Bốn Lần Gả

chương 100: 100: chương 94

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Bồng cũng không phải thật sự để ý chuyện sống chết của Liễu Thi Vận, nàng để ý là, nếu như hôm nay Liễu Thi Vận thật sự chết, vậy thì nàng đương nhiên không thoát khỏi liên quan!

Tần Bồng nháy mắt đã hiểu ra được, nàng lập tức nói, với tính tình của Liễu Thi Vận, làm sao có thể làm ra chuyện xung đột với nàng như vậy, tuyên bố đã mang thai ra ngoài chẳng khác cá chết lưới rách.

Tất cả những điều này cũng chính là vì lúc này đây, một khi Liễu Thi Vận chết, vậy thì tất cả mũi nhọn trước tiên đều sẽ chỉ về phía nàng, tất cả mọi người đều biết nàng và Liễu Thi Vận có xung đột với nhau!

Càng không cần nói đến đám cháy hôm nay nàng lại ở nơi này, mà tất cả mọi người đều ở đây, trên đường lớn và trong trà lâu sợ là đều nghe thấy tiếng Liễu Thi Vận kêu to, hôm nay nếu Liễu Thi Vận thật sự chết ở nơi này, e là nàng sẽ đứng mũi chịu sào gặp nạn.

Tần Bồng cũng không kịp suy nghĩ đến những thứ khác, quay đầu đã xông vào trong đám cháy, Lục Hữu ôm lấy Tần Bồng, cuống quít nói: “Công chúa không thể được! Ngọn lửa này đã không thể vào bên trong được!”

Tần Bồng nắm lấy tay áo Lục Hữu, nhìn thế lửa ngút trời kia, bên trong sớm đã không còn âm thanh nào nữa, mọi người xung quanh đều hoảng hốt trương cổ đón nước dập lửa, Tần Bồng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi nói: “Nhanh chóng phái binh vây quanh con đường này, nếu phát hiện bất kỳ kẻ khả nghi nào, nhất là kẻ giống Liễu Thi Vận, tuyệt đối không được bỏ qua.”

Lục Hữu không hiểu quyết định này của Tần Bồng, nhưng vẫn lập tức làm theo.

Tần Bồng đứng ở trước cửa trà lâu, nhìn ánh lửa ngút trời kia, mơ hồ cảm thấy mình cứ như là một thiêu thân dính trên mạng nhện vậy, liều mạng giãy giụa để thoát ra, nhưng lại không thể thoát được.

Trong bóng tối, phía sau tấm màn cứ như có một đôi bàn tay vô hình, dùng tơ nhện từng chút từng chút quấn lấy quanh nàng, khiến cho nàng vô hình bị nhốt lại ở nơi này, từng chút từng chút chìm vào trong tuyệt vọng.

Lục Hữu đã nhanh chóng mang theo người đến, niêm phong cả con phố, cùng lúc đó, Tần Thư Hoài cũng hạ lệnh đóng cửa thành, chạy tới trà lâu Yên Vũ.

Lúc hắn đến, thấy Tần Bồng đứng ở cửa trà lâu, thế lửa đã nhỏ đi, hắn vội vàng đi lên, đỡ lấy vai Tần Bồng nói: “Nàng không sao chứ?”

Tần Bồng quay đầu lại, thấy Tần Thư Hoài đến, vẻ mặt của hắn lo sợ, đỡ nàng nói: “Bồng Bồng, nàng trước tiên đừng hoảng, có ta ở đây.”

Lời này khiến cho Tần Bồng tỉnh táo rất nhiều, ánh mắt nàng nhanh chóng lạnh xuống, lập tức nói: “Ngươi mau trở về đi, đừng để ý đến ta.”

Tần Thư Hoài không nói gì, cúi đầu nắm lấy tay nàng, lại nói: “Nàng đã ăn gì chưa?”

“Chuyện này không chỉ nhằm vào ta.” Tần Bồng nhanh chóng nói: “Nếu Liễu Thi Vận thật sự chết rồi, Liễu gia nhất định sẽ không bỏ qua, Trương Anh và Liễu gia liên thủ lại, nhất định sẽ nhân cơ hội cho ta vào ngục, nếu ngươi đến ra tay giúp ta, sợ là ngay cả ngươi cũng liên lụy vào.”

