Sau khi Thùy Phi trở về,cô cảm thấy khá chán nản,biết vậy kêu cô ta ở lại đấu mỏ thêm một chút có phải tốt hơn không?
Yên Vi cũng chẳng còn việc gì để làm,chỉ đành ăn cơm,tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau,Yên Vi thức dậy,cô trang điểm thay y phục rồi chuẩn bị ăn sáng.
Cô ngồi trên ghế,chờ đồ ăn sáng ra,cô hỏi Hàn Thu:
"Hàn Thu à,hôm nay trong cung có chuyện gì không?"
"Dạ,sáng nay nô tì nghe được tin rằng chiếc trâm cài mà Nhàn Phi yêu thích đã biến mất.
"
"Rồi sao nữa?"
"Nô tì nghe nói là Nhàn phi đã huy động khắp cung đi tìm nhưng vẫn không thấy.
Nghe nói Nhàn phi rất thích cái trâm cài ấy,phần thân của chiếc trâm cài được làm bằng phỉ thúy còn những họa tiết trên đó được mạ vàng.
Đặc biệt còn là quà mà mẫu thân của Nhàn phi tặng.
"
"Ăn xong chúng ta đến Túy Yên cung đi.
"Dù sao cô thân cũng là hoàng hậu,không thể lơ là việc trộm cắp được.
Ăn sáng xong,cô đến Túy Yên cung,Nhàn phi thân tàn,khóc sưng cả mắt.
Cô chỉ đành an ủi nàng ta.
Cô nghĩ rằng cần phải triệu tập các phi tần lại để hỏi cho rõ.
Nghĩ là làm,cô tập hợp các phi tần lại,hỏi:
"Chắc hẳn các muội đều đã nghe về chuyện chiếc trâm cài phỉ thúy của Nhàn phi.
Bổn cung không muốn dài dòng,các muội có ai thù hận nàng ấy rồi ăn cắp không?"
Các phi tần ai ai cũng lắc đầu,có người còn nói là:
"Chắc là Nhàn Phi làm rơi ở đâu rồi không nhớ không?"
"Ta không thể nào làm mất nó được.
"Nhàn Phi phản bác.
Ngồi nói chuyện một hồi cũng không thấy được hiệu quả,cô chỉ đành kêu các phi tần trở về,xem ra chuyện này phải để cô nhúng tay vào rồi.
Cô nói với Hàn Thu:
"Chúng ta đến Phủ nội vụ gặp quản lí ở đó.
"
"Dạ.
"
Cô đến Phủ nội vụ,nhờ quản lí ở đó huy động các thái giám không có ca mỗi giờ đi tìm,có gì nhớ báo cho cô.
Tìm đến tối khuya thì quản lí phủ nội vụ mới đến báo.
Lúc đó,Yên Vi đã buồn ngủ chịu không nổi nhưng cô vẫn phải ráng tai lên nghe.
"Bẩm nương nương,nô tài đã tìm được chiếc trâm cài của Nhàn phi rồi.
"
"Ở đâu?"
"Dạ là ở khuôn viên phía Tây,ở trong cái hồ thượng uyển.
"
"Được rồi,các ngươi đã mang đến trả cho cô ấy chưa?"
"Dạ,đã mang trả rồi ạ.
"
"Vậy về đi.
"
"Nô tài cáo lui.
"
Tìm cũng đã tìm được rồi,cô cũng không truy cứu nữa.
Bản thân cô chỉ đành kết luận là có kẻ tiểu nhân đã trộm nó rồi sợ phát hiện,đành phải thả nó xuống dưới nước.
Cô than thở với Hàn Thu:
"Ta mệt chết mất,chiếc trâm cài dù sao cũng đã tìm được rồi.
"
"Nương nương đã vất vả rồi,chúng ta vào ngủ thôi,trời đã khuya lắm rồi.
"
"Ừm! "
Sáng hôm sau,Yên Vi vừa ăn sáng vừa suy nghĩ về chiếc trâm cài.
Cung của Nhàn phi cách khuôn viên ở phía Tây cũng khá xa.
Nếu đã là trộm thì chắc chắn là người trong cung gần đây,không thể xa tới vậy.
Có lẽ là muốn đem nó đi bán,cô nghe nói là gần khuôn viên phía Tây có một nơi trao đổi đồ và để bán đồ ra ngoài các khu chợ ngoài cung.
Mà người náy sao lại trả chứ,có lẽ chỉ muốn cảnh cáo Nhàn Phi thôi sao.
Ôi!Thật là tội nghiệp cái đầu của cô quá.
Lúc đầu mọi chuyện tốt đẹp lắm mà,tức cái lồng ngực!Lệ Chi từ ngoài chạy vào,nói:
"Nương nương,Nhàn Phi tới thăm người.
"
"Cho nàng ấy vào.
"
"Tần thiếp xin thỉnh an hoàng hậu nương nương.
"
"Miễn lễ.
"
"Tần thiếp cảm ơn nương nương đã giúp tần thiếp tìm được chiếc trâm cài ạ.
"
"Đó là bổn phận của bổn cung,không cần đa lễ.
"
"Chiếc trâm cài đó rất quan trọng với tần thiếp.
"
"Ta biết.
"
"Tần thiếp có vài miếng vải lụa đẹp,đã gửi tới Phủ nội vụ rồi,chắc tuần sau là sẽ có đồ cho người.
"
"Quá khách sáo rồi.
"
Hai người trò chuyện tương đối khá vui vẻ.
Lát sau Nhàn Phi ra về.
! --------END--------!.