- Cậu biết tin gì chưa? Cái cô Hạnh mới vào làm ở viện mình ấy, vừa được lên chức trưởng khoa Nhi nhé - Cô y tá trẻ măng, mặt còn lấm tấm tàng nhang, thốt lên thán phục - Giỏi không?
- Cậu đùa à? - Cô bạn lắc đầu vẻ không tin - cô ấy mới vào làm ở viện mình khoảng hai tháng chứ mấy?
- Thật trăm phần trăm - cô kia rút hẳn tay ra khỏi túi áo Blouse, vung lên minh họa một cách say sưa - Vừa có quyết định sáng nay, trong cuộc họp giao ban đột xuất. Sếp Việt mà lị, quyết đoán lắm.
- Có còn nguyên nhân nào khác không nhỉ? Nhìn cô ta cũng xin xắn ưa nhìn lắm, mà sếp nhà mình thì... - Cô bạn chặc lưỡi - Rồi bà Thùy nữa, chắc là nổ đom đóm mắt nhỉ? Chậc! cậu đoán xem....
- Cái mồm, rồi cậu sẽ chết vì cái mồm mất thôi - Cô kia đưa ngón tay trỏ lên miệng, mắt dáo dác - Cậu muốn "bà chằn lửa" sẽ nướng chín cậu lên à? Ai chả biết bà Thùy thích Sếp đến chết mê chết mệt? Cái cô Hạnh kia, trông cũng hiền lành, biết điều lắm, chả ngu gì mà cho tay vào lửa đâu.
- Ai mà biết được - cô bạn lại cãi - ở đời chả biết thế nào mà lần đâu, rồi cậu cứ đợi xem. Chả thấy sếp ưu ái cô ta thấy rõ thế kia à? Mà bà Thùy cũng nóng mắt lắm rồi đấy, rồi cứ đợi mà xem, khéo lại có chiến tranh ấy chứ. Rồi chẳng biết ai thắng ai thua đâu.
- Tôi cũng thấy chiến tranh đi tới ngõ rồi đây - Giọng Thùy lạnh lùng, thẳng băng, vô cảm, phải nói là dửng dưng và lạnh lẽo thì đúng hơn - Cty đâu trả lương cho các cô để các cô buôn chuyện phiếm? Nếu là tôi thì tôi sẽ chăm chỉ làm việc hơn, biết đâu một ngày nào đó tôi cũng sẽ làm trưởng một khoa?
- Vâng!
Lí nhí, gần như là thì thào, hai cô bé tội nghiệp vội vã đi như chạy, không kịp nói lời xin lỗi, tránh càng xa Thùy càng tốt. Đâu phải ngẫu nhiên mà mọi người gọi cô là "bà chằn lửa"? Đôi khi những nhân viên trong Viện còn đùa trộm rằng chính Thùy là nguyên mẫu cho những vai diễn lừng danh của nữ danh hài Vân Dung. Còn nữa, nếu cô không chọn cho mình vị trí trợ lý của Việt, biết đâu cô lại chẳng là một bạn diễn ăn ý của Vân Dung? "Nhưng thật không may cho Vân Dung và khán giả của cô, khi Thùy không chọn sàn diễn, - cô bé y tá nghĩ thầm - và còn là bất hạnh cho những kẻ như bọn mình nữa. Cô ta là một kẻ khó gần, kiêu ngạo và chua ngoa một cách đáng sợ".
Thậm chí, họ còn sợ cô hơn cả Việt nữa. Sợ, chứ nể thì hơi khó.
Thùy cau mày, ném ánh mắt khinh khi nhìn theo bóng hai cô y tá đang khuất vội sau hành lang. Rõ ràng, nếu nói rằng những lời bàn tán đó không ảnh hưởng tới cô thì quả là một sự dối trá ngốc nghếch. Những gì họ nói không phải là không có cơ sở, dạo này Việt ưu ái cô ta thấy rõ. Anh ta có ý gì? Cô ta mà dám đưa ra so sánh với Thùy ư? Nếu xét về tài năng, về nhan sắc, cô ta đâu có tài năng và xinh đẹp bằng cô? Xét về công việc, dù quả thực cô ta làm việc hiệu quả và chu đáo thật, nhưng cô ta cũng đâu thể bằng cô được? Xét về vị trí trong Cty, cô ta lại càng không thể sánh được với Thùy. Vậy thì sao hết thảy mọi đồng nghiệp lại yêu quý cô ta đến vậy? Cả Việt nữa? Sao Việt lại ưu ái cô ta đến vậy? "Không thể nào, khi Thùy này vẫn còn ở đây, thì không ai có quyền vượt mặt mình được -Thùy gần như muốn hét lên - Chỉ có mình đứng trên kẻ khác, chứ không ai được phép đứng trên mình, kể cả cô ta có là ai đi chẳng nữa".
"Cô ta", cái cô mà Thùy vừa nhắc đến hôm thứ sáu ấy bây giờ đang hì hục xào xào, nấu nấu cùng Thảo. Thường thì vào ngày chủ nhật, Thảo lại chuẩn bị "bữa cơm gia đình" - như cách gọi của Việt - cho cô, Phan, và Việt. Nhưng gần đây thì có thêm cả Hạnh nữa, bởi cả ba muốn cô có thêm bạn bè cho bớt cảm thấy hiu quạnh, cô đơn. Dù sao thì Phan và Thảo cũng cùng kiếp xa nhà, ở trọ như cô.
- Nào! Chúng ta nâng ly vì một người vừa lên chức - Phan nâng ly rượu của mình lên, mắt lấp lánh niềm vui như thể anh mới là nhân vật chính của bữa ăn hôm nay - và...
- Và cả lên lương nữa - Việt cướp lời, nháy mắt - Không hiểu khổ chủ tính khao mọi người cái gì đây nhỉ?
- Ơ, em cũng không biết đâu, em trao số phận của em vào tay mọi người - Giọng Hạnh vui vẻ.
- Em có một gợi ý, mình ra bãi sông Hồng đi câu đi, chỗ ven đường đê đi Bát Tràng ấy. Lâu lâu đi Picnic vùng ngoại ô cho nó thoáng đãng, thay đổi không khí - quay qua Phan, Thảo hạ giọng - anh nhỉ?
- Ý hay đấy, lâu rồi tụi mình không đi chơi chung, thêm cả Hạnh nữa là đủ số. Ý cậu thế nào? Việt?
- Ơ hay! Hôm nay còn bày đặt hỏi ý kiến của tớ à? Từ trước tới giờ, lúc nào biểu quyết mà tớ chả thua? Bày đặt - Việt phẩy tay, ra vẻ giận dỗi nhưng giọng nói lại hết sức vui vẻ - Lại thêm cô "Trưởng khoa" này nữa, nhân viên của tôi cô nào chả ghét sếp? Ba chọi một, thôi, tôi đầu hàng đi cho chắc ăn.
- Ấy! Sao sếp lại nói thế? - Hạnh tiếp lời, nháy mắt với Thảo - em ủng hộ sếp hết mực đấy chứ, ý sếp là muốn đi câu đúng không ạ? Em ủng hộ việc sếp muốn đi câu.
- Này! Tôi đã nói là muốn đi câu đâu?
- Thôi, anh Việt nhận đi - Thảo chen ngang - sao cứ ấp úng, lúng túng như gái mới về nhà chồng thế? Quyết rồi nhé?
- Ơ...
Việt quay qua Phan, ánh mắt tìm kiếm đồng minh. Nhưng rõ ràng đó là một nỗ lực hết sức vô vọng. Bởi cái anh nhận được chỉ là một cái nhún vai đầy ẩn ý. Có thêm Hạnh rồi, thì tình thế đã thay đổi, quân số ngang bằng, nhưng phe nữ áp đảo thấy rõ.
- Vậy là quyết rồi nhé - Thảo cướp lời - Hôm đấy anh Phan sẽ dẫn "em iu" Sprint của anh ấy đi, tha hồ chị em mình chụp ảnh. Đề nghị anh Việt chạy xe máy nhé, con Acma nổ bành bành như xe Công Nông của anh ấy. Chụp ảnh lên trông sang trọng lắm.
- Chuyện! - Gần như cả Phan và Việt cùng đồng thanh, cả hai có chung một niềm đam mê bất tận với những chú Vespa cổ - Còn phải nói...
- Nói tới Vespa, em lại nhớ tới truyện "Phải lấy người như anh" của Trần Thu Trang. - tiếng của Hạnh - Hai anh đọc chưa? Hay lắm.
- Anh chưa - Việt trả lời - anh luôn dị ứng với mọi cuốn sách.
- Cậu thì chỉ có cảm hứng với những tờ Polyme thôi.
Phan nghiêng người tránh một hạt lạc đang vẽ một quỹ đạo thẳng tưng trong không trung, đích đến dĩ nhiên là được nhắm vào đầu anh.
- Em cũng đang tính viết truyện - lại giọng Thảo chen vào, từ khi Hạnh tham gia "bữa cơm gia đình" đâm ra Thảo mạnh dạn góp chuyện hẳn. Không như trước kia chỉ cặm cụi vừa ăn vừa nghe hai gã đàn ông bàn chuyện trên trời dưới biển. - Một câu chuyện tình rất hay nhé. Vớ...
- Đừng nói là...
- "Vớ phải thằng như ông" ạ.
Căn phòng vỡ òa tiếng cười.
- Vớ phải thằng như Phan hả? Ha ha ha...