Thêm ba tháng nữa nhanh chóng trôi qua,vậy là đã được tháng rồi.
Cái bụng Yên Vi cũng đã to ra thấy rõ,trông cô mũm mĩm hơn rất nhiều.
Nhưng Yên Vi lại không được vui vẻ như vậy,cái bụng của cô khiến cho việc di chuyển khó khăn hơn nhiều,cả người cũng ì ạch thấy rõ.
Cô còn kén ăn hơn,nhưng vẫn cố gắng diễn tròn vai thich ăn cay của mình.
Đến Yên Vi cũng phục chính mình,diễn đến nỗi mà trình ăn cay của cô cũng tăng lên.
Bắt đầu một ngày mới,Yên Vi chỉ ăn đơn giản một chén cháo có nước hầm rau củ,uống trà thảo mộc.
Sau đó ngồi một chỗ,xoa xoa cái bụng của mình.
Hai mắt lại bắt đầu lim dim buồn ngủ.
Ai cũng bị Yên Vi hành ít nhất một lần,đến cả hoàng thượng cũng không ngoại lệ.
Hôm ấy hoàng thượng lại tiếp tục kể chuyện cho cô nghe,nhưng hôm đó Yên Vi cực kỳ buồn ngủ,mà giọng hoàng thượng lại khiến cho cô khó chịu,Yên Vi liền không nhịn được mà càu nhàu:
"Người đừng kể nữa,tần thiếp chán muốn chết rồi.
"
Hoàng thượng sốc,người ngày nào cũng vì cô mà chăm chỉ học mấy tháng liên tục,vậy mà giờ cô phũ phàng như thế.
Nhưng hoàng thượng cũng nhịn,dù sao thì cô mang thai mệt như thế,hoàng thượng cũng không muốn khiến cô khó chịu thêm.
Vì thế người đành cam chịu.
Chứ giờ có thể làm gì nữa.
Buổi tối hôm ấy,hoàng thượng đến Thanh Cát cung.
Tay người đặt lên cái bụng của Yên Vi,giọng nói trầm ổn:
"Vi Vi,cuối tuần này ngạch nương nàng sẽ vào cung.
"
Nghe được câu nói này,Yên Vi không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.
"Dạ?"Cô bất ngờ hỏi lại.
Hoàng thượng lặp lại một lần nữa.
Yên Vi đứng hình.
"Nhưng không phải là tháng mới được sao?"Lần trước Yến phi có nói với cô.
"Nàng là ngoại lệ.
"Hoàng thượng đáp.
À,hóa ra là như vậy.
Nghe điều này,buổi tối Yên Vi ngủ không được ngon giấc.
Cô rất hồi hộp,vì sắp tới sẽ là lần đầu tiên cô gặp mẹ của thân chủ,không khỏi hồi hộp.
Liệu mẹ của thân chủ có nhận ra sự khác thường, nếu như có thì cô cũng không biết làm sao.
Lo lắng mãi,cô mới chìm vào giấc ngủ.
Cuối tuần,thời gian mẹ của thân chủ đến đây cũng sắp đến giờ.
Yên Vi lo lắng không thôi.
Bên ngoài cung,một chiếc xe ngựa từ từ chạy vào trong cung.
Đã có người chờ sẵn,A Tranh cùng một vài cung nhân khác.
Xe ngựa dừng lại,ngạch nương của Yên Vi bước xuống.
"Xin chào Tư phu nhân,lâu lắm không gặp người.
"A Tranh đưa tay đỡ Tư phu nhân bước xuống,giọng nói giống như là gặp lại một người thân quen.
Đam Mỹ H Văn
"Ừm đúng rồi,lâu lắm rồi không gặp ngươi.
Dạo này như thế nào rồi,tiểu cung nữ Lệ Chi ngươi đã rước về chưa?"Tư phu nhân cười hiền hậu,đáp lại.
Giọng bà không quá to,chỉ vừa đủ cho hai người cùng nghe.
Cả hai người nói chuyện vui vẻ.
Thoáng một cái,người đã đến Thanh Cát cung.
Bước vào bên trong,nhanh chóng thực hiện các nghi thức đầy đủ.
Yên Vi nhanh chóng lên tiếng:
"Ngạch nương,người không cần phải hành lễ.
"
"Không được,cái gì cũng phải có quy củ của nó,như thế là không được.
"Người lắc đầu,tiếp tục thực hiện các nghi thức hành lễ đối với hoàng hậu.
Yên Vi khẽ thở dài,thực là nghiêm túc làm sao.
Hành lễ xong,bà đi lại nắm lấy tay cô,giọng nói niềm nở gần gũi:
"Con gái ngoan,dạo này nhìn mập mạp hơn một chút rồi.
"
"Ngạch nương,con mang thai,không mập mạp thì làm sao mà có đủ chất dinh dưỡng nuôi đứa bé bên trong.
"Yên Vi cười trừ.
Cô mập tới nỗi mà dùng từ "mập mạp" luôn sao?.