Tán Cẩm tiến lên muốn xem xét Bạch Cảnh Từ có bị thương hay không, nhưng tiến lên được một nửa y hơi khựng lại.
Tay nhẹ siết chặt lại lùi về, quy củ đứng ở sau lưng Bạch Cảnh Từ.
" Thiếu chủ...!"
" Ta không sao.
"
Bạch Cảnh Từ biết Tán Cẩm lo lắng, hắn quay người vỗ vỗ nhẹ vai y coi như chấn an.
Nhưng mà...!Tên này thật sự quá cao! Hắn muốn vỗ vai cũng rất cố sức.
" Mấy ngày nay không thấy Tử Sâm, y có cùng ngươi luyện võ nữa không? "
Mấy năm trước Bạch Cảnh Từ lúc rảnh rỗi nhàm chán đều sẽ lôi vai chính ra dạy võ, dạy chán rồi lại giao cho Tán Cẩm rèn luyện đối phương.
Mà Tán Cẩm nhận mệnh thật sự rất tận tâm, lần nào cũng đánh vai chính nằm liệt trên giường mấy ngày...
Sau lại vai chính thuần thục rồi, thời gian nằm liệt trên giường giảm lại.
Ha ha...
Bạch Cảnh Từ nhớ, không hiểu sao thấy chột dạ cho nên bỏ qua không nhớ nữa.
Hắn chờ mãi không thấy đáp lại, mới mở miệng hỏi y.
Tán Cẩm lắc đầu thành thật đáp lại.
" Từ hôm Cẩm mang canh giải rượu cho ngài gặp được điện hạ, sau đó điện hạ cũng không đến cùng Cẩm tập võ.
Hình như điện hạ không thích ta, mỗi lần nhìn Cẩm đều có địch ý...!"
Nói, Tán Cẩm hơi cúi đầu bộ dạng giống như một con cún lớn chịu ủy khuất cho nên muốn cùng chủ nhân của nó cáo trạng.
Bạch Cảnh Từ hình như ảo giác, cảm thấy lời này có chút trà xanh?...
Không, không phải.
Là ảo giác, ảo giác thôi.
Một tên đầu gỗ khô khan, ngây thơ ( không phải!) như Tán Cẩm sao có thể biết tới mấy câu từ trà xanh như vậy được chứ.
Lắc lắc đầu rũ bỏ đi mấy suy nghĩ vớ vẩn, Bạch Cảnh Từ liếc mắt thấy đang đi tới một cung nữ.
Cung nữ nhìn thấy Bạch Cảnh Từ, vội cúi người hành lễ.
" Tham kiến quốc sư đại nhân.
"
Bạch Cảnh Từ nhẹ phất tay cho cung nữ đứng lên, hắn hỏi: " Mấy ngày nay ngươi có thấy lục hoàng tử điện hạ hay không? "
Cung nữ nghe hỏi, cung kính đáp lại: " Thưa quốc sư đại nhân, lục hoàng tử điện hạ hai ngày trước sớm xuất phủ rời khỏi kinh thành rồi ạ.
"
Rời khỏi kinh thành?! Vai chính đột nhiên rời khỏi kinh thành làm gì? Còn hai ngày nữa là lễ tế thần cũng là ngày chọn ra hoàng tử lập thái tử, nếu vai chính không ở.
Kịch bản cùng kế hoạch của hắn làm sao tiếp tục!
" Được rồi, ngươi tiếp tục công việc của mình đi.
"
Bạch Cảnh Từ phất phất tay cho cung nữ lui đi, hắn nhíu mày.
[ Bạch Cảnh Từ: vì sao không nói với tôi vai chính đã rời khỏi kinh thành từ sớm? Đừng nói là cậu không tra được khí vận chi tử.
]
chột dạ, nó thật sự tra không ra cũng không cảm nhận được...!Từ khi kết nối được với cộng sự ở thế giới này thì nó luôn bị lực lượng nào đó ngăn chặn nhiễu loạn, cho nên nó thường xuyên bị ngắt kết nối cùng Bạch Cảnh Từ.
Mỗi lần đều phải cực khổ kết nối lại...
