Gió thổi mạnh mang theo hơi lạnh quất vào mặt hai người lạnh buốt cho dù sức nóng của rượu đang hừng hực bốc lên. Phan đã nói xong từ lâu nhưng Vũ vẫn ngồi đó, trầm ngâm, yên lặng như một bức tượng. Đôi mắt anh nhìn xa xăm như muốn nhìn xuyên thấu màn mưa dày đặc trong đêm đen ngoài kia. Mặc cho tiếng mưa rơi vào mái tôn vang lên đồm độp, tiếng chúc tụng, tiếng dô hò, tiếng mời mọc nhau ồn ã, tiếng cười đùa, đưa đẩy hay chối từ của cô chủ quán trẻ xinh xắn với những vị khách quá chén đang nài ép cô cùng vui một vài ly đang hòa thành một bản hòa tấu nhầy nhụa mùi men rượu và nồng nặc mùi mắm tôm. Thì ngự trị trong không gian nhỏ bé chỗ chiếc chiếu của hai người vẫn là sự im lặng đáng sợ, mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ riêng mà người này không muốn cho người kia biết. Chợt một tia sét nhoáng lên bầu trời mang theo một tiếng sấm ì ầm vang lên khiến không gian trong quán với ánh sáng đỏ quạch, mờ mờ của bóng đèn điện sợi đốt W sáng rực lên trong giây lát, soi rõ gương mặt tái xám đang mông lung và đau khổ của Vũ khiến Phan giật thót mình sợ hãi. Lớn lên cùng nhau từ bé, nhưng chưa bao giờ anh thấy Vũ có gương mặt kỳ quái như vậy. Phan cất lời, run run:
- Anh...
- Anh sẽ nói chuyện với Ba của mình.
- Dạ?
- Anh sẽ nói với Ba để rút lại lời hứa hôn nhân với bác Hòa.
- Anh Vũ, em xin lỗi, mong anh...
- Anh phải là người xin lỗi chứ? Em là em của anh mà, với lại người ta đâu có lỗi khi yêu nhau, phải không? Lỗi là của anh, đáng lẽ ra anh phải tìm hiểu kỹ hơn. Khi Ba anh nói sẽ thực hiện lời hứa hôn của tụi anh từ hồi bé vào đầu năm sau cho hợp tuổi, anh đã quá vui mừng mà quên mất không hỏi chuyện cô ấy. Anh đã quá yêu cô ấy.
Có cái gì đó vừa giáng một đòn thật mạnh vào ngực Phan làm tim anh quặn thắt lại. Cảm giác hối lỗi, hay ghen tuông? "Mình đang ghen ư? Phan tự nhủ, ghen với người anh mà mình luốn kính mến và yêu quý ư"?
- Tụi em yêu nhau lâu rồi, và tụi em không dám cho mọi người biết. Anh cũng biết đấy, chuyện hai bên bờ...
- Ừ! Anh hiểu, nào uống đi, gạt mọi chuyện sang một bên, hôm nay là ngày anh em mình gặp lại mà. Nâng ly lên.
Phan đọc được sự bối rối và gắng gượng trong mắt Vũ. Còn Vũ thì tìm kiếm gì đó trong màn đêm đen đặc quánh như mật ngoài kia.
Thêm một lúc lâu thật lâu nữa trôi qua trong yên lặng, có lẽ đêm đã khuya lắm. Sau cơn mưa, những chú Mối cánh bắt đầu chiến dịch oanh tạc của chúng bằng cách thả chính mình rơi đầy xuống khoảng đất trống dưới những bóng đèn điện. Những chú Mối không may bị rụng cánh rơi xuống, bò lổn nhổn trên sàn, tranh giành khoảng đất trống hiếm hoi quanh đấy với những con Thiêu Thân ít ỏi còn may mắn sống sót, hay thậm chí là với cả xác của những chú Thiêu Thân đã chết. Để góp phần làm cho khung cảnh thêm ảm đạm và thê lương. Bản hòa tấu đồng quê bao gồm tiếng Dế kêu, tiếng Ếch Nhái tiếng côn trùng rả rích bắt đầu vang lên. Những bản hòa tấu thường ngày vốn thân thương và quen thuộc nhưng sau giờ thấy thê lương đến lạ. Vũ đã thôi không nhìn ra ngoài, anh chỉ tập trung vào những ly rượu đổ như suối vào cổ họng mình. Phan cũng lặng lẽ như cái bóng của Vũ, lặp lại những động tác của Vũ như một cái máy. Rót, uống, lại rót, cứ như thể anh là một cỗ máy được lập sẵn chương trình để hành động theo từng động tác của Vũ.
Quán đã vắng hết người, cô chủ trẻ tuổi bắt đầu gật gù ngủ gục sau quầy thu ngân đặt ở phía cửa ra vào. Thông thường thì cô đã đóng cửa từ lâu, nhưng vì hai kẻ ngồi kia vẫn chưa có ý định kết thúc màn kịch câm của mình nên cô đành chiều lòng khách. Mãi sau, Vũ uống thêm một ly nữa rồi lại lặng lẽ chống cằm nhìn ra ngoài, chợt anh nhỏm người dậy.