“Người là do nàng giết sao?” Tần Thư Hoài giương mắt nhìn nàng, Tần Bồng hơi sửng sốt, nhanh chóng nói: “Không phải.”

“Vậy nàng hoảng cái gì?” Tần Thư Hoài bình thản lên tiếng: “Người không phải do nàng giết, bọn họ muốn hắt nước bẩn, thì phải là ta tìm bọn họ gây phiền toái mới đúng, chúng ta có gì phải sợ?”

“Thế nhưng…” Trong mắt Tần Bồng mang theo lo lắng: “Có đôi khi, chỉ ngồi yên một chỗ, cũng không có nghĩa là nước bẩn này sẽ không tạt lên được.”

“Đây không phải là chuyện nàng nên quan tâm.”

Tần Thư Hoài bình tĩnh mở miệng, bảo Triệu Nhất lấy nước sạch đến, giúp nàng lau bụi bẩn trên tay, giương mắt nhìn nàng, sắc mặt ôn hòa: “Nàng bây giờ mới quan trọng nhất, trở về ăn cơm chiều thật ngon, sau đó chờ ta về phủ, hiểu chưa?”

“Ta…”

“Cho ta một cơ hội.” Tần Thư Hoài chợt lên tiếng, ngữ điệu của hắn rất nghiêm túc: “Năm đó không thể bảo vệ được cho nàng, cho ta một cơ hội, hôm nay ta nhất định sẽ bảo vệ được nàng.”

Hắn nói xong, giơ tay lên vuốt ve mái tóc trên đầu nàng, âm thanh bình tĩnh mà trầm ổn: “Ta liều mạng cả đời, cũng chính là vì lúc này.

Bồng Bồng, đừng luôn một mình chiến đấu, có ta ở đây.”

Tần Bồng không nói gì, nàng hít sâu một hơi, đột nhiên mỉm cười, mạnh mẽ ôm hắn, sau đó nói: “Được, ta trở về chờ ngươi.”

Nói xong, nàng lập tức thoải mái xoay người, lên xe ngựa.

Hai tay của Tần Thư Hoài để trong tay áo, mỉm cười nhìn nàng rời đi, chờ xe ngựa của nàng rời khỏi tầm mắt của hắn, sắc mặt của hắn nháy mắt lạnh lùng, giương mắt nói: “Bao vây hiện trường, ai cũng không được ra vào, lấy danh nghĩa ta hạ lệnh, phong tỏa cổng thành, tìm Liễu Thi Vận.”

“Vương gia.” Giang Xuân nhíu mày: “E rằng Liễu Thi Vận ở bên trong…”

“Nàng ta không có ở đây.”

Tần Thư Hoài giương mắt nhìn Giang Xuân: “Liễu Thi Vận một mình gặp người Bắc Yến, phóng hỏa ý đồ ám sát trưởng công chúa Tần Bồng, nửa đường không thành công đã đào thoát, ngươi hiểu chưa?”

Giang Xuân ngẩn người, sau đó lập tức nói: “Vương gia không thể được, làm như vậy quá mạo hiểm rồi!”

Tần Thư Hoài còn muốn nói nữa, nhưng mà lúc này, người của Đại Lý Tự lại vội vàng chạy tới, trực tiếp nói: “Phong tỏa hiện trường, người không liên quan cấm vào!”

Trong lúc nói chuyện, người của Đại Lý Tự lập tức hành động, Tần Thư Hoài nhíu mày, lúc này Đại Lý Tự Lục Tú mới phát hiện Tần Thư Hoài cũng ở nơi này, vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên nói: “Bái kiến vương gia.”

Tần Thư Hoài không nói gì, Lục Tú là người của Trương Anh, hắn đến quá nhanh, rõ ràng là Trương Anh đến chào hỏi trước.

