Bạch Cảnh Từ cảm nhận được quanh thân có một dòng nước ấm áp bao phủ hắn, trong lúc mơ màng hắn nhẹ nhàng giãn mày ra hưởng thụ sự thoải mái này.
Đợi hắn lần nữa mở mắt lại thấy căn phòng quen thuộc.
Bạch Cảnh Từ:...!
" A! N...Nóng chết mất! "
Một tiếng kinh hô làm Bạch Cảnh Từ giật mình quay đầu nhìn sang, chỉ thấy nam nhân mặc một thân áo blouse trắng bên trong là sơ mi cùng màu mở ra hai nút áo.
Một đầu tóc dài tùy tiện dùng dây chun buộc ở sau đầu, gương mặt tương đối đẹp lại lộ ra một cỗ ý vị lười biếng tùy tính.
Nam nhân không biết làm gì bị ly nước nóng đổ một chút lên quần vội vàng đứng dậy, làm dịu đi nước nóng bắn lên.
Loay hoay một lúc cả bàn làm việc bị nam nhân quậy thành một đoàn rối tung.
Bạch Cảnh Từ:...
[ Khụ khụ! Cộng sự, trưởng ban tỉnh rồi.
Nhìn cậu nãy giờ đấy...!]
Rốt cuộc hệ thống nhìn không nổi nữa hiện ra nhắc nhở anh, Bạch Cảnh Từ nhìn thấy hệ thống cùng nội dung nó vừa nói ra liền mở to mắt kinh ngạc.
Ban nãy là...
Dường như nhận được tầm mắt kinh ngạc không thôi của Bạch Cảnh Từ, Từ Gia Minh vội quay đầu đem mắt kính bị anh làm lệch một bên đẩy đẩy lại về trên sóng mũi hướng hắn giơ tay nhe răng cười.
" Hi trưởng ban, lâu lắm không gặp!! "
Bạch Cảnh Từ bật dậy, nhưng do đứng dậy quá nhanh mắt liền hoa lên có chút choáng váng vắp ngã.
Từ Gia Minh tay mắt nhanh lẹ đem người đỡ lấy, bất đắc dĩ nhẹ giọng trách cứ hắn.
" Trưởng ban anh vừa hôn mê lâu lắm, vừa tỉnh lại đã vội vàng bật dậy như vậy máu chưa kịp lưu thông lên não sẽ bị choáng đấy.
Chậm thôi, tôi không có chạy mất.
"
Nói xong nhẹ đem Bạch Cảnh Từ đỡ ngồi xuống giường, Bạch Cảnh Từ đợi một lát cảm giác choáng váng giảm đi đôi chút mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đối diện.
Không thể tin được lên tiếng.
" Cậu là Gia Minh? "
" Là tôi đây.
"
Từ Gia Minh vui vẻ gật đầu, nhân viên ban xuyên không của Cục Quản Lí Thời Không đều có một hệ thống theo bên người.
Mà mỗi khi xuyên qua các thế giới, ngoại trừ người của cục có thể nhìn thấy thì tất cả những người khác đều không thấy được kể cả khí vận chi tử.
Ngoài ra, hệ thống ở cục với nhau còn có thể dựa trên khí tức của đối phương lưu lại trên người cộng sự để nhận biết những người trong cục khác, vì vậy hệ thống của Từ Gia Minh lúc Cao Tuấn đem Bạch Cảnh Từ vào nó liền nhận ra.
Khí tức cùng mùi thơm nhẹ nhàng này thì chỉ có trên người của trưởng ban thôi!
Trưởng ban từ lúc bước vào cục trên người luôn mang theo một mùi hương nhẹ nhàng khiến người khác thoải mái, tính cách của trưởng ban cũng rất dễ gần, trừ gương mặt có chút hung dữ....!Cho nên mỗi khi làm xong nhiệm vụ nó luôn thích chạy sang bên trưởng ban cùng chơi với nhau.