- Phải hứa là em sẽ làm cô ấy hạnh phúc. Biết chưa?
- Dạ, em...
- Thôi, về!
Vũ khoát mạnh cánh tay, khật khưỡng đi ra cửa, Phan lật đật nhỏm dậy chạy theo nhưng rồi anh chợt nhớ là chưa thanh toán tiền nên vội vã chạy lại chỗ cô chủ quán vẫn đang ngồi gật gù bên quầy. Khi Phan chạy từ quầy thanh toán ra tới cửa, thì Vũ đã biến mất tự lúc nào...
Chỉ còn mưa bụi bay lất phất!
Thị trấn miền núi giật mình choàng tỉnh bởi những bước chân người hối hả chạy rầm rập trong sương sớm hướng về phía căn nhà gỗ ba gian nằm cạnh bờ sông. Đi trước dẫn đường là một gã thanh niên choai choai chừng - tuổi. Gương mặt choắt gày gò, xương xẩu, đôi mắt híp và cái đầu trọc lốc khiến mới nhìn trông gã có vẻ bặm trợn và đầy hăm dọa. Theo sau gã, đám đông khoảng năm, sáu người cùng tầm tuổi với gã, nam có, nữ có, đang mang theo gậy gộc, dao rựa, thậm chí có kẻ còn vác trên mình một khúc tre vừa chặt vội ở đâu đó.
"Đánh chết thằng Phan đi, thằng khốn nạn, đồ sát nhân".
"Phải đòi lại công bằng, phải giết nó".
"Đừng để nó trốn thoát, thằng giết người".
"Thằng Phan đâu, thằng giết người đâu"?
...
Tiếng ồn ào, đe dọa, tiếng chửi bới ầm ĩ, thậm chí lẫn cả tiếng khóc lóc của đám đông cộng với tiếng chó sủa rộn lên khắp xóm tạo thành một bản hòa tấu hỗn loạn. Phá tan sự tĩnh mịch còn nhuốm đầy sương giá của buổi sáng mùa đông, khiến những ngôi nhà hai bên đường cũng làu bàu thức giấc. Một vài người hàng xóm nhìn ló ra phía cửa, nhưng không ai ra mặt can thiệp. Phan không thường về nhà nên cũng ít có bạn bè thân thiết ở xóm này, còn anh em bên Ngoại thì ở cách nhà anh khá xa và đã từ mặt anh khi anh theo học ngành y. Với lại, nguyên nhân của việc xóm bên kia sông kéo sang nhà anh cũng đủ khiến cho người ta xa lánh và mặc kệ, giết người đâu phải chuyện chơi?
Phan vẫn nằm trên giường, đôi mắt anh mở to, mệt mỏi và đau khổ. Anh rời bệnh viện để trở về nhà lúc trời đã tờ mờ sáng, và anh vẫn chưa hề chợp mắt được cho đến lúc này. Nỗi đau đến quá nhanh và bất ngờ như một cơn lũ cuốn qua không báo trước. Phan vẫn chưa định thần được để hiểu xem mình vừa trải qua chuyện gì? Anh vẫn không tin được là mình đã mất Vũ, thậm chí Vũ đã chết trên tay anh, máu của Vũ vẫn còn dính đầy trên tay Phan. Người anh, người bạn đã lớn lên cùng anh, đã bao bọc, chở che anh. Người mới vừa cười nói, mới vừa uống rượu với anh tối qua thôi. Vậy mà giờ đây, có lẽ vẫn đang phải nằm lạnh lẽo trong nhà xác bệnh viện. Vũ luôn là người thân thiết và giúp đỡ anh nhiều nhất. Vậy mà điều cuối cùng anh có thể dành cho Vũ là một nỗi buồn khôn dứt trong chuyện tình cảm và sự bất lực trong việc níu kéo Vũ ra khỏi vòng tay của tử thần.
Tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài đánh thức Phương dậy. Cô làu bàu lẩm bẩm điều gì không rõ rồi đi ra mở cửa, khi đi qua chiếc đồng hồ treo trên tường, cô ngước lên nhìn, mới có hơn năm giờ sáng. Không hiểu ai có việc gì khẩn cấp tới nỗi phải bất nhã tới đập cửa nhà người khác lúc sáng sớm tinh mơ như vậy? Phương mở chốt cửa, một ngày mới đón chào cô bằng những tiếng chửi thề và đe dọa của đám đông đang nhốn nháo bên ngoài.
- Mày giấu nó ở đâu, đưa nó ra ngay không thì không xong với tụi tao đâu.
- Thằng chó chết, mày gây tai nạn chết người xong rồi đòi trốn à?
- Mẹ kiếp, đánh chết nó đi.
- Đưa nó ra đây ngay, thằng Phan đâu?
- Quân khốn kiếp này, mày đừng hòng mà trốn. Ông sẽ đập chết cả họ nhà mày.
-...
-...
Trong khi Phương vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Phan xuất hiện ở cửa. Anh lặng lẽ nhìn đám đông đang ồn ào gầm gừ đe dọa với ánh mắt thờ ơ và mỏi mệt. Khi mà nỗi đau trong anh còn quá lớn, thì liệu còn điều gì có thể khiến anh phải bận lòng thêm nữa đây?