Kỳ nghỉ đông của Mộ Tuyết sắp kết thúc, mỗi ngày cô đều ở bệnh viện chăm sóc bà ngoại, nếu không có việc gì thì cô sẽ đọc sách, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện điện thoại với Thượng Quan Liệt.
Mộ Tuyết đã có một khoảng thời gian tuyệt vời!“Anh đang làm gì vậy?” Mộ Tuyết đang nói chuyện điện thoại với Thượng Quan Liệt.Hai người luôn liên lạc trong suốt kỳ nghỉ đông, đương nhiên là thông qua điện thoại rồi! Có thể nói Mộ Tuyết và Thượng Quan Liệt đã thân quen rồi, mặc dù phần lớn trong cuộc nói chuyện chỉ có Mộ Tuyết nói, còn Thượng Quan Liệt chỉ nghe.“Ngày mai khai giảng rồi, tôi có chút hơi hồi hộp, anh biết không, tôi sắp thi đại học rồi, tôi hồi hộp quá, mặc dù tôi biết thi lên đại học chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng tớ rất là khẩn trương.
Năm anh thi đại học có phải cũng như vậy không?” Mộ Tuyết đã suy nghĩ về chuyên ngành mà mình muốn học sau này.“Thành tích của tôi rất tốt nên không có lo lắng về việc không thi đậu, với lại lúc đó tôi học ở Anh.” Thượng Quan Liệt trả lời.“A, tôi quên mất, những con nhà giàu như các anh đều đi du học.” Mộ Tuyết nói.[Truyện được EDIT &đăng tại Yeungontinh.vn]Nói tới chuyện này, Thượng Quan Liệt im lặng không có nói gì, anh không thích Mộ Tuyết xem anh giống những người có tiền khác: “Tôi không phải là người giàu.”“Tôi biết.” Mộ Tuyết nghịch ngợm trả lời.
Cô biết những lời nói của mình có thể làm cho Thượng Quan Liệt bất an, bởi vì cô đã đọc những cuốn sách về chứng bệnh tự kỷ.Mộ Tuyết đột nhiên nhớ tới trước đó ông nội Thượng Quan đã từng nói với cô là Thượng Quan Liệt luôn bị mất ngủ, vì vậy cô hỏi: “Những buổi tối gần đây, anh có ngủ ngon không? Nếu như cảm thấy ngủ không được, thì trước khi ngủ hãy uống một ly sữa ấm, có thể giúp anh dễ ngủ hơn.”Thượng Quan Liệt không nói gì, đây là Mộ Tuyết đang quan tâm đến anh sao? Nghe giọng Mộ Tuyết, cảm thấy ở trong lòng thật là ấm áp, thế giới bị bóng tối bao phủ bấy lâu nay đã bắt đầu rách ra, có phải là cứ tiếp tục như vậy, là tớ có thể có được sự ấm áp.
Mộ Tuyết, tớ rất muốn ôm cậu, rất muốn nhìn thấy cậu!Ngày một tháng ba, Mộ Tuyết đi học, còn chín mươi tám ngày nữa là đến kì thi đại học.Buổi tối tan học, Mộ Tuyết thấy một chiếc xe Maybach đậu trước cổng trường, cô đã từng thấy chiếc xe này, chính là lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Quan Liệt, lúc đó cô ở trên lầu nhìn thấy.
Mộ Tuyết đi qua, gõ cửa kính một cái.Thượng Quan Liệt hạ cửa kính xuống: “Sao anh lại ở đây?” Mộ Tuyết hỏi.“Muộn rồi, về nhà.” Thượng Quan Liệt nói.“Anh đưa tôi về nhà sao?” Mộ Tuyết hỏi.“Ừ.” Thượng Quan Liệt trả lời.Mộ Tuyết rất kinh ngạc, bởi vì cô chưa từng nói với Thượng Quan Liệt về việc mấy giờ cô tan học.“Lên xe đi.” Thượng Quan Liệt sau khi nói xong vẫn nhìn chằm chằm Mộ Tuyết, có khả năng nếu cô mà không lên xe thì anh vẫn sẽ tiếp tục nhìn cô chằm chằm như vậy.Mộ Tuyết đi một vòng về phía bên kia và mở cửa xe, ngồi bên cạnh vị trí lái xe.Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi buổi tối tan học, cho dù nắng hay mưa Thượng Quan Liệt đều đến đón cô về nhà.
Giữa tháng năm, bà ngoại của Mộ Tuyết qua đời, Mộ Tuyết buồn bã trong một thời gian dài, đồng thời cũng đưa ra một quyết định.Thượng Quan Liệt luôn luôn lặng lẽ ở bên cạnh Mộ Tuyết.
Tình cảm của hai người cũng có những bước tiến triển vượt bậc, chỉ là từ đầu đến cuối không có ai chịu nói rõ.Mộ Tuyết ngượng ngùng, làm sao con gái có thể chủ động tỏ tình với con trai? Rõ ràng việc tỏ tình không phải là do con trai chủ động nói sao! Mà chứng bệnh tự kỷ của Thượng Quan Liệt đã được cải thiện rất nhiều, tình hình như hiện tại, làm cho ông nội Thượng Quan Liệt rất là vui.
Cuối cùng trong cuộc đời của ông còn có thể thấy cháu trai của mình sống khỏe mạnh và vui vẻ.Tháng sáu nóng nực, không chỉ bủa vây những thí sinh thi đại học, mà còn bủa vây những phụ huynh đưa con đi thi.
Tuy nhiên, Mộ Tuyết đã không tham gia thi đại học, bởi vì một tháng trước cô đã nộp đơn vào Học viện Y Hoàng Gia Anh, đúng vậy, vào kì nghỉ đông bà ngoại cô phải nhập viện lúc đó cô đã có ý định học ngành y.
Sau khi bà ngoại cô qua đời, Mộ Tuyết đã đưa ra quyết định học y vì người nhà của cô và Thượng Quan Liệt, người đã làm cô cảm thấy đau lòng vô cùng.