Buổi sáng,mặt trời ló dạng thấp thoáng sau những mái hiên được sơn màu đỏ,xen kẽ màu vàng đậm,tạo nên sự đối lập hài hòa.
A Tranh đi lanh quanh,kêu các cung nhân dọn dẹp cho thật kĩ,kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho hoàng thượng và hoàng hậu.
Bên trong,Yên Vi theo giờ giấc sinh hoạt của mình mà chầm chậm mở mắt,cô mơ màng nhìn ra bên ngoài,vô tình mắt chạm mắt với khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài.
Nhìn một cái là cảm giác muốn bắt đầu một ngày mới rồi.
"Nàng dậy rồi sao?"Giọng của hoàng thượng vang lên phía đỉnh đầu,Yên Vi hơi giật mình một chút,cô nghĩ bản thân mình là dậy khá sớm,nhưng không ngờ hoàng thượng còn dậy sớm hơn cô.
Yên Vi nhìn hoàng thượng đứng trước gương, trong lòng có một cảm giác khó diễn tả thành lời,hoàng thượng này,mặt không những đẹp mà cơ thể còn! múi nữa.
Ai da,cơ thể này,cũng thật là tuyệt mĩ nhỉ?
"Nàng nhìn gì mà đắm đuối thế,mau lại đây mặc long bào cho trẫm.
"Hoàng thượng bật cười trước hành động nhìn chăm chú không chớp mắt của cô.
Yên Vi đang nhìn thất thần,bị nhắc nhở như thế thì liền định thần lại,cô ngơ ngẩn đứng lên,đứng trước hoàng thượng,nhìn những múi cơ trong khoảng cách gần,càng khiến cho hai mắt của cô càng phát sáng.
Nhưng vấn đề quan trọng là,cô không biết mặc long bào,cho nên lúc làm có chút lóng ngóng,với lại còn vướng víu cái móng tay ở hai ngón áp út và ngón út,khiến cho việc mặc long bào càng khó khăn hơn.
Hoàng thượng nhìn cô mặc long bào cho mình, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
"Nàng bị đau tay sao?"
"Dạ?"Yên Vi ngờ ngệch hỏi.
"Trẫm thấy! nàng làm chậm quá.
"Hoàng thượng vừa nói,vừa chỉ cô cách thắt long bào.
Yên Vi như biến thành học sinh,im lặng nhìn hoàng thượng vừa tự mặc long bào vừa giảng cho cho cô nghe hiểu.
Với lại,bị hoàng thượng nói như thế,Yên Vi hơi ngượng ngùng,cô bèn tìm đại một lí do đơn giản:
"Tại tần thiếp không quen.
"
"Nàng đã làm việc này cho trẫm gần năm rồi.
"Hoàng thượng không chừa đường cho cô rút lui.
Yên Vi gãi gãi đầu,cô không biết nói gì nữa.
Hòang thượng nhìn hành động của Yên Vi, không khỏi buồn cười.
"Lại đây.
"Hoàng thượng đã tự mặc xong hết, vẫy tay kêu Yên Vi lại.
Yên Vi khó hiểu đi lại,hoàng thượng nắm lấy tay của Yên Vi,kéo cô lại gần mình,ôm cô vào trong lòng,nhỏ giọng nói:
"Nàng là người mà trẫm yêu nhất.
"
Yên Vi nghe tới đây,khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ.
Lí công công ngủ một giấc cũng đã tới,vừa vào đã nhìn một màn này,anh ta vội vàng đi ra bên ngoài,A Tranh nhìn hành động của anh ta, vội hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Ây,không nên vào không nên vào.
"Lí công công kéo anh ta đi ra bên ngoài chung với mình,A Tranh cũng rất nhanh đã hiểu ý,vội vàng đi ra ngoài chung.
Sau đó,hai người cùng nhau ăn sáng.
Bữa sáng thường thì sẽ là những món ăn thanh đạm nhưng chất dinh dưỡng cao.
Yên Vi trở thành người đầu tiên được đặt cách ngồi ăn chung với hoàng thượng,thường theo quy tắc trong cung,ngoại trừ những bữa ăn chung,không ai được ngồi ăn chung với hoàng thượng,nhưng giờ đây đã có ngoại lệ.
Yên Vi ngồi múc một miếng cháo nhỏ,cho vào trong miệng,không ngừng cười hạnh phúc, ngon quá đi mất.
"Nàng thích món cháo này sao?"
"Vâng,ngon lắm.
"Yên Vi cười cười,gắp thêm một miếng thịt xá xíu vào trong bát.
"Mỗi tuần đều làm món này hai ngày.
"Hoàng thượng nói với Lí công công.
"Dạ.
"Lí công công ghi nhớ vào trong đầu.
! --------END--------!.