Việt rời khỏi nhà Hạnh với sự thất vọng tràn trề, hai lần đến nhà cô và hai lần trở về mà không tìm kiếm được tin tức gì mới. Cô không về nhà, vậy thì cô đi đâu? Việt đưa gói quà cho mẹ Hạnh, giải thích với bà rằng đây là một chuyến công tác ngắn ngày, anh đang rất bận vậy nên anh sẽ không ở chơi với bà được, anh phải về Hà Nội ngay, còn nhiều việc đang chờ. Người mẹ cảm ơn anh, nói rằng dù rất buồn vì Hạnh không thể đi cùng anh về thăm bà được, nhưng bà sẽ không trách cô, ừ thì công việc của Việt bận rộn mà. Nhưng bà muốn anh chuyển giúp bà cho Hạnh một lọ chí trương khá lớn. Hạnh rất thích ăn bánh đa đỏ, và bà e rằng cô sẽ không cảm thấy ngon miệng với món bánh đa đỏ Hà Nội nếu không có thứ gia vị đặc trưng của Hải Phòng này.
Buồn bã nhấn chân ga, Việt đánh tay lái đưa chiếc xe hướng về phía cầu Lạc Long để rời khỏi thành phố. Trên cao, ông trời thể hiện sự đồng cảm với Việt bằng một gương mặt xám xịt đầy mây đen và mưa đổ dầm dề từ lúc anh bước vào cửa nhà Hạnh cho tới lúc này, khi xe anh đang bon bon trên con đường men theo cảng Hải Phòng để trở về Hà Nội. Như một thói quen không thể bỏ, Việt với tay lên giàn CD và không gian lại ngập tràn những giai điệu của Chopin với sự thể hiện của Horowitz. Chiếc xe chạy dần tới địa phận Hải Dương, bỏ lại phía sau những làn nước bắn tung tóe khi nó chạy qua đoạn đường cao tốc ướt sũng nước.
Trời đã bắt đầu ngớt mưa, bầu trời vẫn mang một bộ mặt cau có, xám xịt nhưng mặt trời đã lại hiện ra đỏ sậm như một cái bánh mật lớn lửng lơ trên đỉnh đầu. Việt nhìn sang bên kia đường cao tốc, từ một cổng trường trung học, những nữ sinh vừa tan học về. Tiếng trêu đùa, tiếng cười nói râm ran vang lên không ngớt khi họ đạp xe dưới những tán phượng gầy khẳng khiu nhưng lủng lẳng đầy những quả dài còn ướt nước mưa. Ai nấy đều duyên dáng với những tà dài trắng bay bay trong gió, và áo len dày mặc ngoài. Chợt ánh mắt của Việt quay qua phải và dừng lại chỗ lọ chí trương mà anh vẫn còn để trên ghế ngồi trước. Rồi chính Việt cũng không biết vì sao? Anh đánh mạnh tay lái, chiếc Lexus hơi chồm lên rồi quay ngoặt lại, chạy về hướng thành phố biển.
Việt bỏ qua dãy quán "bánh đa da liễu" rất nổi tiếng nằm cạnh bệnh viện da liễu của Hải Phòng nhưng, "đã bị thương mại đến thảm hại" theo như lời Hạnh đã từng nói. Anh dừng xe trước một gánh hàng rong bên lề con phố ngắn nằm đối diện với ga tàu, con phố rất ngắn nhưng rộng rãi và sạch sẽ. Gánh hàng rong mà đã có lần Hạnh miêu tả với anh là "còn giữ được hương vị bánh đa đỏ Hải Phòng nhất". Khá khó khăn, anh mới nhìn thấy người thiếu phụ trẻ, chủ gánh hàng rong đang bị vây quanh bởi những cô cậu học trò trong những bộ đồng phục đang sì sụp thưởng thức món ăn dân dã nhưng đặc biệt nổi tiếng này. Việt đóng cửa xe, đến ngồi cạnh nồi nước dùng đang bốc lên những làn khói mỏng tang nhưng tỏa ra mùi thơm quyến rũ. Cô chủ ngước nhìn lên, quệt mồi hôi đang túa ra trên trán dù đang giữa mùa đông rồi mỉm cười xã giao với Việt. Anh yêu cầu một tô bánh đa đỏ có nhiều chí trương và rau cần, như lần đầu tiên Hạnh gọi món cho anh khi cả hai từ bệnh viện Việt Tiệp trở ra, vào lần anh đi đưa cô về thăm mẹ ốm.
"Đó là thứ gia vị rất cay, được làm chủ yếu từ ớt. Nó được chế biến theo cách của người Trung Quốc - những người có rất đông ở thành phố này hơn năm trước. Món gia vị này không ngọt như tương ớt đóng chai nhưng cay và thơm hơn nhiều. Tên của nó cũng là một cái tên Trung Hoa, cái tên người Hải Phòng đã quen dùng và có thể chỉ dùng ở chính nơi này". Việt nhớ rằng Hạnh đã phá lên cười và giải thích cho anh nghe như vậy khi ngay thìa đầu tiên anh đã nhăn mặt lại vì cay. Thứ bánh đa đỏ ở xứ này có hương vị rất đặc biệt, khác hẳn với vị bánh mà anh đã từng ăn ở Hà Nội.