Nó cũng không dám giấu giếm nữa mà thành thật khai báo hết cho Bạch Cảnh Từ.
Bạch Cảnh Từ càng nghe mày càng nhíu sâu, hắn thật sự đoán không sai.
Vụ việc xảy ra lần này, có thế lực nào đó ở sau giở trò quỷ.
Nói vậy, trước đó có vài cấp dưới của hắn đi làm nhiệm vụ sau đó bị mất kết nối không rõ tung tích chắc hẳn cũng là do thứ đứng sau kia làm.
[ Cộng sự, vậy phải làm sao bây giờ? ]
lo lắng, sự việc cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
[ Bạch Cảnh Từ: Không sao, vẫn còn có thể tìm được cách giải quyết.
Từ ca của cậu trước giờ không phải kẻ dễ dàng chịu thua! ]
Bây giờ hắn chỉ có thể đi được bước nào tính bước đó, sớm xong thế giới này rồi rời đi.
Tránh xa mấy tên kia càng sớm càng tốt...
Bạch Cảnh Từ hai tay chấp sau lưng suy tư nhìn trời, hắn mở miệng.
" Ảnh Quân.
"
Bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, hắc y nhân một chân quỳ xuống hai tay chấp lại hướng nam nhân.
" Có! "
" Ngươi đi điều tra xem Tử Sâm rời kinh thành để làm gì.
Cả vì sao phải rời kinh...!"
" Vâng! "
Xuất hiện vô tung đi vô ảnh, Ảnh Quân là ám vệ trung thành đi theo nguyên chủ.
Cũng chỉ là cái pháo hôi không có quá nhiều đất diễn, nhưng hắn biết Ảnh Quân làm việc hiệu suất rất đáng tin cậy.
Hai ngày sau, lễ tế thần rốt cuộc đã tới.
Dân chúng đều tụ tập chen nhau dưới tế đàn, dù còn hai canh giờ nữa lễ tế mới bắt đầu nhưng mọi người đều muốn đến trước để có thể chọn được chỗ đứng gần với tế đàn nhất, như vậy bọn họ mới có thể gần với thần của bọn họ.
( canh giờ = tiếng.)
Kỷ Lập Doanh lười biếng xoay sáo ngọc, hắn tùy ý ghé vào bên cạnh cửa sổ nhìn chen chúc ở dưới tế đàn dân chúng.
Hắn thật ra cũng muốn xem thử, kẻ quái dị thích đeo mạn che mặt kia rốt cuộc như thế nào để mà dân chúng Sở Quốc ca tụng tín ngưỡng như thế.
Từng phút từng giây trôi qua, trên tế đàn ở trên cao chính giữa có một dãy ghế mà uy nghi ngồi giữa chính là hoàng đế Sở Quốc Mộ Thần Dật.
Hắn chống cằm ánh mắt không dời nhìn chằm chằm lên đài chờ đợi, đến khi thấy một thân trắng tuyết nam nhân chậm rãi bước lên đài cao ánh mắt liền toả định ở một mình nam nhân, ngoài ra không thấy được gì khác.
Nam nhân trong mắt hắn vạn vật so đều phải thất sắc.
Quốc sư mặc một thân bạch sắc đạo bào đặc biệt cho lễ tế, vạt áo thêu kim sắc tế mật hoa văn xinh đẹp.
Một đầu tóc bạc không gió tự bay tùy ý lay động, mạn che sớm bị tháo xuống lộ ra một gương mặt mỹ động lòng người.
Lông mi dày cong như cánh bướm lay động, huyết sắc con ngươi tà mị yêu dã.
Giữa trán được vẽ lên đoá hoa sen màu đỏ, làn da tuyết trắng sấn huyết liên càng thêm kinh diễm, y bước lên đài cao nhìn xuống dân chúng như thần minh nhìn những đứa con tín ngưỡng của mình, loá mắt đến cực điểm.
Kỷ Lập Doanh mắt đều nhìn thẳng, trái tim từng đợt từng đợt nảy lên không ngừng.
Nam nhân như ánh trăng trên cao xinh đẹp tựa trích tiên, lại câu người tâm thần giống hồ ly tinh dụ dỗ hút người tinh huyết.
Như ánh sáng duy nhất dẫn lối cho bọn họ...
Thì ra là vậy.
Thì ra dân chúng Sở Quốc tín ngưỡng y là như vậy.
Y vừa bước lên đài cao hắn liền cảm giác muốn đem người thành tín ngưỡng của bản thân, phủng y trong tay cho y vô vàn sủng ái.
" Quốc sư sao...!"
Kỷ Lập Doanh ánh mắt không rời đi nam nhân nửa khắc, dần dần hiện lên nồng đậm hứng thú cùng hưng phấn bệnh trạng khó diễn tả.
Thần minh sao...
Đối với người khác muốn thờ phụng, không dám chạm vào tha thiết mong ước.
Tốt đẹp như vậy ai mà nỡ phá vỡ chứ...!Nhưng mà, hắn là Kỷ Lập Doanh.
Thứ càng tốt đẹp hắn càng muốn phá vỡ triệt để, muốn đem thần minh kéo xuống thần đàn.
Đè y dưới thân, khinh nhục y nhìn đối phương khuất nhục dưới thân mình khóc lóc nỉ non.
Đem lòng tự tôn của đối phương dẫm nát, xem nam nhân chật vật bất kham chỉ có thể nhận mệnh vĩnh viễn bị hắn giam cầm.
Bị nhuốm bẩn, làm ô uế, như một con búp bê vải rách nát chịu đựng bị phá hư...!Mỹ lệ dường nào đâu?
Nghĩ thôi hắn liền hưng phấn muốn chết...
Bạch Cảnh Từ đứng ở tế đàn dựa theo ký ức của nguyên chủ bất đầu đọc lên chú văn ca từ, hắn ngẩng đầu nhắm lại mắt hai tay hơi vươn lên cao.
Theo từng lời chú ca, trên trời chậm rãi hiện lên dị tượng.
Xung quanh hắn cũng bắt đầu phát ra quang mang.
Nho nhỏ như hạt bụi, ánh sáng từ trên bầu trời rơi xuống, giống ngân hà lộng lẫy xinh đẹp.
Dân chúng bên dưới đều vui mừng quỳ rạp xuống nhận lấy lộc trời, nơi vụn quang rơi xuống cây cối xanh tươi.
Hoa nở thơm ngát, cơ thể có dòng nước ấm chậm rãi chảy khắp toàn thân, bọn họ như được gột rửa.
Mộ Thần Dật say mê nhìn chính giữa ánh sáng lấp lánh nam nhân, ánh mắt càng ngày càng ám.
Đây là A Lập của hắn, đây là người trong lòng hắn sủng ái bao nhiêu cũng không đủ.
Chỉ tiếc là...!Hắn đối y đào gan đào phổi mà sủng, mà yêu.
Y cuối cùng ở trong lòng nam nhân khác, đâm hắn một đao.
Bây giờ còn ở trước mắt bao người loá mắt như vậy.
Kẻ lừa đảo, lẳng lơ...
Nỗi lòng dần dần thô bạo, Mộ Thần Dật tay siết chặt tay ghế cố gắng khắc chế.
Hắn không thể chờ được, hắn muốn người này.
Muốn đem đối phương trói lại vĩnh viễn bên mình, nhốt ở một nơi không ai biết...!Như vậy y chỉ có thể là trân bảo của một mình mình.
Rồng luôn thích đồ vật lấp lánh, cũng thích nhất là giấu đi thứ nó yêu thích vào lãnh thổ của chính nó không muốn kẻ nào chạm tới ngoài nó.
Chỉ cần có kẻ giám mơ ước trân bảo của nó, nó không ngại nhào đến đem kẻ đó cắn xé không còn.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm giác thế giới này đều là kẻ điên...!Không sao, thế giới sau càng sẽ điên hơn.
(。ノω\。)
Bình luận của mọi người là động lực của tôi ra chương mới, cho nên mọi người cứ nhiệt tình vào nhé! Yêu mọi người, moa moa~ (^^)/~♡.