Bởi Vì Yêu

chương 20: hôn ước cùng yêu không quan hệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô thật sự không biết. Nếu vì cha mẹ, cô hẳn là nên đồng ý nhưng là nếu theo nội tâm, cô hẳn là sẽ nói không. Bởi vì cô không nghĩ lại kết hôn. Cho nên cô thật sự không biết.

Cô chỉ cảm thấy hôm nay vừa vào văn phòng, không khí thực quái dị. Cô mới vừa xuất hiện, mọi người đầu đều chuyển hướng về phía cô, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền quay đầu đi.

Cô giống như thường ngày đi vào văn phòng của mình, chân trước mới tiến vào cửa, Tạ Tiểu San phía sau liền tiến vào. Sau khi tỉ mỉ đánh giá cô, mới cổ quái mở miệng, "Cậu hôm làm gì mà tôi gọi điện qua không được, đã lên mạng xem qua tin tức chưa?"

Cô tức giận nói, "Ngày hôm qua tăng ca đến nửa đêm, vừa mới dậy, điểm tâm còn không có ăn đã bị cậu thúc giục đi làm, mà còn chưa có thời gian lên mạng. Có tin tức gì sao?"

Tạ Tiểu San gật gật đầu, "Hiểu được, hiểu được." Sau vài câu hiểu, liền mạc danh kỳ diệu đi ra ngoài.

Cô một bên mở máy tính, một bên lấy điện thoại di động ra. Xem ra bí mật ngay ở trên mạng rồi. Bất kể cái gì này nọ thì có liên quan gì đến cô đâu?

Nhưng là cư nhiên thật sự cùng cô có liên quan. Vốn là đệ nhất mỹ nữ giới giải trí Diêu Linh Linh cùng một phú thương anh tuấn nửa đêm xuất hiện tại cửa khách sạn bị chụp ảnh. Ảnh chỉ có vài tấm, hai người một trước một sau, tuy rằng cũng không có ánh mắt trao đổi nhưng xuất hiện tại cửa khách sạn mà lại là nửa đêm, tuyệt đối là chuyện có thực.

Diêu Linh Linh hiện tại là ngôi sao nữ sáng giá nhất của giới giải trí, khuôn mặt kiều mị, dáng người nóng bỏng, hơn nữa là có kỹ thuật diễn rất tốt. Mấy bộ phim điện ảnh đều rất đắt khách, năm trước còn giành được danh hiệu diễn viên quốc tế, khó nhất là cô ta là một trong số ít những người trong ngành giải trí giữ mình trong sạch, chưa có chuyện xấu.

Sở dĩ tin tức này một khi công bố, liền có vô số chuyện thay đổi theo, mọi người cũng bắt đầu tìm người nhưng cô không cần, bởi vì cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, vị phú thương anh tuấn này chính là Tần Mộ Thiên.

Cô dứt khoát mở ra giao diện trang web trên máy tính. Diêu Linh Linh bị bức đóng cửa ở nhà, tỏ vẻ sẽ không trả lời vấn đề gì. Bởi vì ở trong xã hội này đều có người nhận ra Tần Mộ Thiên, cho nên có các phóng viên canh giữ ở trước ký túc xá của hắn.

Còn có cái gọi là mối quan hệ giữa con người với con người, tiêu biểu chính là những người bạn thân đã bộc lộ phấn khích. Còn có đem ngày sinh của Tần Mộ Thiên, bằng cấp, tiểu sử, tài sản, thậm chí bạn gái đều bới móc ra, phấn khích đến mức lôi cả sự kiện năm XX trước ra. Truyền thông còn suy tính đến ngày hôn lễ của hai người.

Mà khi nhìn đến hình ảnh mơ hồ của mình trên ảnh chụp cư nhiên đã ở trên mạng, cô cảm thấy nhanh chóng sụp đổ, mà hình ảnh này cả đời cô cũng thể quên được. Chính là hắn ở bữa tiệc tối cuối năm của công ty cùng cô với bộ đồ trắng. Cũng may ảnh chụp quá mức mơ hồ, diễn đàn từ đó mới thôi không có đem tư liệu của cô lấy ra.