Trưởng ban lâu lâu còn sẽ cho nó đồ ăn vặt nữa!
" Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Còn những người khác đâu? "
Bạch Cảnh Từ lên tiếng, mắt cũng không rời đi Từ Gia Minh chờ đợi đáp án.
Từ Gia Minh chậm rãi kể rõ mọi việc từ đầu tới đuôi cho hắn nghe, sau đó vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
" Vì vậy tôi nghĩ có lẽ những người khác cũng giống như tôi, bị thứ gì đó cắt đi liên hệ vây nhốt ở thế giới đó.
"
Bạch Cảnh Từ chăm chú nghe, mày chậm rãi nhăn lại.
May mắn cục vẫn còn có cách nhận biết lẫn nhau, nếu không theo như Từ Gia Minh nói lỡ có một cấp dưới của hắn đứng trước mặt hắn, cả hai còn chẳng biết nhau là ai.
quay về không gian để nâng cấp, hiện tại vừa hay gặp được một trong những người của ban xuyên không.
Vẫn có thể giúp hắn đi nhiệm vụ...
" Vậy cậu ở đây lâu như vậy, còn phát hiện ra gì không? "
Từ Gia Minh rót một cốc nước đưa cho Bạch Cảnh Từ, chính mình cũng cầm một cốc.
" Thông tin bug cung cấp có chút sai lệch, về phần kẻ ngoại lai chính là Cảnh Nhã Yên.
Cô ta là người của tiểu thế giới nằm ở ngoài không gian bị kẻ kia dụ dỗ tới đây, từ nhỏ đã quấn lấy Cảnh Đình Lân cũng thu thập được không ít hảo cảm của vai chính cùng Cảnh gia.
Uầy, anh không biết đâu trưởng ban.
Tôi lúc đến đây nhìn Cảnh Nhã Yên mỗi ngày lắc lư trước mặt tôi cùng vai chính nhìn rất thiếu đánh, lúc đó tôi lại không có ký ức của bản thân còn đi âm thầm thích cô ta...!"
Nói một đoạn Từ Gia Minh còn rùng mình xoa xoa cánh tay, khoảng thời gian anh bị phong ấn ký ức kia chính là khoảng thời gian đen tối nhất!! Bạch Cảnh Từ bị anh chọc cười, mày cũng có thoáng chút giãn ra.
" Cậu có biết con lệ quỷ bị phong ấn dưới tầng hầm của khu kí túc xá bỏ hoang không? "
Từ Gia Minh uống miếng nước thông cổ họng, nghe hắn hỏi cũng nhớ ra.
" Ra là kí túc xá bỏ hoang đó còn có tầng hầm còn phong ấn lệ quỷ.
Chậc chậc, thảo nào mỗi ngày đều thấy Cảnh Nhã Yên cùng vai chính chạy tới đó, tôi còn tưởng bọn họ chỉ đơn giản đi trừ tà thôi chứ.
"
" Không những có lệ quỷ mà nó còn là "ứng cử viên" cho chức quỷ vương.
"
" Ứng cử viên quỷ vương?? "
" Phải.
Kẻ ngoại lai muốn mở phong ấn cho nó, giúp nó trở thành quỷ vương.
Một khi con lệ quỷ trở thành quỷ vương, thế giới này thật sự sẽ hoàn toàn tan vỡ.
"
Từ Gia Minh vẻ mặt cợt nhả thu liễm, anh nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nếu thật sự thế giới này tan vỡ thì cả anh và Bạch Cảnh Từ cũng sẽ đi theo biến mất.
" Vậy phải làm sao? "
" Không phải cậu thích Cảnh Nhã Yên sao? Tôi chắc chắn cô ta không dính được vai chính sẽ quay qua dính cậu, dùng mỹ nam kế không phải được rồi sao? "
Bạch Cảnh Từ thấy đối phương căng thẳng liền mở miệng trêu chọc, Từ Gia Minh bị trưởng ban của mình chọc còn chọc trúng nổi đau sắc mặt liền khổ không sao nói hết.
Anh giơ tay điểm điểm trán hắn, thuận theo trêu đùa.
" Bạn học Cảnh Từ, trêu chọc giáo viên nên bị phạt viết kiểm điểm! "
" Ha ha...!"
Bạch Cảnh Từ thấy Từ Gia Minh không căng thẳng nữa ngược lại còn dám đùa giỡn mình, khoé môi khẽ giật giật thân thiện cười tươi.
" Còn chọc nữa tôi chặt cái móng heo của cậu.
"
Từ Gia Minh tay run lên nuốt nước bọt âm thầm thu về, oa...!Trưởng ban vẫn hung dữ như xưa, d...doạ chết bảo bảo! Q A Q
" Được rồi, hay cậu kêu âm thầm quan sát Cảnh Nhã Yên đi.
hôm qua đã trở về không gian hệ thống để nâng cấp rồi, cho nên nhiệm vụ này giao lại cho cậu.
"
" vẫn có thể quay trở về không gian hệ thống? "
Từ Gia Minh ngạc nhiên.
" Có lẽ trường hợp của tôi không nghiêm trọng giống các cậu, cho nên vẫn có thể liên lạc được với cục.
"
" Vậy thì tốt rồi! Lão đại yên tâm, cứ để tiểu đệ lo! "
Từ Gia Minh ánh mắt liền sáng lên trưởng ban vẫn còn có thể liên lạc với bên cục quản lí vậy thuyết minh anh vẫn còn cơ hội quay về!
chính là tên hệ thống của Từ Gia Minh, nó nhận nhiệm vụ đi nhìn động tĩnh bên phía Cảnh Nhã Yên.
Bạch Cảnh Từ thấy bản thân cũng không còn mệt mỏi nặng nề như ban nãy nữa, quyết định đi về phòng học.
Có lẽ cậu nhóc kia bị cậu doạ chết khiếp rồi, ha ha.
" Trưởng ban anh không nằm thêm chút sao? "
" Tôi hiện tại ổn rồi, tôi sợ còn nằm ở đây thêm thì nhóc con kia sẽ khóc lóc cho xem.
"
" Là cậu nhóc mang anh xuống đây sao? Chẹp, nhìn anh kìa nhắc tới người ta là mặt mày đều hớn hở lên.
Để ý người ta rồi đúng không? "
Từ Gia Minh nhẹ huýt huýt khuỷu tay Bạch Cảnh Từ trêu chọc nói, Bạch Cảnh Từ ghét bỏ lườm anh.
" Nói cái gì vậy, tôi so với cậu nhóc đó nếu tính chắc nhóc con phải gọi tôi một tiếng chú đấy! "
" Xem anh kìa, anh đừng quên hiện tại anh cũng chỉ là một thằng nhóc hai mươi hai mốt thôi~ "
Bạch Cảnh Từ lười cùng Từ Gia Minh so đo, vốn dĩ trong ban chỉ có mình tên này là dám chọc ghẹo hắn thôi.
Còn người khác gặp hắn đều sợ hãi như là hắn ăn thịt người không bằng...
Nếu để Từ Gia Minh nghe được chắc chắn anh sẽ kêu lên " Đại ca, anh mỗi ngày đều mang một gương mặt than nghiêm túc.
Ai không tưởng anh đáng sợ mới lạ đó! "
Cảnh Đình Lân không muốn chờ thêm sớm chạy tới kí túc xá bỏ hoang, vẻ mặt âm trầm hướng tầng hầm đi xuống.
Xung quanh hắn ẩn ẩn có một vòng kết giới bảo hộ tránh khỏi oán khí cùng lệ khí dày nặng ở dưới.
" Ha ha, ngươi rốt cuộc cũng đến.
Thế nào? Thấy được chứ, em ấy cả người đều có hơi thở của ta! "
Vừa bước xuống, Cửu Hàn đã nhận ra "kẻ xâm nhập" là ai.
Hắn điên cuồng cười đắc ý lên tiếng, Cảnh Đình Lân vẻ mặt lãnh đạm không hề để lời lệ quỷ vào tai.
Lệ quỷ mang lệ khí cùng oán khí càng nhiều càng có năng lực mê hoặc nhân tâm, nó có thể dùng lệ khí mê hoặc người khác đem dục vọng sâu kín nhất của bọn họ khuếch tán, hoặc làm sự sợ hãi gia tăng.
Những thứ đó chính là nguồn dinh dưỡng, một món khai vị hoàn hảo cho bọn nó.
Cảnh Đình Lân biết con lệ quỷ kia cố tình khiêu khích chính mình...
Cửu Hàn không buông tha hắn vẫn chậm rãi từng tiếng một nói.
" Ngươi ganh tị nhỉ? Cũng phải, ngươi cùng vật nhỏ một nửa điểm quan hệ cũng không có.
Cả nụ hôn đầu tiên của em ấy cũng là của ta, ánh mắt của các ngươi nhìn em ấy ta rất rõ ràng.
"
" Nếu không phải bị nhốt ở đây, ta thật sự muốn đem các ngươi từng tên một đào rớt đôi mắt, cắn nuốt hết tất cả các ngươi...!Sau đó, ta sẽ đem em ấy chặt chẽ khoá lại bên người như vậy em ấy chỉ có thể của riêng ta rồi.
"
" Ngươi cố gắng điềm tĩnh cái gì? Tự mình lừa mình dối người vui sao? Còn ra vẻ chính nhân quân tử, đừng tưởng ta không biết hôm đó ngươi như thế nào hôn em ấy.
"
" Ta lúc đó nổi điên lên được, sao ngươi dám hôn em ấy! "
" Nhưng mà...!Ta nghĩ lại, nếu để em ấy biết người thầy bình thường lạnh nhạt, ra vẻ đạo mạo như thế nào đối với em ấy làm những việc như vậy.
Em ấy sẽ chán ghét ngươi nhìn ngươi bằng ánh mắt kinh tởm...!Nghĩ thôi ta cũng đã thấy vui sướng rồi! "
" A A!!!...!Ha ha ha!!...!Ta biết ngươi để ý những lời ta nói...!Tại sao phải trốn tránh...!Thành thật với dục vọng của mình không phải tốt sao?...!"
Cửu Hàn thống khổ kêu rên một tiếng, trận pháp bị Cảnh Đình Lân khởi động hừng hực lửa đốt cháy linh hồn, nhưng gương mặt hắn vẫn là vẻ bệnh trạng điên cuồng.
" Ta có thể giúp ngươi...!Dù ta không vui vẻ cùng ngươi chia sẻ vật nhỏ...!Nhưng chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ giúp ngươi như thế nào?...!AAA!! "
Cảnh Đình Lân xoay người để lại Cửu Hàn vẫn không ngừng kêu gào thống khổ.
Cảnh Đình Lân nhanh hơn bước chân đi ra khỏi tầng hầm, giống như chạy trốn.
Thoát khỏi kí túc xá bỏ hoang, hắn đi đường liền có chút chật vật.
Nắm tay siết chặt, da thịt bị móng tay giảo phá.
Máu theo ngón tay tí tách chảy xuống.
Cảnh Đình Lân không có nhận ra từ lúc hắn ra khỏi tầng hầm, có một tia lệ khí đã nhanh chóng chui vào trong người hắn.
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Từ sắp bước gần tới phòng tối rồi! Gần phòng tối sẽ có thịt đấy ha ha! [ Xoa tay hầm hè ]
Bạch Cảnh Từ:...
Có lão cha biến thái suốt ngày trong đầu óc chỉ toàn màu đen phải làm sao? Online, gấp!.