Tại bệnh viện:
- Thế nào? Họ sao rồi? - Phương vừa chạy đến đã hỏi ngay- Như thì không sao, chỉ ngất đi vì sợ quá thôi. CÒn Mai thì............... đang trong tình trạng hôn mê sâu, bác sĩ nói đã qua nguy hiểm nhưng vẫn cần phải theo dõi sát sao. -Minh
- Hôn mê sâu??? Vậy là sao chứ? Sao nó lại bị nặng vậy? -Vy lo lắng
- Đang bị sốt lại bị dội nước lạnh lên người, rồi bị mất máu ở tay nữa. -Hắn
- Bọn khốn đó, nhất định, bọn chúng nhất định sẽ không sống yên đâu. - An nghiến răng thốt lên từng chữ
Sát khí bao trùm toàn bộ vị trí mà nhỏ đứng. Bọn hắn cảm thấy có gì đó không hay sắp xảy ra, bất giác rùng mình. Vẫn biết nhỏ không phải những cô gái bình thường như Ngọc Như nhưng cũng không ngờ bọn nó lại đáng sợ đến vậy. Rốt cuộc thân phận thật sự của bọn nó là gì, điều này thực sự khiến cho bọn hắn rất tò mò.
- Phải rồi! Lúc nãy, các cô có nói với mấy con nhỏ kia là nếu muốn đánh nhau thì kéo người đến bar Angel phải không? Tại sao lại đến đó, các cô có quan hệ gì với bar ah? -Phong phá vỡ bầu im lặng
nhỏ bây giờ mới giật mình, quay đầu nhìn nhau (bị hớ rồi:)
- Thực ra....................
Cuối cùng thì các nhỏ cũng có đủ niềm tin để kể cho bọn hắn nghe về lí lịch thực sự của mình: năm trước tức là khi tất cả mới chỉ t, bọn nó cùng với người con gái tên là Han Jiyeon hay còn có tên Việt đó là Thu Uyên lập nên bang Angel. Khi đó bọn nó còn quá nhỏ nên đã có người nữa đứng sau hỗ trợ bọn nó. Cho đến năm sau, bang Angel đã trở thành bang vô cùng lớn mạnh đứng đầu TG ngầm thì người đàn ông đó cũng rút lui, để bọn nó tự xoay sở. Nhưng có điều mà bọn nó không ngờ đến được đó là: Sự tranh chấp địa bàn giữa các bang. Có lần bọn nó từ Anh bay về VN để thăm mọi người. Vừa đặt chân xuống sân bay nó đã cảm thấy bất an nhưng không nói ra. Bọn nó phóng xe về biệt thự cất đồ rồi mới đến bar. Nhưng khi đến nơi thì tất cả bị choáng ngợp bởi khung cảnh vô cùng hỗn loạn, rượu bia đổ vỡ hết trên sàn,có rất nhiều người nằm bất động ở đó. Và điều khiến bọn nó thấy sợ nhất đó chính là.............. hình ảnh người con gái nằm úp mặt xuống sàn nhà, đầu bê bết máu, mái tóc trắng bạ nhuộm vùng đỏ thẫm. Thu Uyên nằm đó, hơi thở rất khó khăn, cô dường như mê man không còn biết gì nữa. Lúc đưa vào viện thì tất cả mọi người đều an toàn, nhưng chỉ riêng Uyên thì..... đã tắt thở. Một thời gian sau bọn nó mới biết kẻ làm ra việc này chính là Bang Sói Xám - bang mà từ lúc Angel đc thành lập đã luôn tìm cách gây sự với bọn nó. Sợ bọn nó lao đầu vào việc trả thù sẽ nguy hiểm đến tính mạng nên các bậc phụ huynh đều bắt bọn nó quay trở về Anh. Cho đến năm trước, bọn nó lại tiếp tục gây chuyện ở London, nó vì vậy mà hôn mê suốt nửa năm trời, lần nữa pama nó lại cho nó về VN để tránh việc trả thù của bọn phe kia. Và sau đó bọn nó gặp bọn hắn.
- Em........ em nói.................. bọn em là bang chủ và bang phó của Angel sao????? - Minh không tin vào tai mình
- Phải! - nhỏ đồng thanh
- Vậy............. những người bạn mà Uyên hay nhắc đến là......... các em sao?
- A cũng biết Uyên? - Phương
- Uyên................. là người yêu của Minh! - Hải
-?! Sao lại có chuyện đó chứ? - An
- Vậy Tứ Đại Công Chúa bọn tôi gặp tối qua là các cô sao? -Phong
- Phải
- Hờ! Kiêu phết! - Phong
Một lúc sau, tất cả được phép vào thăm nó. Nó nằm trên giường bệnh, mặt mày trắng bệch, người thì vẫn còn nóng nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc được đem đến. Hắn đứng dựa lưng vào tường, thở phào nhẹ nhõm. Khi đưa nó đến bệnh viện, tim hắn đau như có ai đó dùng dao đâm vào vậy, khó thở đến mức tưởng như mình cũng sắp chết. Hình ảnh nó được đưa vào phòng cấp cứu giống như là hắn đã gặp ở đâu rồi, và cái cảm giác khó chịu này cũng vậy, cũng y như lúc đó, vào năm trước.
Ngay sau khi thấy nó đã an toàn, Vy lặng lẽ bước ra ngoài gọi điện cho nhóc Tuấn:
- Bọn Tứ Đại Công Chúa của Saken, hãy điều tra xem có quan hệ gì với bag Sói xám
Sáng hôm sau thì Như xuất viện, trước khi đưa Như về nhà, Minh đã đến gặp cô:
- Cảm ơn cô đã cứu Nhật Mai - Minh cười hiền
Câu nói của anh có gì đó làm cho cô cảm thấy thật ngọt ngào nhưng không được trọn vẹn. Anh rất ít khi hay nói đúng hơn là chưa bao giờ cười với cô vậy mà giờ đây vì cô cứu nó mà anh đã cười.
- Ơ....... tôi có làm được gì đâu, chỉ khiến cho mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi
Minh lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại
- Điện thoại của tôi? -Như ngạc nhiên
- Phải. nhờ có đoạn ghi âm trong này mà bọn tôi đã tìm ra được vị trí của người
- Đoạn ghi âm???
Thì ra là lúc bị người đuổi theo, Như cuống quá định gọi cho cảnh sát nhưng lại bật nhầm sang chế độ ghi âm. Cô ngượng ngùng nhận lại điện thoại, cười trừ
- Tôi khá bất ngờ về cô đấy. Không ngờ cô lại nghĩ đến việc sẽ ghi âm lại cuộc nói chuyện trong tình huống đấy. -Minh
- Ờ..... tôi.......... -Như ( Như: Ôi..... xấu hổ quá!)
- Dù sao cũng cảm ơn cô. Để tôi đưa cô về nhà
Nói rồi, Minh mở cửa xe cho Như. người cùng phóng về khu chung cư bình thường cách xa trung tâm thủ đô.