Dựa theo suy nghĩ của Tần Thư Hoài, bây giờ chờ dập tắt lửa, hắn sai người khống chế hiện trường trước tiên, chỉ cần đem thi thể của Liễu Thi Vận mang đi, như vậy thì có thể nói là Liễu Thi Vận bỏ trốn, đến lúc này Tần Bồng sẽ bình an vô sự.

Nhưng mà Lục Tú đến trước, không phải người Liễu gia mà là Lục Tú, có thể thấy được chuyện của Liễu Thi Vận, kẻ thật sự đứng ở sau không phải là Liễu Thạch Hiên, mà là Trương Anh.

Mà Liễu Thi Vận rốt cuộc có chết hay không, trở thành điểm mấu chốt nhất của vụ án này.

Trong lúc nói chuyện, Chu Ngọc cũng chạy tới, hắn nhìn thấy Lục Tú liền thay đổi sắc mặt, hắn ta xoay người xuống ngựa, nhanh chóng đến trước người Tần Thư Hoài, cung kính nói: “Vương gia.” Sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Tú, nở nụ cười nói:

“Lục đại nhân đến thật nhanh, Đại Lý Tự luôn thẩm vấn vụ án liên quan đến hoàng thân quốc thích, vụ án này còn chưa đến tay Hình Bộ, sao Lục đại nhân lại tới đây?”

“Chu đại nhân nói rất đúng.” Trên mặt Lục Tú mang theo cung kính nói: “Vụ án này vốn không nên là Đại Lý Tự quản lý, chỉ là đêm qua Đại Lý Tự nhận được một phong mật thư, bên trong có người tố cáo vị hoàng thân nào đó có ý đồ giết người, nói tới nếu mình bị hại, là do người này sai khiến.

Đại Lý Tự lập tức phái người đến bảo vệ vị tín chủ này, không ngờ, hôm nay nàng ta vẫn cùng mấy vị quan sai do Đại Lý Tự phái đến gặp phải chuyện ngoài ý muốn.”

Trên mặt Lục Tú có ý đau đớn: “Sau khi phát hiện mấy vị quan sai kia mất liên lạc, ta lập tức chạy đến trước, mặc dù chưa đến tay Hình Bộ, nhưng vụ án này đúng thật đã xác nhận có liên quan đến hoàng thân quốc thích, Chu đại nhân có thể yên tâm chuyển giao vụ án này.”

Chu Ngọc không nói gì, hắn ta đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Thư Hoài.

Tần Thư Hoài bình tĩnh nhìn Lục Tú, gật đầu nói: “Lục đại nhân nói rất đúng, hôm nay trưởng công chúa ở đây suýt chút nữa bị sát hại, tuyệt đối không thể bỏ qua hung thủ để mặc chúng trốn thoát, ta đã lệnh cho phủ Đô Đốc cửu quân ra lệnh phong tỏa toàn thành, tin rằng sẽ rất nhanh thôi, hung thủ thật sự sẽ sa lưới.”

“Vẫn là vương gia suy nghĩ thấu đáo.” Vẻ mặt Lục Tú khâm phục, không có nửa phần không vui nói: “Hạ quan nhất định sẽ mau chóng truy tìm được hung thủ thật sự, kính xin vương gia yên tâm!”

“Chu Ngọc.” Tần Thư Hoài nhìn về phía Chu Ngọc, bình tĩnh nói: “Vụ án này liên quan rất rộng, nhân thủ Đại Lý Tự sợ là không đủ dùng, ngươi điều người từ Hình Bộ…”

“Vương gia không cần lo lắng.” Lục Tú cắt ngang lời Tần Thư Hoài, hàm chứa ý cười nói: “So với Hình Bộ, số vụ án mà Đại Lý Tự phá coi như là ít, vụ án này hạ quan nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không cần thêm phiền toái cho Chu đại nhân nữa.”

Tần Thư Hoài không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn Lục Tú, hồi lâu sau mới chậm rãi nở nụ cười.

“Ngươi rất tốt.” Nói xong hắn xoay người, cũng không dây dưa nhiều, trực tiếp lên xe ngựa, nói với Giang Xuân: “Gọi Vương Ngự Sử tới, giám sát Đại Lý Tự xử lý vụ án này, trước khi Vương Ngự Sử đến, Hình Bộ Chu Ngọc tạm thời thay thế chức vụ này.”

“Vâng.”

Chu Ngọc cung kính nhận mệnh, Giang Xuân lập tức đứng dậy đến Ngự Sử Đài.

Tần Thư Hoài ngồi trên xe ngựa, nhắm mắt lại hồi tưởng mọi chuyện.

Đêm hôm qua, Liễu Thi Vận đã báo tin cho Đại Lý Tự, nói Tần Bồng sẽ giết mình, sau đó Trương Anh cũng nhúng tay vào việc này, hôm nay nàng ta nghĩ biện pháp dẫn Tần Bồng vào trong trà lâu, châm lửa thiêu chết chính mình, muốn giá họa cho Tần Bồng.

Nhưng nếu là vì giá họa Tần Bồng, vì sao nàng ta không trực tiếp ám sát đây? Nếu đã không màn đến cái chết, vậy thì trực tiếp giết Tần Bồng sẽ càng dứt khoát.

Cho nên chuyện này người thật sự bị nhằm vào, không phải là Tần Bồng, mà là hắn.

Hoặc là, Liễu Thi Vận hoàn toàn cũng không có ý định chết, lúc này đây, nàng ta có lẽ sớm đã chạy thoát.

Liễu Thi Vận là người yêu quý tính mạng và ích kỷ, tư lợi như vậy, làm sao có thể vì ai mà bán đi tính mạng của mình?

Tần Thư Hoài suy tư, gần như đã khẳng định, nhất định lúc này đây Liễu Thi Vận đã thay đổi thân phận chạy ra ngoài.

Nhưng làm những việc này, nàng ta sẽ không còn là đích nữ của Liễu gia nữa, vậy nàng ta sẽ là ai?

Nhất định phải có một thân phận tốt hơn đang chờ nàng ta, cho nên nàng ta mới liều lĩnh như vậy.

Rốt cuộc là ai đã hứa với nàng ta, rốt cuộc là ai ở sau lưng giúp nàng ta chứ?

Tần Thư Hoài suy nghĩ, trực tiếp đến Vệ phủ.

Cùng lúc đó, một người đàn ông áo tím đội mũ sa, xoay người đi vào trong con hẻm dài.

“Chủ tử.” Nam tử mặc áo đen đi theo phía sau hắn ta có chút do dự nói: “Dù sao Liễu tiểu thư cũng đang mang thai, người…”

“Đó không phải là con của ta.”

Nam nhân bình tĩnh mở miệng: “Nàng ta nghĩ đó là thật.”

Lúc Tần Thư Hoài đến Vệ phủ, sắc trời đã tối, hắn đi thẳng vào trong phòng Tần Bồng, Tần Bồng đang xem tấu chương, nàng thấy Tần Thư Hoài tiến vào khẽ mỉm cười: “Ta vốn định ăn trước, nhưng đoán chừng lúc ngươi trở về chắc chắn là chưa ăn cơm, cho nên ở trong phòng chờ ngươi.”

Tần Thư Hoài không nói gì, hắn đứng ở cửa.

Bên ngoài có mưa thu, bây giờ đã là cuối thu, thời tiết hơi lạnh, Tần Bồng đã sớm đặt bếp than trong phòng, cả gian phòng ấm áp như mùa xuân, nàng mặc trường sam màu trắng tinh khiết, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đen, trên mặt không có một chút son phấn, nhưng bởi vì ngũ quan diễm lệ, lại trông như có trang điểm.

“Nàng chờ ta?”

Trong lòng hắn có chút rung động, ấm áp lại mềm mại.

Cứ như là mực rơi vào trong nước ấm, từng chút từng chút xâm chiếm lấy cả giọt nước.

Tần Bồng mỉm cười: “Không phải chờ ngươi, thì còn chờ ai?”

Tần Thư Hoài khắc chế phần rung động trong lòng, đáp lại, Tần Bồng đến bên người hắn, thay hắn cởi áo choàng bên ngoài, Tần Thư Hoài ôm nàng vào trong ngực, đặt ở ngực mình.

“Nàng có sợ không?”

“Sợ cái gì?”

“Hỏa hoạn hôm nay, ta không ở bên cạnh nàng.” Tần Thư Hoài ôm tay nàng siết chặt: “Lúc ta nghe được chuyện này, ta rất sợ hãi.”

Tần Bồng nhịn không được nở nụ cười, nàng lắng nghe tiếng tim đập của người này, dịu dàng nói: “Ta không sợ, ta biết ta sẽ không có chuyện gì.

Ngươi yên tâm đi.” Nàng kìm không được để ngữ điệu càng thêm nhẹ nhàng: “Không đi đến già với người, ta chết không dễ như vậy đâu.”

Tần Thư Hoài bị nàng nói đến ngẩn người, hắn cúi đầu nhìn nàng, Tần Bồng phát hiện tầm mắt của hắn, ngẩng mặt lên.

Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, một lát sau, Tần Bồng kiễng mũi chân lên, “chụt” một cái.

Sau đó Tần Bồng xoay người, vỗ vỗ tay, Xuân Tố lập tức sai người bưng thức ăn lên.

Tần Bồng lôi kéo Tần Thư Hoài ngồi xuống ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi chuyện sau đó, đồng thời kể sự thật nói cho Tần Thư Hoài biết.

Tần Thư Hoài cau mày nói: “Lục Hữu nói gặp người của Bắc Yến, nàng đã gặp rồi sao?”

“Không.” Tần Bồng lắc đầu nói: “Sau khi ta đi, không nhìn thấy bất cứ người Bắc Yến nào.”

Diện mạo của người Bắc Yến và Tề Quốc khác nhau rất lớn, người Bắc Yến to cao cường tráng, màu da hơi đen, đường nét thẳng tắp thâm thúy.

Mà người Tề Quốc lại mảnh khảnh gầy yếu, cử chỉ văn nhã, đường nét khuôn mặt nhạt nhẽo.

Hầu hết mọi người ở cả hai nước có thể nhận ra điều này ngay lập tức.

Tần Thư Hoài gật đầu, sau đó nói: “Nhưng mà nàng cũng không cần lo lắng, nếu như nàng không có ra tay, chúng ta luôn có thể tìm ra bằng chứng chứng minh điểm này.”

Tần Bồng im lặng.

Hai người dùng cơm chiều xong, sau đó nghỉ ngơi cùng nhau, Tần Thư Hoài ôm nàng, chờ đến lúc nửa đêm, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, Tần Bồng đang muốn đứng dậy, Tần Thư Hoài đã đưa tay giữ nàng lại: “Nàng cứ ngủ trước, ta đi xem một chút.”

Tần Bồng mơ mơ màng màng đồng ý, Tần Thư Hoài khoác áo choàng đi ra ngoài.

Đến hành lang dài hẹp, Tần Thư Hoài lạnh lùng nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”

“Là Đại Lý Tự đến bắt người.” Giang Xuân lạnh lùng nói: “Nói là trưởng công chúa có hiềm nghi mưu sát Liễu Thi Vận, tối nay đến bắt người vào nhà giam.”

Nghe như thế, Tần Thư Hoài không khỏi nở nụ cười: “Trưởng công chúa là người mà Đại Lý Tự muốn bắt là bắt? Phái binh lính ra ngoài, hỏi hắn ta, phẩm cấp của hắn, phụng mệnh lệnh của ai để đến đây bắt trưởng công chúa vào nhà giam?”

“Vương gia.” Nghe Tần Thư Hoài nói, Triệu Nhất ở bên cạnh đi ra, bình tĩnh nói: “Vừa rồi người ở trong phủ tới nói, nói Lục Tú đang ở Hoài An Vương phủ, chờ vương gia phê chuẩn lệnh bắt người.”

“Hắn ta lấy đâu ra lá gan đó?!” Tần Thư Hoài chợt nổi giận, nói: “Lại tới tìm ta hạ mệnh lệnh? Ta không hạ thì như thế nào?!”

“Vương gia.” Giọng của Triệu Nhất bình tĩnh: “Vì sao hắn ta tới tìm người hạ lệnh, người không rõ sao?”

Rõ chứ, làm sao Tần Thư Hoài lại không rõ?

Bây giờ Đại Lý Tự rõ ràng là nắm giữ đầy đủ chứng cớ, cho nên đến xin hạ mệnh lệnh bắt Tần Bồng vào nhà giam, vốn là nên trực tiếp tìm Tần Minh phê duyệt, nhưng mà hắn ta lại tìm Tần Thư Hoài.

Thứ nhất là để biểu hiện ra bên ngoài, vị nhiếp chính vương này quả nhiên là dưới lệnh thiên tử.

Thứ hai, nếu hắn không phê chuẩn việc này, lại truyền ra tối nay hắn ở lại Vệ phủ, vậy chuyện này lập tức biến thành bằng chứng sắt thép chứng minh hắn thiên tư trái luật.

Nếu là tìm những người khác, Tần Minh hoặc là người khác thì còn có thể nghĩ biện pháp từ chối.

Nhưng mà tìm Tần Thư Hoài hắn, vì để tự chứng minh vô tội, Tần Thư Hoài nhất định phải phê chuẩn lệnh bắt giữ này.

Trong lòng Tần Thư Hoài hiểu rõ.

Đủ loại tính toán của bọn họ, ngay lúc Lục Tú xuất hiện ở trà lâu, hắn đã hiểu ràng rồi.

“Nhưng chuyện này thì sao?”

Hắn giương mắt nhìn Triệu Nhất: “Ta chính là không phê chuẩn lệnh bắt giữ này, cho dù cả thiên hạ có nghị luận ta, bị một đám thư sinh nói thì như thế nào?!”

Năm đó hắn ngã trong đại viện Khương gia, năm đó tay chân hắn đứt đoạn đầy máu tươi đầm đìa, hắn đã sớm hiểu được cái này.

“Triệu Nhất, ta vì sao đi đến bước đường như ngày hôm nay, ngươi còn không hiểu rõ sao?”

“Lệnh bắt giữ này ta sẽ không phê chuẩn.”

“Vương gia!” Giang Xuân lo lắng lên tiếng: “Cho dù bọn họ có đưa công chúa vào ngục trước, Lục Tú cũng không dám làm gì công chúa, chúng ta chuẩn bị trong lao ngục tốt một chút, công chúa cũng chỉ là ở bên trong một thời gian, chờ chúng ta nghĩ biện pháp đưa Lục Tú…”

“Ngươi nói ta không biết sao?”

Tần Thư Hoài lạnh lùng đảo qua: “Đi ra ngoài, khiến cho người của Lục Tú cút đi.

Sáng mai bọn họ còn không đi, thì đến phủ Đô Đốc cửu quân gọi người tới, đánh cho hắn ta ra ngoài!”

“Vương gia!”

Nói xong, Tần Thư Hoài lập tức xoay người trở về, Giang Xuân đứng ở cửa hành lang dài, lo lắng nói: “Thanh danh của người người không cần sao?! Thanh danh mà người vất vả tích góp được như vậy, chẳng lẽ muốn vì vụ án này, lại trở về thừa nhận là con trai của Tĩnh đế sao?!”

Tần Thư Hoài dừng bước.

Bởi vì hắn là con trai của Tĩnh đế, hắn là trưởng tử của vị quân chủ tàn bạo kia, là cựu thái tử, cho nên trên dưới Tề Quốc này vẫn luôn đề phòng hắn.

Nhiều năm như vậy hắn khổ tâm làm việc, cuối cùng cũng tẩy sạch thanh danh này, để cho mọi người tin tưởng, hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc tàn bạo như phụ thân của hắn.

Nhưng mà một khi hắn thiên tư trái pháp luật, nếu Trương Anh lại hành động một chút, đương nhiên sẽ khiến cho tất cả nỗ lực của hắn bị hủy hoại trong chốc lát.

Giang Xuân thấy Tần Thư Hoài dừng lại, trong lòng dấy lên hy vọng, hắn ta lo lắng nói: “Vương gia, thần cam đoan công chúa sẽ không xảy ra chuyện gì…”

“Thật ra ta chưa từng nghĩ tới làm hoàng đế.”

Tần Thư Hoài đột nhiên mở miệng, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía đèn lồng đang lay động phía xa, sắc mặt bình tĩnh.

“Trước khi đến Tề Quốc, ta và Bồng Bồng đã hứa hẹn, ta sẽ cho nàng một phần yên ổn, hai người chúng ta sẽ ở ẩn trong nông thôn, ai cũng không được quấy rầy đến chúng ta.

Đời này nàng ấy không cần cẩn trọng từng bước, nơm nớp lo sợ.

Khi đó ta còn cho rằng, chỉ cần ta không muốn cái gì, ta không cần quyền thế, không cần vinh hoa, người khác sẽ bỏ qua cho chúng ta.”

“Sau này ta mới hiểu được, người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội, ta không có không muốn, thì ai cũng không tin.”

“Nhưng Giang Xuân à.” Tần Thư Hoài quay đầu lại, sắc mặt bình thản: “Ta đi tới bước này, cuối cùng thật ra cũng chỉ là muốn bảo vệ một người.

Thanh danh và nàng, ta không nỡ để nàng chịu nửa phần thiệt thòi.”

Nói xong, Tần Thư Hoài cất bước trở về, Giang Xuân còn muốn đuổi theo, Triệu Nhất giữ chặt hắn ta, lắc đầu nói: “Đừng khuyên nữa, sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi còn không hiểu rõ hơn vương gia sao?”

Nếu Giang Xuân cũng biết sẽ có hậu quả gì, Tần Thư Hoài hắn còn không biết sao?

Hắn biết, nhưng hắn vẫn phải chọn.

Con đường chông gai này, hắn nguyện cõng nàng đi, cho dù đi trong biển lửa lưỡi đao, máu tươi của hắn chảy đầm đìa, cũng hy vọng nàng có thể sạch sẽ, ngây thơ như lúc ban đầu.

Mỗi một câu mà hắn nói, Lục Hữu đã sớm trở lại phòng nói cho Tần Bồng biết, Tần Bồng đứng trong hành lang, nhìn cơn mưa mờ mịt dưới ánh đèn, cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, không nói được lời nào.

Nàng nhớ đến đôi mắt trong suốt an ổn của thiếu niên khi còn trẻ, nhớ tới ngày bọn họ rời khỏi Yến Đô, vạn dặm không mây, hắn tựa vào đùi nàng, ghé vào bụng nàng, trong mắt đều là chờ đợi.

“Bồng Bồng, sau này chúng ta không cần phải sợ hãi nữa.

Ta sẽ cho nàng một mái nhà, chờ nàng sinh hài tử, ta muốn làm tiên sinh dạy học cho nó, nàng thấy sao?”

Khi đó bọn họ tràn ngập hy vọng, bọn họ cho rằng mình đang hướng tới một tương lai tốt đẹp, lại chưa từng nghĩ đến, bây giờ chẳng qua là từ một địa ngục đi đến một địa ngục khác.

Từ cuộc sống khó khăn, trở thành âm dương cách biệt, tương phùng không rõ.

Tần Bồng nhìn mưa đêm, nghe thấy tiếng bước chân đi tới.

Tần Thư Hoài thấy Tần Bồng chân trần đứng trên hành lang, đầu chân mày nhíu lại, cầm lấy tay nàng nói: “Sao nàng lại đứng ở chỗ này? Lỡ nàng bị cảm lạnh thì sao.”

Tần Bồng không nói gì, nàng nhìn hoa văn trên ngực hắn, ngẩng đầu ánh mắt nhìn qua từng tấc một.

Thiếu niên năm đó bây giờ đứng ở nơi này, góc cạnh rõ ràng, mắt đen như bầu trời đêm, sâu như biển.

Nàng há miệng, lại cảm thấy như có cái gì đó kẹt ở cổ họng.

Tần Thư Hoài phát hiện nàng không ổn, không khỏi nhẹ giọng: “Bồng Bồng, nàng làm sao vậy?”

“Tần Thư Hoài.” Nàng khàn giọng lên tiếng, trước mắt có chút mông lung, nàng lại cố chấp nhìn hắn, chậm rãi nói: “Vì sao ngươi lại đối xử với ta tốt như vậy?”

Tần Thư Hoài cầm tay nàng, nhìn nàng, không khỏi nở nụ cười.

“Đời này của ta, ngoại trừ nàng thì còn có ai đây?”

Hắn không có phụ mẫu, không có huynh tỷ đệ, không có người thân và bằng hữu.

Cả đời của hắn, chỉ có Triệu Bồng, chỉ có Triệu Bồng.

Hắn đã hứa sẽ ở lại với nàng và bảo vệ nàng suốt đời.

Lời hứa với người khác có lẽ chỉ là một câu nói, còn lời hứa của hắn cho tới bây giờ vẫn là cả đời.

Khi nàng sống, hắn dùng sinh mệnh để che chở cho nàng.

Khi nàng chết đi, hắn dùng sinh mệnh để báo thù cho nàng.

Cuối cùng Tần Bồng cũng không nhịn được nữa, nàng nhào mạnh tới, đặt hắn lên hành lang dài, hôn lên môi hắn.

Nụ hôn của nàng điên cuồng nóng rực, trái ngược hoàn toàn với cơn mưa đêm và gió mùa thu.

Đầu óc Tần Thư Hoài ong ong một chút, phát hiện đầu lưỡi mềm mại của nàng dò xét tiến vào, mut lấy quấy rầy.

Hô hấp của hắn dồn dập, nhất thời cũng không kịp suy nghĩ nhiều, ôm ngang người lên, đặt lên giường.

Hắn đối với người trước mặt này có loại dịu dàng phát ra từ trong xương tủy, cho dù là đặt nàng xuống, đều làm thật cẩn thận.

Nhưng mà Tần Bồng lại cảm thấy rất nôn nóng, trong lòng nàng có gì đó muốn biểu đạt, mãnh liệt lại mênh mông, khiến cho nàng muốn đem người này ôm vào trong ngực, muốn dùng tâm tình nóng bỏng của mình bao bọc hắn.

Nàng dùng tất cả phương thức mình có thể nghĩ đến để lấy lòng, Tần Thư Hoài đắm chìm trong sự dịu dàng và vui vẻ mà nàng cho, nàng ôm lấy hắn, khàn giọng.

“Năm đó ngươi nói, ngươi muốn có một đứa con, chờ nó lớn lên, muốn làm tiên sinh dạy học cho nó.” Nàng ôm hắn, thì thầm vào tai hắn: “Bây giờ ngươi có còn muốn không?”

Câu nói kia kích thích khiến hô hấp của Tần Thư Hoài rối loạn.

Hắn đè lên người nàng, ôm chặt lấy nàng.

“Muốn.”

Hắn nhắm mắt lại: “Ta đã suy nghĩ cả đời.”

Nàng đặt bàn tay của hắn vào tóc của mình rồi nhẹ nhàng hôn nam nhân như một đứa trẻ.

“Tần Thư Hoài.” Trong mắt nàng mang theo nụ cười: “Ta biết, ngươi muốn có một gia đình.”

Tần Thư Hoài ngơ ngác ngẩng đầu, thấy trong mắt cô nương có ánh đèn, còn có hắn.

Lời nói của nàng ấm áp và dịu dàng như vậy.

Nàng nói: “Ngôi nhà này, ta sẽ cho ngươi.”

Cho ngươi một chỗ an ổn, mặc cho hắn phiêu bạt thiên địa phong vũ, mặc cho ngươi nửa đời vết thương chồng chất, trở về nơi này, vẫn là thiếu niên đó.

Tần Thư Hoài, nơi an ổn này, Tần Bồng sẽ cho chàng..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio