Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

chương 21: phản kích (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mật thất bí mật không nhìn thấy bầu trời được mở ra, ngoại trừ các loài sâu trùng, thêm nhiều thứ đồ vật người nhận không ra được trình lên ngự tiền.

Sùng Nguyên Đế nhìn kiểm tra, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Mà Lý Mẫn, kinh hoảng bắt đầu qua đi, ngược lại nhanh chóng bình tĩnh lại, và khuôn mặt tê cứng.

"Các ngươi cũng đi ra ngoài đi, trẫm nói riêng với Thái Tử." Sau thời gian dài trầm mặc, Sùng Nguyên Đế lên tiếng nói.

Đợi mọi người lui ra, Sùng Nguyên Đế chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Lý Mẫn, một cước đá Lý Mẫn ra ba năm bước xa.

Lý Mẫn một hồi lâu mới đứng lên, tằng hắng một cái, trong miệng đã chảy ra máu.

Mà Sùng Nguyên Đế nhanh đi hai bước đến bên cạnh hắn, lại là một cước đá vào đầu gối hắn, để cho hắn phục té quỵ dưới đất.

"Thứ không bằng heo chó!" Trong cơn giận dữ, cuống họng Sùng Nguyên Đế cũng vỡ âm: "Hết thảy của ngươi, đều là trẫm ban cho ngươi, ngươi còn có cái gì chưa đủ? Ngươi cứ như vậy không kịp chờ mà muốn trẫm đi tìm chết? Ngươi cứ như vậy không kịp chờ muốn leo lên đại vị? Trẫm, là cha ruột sinh ngươi nuôi ngươi!"

Vừa nói xong, lại mạnh mẽ mấy cước dẫm lên trên sống lưng Lý Mẫn, tư thế kia, ước gì có thể giẫm đứt sống lưng Lý Mẫn.

Lý Mẫn ngược lại chống đỡ được vài cái, không nhúc nhích.

Sùng Nguyên Đế rốt cuộc đã hơi có tuổi, trong cơn giận dữ nhất thời cảm thấy lực bất tòng tâm, không thể không vịn cây cột miệng lớn thở dốc.

"Phụ hoàng cũng biết, tà trùng trong nội đan này là vì cái gì?" Lý Mẫn lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Nhi thần nói cho phụ hoàng biết, được kêu là sâu độc. Vu nữ Nam Cương, từ trong núi rừng thu thập rất nhiều ác trùng, đặt trong một cái đỉnh, dùng bí dược thúc giục, khiến cho chúng nó tàn sát lẫn nhau, cắn ăn lẫn nhau, con còn sống đến cuối cùng, mới trở thành sâu độc."

Hắn chuyển mắt, tập trung vào Sùng Nguyên Đế: "Phụ hoàng nghe xong, có phải cảm thấy rất quen tai hay không? Ta và những người con khác của ông, không phải là bị ông đối đãi như vậy sao, là ông ép buộc chúng ta tranh đấu không ngớt, ném đi lương tâm của mình, hủy diệt tất cả hi vọng, biến thành cái gọi là không bằng heo chó -- điều này chẳng lẽ chính là thứ ông muốn đấy sao? Ta chính là sâu độc phụ hoàng ông tự tay bào chế đó, cho nên, ta xin phụ hoàng tự mình nếm thử tư vị sâu độc này, phụ hoàng có gì có thể tức giận nữa chứ?"

Sùng Nguyên Đế nghe xong lại chỉ cảm thấy buồn cười: "Thì ra ngươi là vì chút chuyện này oán niệm tại trẫm, thì ra ngươi là thứ không nên thân như vậy. Đáng tiếc trẫm trước kia mắt bị mù, lại không nhìn ra."

Lý Mẫn không nghĩ tới, một phen như vậy lại nửa phần không thể làm cho Sùng Nguyên Đế động dung. Cái người cường ngạnh như băng sơn này, thật đúng không có gì có thể hòa tan ông ta, đánh bại ông ta sao? Lý Mẫn trong lòng mãnh liệt dâng lên cảm giác thất bại, lại không cách nào bảo trì trấn tĩnh. "Ta không nên thân? Ừ, ta không nên thân, đại ca cũng không nên thân, chúng ta cũng không xứng làm con của ông! Cho nên chúng ta cũng nên đi tìm chết, duy chỉ có mình ông, có mình ông một người thiên thu vạn đại hồng phúc tề thiên là được!" Hắn quát ầm lên.

"Thật buồn cười." Sùng Nguyên Đế chậm rãi dạo bước nói: "Nghe lời này của ngươi, ngươi là vẫn còn tồn tại tình cảm đối với lão đại? Năm ấy rõ ràng là chính ngươi tự mình ép hắn lên tử lộ, lúc này lại toàn bộ đổ lên trên người trẫm. Không chỉ có không nên thân, còn không có đảm đương. Ài, năm ấy trẫm thương mẫu thân các ngươi mềm mại đáng yêu, hôm nay xem ra, phần nhu hòa này của nàng, là hại các ngươi rồi. Trẫm nên nghe lời của Túc Mẫn Hoàng thái hậu, chọn hoàng hậu khác.."

Lý Mẫn nghe xong lời này, hận ý ngập trời: Ông ta không chỉ không hề áy náy đối với bọn họ, cho nên ngay cả mẫu hậu, đều chửi bới hết!

Lý Mẫn nhắm mắt lại, cảm thấy không có gì muốn nói nữa rồi.

- - chỉ còn lại dục vọng bảo hắn đi chết đi!

Hắn bỗng nhiên từ trong tay áo móc ra một cái bình nhỏ, ném vụn trên mặt đất!

Theo cái chai vỡ tan, Sùng Nguyên Đế bỗng nhiên bưng kín ngực, vẻ mặt vặn vẹo.

Mắt thấy ông ta muốn la lên lên tiếng, Lý Mẫn nhanh nhẹn vọt lên, bưng kín mũi miệng của ông ta.

Dùng sức, lại dùng lực, mắt thấy Sùng Nguyên Đế nhắm mắt lại, hô hấp dần dần yếu ớt, Lý Mẫn nghĩ thầm nên lại dùng lực, để cho ông ta vĩnh viễn không có thể hít thở.

Thế nhưng trên tay càng ngày càng mềm yếu, vô luận như thế nào thì một phần lực cuối cùng này cũng không ra được.

Lý Mẫn chán nản buông lỏng tay.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn giống như ở trong mộng mới tỉnh hoảng hốt chung quanh. Giây lát lại bổ nhào vào trên người Sùng Nguyên Đế gào khóc: "Phụ hoàng, phụ hoàng người làm sao vậy, người tới, nhanh người đâu!"

Đức Sinh và Triệu gia đang chờ đợi lo lắng bên ngoài lập tức đẩy cửa vào.

"Ngự y, mau truyền ngự y!" Mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt Lý Mẫn rống với bọn họ.

Mà bên kia, trước khi bị Sùng Nguyên Đế xua đi, Phương Cẩm An cảm thấy trên người mệt mỏi không chịu nổi, lại chống đỡ không nổi, nhất định phải về trên giường nằm một cái mới được.

Lý Ức nhanh đi hai bước đuổi theo nàng: "Ta đưa tiễn Thái Tử Phi."

Vừa nói xong còn vẫy lui đám cung nhân, tự mình giúp đỡ Phương Cẩm An.

Một đám cung nhân tùy tùng Chương Hoa điện đi theo tuy kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

"Thân thể như thế nào? Mệt mỏi lắm à?" Lý Ức trước nói.

"Khá tốt. Đệ không cần phải coi ta như lão nhân." Phương Cẩm An cười nói.

"Cũng không có." Lý Ức nói như thế, tay vẫn một mực nắm chặt.

Hắn rất muốn hỏi một câu, hôm kia nàng ở trước Trường Phong điện, có từng làm mình bị thương.

Tuy nhiên rồi lại bận tâm nàng trời sinh tính hiếu thắng, nghĩ đến cũng không nguyện ý để người khác thương cảm nàng.

Cũng muốn tạ ơn nàng hôm nay đã ra tay tương trợ, càng muốn hỏi một câu ý định ngày sau của nàng.

Thế nhưng vừa suy nghĩ tới nàng đối với Lý Mẫn suy cho cùng cũng là hữu tình, ngay cả là vung kiếm đoạn tình, nghĩ đến trong lòng tất nhiên khó chịu, sợ nói câu làm nàng thương tâm.

Bởi vậy một chốc đúng là tìm không ra lời nào để nói, chỉ cảm thấy toàn thân cương cứng khó chịu.

Vẫn là Phương Cẩm An mở miệng trước: "Hôm nay ngược lại là trong lúc vô tình phát hiện trong đan dược bệ hạ dùng có sâu độc, cũng nhờ có đệ đã thẩm vấn Hồng Minh. Thái Tử làm ra loại chuyện mất trí này, dứt khoát là phải bị phế đi thôi. Thứ nhất bệ hạ tính tình kiên quyết không dung nạp được loại sự tình này, thứ hai Thái Tử thế lực không nhỏ, vì triều đình an ổn, chuyện phế trữ này phải mạnh mẽ vang dội. Ta nghĩ, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai trên triều đình bệ hạ sẽ công khai quần thần."

"Ta cũng nghĩ như vậy." Lý Ức thận trọng nói, chỉ sợ nói sai cái gì lại kích thích nàng.

"Tình hình của triều đình trước mắt, trữ vị ngươi có mấy phần chắc chắn?" Phương Cẩm An ngược lại không có phát hiện phần khổ tâm này của hắn, ngữ khí cũng bình hòa vô cùng.

"Trong những hoàng tử khác, nếu bàn về chiến công, cũng không người nào có thể đuổi kịp ta. Nhưng, suy cho cùng ta căn cơ không phải rất hùng hậu, mẹ đẻ lại hèn mọn. Nếu nhắc đến nhà ngoại hiển hách, vẫn là hai vị lục thất hoàng tử. Đám thế gia chắc chắn nâng đỡ một trong hai người bọn họ." Lý Ức đáp: "Nhưng bọn họ dù sao tư lịch chưa đủ, tất phải bị thế gia khống chế, phụ hoàng khẳng định cũng không muốn. Phụ hoàng lựa chọn tốt nhất, hẳn là ta thôi. Đỡ ta thượng vị, đồng thời gây xích mích với đám thế gia ủng hộ hai vị hoàng tử cùng ta đối lập, kiềm chế ta."

"Không sai," Phương Cẩm An gật đầu: "Trước kia là nâng đỡ thứ tộc ủng hộ ngươi, kiềm chế thế gia ủng hộ Thái Tử, hiện tại thì ngược lại. Ài, phụ hoàng ngươi một chiêu này dùng tới dùng lui, thật đúng là không chê mệt mỏi."

"Vẫn là Hầu phủ các ngươi tốt, chưa từng có những chuyện bát nháo này." Lý Ức cười khổ. Nhìn nàng dường như tâm tình vẫn tốt, liền thử thăm dò hỏi: "Nàng sau này, có tính toán gì không?"

"Đang muốn cầu tân thái tử một ân điển." Phương Cẩm An nghiêng đầu cười với hắn: "Hảo hảo đối đãi con dân Tấn Nguyên ta, đừng cho chuyện lệnh nhân khẩu ruộng nương như vậy tái diễn."

"Nàng nói gì vậy." Lý Ức vội la lên: "Đó là dân chúng chúng ta cùng nhau bảo vệ, cho dù nàng không nói, ta tự nhiên cũng sẽ đối xử tử tế với bọn họ."

Phương Cẩm An lại cười cười: "Xem xem chuyện hai năm qua đệ đã làm này, đích thật là vì dân đấy, nhưng Tiểu Ức à, trái tim sư huynh thật là là lạnh lắm rồi, lời sư huynh trước tiên đặt xuống ở chỗ này, nếu là đệ năm nào làm trái lời hôm nay, cho dù ta chết đi, cũng sẽ từ trong quan tài bò ra, vung cánh tay hô lên, triệu tập tướng sĩ ngày cũ của ta, giết trở lại Tấn Nguyên."

Vì sao, đối với Lý Mẫn không nhẫn tâm như vậy? Lý Ức thở dài, nói: "Nếu có cái ngày đó, nàng trước hết giết ta là được."

Phương Cẩm An hiển nhiên cũng không coi trọng lời này của hắn. "Mặt khác còn có một việc," nàng lại nói: "Là liên quan tới ta."

Nàng ngửa đầu nhìn về phía ngân hà rực rỡ đầy trời: "Đoạn nhân duyên này với Lý Mẫn, coi như là chấm dứt rồi. Ta không muốn ở lại nơi cung đình này nữa rồi, muốn đệ hỗ trợ cho ta rời khỏi.."

"Nàng muốn quay về Tấn Nguyên?" Lý Ức bỗng nhiên nắm chặt nàng.

Phương Cẩm An lắc đầu: "Sao có thể quay về Tấn Nguyên, Tấn Nguyên ta mãi mãi cũng trở về không được nha.. Ta muốn đi Giang Nam, tìm một chốn sơn thủy quyến rũ tràn đầy hương sen sống đến cuối đời -- một chút chuyện nhỏ này, Tiểu Ức đệ cũng nên giúp đỡ chút a?"

Cái này đến phiên Lý Ức cả trái tim cũng nguội lạnh.

"Ừm?" Phương Cẩm An vẫn còn thúc giục hắn.

Nàng quyết định chuyện này, cho tới bây giờ không ai có thể thay đổi. Làm sao bây giờ. Lý Ức lập tức gấp gáp đổ một thân mồ hôi. "Đương nhiên, việc nhỏ, ách, trước tiên giải quyết xong chuyện trước mắt rồi nói sau." Hắn mơ hồ nói.

Cũng may Phương Cẩm An không có kiên trì với hắn. Nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương: "Ài, ta còn có chuyện gì muốn nói kia mà, vừa lập tức nghĩ tới, nhưng lại đột nhiên không thể nghĩ ra.."

"Không thể nghĩ được liền đừng nghĩ, nàng hôm nay mệt rồi, thời gian cũng không sớm, nhanh nghỉ ngơi đi." Lý Ức vội nói.

"Hẳn là một chuyện rất gấp gáp.." Phương Cẩm An vẫn nhíu mày: "Thời điểm xác thực không còn sớm, đệ đêm nay cũng không phải có thể nghỉ ngơi, phải nhìn chằm chằm vào động tĩnh bệ hạ và Trường Phong điện, miễn cho tự nhiên đâm ngang, cũng phải trù tính sáng mai trên triều đình ứng đối như thế nào.."

"..."

Nàng bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Ta nghĩ ra rồi!"

Nàng một phát túm lấy cổ tay Lý Ức: "Sâu độc loại vật này, là phần con và mẹ nha! Sâu con ẩn núp trên thân người, sâu mẹ là ở chỗ khác, khống chế Sâu con phát tác, vừa rồi, ở trong Trường Phong điện không có tìm ra sâu mẹ nha? Tuy rằng, tuy rằng ta cho bệ hạ dùng đan, giết một ít sâu, nếu còn sót lại thì sao? Ai biết bọn họ cho ông ấy ăn bao nhiêu rồi!"

Lý Ức nghe xong lời này, bỗng nhiên biến sắc. "Nàng tốt nhất ở chỗ này!" Hắn giao cho một câu, xoay người lại bước nhanh về hướng Trường Phong điện.

Chờ hắn đến Trường Phong điện, đã thấy trong điện loạn thành một bầy. Cung nhân, cấm vệ quân nguyên một đám tán loạn giống như con ruồi không đầu.

"Phát sinh chuyện gì?" Lý Ức sắc bén quát.

"Điện hạ, bệ hạ bỗng nhiên té xỉu, hôn mê bất tỉnh!" Thị vệ thống lĩnh Triệu gia tới đây, hoang mang lo sợ nói với hắn.

"Vậy Thái Tử đâu?" Lý Ức lại hỏi.

"Thái Tử.." Triệu gia mờ mịt chung quanh: "Vừa rồi người còn ở lại chỗ này.."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio