Tuyết không hiểu tại sao, hỏi lại anh: "Lẽ nào, anh không thích con của chúng ta sao?" Mộ Tuyết nghe thấy Thượng Quan Liệt vô cùng khổ sở, cúi đầu khẽ thì thầm:"Em sẽ bị thương, sẽ đau, mà anh cũng sẽ đau lòng.
Thế nên sẽ không có thêm bất cứ cục cưng nào khác ngài trừ Dương Nhi ra đời.
Anh sẽ không để em phải chịu đựng đau đớn thêm lần nữa." Thượng Quan Liệt không thể xác định được lần tới Mộ Tuyết có bình an vượt qua được hay không.
Thế nên anh đã quyết định lần sinh này là lần đầu tiên cũng sẽ là lần cuối cùng.Mộ Tuyết sửng sốt, cô không nghĩ tới anh không muốn cô sinh là vì là nguyên nhân này.
Cô cùng không biết trả lời anh như thế nào hay nói đúng hơn là nên làm thế nào để giải quyết cách nghĩ “quái đản” của anh về mặt này.
Nhưng bên cạnh đó, cô cũng thấy rất cảm động trước tình yêu mãnh liệt mà Thượng Quan Liệt thể hiện.
Người như vậy yêu cô, chính là may mắn của cô."Lại đây, cúi thấp người xuống." Mộ Tuyết muốn anh đến gần mình hơn một chút.Cô khẽ mấp máy môi hỏi Thượng Quan Liệt: "Liệt, em chưa bao giờ nói với anh là em yêu anh, đúng không?" Cô cảm nhận được người đang ôm mình nhẹ nhàng run rẩy: "Em yêu anh, rất rất yêu anh!" Mộ Tuyết vừa cười vừa nói ra lời tuyên ngôn về tình yêu...Nửa năm sau đó, Julie và Mohn kết thúc đợt công tác ở tập đoàn X, hai người cùng nhau về nước.
Mọi người đã hẹn nhau, hàng năm nếu có thời gian sẽ đến tập đoàn X tụ tập, đợi đến khi bọn họ kết hôn sẽ mời Mộ Tuyết và Thượng Quan Liệt đến Anh tham dự hôn lễ của bọn họ.