- Anh không biết em còn là một chuyên gia ẩm thực cơ đấy - Việt co hai đầu gối của mình lại, tựa cằm lên đấy, mắt chăm chú nhìn vào tô bánh toàn một màu nâu đỏ. - Có cần đọc lại thật kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi sử dụng không?
- Trước hết, anh phải cắn một cọng rau cần, một tiếng gãy giòn tan sẽ đánh thức cái háu đói của anh. - Hạnh nói một cách say sưa - Sau đó anh đảo bát bánh, nhưng đừng đảo quá tay tránh cho những tảng gạch cua vỡ tan ra nhé. Anh có thể cho thêm chí trương nếu thấy nhạt. Hãy ăn bánh cùng với gạch cua và húp nước nữa chứ. Nước dùng của nó có nhiều vị hải sản lắm, mà anh thừa biết hải sản có lợi cho sức khỏe như thế nào.
- Không, anh không biết.
- Đừng có trêu em, ông giám đốc. Anh đang ở Hải Phòng đấy.
- Thì sao nào?
- Anh chưa biết hả? Con gái Hải Phòng nổi tiếng chua ngoa và đanh đá đấy.
- Và thông minh, sắc sảo, giỏi giang nữa chứ? Anh nói có nhầm không?
- Em ít khi cãi lại lời sếp lắm, - Hạnh nháy mắt - nên đành đồng ý với anh thôi.
- Vậy em chỉ là cô gái ba phần năm Hải Phòng thôi.
- Cô gái ba phần năm Hải Phòng á? - Hạnh cười to thú vị - anh dựa vào tiêu chuẩn nào vậy?
- Thì đó, con gái Hải Phòng, thông minh, sắc sảo, giỏi giang, chua ngoa, đanh đá. Em chỉ được ba cái đầu thôi.
- Anh đừng cho em đi tàu bay giấy nhé, - Hạnh cười rung cả người - em tự biết mình đâu có thông minh, giỏi giang? Sắc sảo lại càng không, cái đó phải là câu nói về chị Thùy chứ? Em cũng chỉ ước sao mình được một phần như chị ấy thôi. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh vì đã quá khen.
- Không có gì, anh chỉ nói sự thật thôi. Mỗi người có một mặt mạnh riêng. Trí tuệ là thứ không thể nào san sẻ hay mơ ước được, phải không?
- Phải - giọng Hạnh tự nhiên chùng xuống - nếu có thể làm vậy, em đã chia hết sự thông minh của mình cho em trai em. Anh biết ngày xưa em đã ước mơ gì không? Em chỉ ước sao mẹ em bớt khổ cực, và em trai em có một cuộc sống bình thường.
Cô chủ quán cắt ngang dòng suy nghĩ của Việt bằng cách đặt trước mặt anh một tô bánh đầy ú hụ, nhiều chí trương và rau cần. Anh cảm ơn cô vì khả năng nấu nướng tuyệt vời của cô, và vì món ăn ngon tuyệt mà anh sắp được thưởng thức. Rồi như để cho sự ngạc nhiên của cô được trọn vẹn, anh yêu cầu cô làm thêm cho anh một bát nữa, cũng giống y như bát của anh. Cô cứ để bên cạnh, lần này anh sẽ ăn hết cả hai bát, vì bạn của anh đang ở xa, và không thể thưởng thức món ăn tuyệt vời này được nên anh sẽ ăn thay cô ấy.
Thái Việt cho xe quay trở lại nhà của Hạnh, anh nói với mẹ Hạnh rằng anh quên mất chưa đưa cho bà tiền thưởng tết của Hạnh. Bà cảm ơn anh trong sự ngạc nhiêt tột độ, Hạnh đâu thực sự cần thiết phải gửi thêm tiền cho bà, nhất là khi vừa mới cách đây mấy ngày thôi, cô đã nhờ một cô bạn mang về cho bà số tiền rất lớn. Chưa bao giờ bà được thấy một số tiền lớn đến thế, lớn đến nỗi bà phải hỏi đi hỏi lại rằng cô gái rằng có thực sự chắc chắn là Hạnh gửi cho bà không? Để coi, cô bạn với dáng người cao ráo, gương mặt sắc sảo và chiếc răng khểnh rất xinh, nhưng vì bà đã quá bối rối mà sơ suất quên mất không hỏi tên ấy đã nói gì nhỉ? Hình như đó là tiền thưởng cuối năm của bệnh viện thì phải? Vậy thì số tiền của Việt đưa cho bà là tiền thưởng gì nữa đây? Chẳng lẽ mỗi năm bệnh viện thưởng cho nhân viên tới hai lần ư?
Dáng người cao ráo, gương mặt sắc sảo và chiếc răng khểnh ư? Việt tự hỏi, chẳng lẽ lại là Thùy?