Nhưng những người trong văn phòng cô không cần nói ảnh chụp, chỉ cần một cái hình cắt là có thể đem cô chuẩn xác không có lầm nhận ra. Trách không được mọi người lại có phản ứng như vậy.

Trừ bỏ cô trong ngoài không phản ứng, những người còn lại quả nhiên là mười phần phấn khích. Cô vẻn vẹn nhìn hơn một giờ còn không có xem hết, Tạ Tiểu San lại tiến vào, "Cậu cảm thấy được cái gì không?" Lâu Lục Kiều nhún vai, "Cậu cảm thấy sao?"

Tạ Tiểu San giật giật khóe miệng, "Mọi chuyện đều có khả năng mà, cậu có khỏe không?" Lâu Lục Kiều nở nụ cười ra tiếng, "Tớ sao? Tốt lắm mà cậu suy nghĩ cái gì vậy? Tớ cùng hắn sớm đã không còn quan hệ gì nữa rồi!"

Tạ Tiểu San "uh" một tiếng mới nói, "Giữa trưa tớ mời cậu ăn cơm, địa điểm tùy cậu chọn." Lâu Lục Kiều nói, "Thật hay giả? Không đau lòng vì số tiền bỏ ra mời cơm tớ sao?" Tạ Tiểu San đưa ra một bộ dáng đau lòng, "Nhiều nhất tớ chuẩn bị nhiều tiền là được. Thế nào?"

Lâu Lục Kiều cười không ngừng, "Không ăn cùng cậu được, cậu còn không biết là tớ ăn rất nhiều sao?”

Nói xong mấy câu, Tạ Tiểu San liền quay về văn phòng của mình, trong phòng lập tức lạnh xuống. Coo đột nhiên cảm thấy tâm nhất thời một trận buồn bực khó chịu.

Như vậy không tốt sao? Hai người đều có cuộc sống riêng, đều có đều con đường riêng, có thể mỗi người đều có niềm vui riêng.

Nhưng là một ngày qua đi ở nơi nào đó luôn cảm thấy khó chịu, rầu rĩ, có điểm đau, giống như bị người hung hăng một quyền.

Tạ Tiểu San mời cô ăn cơm trưa lại mời cô ăn bữa tối. Cô cảm thấy nhức đầu không ăn nhiều, hỏi Tạ Tiểu San một chút, "Cậu cảm thấy độ chân thật cao sao?"

Tạ Tiểu San chỉnh lại tư thế, nghiêm cẩn đối diện với cô, "Tớ vừa mới đã gọi điện thoại cho cô ấy. Cậu có biết, bọn họ là paparazzi có độ mẫn cảm cao, dù gió thổi cỏ lay đều không thể gạt được mấy người đó. Bất quá cô ấy chỉ theo tớ nói bốn chữ: không thể nói được. Cô ấy một chút tin tức cũng không có. Bất quá A Mỹ nói cô ấy vừa thấy đến ảnh chụp bạn gái trước đưa lên liền biết là cậu … Cô ấy vui đùa nói muốn hay không hẹn với cô một buổi phỏng vấn? Tớ trực tiếp đem cô ấy đuổi về..."

"Mặt khác nếu phát biểu theo cái nhìn cá nhân, tớ cảm thấy có khả năng đó. Cậu xem dáng người khuôn mặt Diêu Linh Linh với cậu rất giống nhau. Cậu có biết đàn ông thích phụ nữ kỳ thực là cố định một khuôn mẫu." Vừa nói, một bên còn không quên ngắm nhìn cô.

Cô từ chối cho ý kiến nói, "Vậy sao?" Cho dù thật là như thế, cũng cùng cô không quan hệ. Hắn chung quy cũng bắt đầu có cảm tình mới, bất luận là Thiệu Khiết Dư hay là Diêu Linh Linh, hắn chung quy bắt đầu không còn ở trong nhân sinh của cô.

Cô buông chiếc đũa xuống nhìn Tạ Tiểu San, bình tĩnh quay lại nhìn chính mình mà nói: "Kỳ thực tớ thật sự không có cái gì đặc biệt khổ sở hoặc là đặc biệt buồn bực linh tinh. Tớ cùng hắn sớm đã chia tay, hơn nữa tớ đã có bạn trai. Nếu chuyện này là thật, tớ còn muốn chúc mừng hắn. Hắn tìm Diêu Linh Linh, tốt lắm không phải sao? Người ta hiện tại là minh tinh điện ảnh quốc tế hot nhất hiện nay, có khuôn mặt thiên sứ, dáng người hấp dẫn, muốn mĩ mạo có mĩ mạo, muốn phẩm vị có phẩm vị. Nói thật, tớ còn không bằng người ta đâu! Tất cả đều đã qua rồi. Hắn tìm người mạnh hơn tớ, so với hắn đi tìm một tiểu bảo mẫu linh tinh tốt nghiệp tiểu học thì tốt hơn nhiều. Nếu hắn thực sự muốn tìm loại này, tớ đây thật sự không bằng đầu đâm chết luôn đi."

Có lẽ mỗi người phụ nữ đều là như thế, bạn trai trước gặp một người so với chính mình xuất sắc hơn thì cũng không có lời nào để nói. Nhưng là cái gì cũng đều không bằng mình, khẳng định phụ nữ kia buồn bực muốn chết, thậm chí cảm thấy cùng người này nói qua đều là một loại sỉ nhục.

Cơm chiều xong lại cùng Tạ Tiểu San đi SPA, lúc này mới vẫy tay nói lời từ biệt, đều tự lái xe về nhà. Trước khi lên xe còn đến trước cửa xe, cô cố ý hỏi Tạ Tiểu San "Nếu không tạp chí kỳ này của chúng ta hẹn Diêu Linh Linh làm bài phỏng vấn, giống Viên Viên lần trước, tuyệt đối dễ bán, khẳng định thuộc loại vừa lên thị trường liền bán hết."

Tạ Tiểu San ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Được. Cậu đi phụ trách thực thi!" Cô hướng cô ta mà cười, "Nghĩ muốn tốt thì mỗi lần đều là tớ xông ra phía trước. Lần này đổi lại là cậu. Tờ chờ nghe tin tức tốt của cậu! Ha ha!" Dứt lời, giống trong phim truyền hình phối hợp diễn, cười xấu xa nghênh ngang mà đi.

Bạn tốt chính là như thế, luôn dùng thực tế hành động để an ủi. Tạ Tiểu San toàn bộ hành trình đều là quét thẻ mời khách, còn làm cô cười suốt.

Còn có Thủy Mạt, tuy rằng chồng cô ấy đi ra nước ngoài nghỉ phép. Sau khi nhận được tin tức, giả bộ cái gì cũng không biết gọi điện thoại đến nói bóng nói gió. Ai, nhân sinh của vị bằng hữu này…, là sẽ thu phục được ông xã của mình rồi nha.

Đã gần đến đêm khuya, trên đường xe cộ đã không còn nhiều lắm, xưa nay chỗ đèn xanh đèn đỏ náo nhiệt giờ cũng có vẻ lạnh tanh.

Cô đạp xuống chân ga, chờ đèn đỏ đi qua. Chán nản cầm lấy di động trên đồng hồ đo, mở lên xem tin tức, vẫn như trước tin tức đầu tiên của trang web là hắn.

Cô còn chưa kịp nhìn ảnh chụp của hắn, chỉ cảm thấy một trận va chạm kịch liệt từ đuôi xe đánh úp lại. Sau lại liền cái gì cũng không biết... Cô lờ mờ tỉnh lại trong vị cồn, đập vào mắt là vách tường trắng xoá, khăn trải giường trắng xoá, cách bài trí này đã sáng tỏ nơi này là bệnh viện.

Cô cố gắng dịch chuyển cái đầu nặng nề, chỉ nghe thanh âm vui sướng của mẹ truyền đến, "Kiều Kiều tỉnh rồi, Kiều Kiều tỉnh rồi..." Cha mẹ, anh trai, chị dâu đều xuất hiện ngay trước mặt cô.

Cô chớp chớp mắt, "Con thế nào lại ở chỗ này?" Mẹ cô vội nói "Con gặp tai nạn xe cộ... Là có người say rượu, một đám bệnh thần kinh, từ phía sau đâm lên xe của con..." Từ nhỏ đến lớn, Lâu Lục Kiều đều chưa bao giờ gặp mẹ cô mắng người, hôm nay cư nhiên đều mắng ra là những kẻ bệnh thần kinh, có thể thấy được bà ấy đã chịu đến cực điểm.

Ánh sáng lóe lên, cô mơ hồ nhớ ra. Từ cửa hàng spa ra, cô cùng Tạ Tiểu San vẫy tay tạm biệt rồi đều tự lái xe về nhà. Ở một giao lộ nào đó, nhân lúc đèn đỏ ngừng lại, thời điểm cô dừng xe chờ đợi còn lấy điện thoại di động ra, đang nhìn về tin tức của hắn... Cuối cùng chỉ nhớ là nghe được một tiếng vang thật lớn, chỉ cảm thấy bản thân bị chấn động mãnh liệt, trên trán cảm thấy rất đau nhức... Bác sĩ nói trừ bỏ não bộ có chấn động, những chỗ khác chỉ là bị thương ngoài da, không có gì trở ngại. Sau khi tỉnh lại không lâu, bản báo cáo xem xét não bộ cũng đã có, không có vấn đề gì, chính là phải ở lại bệnh viện để quan sát thêm vài ngày. Anh trai nửa đùa nói anh cô mua xe không tồi, chiếc xe kia có thể chịu được sự va chạm đó, bằng không nửa cái mạng đã không còn.

Cái gọi là bệnh nhỏ là phúc, mẹ cô luôn luôn vây quanh giường bệnh của cô, bưng trà rót nước, gọt hoa quả, còn muốn gọt vỏ rồi từng miếng từng miếng đút cho cô ăn.

Cô chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt, tựa hồ nhớ tới hồi còn nhỏ. Cô ngẫu nhiên sinh bệnh, mẹ luôn sẽ như thế, không ngủ không ngừng chăm sóc cô.

Cô chậm rãi nghiêng mình, tựa đầu cọ trên đùi mẹ rồi thì thào nói, "Mẹ, con cảm thấy bản thân hiện tại rất hạnh phúc.” Mẹ cô hai tay cầm hoa quả, giật mình trong chốc lát không dấu vết hít hít cái mũi "Đứa nhỏ ngốc, nói cái gì ngốc vậy..."

Suốt buổi chiều, liền gối lên đùi mẹ, nặng nề ngủ đi. Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa, tinh tế tiến vào, an bình tĩnh lặng.

Tả Duẫn Bạch sáng sớm đã tới, buổi tối lại mang một bó hoa tươi lớn tới đây, mẹ cô cùng chị dâu thấy thế liền không nói gì liền trở về nhà xem Tiểu Dương, để lại không gian riêng cho bọn họ.

Tả Duẫn Bạch hỏi, "Thế nào rồi?" Cô gật gật đầu, "Vâng, tốt hơn nhiều. Chính là đầu có đôi khi vẫn còn choáng váng."

Tả Duẫn Bạch nói "Đây là nguyên nhân do não bị chấn động, may mắn không nghiêm trọng." Cô lại "uh" một tiếng. Tả Duẫn Bạch nói, "Mẹ em nói em một ngày không thế nào ăn cái gì? Không có khẩu vị sao?" Cô lại gật gật đầu.

Tả Duẫn Bạch nửa đùa nói, "Em muốn ăn cái gì. Anh đi mua cho em? Cho dù là ở nước ngoài, anh cũng bay tới mua cho em!"

Lâu Lục Kiều cười hì hì, "Thiệt hay giả? Em muốn ăn đồ ngọt, ở đường XX. Anh có thể đi mua giúp em được không?"

Tả Duẫn Bạch cư nhiên liền đồng ý, "Được, anh giúp em đi mua. Chính em để ý, nếu có chuyện gì liền lập tức ấn chuông ở đầu giường."

Lâu Lục Kiều nói, "Được nhưng là em thật sự thất rất nhàm chán, có thể mượn di động của anh lên mạng không?” Tả Duẫn Bạch nhìn cô, cười tươi như hoa, giống như kẻ trộm xấu xa, "Em sẽ không phải là muốn điều tra anh chứ?"Lâu Lục Kiều cười ha ha, "Đúng vậy. Thế anh có đưa không?" Tả Duẫn Bạch chính là cười, "Đưa chứ! Em cầm đi! Chậm rãi mà xem!" Đưa điện thoại di động cho cô, lúc này mới ra khỏi phòng bệnh.

Di động của cô bị đánh bay, có lẽ đã muốn vỡ, cho dù không vỡ, giờ phút này cũng bị giữ trong túi hồ sơ của cảnh sát.

Trên Inte et vẫn là đầy dãy các tin về hắn cùng Diêu Linh Linh. Bất quá hai người đều không có phản ứng gì. Nhưng càng trầm mặc như thế này, truyền thông lại càng đuổi theo không thôi.

Có người gõ gõ cửa, cô nghĩ là y tá, đầu cũng không có ngẩng đầu mà chỉ nói "Mời vào." Người tới đứng ở cửa nửa ngày, cũng không có chút động tĩnh gì.

Cô lúc này mới ngẩng đầu, cư nhiên là Tần Mộ Thiên.

Thanh âm của hắn có điểm khàn khàn, thần sắc cũng thập phần tiều tụy "Em...Em... Đã tốt lên chưa?" Cô gật gật đầu: "Vâng, cảm ơn." Hắn cuối cùng là thế nào mà gầy như vậy, lần trước ở suối nước nóng của khách sạn gặp được hắn thì cô cũng đã cảm thấy hắn đã gầy đi. Nhưng là lần này hắn tựa hồ càng gầy hơn.

Trầm mặc hồi lâu, hắn mới nói một câu, "Cái kia là giả." Cô lại "uh" một tiếng.

Cái gì nói cũng như không nói, không tiếng động, không có âm thanh nào, đại khái chính là như vậy. Nhưng là chính cái dạng trầm mặc thế này, hắn cũng cảm thấy có loại không nói nên lời.

Mãi cho đến khi Tả Duẫn Bạch cười đẩy cửa tiến vào, "Xem này, anh mua cho em cái gì?"

Nhìn thấy Tần Mộ Thiên, mặt cũng không đổi sắc, vẫn như trước cười khanh khách chào hỏi, "Xin chào.” Tần Mộ Thiên cũng hơi hơi cúi đầu "Xin chào.”

Tả Duẫn Bạch mở nắp hộp ra, một cỗ mùi thơm ngát lập tức lan tỏa ở trong phòng, thật tự nhiên dùng muỗng nhỏ xúc một miếng, đưa đến bên miệng cô, "Ăn đi."

Trường hợp thế này giống như cây kim trong mắt, Tần Mộ Thiên đứng ở nơi đó có điểm xấu hổ ho khan một tiếng mới nói, "Không quấy rầy hai người, tôi đi trước."

Tần Mộ Thiên vừa ra khỏi phòng bệnh, Lâu Lục Kiều liền đưa tay nhận lấy "Em tự ăn." Tả Duẫn Bạch đưa cho cô, tùy tay cầm lấy di động của mình, trong lúc vô ý đụng phải bàn phím, ảnh chụp hiển thị trên trang web rõ ràng là người đàn ông mới vừa rồi đi ra ngoài.

Hắn nhàn nhạt mở miệng, "Bạn trai trước của em?" Cô khẽ "uh" một tiếng, sau lại nghĩ đến một chuyện rồi lập tức cải chính, “Đúng một nửa, đó là chồng trước của em!" Nếu cùng nhau nói đề tài này, cô cũng không cần phải giấu diếm. Huống hồ ngay từ đầu cô đã nói rất rõ ràng, quang minh chính đại.

Tả Duẫn Bạch tựa hồ có chuyện muốn nói, một lát mới mở miệng, "Lục Kiều, trong khoảng thời gian này anh kỳ thực luôn luôn nghĩ sẽ nói cho em, anh đã mua nhẫn kim cương, muốn hỏi em có đồng ý cùng anh kết hôn không?"

Cô thiếu chút nữa là bị nghẹn bánh ngọt mà chết. "Anh không phải điên rồi chứ? Vẫn là xem em bị thương thấy em đáng thương, đồng tình với em sao?"

Tả Duẫn Bạch ảm đạm cười, có chút đau thương, "Em cảm thấy anh đang nói đùa sao? Anh đã hơn ba mươi, em gái anh cũng sắp có con nhỏ rồi."

Lâu Lục Kiều rốt cục đem đồ ngọt nuốt xuống, "Nhưng là chúng ta ở bên nhau cũng không quá lâu, anh không thấy là quá nhanh sao? Bất cứ chuyện tình gì dù sao cũng phải có quá trình chứ!"

Tả Duẫn Bạch lại khôi phục thần sắc vô lại, “Nắm tay còn không dễ dàng sao?"Nói xong kéo tay Cô. Cô đẩy tay ra cười nói với hắn, “Tránh ra”.

Hai người vui đùa ầm ĩ một chút, Lâu Lục Kiều mới nghiêm mặt nhìn hắn nói, "Tả Duẫn Bạch, có lẽ bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến mới là phương pháp tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm lưu luyến cũ. Nhưng là hôn nhân thì không phải như vậy! Tình yêu là chuyện của hai người! Nhưng là hôn nhân..." Cô nhớ tới đoạn hôn nhân kia từng không được chúc phúc, thở dài mà nói "Hôn nhân là chuyện của hai gia đình."

Tả Duẫn Bạch gật gật đầu, "Anh biết. Em có thể suy nghĩ thêm về đề nghị của anh, kỳ thực cùng anh kết hôn cũng không tồi. Dù sao thân phận cùng bối cảnh của chúng ta tương đương, lại hiểu rõ... Rất nhiều người không phải nói kết hôn muốn môn đặng hộ đối, trai tài gái sắc sao? Chúng ta rất phù hợp với tất cả điều kiện của bọn họ!" Nói xong, bản thân bật cười trào phúng.

Lâu Lục Kiều hạ thấp lông mi, nhìn không ra biểu tình gì, chỉ gật gật đầu, "Được. Em đồng ý với anh em sẽ suy nghĩ!"

Nếu có một ngày, cô không thể không kết hôn. Dù sao người kia sẽ không là hắn, như vậy Tả Duẫn Bạch cũng là một lựa chọn không tồi. Dù sao đường còn dài, cô một mình cũng thật cô đơn tịch mịch. Hơn nữa cũng không biết người chân chính thuộc về cô khi nào mới đến, rốt cuộc có thể hay không đã đến rồi. Như vậy dọc đường tìm một người cùng nhau nói nói cười cười cũng không sai cho nên đến tận bây giờ cô cũng không bài xích mối quan hệ cùng Tả Duẫn Bạch, tuy rằng Tả Duẫn Bạch cũng không yêu cô. Có ai quy định hai người kết hôn nhất định phải yêu nhau sao? Không có, không phải sao?

Thời điểm Tạ Tiểu San đến, cô mờ mịt nhắc tới chuyện này. Tạ Tiểu San kinh ngạc miệng có thể nhét một cái trứng gà, "Cậu bị xe đâm còn có thể đâm ra một người đàn ông hướng cậu cầu hôn! Đủ mạnh nha!"

Lập tức ai oán mà cảm khái, "Con bà nó, cậu đều đã sắp hai lần kết hôn rồi. Tớ phải xem lại tiềm năng ẩn chứa của mình mới được.”

Nhìn lâu Lục Kiều biểu tình dở khóc dở cười, Tạ Tiểu San vòng vo chuyển tròng mắt nói "Nhưng là tớ cảm thấy vẻ mặt của cậu không giống với người phụ nữ vừa được cầu hôn nha.”

Lâu Lục Kiều nói, "Tớ đây phải có cái biểu tình gì? Đốt pháo chúc mừng sao?"

Tạ Tiểu San phát huy mãnh liệt tinh thần bát quái ham học hỏi, "Vậy cậu sẽ đáp ứng hắn sao?"

Lâu Lục Kiều bình tĩnh trả lời người trước mặt mình,"Không biết!"

Cô thật sự không biết. Nếu vì cha mẹ, cô hẳn là nên đồng ý nhưng là nếu theo nội tâm, cô hẳn là sẽ nói không. Bởi vì cô không nghĩ lại kết hôn. Cho nên cô thật sự không biết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio