- Wow........ anh Quân giỏi ghê! Yêu anh Quân nhất! - giọng bé gái vang lên- Hahaha anh cũng biết là anh giỏi mà...... - cậu bé đang ngồi bên cạnh chiếc xe đạp bánh, mặt mũi quần áo lấm lem hết nhưng vẫn thấy được vẻ đẹp lãng tử của cậu
- Xì.......Ghét quá! - cô bé bĩu môi
- Haha em sao có thể ghét anh được? Sau này em sẽ làm vợ anh mà - Cậu bé cười đắc chí
- Ai thèm chứ? Em sẽ lấy chàng hoàng tử đẹp trai nhất thế gian này! - Cô bé nở một nụ cười thật rạng rỡ
- Anh sẽ là chàng hoàng tử đẹp trai, tài giỏi nhất thế gian! - Cậu bé nói với vẻ kiên quyết
- Không có đâu! Hoàng tử của em sao có thể giống anh được
- Nhưng công chúa của anh thì lại rất giống em hì hì
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại một sân bóng có cậu bé và một cô bé đang đá bóng với nhau, cả hai đều toát lên một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành cùng với nụ cười hồn nhiên hết cỡ
- Anh Quân, chuyền bóng cho em nhanh lên - cô bé lên tiếng giục cậu nhóc kia
- Đây! - Cậu bé nói rồi dùng hết sức đá quả bóng sang cho cô bé
.....................................................
-.......Cẩn thận!........ - Cậu bé hét lên
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- CẨN THẬN!!!! - Hắn hét lên, bao nhiêu ánh mắt trong lớp đều tập trung tại chỗ hắn
Nó đang say sưa ngủ thì cũng bị đánh thức bởi nội lực thâm hậu của hắn. Nó từ từ mở mắt, vẻ ngái ngủ nhìn hắn:
- Ồn ào quá! - Nó khó chịu
Mặt hắn bây giờ lấm tấm mồ hôi nhưng cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai vốn có:
- Sao???? - Hắn khá ngạc nhiên về thái độ của nó
- Sao cái gì? Anh đang làm phiền tôi đấy! - Nó
- Tự nhiên lại hét ầm lên như tên điên vừa trốn trại, ác mộng hả ông? - Phương chen vào
- Tên điên??????? - Bọn hắn hỏi lại
s......................s......................s......................
- Haahahahahaha................ - Bốn thằng bạn cười ầm lên còn hắn thì vẫn............... đơ
- Bọn mày cười cái gì??? - Hắn mặt hơi đỏ ( ko bik là tức hay là ngượng nữa)
Bốn thằng bạn nhìn vẻ mặt hắn thì tội nghiệp quá nên cố nhịn cười. Hắn thì lại quay trở về trạng thái lúc mới tỉnh dậy, mặt thất thần, ánh mắt ánh lên vẻ mệt mỏi. " Nếu cậu bé tên là Quân thì có phải là mình không? Nếu đúng như vậy thì cô bé đó là ai? Cô bé trong giấc mơ lúc nãy và trong những giấc mơ trước đây hình như là một. Rốt cuộc là ai? Vừa nãy cậu bé đó gọi tên cô ấy nhưng sao mình không nghe được. Là ai? Rốt cuộc em là ai?"
- Quân! Lúc nãy mày mơ thấy gì mà hét ầm lên vậy. - Minh quay xuống hỏi
- Không có gì. Chỉ là giấc mơ mà dạo gần đây tao hay gặp thôi. - Hắn mệt mỏi trả lời
- Thường xuyên sao? Như thế nào?
- Một cô bé và một cậu bé chơi rất thân, thỉnh thoảng lại có thêm vài cậu nhóc cũng tuổi nữa - Hắn - mà sao mày hỏi nhiều vậy
- Ah.......... không có gì. - Minh
Nói là không có gì chứ thực ra nét mặt của Minh cũng có một sự thay đổi, rất nhanh. Minh lặng lẽ nhìn nó đang gục trên bàn mà trong đầu hiện lên những dòng suy nghĩ đứt quãng. một quá khứ kinh hoàng mà anh muốn quên đi.
Sau khi viết xong thời khóa biểu cho năm mới thì bọn nó mới được tha. Vừa bước ra khỏi cửa lớp thì bọn nó đã gặp phải ông thầy quản sinh:
- Tôi đợi các em lâu lắm rồi đấy!
- Có chuyện gì vậy thầy? - An hỏi
- Các em là hs mới chuyển đến nên tôi sẽ nhận nhiệm vụ đưa các em đi tham quan. Đi theo tôi!
Ngồi nghe bà cô chủ nhiệm ế chồng, tính khí thất thường giảng đạo mấy tiếng đồng hồ bây giờ lại gặp phải ông thầy gần tuổi chưa có mảnh tình vắt vai. Bọn nó cố lết cái xác đi theo ông thầy quản sinh từ dãy nhà này đến dãy nhà khác. Bụng đói cồn cào (lúc sáng đi vội có ăn được mấy đâu) lại còn phải nghe ông thầy luyên thuyên không ngớt, như vậy thì ai mà chịu nổi.
p'.....................................................
p'.....................................................
tiếng................................................
tiếng................................................
- Thầy ơi, bọn em phải đi ăn. - Vy chưng ra vẻ mặt rất chi là tội nghiệp
- Uk thôi được rồi. Mấy đứa đi ăn đi, đến chiều chúng ta đi tiếp - Ông thầy cũng bắt đầu cảm thấy đói
Được cho phép, bọn nó nhanh chân chạy xuống canteen, trong lòng thề phải hạn chế, hạn chế và hạn chế gặp cái ông không có tương lai này. Vì rất đói nên bọn nó cắm đầu cắm cổ chạy đi mà không để ý gì đến hình tượng của mình. "Có thực mới vực được tượng" mà!
Nhưng cũng do không để ý đến xung quanh nên An đã đâm vào một nhóm người. Dù là tiểu thư đài các nhưng cũng là con của những doanh nhân thành đạt, Vy đã học được phép lịch sự cần thiết ở họ. An vội vàng cúi đầu xin lỗi mấy người vừa đâm vào. Và một điều mà bọn nó không ngờ đến.................
- Gì đây? Là mấy con nhỏ quê mùa ở trung tâm thương mại JJ mà. - con trong nhóm đó cất cao giọng
- Chà, ông trời đúng là có mắt. Bọn này không cần mất công đi tìm mà cũng vác xác đến. - con khác chen vào
- Thật vui được gặp lại bọn mày, mấy con rank! - con có vẻ là cầm đầu cả bọn lên tiếng