Edit: Như Bình Beta: Vô Phương [Yêu thương chen vạn nỗi sầu
Chữ duyên đứt đoạn, tìm đâu hỡi người?]
Đêm về khuya, trên ngã tư đường thỉnh thoảng vẫn bắt gặp vài người qua lại, các đệ tử theo thông lệ đi tuần tra, hoàn toàn không có ý định truy tìm tung tích của nàng. Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có vầng trăng lạnh lẽo trên đầu soi rọi tất cả.
Sao phải đi báo tin chứ, Thương Ngọc Dung mà chết xem như nàng đã báo thù cho Lục Ly! Liễu Sao ác ý nghĩ, nàng ẩn giấu thần khí chạy về hướng cửa thành.
Nhưng chạy chưa được vài bước, tốc độ bất giác chậm dần.
Cô bé kia rốt cuộc cũng là muội muội của mình, đứa em gái trông thì có vẻ may mắn nhưng thực tế cũng chẳng may mắn hơn bao nhiêu. Thương Ngọc Dung mà chết, con bé chắc chắn sẽ rơi vào tay Thực Tâm ma.
Ừ, xem như là nàng cứu con bé! Hơn nữa, thừa dịp này để mọi người biết kẻ nào mới thật sự là Thực Tâm ma, có Thương Ngọc Dung làm chứng phải để đám Tiên tôn chính miệng thừa nhận đã giết nhầm Lục Ly!
Liễu Sao chuyển sang hướng khác, nàng ngự phong bay đi không thèm lẩn trốn nữa.
Hiển nhiên nàng đã quên mất một điều, Lục Ly là ma, trong mắt người đời Tiên môn diệt trừ ma là đúng, dù hắn có phải là Thực Tâm ma hay không đều không quan trọng.
“Có ma khí.”
“Ở bên đó!”
Các đệ tử tuần tra nhanh chóng tụ tập lại, chặn đường nàng.
“Là Liễu Sao nhi?” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Liễu Sao lập tức nhận ra nàng ta: “Bạch Phượng!”
Không chỉ có Bạch Phượng, Tô Tín và Đỗ Minh Trùng cũng ở trong đó. Nguyên Tây Thành dẫn mọi người quay về núi Nam Hoa nên thuận đường xem xét luôn tuyến phòng thủ trong các thành trì. Họ dừng chân tại Thái Đàm thành một vài ngày, đúng lúc Thương Ngọc Dung nghe tin người nhà của Liễu Sao chuyển tới Thái Đàm thành, vì thế y dẫn theo Tô Tín đến đây muốn khuyên nàng quay về. Đỗ Minh Trùng và Phùng Tiểu Hạnh đương nhiên cũng theo chân Tô Tín, nên bây giờ tất cả mới gặp lại nhau.
Lục Ly chết nên Đỗ Minh Trùng càng kiêu ngạo: “Ái chà, sao lại thành ma…”
“Mau đi cứu Thương Ngọc Dung đi!” Liễu Sao cắt ngang lời y, cố nén sát ý: “Y đang đánh với Thực Tâm ma!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tô Tín lên tiếng: “Chẳng phải Thực Tâm ma đã…”
“Thực Tâm ma đã sớm đền tội.” Tạ Lệnh Tề chậm rãi bước ra từ trong góc, y nhìn Liễu Sao lắc đầu: “Liễu Sư muội, muội bị Trưng Nguyệt mê hoặc từ lâu, đã sa chân vào ma đạo, bây giờ muội còn tính gieo lời đồn đại làm rối loạn lòng người, không nên đâu.”
Kẻ thù gặp nhau hận đỏ mắt, Liễu sao ghét phải tranh cãi vô ích, lúc trước y vu oan cho Lục Ly, bây giờ người không muốn chân tướng sự thật bị vạch trần nhất chính là y: “Các người chậm trễ, Thương Ngọc Dung mà xảy ra chuyện bất trắc thì đừng trách ta!”
Các đệ tử Thanh Hoa đúng trong đám đông quả nhiên sốt ruột, một tên đệ tử hỏi: “Quả thật Thương sư huynh ra ngoài tới giờ chưa về, hay chúng ta cứ đi tìm đi?”
“Các vị lo lắng là phải.” Tạ Lệnh Tề lại tiếp lời: “Nhưng ta chỉ sợ đây là kế sách của nàng ta và ma cung, Tô sư đệ thấy sao?”
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Tín, mặc dù Tô Tín nhập môn trễ, nhưng vẫn là đồ đệ chân truyền của Thương Kính, bây giờ trong số đệ tử Thanh Hoa thì lời nói của y có sức nặng nhất, nhưng bản tính của y hay do dự, không quả quyết, cuối cùng y vẫn chần chờ, e ngại.
“Đó là sự thật!” Liễu Sao nóng ruột.
“Ngươi…” Tô Tín đang phân vân, rõ ràng là bận tâm thân phận ma tộc của nàng.
Tạ Lệnh Tề mỉm cười: “Ta thấy đừng kéo dài thời gian nữa, cứ bắt nàng lại trước cẩn thận tra hỏi thì không sợ nàng nói dối.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất có lý, họ đồng loạt rút kiếm.
“Liễu sư muội, đắc tội rồi.” Kiếm chiêu vung lên, hào hùng lộng lẫy, dù sao Tạ Lệnh Tề cũng là Thủ tọa đệ tử của Nam Hoa, thực lực của y không hề tầm thường.
Liễu Sao đã sớm đề phòng, thừa cơ lách qua kẽ hở thoát ra khỏi vòng chiến, lao thẳng đến hậu hoa viên của Liễu phủ.
Chỉ cần dẫn mọi người đến đó trông thấy Thực Tâm ma thì có thể vạch trần được Tạ Lệnh Tề!
Nàng có thể trốn thoát, Tạ Lệnh Tề cũng rất ngạc nhiên, phóng chiêu càng nhanh, nhưng Liễu Sao bây giờ đã khác hẳn ngày xưa, nếu không bị bắt nhốt thì cản trở nàng chẳng phải dễ dàng gì, vòng chiến áp sát nhưng nàng vẫn chạy tới mục tiêu.
Vừa đến ngoài tường của hoa viên Liễu phủ, một thanh kiếm bay vút qua không trung, Liễu Sao bị một luồng tiên lực cực mạnh ép phải quỳ xuống đất.
Thanh Băng Ly kiếm tiếng tăm lừng lẫy treo lơ lửng trên đỉnh đầu nàng, trên thân thanh kiếm trong vắt là một người mặc đạo bào hình bát quái, hai má gầy teo, xương gò má cao cao, dáng vẻ nghiêm nghị, trang trọng. Đó chính là Nguyên Tây Thanh chưởng giáo của phái Nam Hoa.
“Ta đã bảo có ma khí, hóa ra là nha đầu này! Hừ! Không biết hối cải!” Một đám người vội vàng bước tới, người dẫn đầu chính là Chúc Xung chưởng môn phái Phù Sinh. Vốn rằng, y đang dẫn đệ tử Phù Sinh phái ra ngoài làm việc, khi vừa mới vào nhà trọ ở trong thành thì phát hiện ra ma khí y bèn lập tức chạy đến đây.
Cản Liễu Sao nhưng Nguyên Tây Thành cũng không hạ sát mà thu chiêu lại đáp xuống đất.
Tạ Lệnh Tề bèn bước qua giải thích.
Nhìn bức tường thấp bao bọc bên ngoài sân viện, Liễu Sao bỗng có dự cảm xấu, nàng không còn lòng dạ nào nghe y kể lại những gì, nàng đứng dậy xuyên tường vào trong.
Không có ánh đèn, không khí trong hoa viên rất trầm lặng, bóng cây tỏa khắp mặt đất, kết giới lúc trước đã không còn nữa.
Bên cạnh ngọn núi giả, có một bóng người chống kiếm đứng đó.
Cẩm bào lộng lẫy buông xuống thật dài trên mặt đất, phát quan đã rơi xuống đất khi đánh nhau, mái tóc dài rũ xuống khoác trên người y tạo nên hình ảnh thật nhàn nhã phong lưu, giống hệt vị vương tôn công tử ở nhân gian đang đứng một mình ngắm cảnh hồ đêm.
Liễu Sao chậm chạp lùi bước.
Nguyên Tây Thành, Chúc Xung và mọi người vào trong cũng thấy được, khi nhận ra bóng người đó mọi người đều sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp.
“Thương sư huynh!” Tô Tín đau xót hét lên.
Chúng đệ tử Thanh Hoa mở to mắt, đồng loạt chạy đến.
Thân thể không còn chút sức sống loạng choạng ngã xuống, Xích Tiêu Kiếm rơi xuống đất “leng keng” , ánh sáng lộng lẫy quanh thân kiếm đã biến mất, trông nó như một vật đã chết.
Mọi người vẫn chưa kịp làm gì, bất chợt một trận cuồng phong lướt qua tường mang theo sát khí nồng đậm, đánh bật tất cả đệ tử vây xung quanh ra.
Thấy rõ dung mạo người đến, chúng đệ tử yên lặng lùi lại.
Nét mặt của người nằm trên mặt đất rất bình thản, tựa như đang ngủ say, áo cẩm bào, thắt lưng thêu vẫn như ngày thường, hoa văn hình mây lấp lóe trên giày.
Tiên tử áo lam cúi đầu, mảnh ngọc phù trong tay tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt.
Nàng chậm rãi quỳ xuống, vươn tay ra ôm lấy y.
Cổ áo cẩm bào hơi lỏng ra, bên trong cũng là một mảnh ngọc phù hoàn hảo.
Lấy linh khí của đối phương luyện thành ngọc phù, thì dù có cách xa nhau đến góc biển chân mây cũng có thể cảm nhận được an nguy của đối phương. Y mặt dày lấy tiên thiên linh khí của nàng luyện một mảnh nhưng lại không biết nàng cũng đã luyện thêm một mảnh.
“Là do nàng không biết trang điểm, có một nam tử tuấn tú như ta đứng bên cạnh mới đẹp đôi đấy.”
Trong gió đêm lạnh lẽo, những sợi tóc hai người quấn quýt vào nhau, y nằm trong lòng nàng áo gấm rực rỡ hòa với áo lam đơn sơ nhưng lại đẹp đẽ đến thế. Liễu Sao thầm nghĩ nhìn qua quả thật trông nàng ấy không lạnh lẽo đến vậy.
Đáng tiếc bây giờ y chỉ là một cái xác không hồn, nếu không thì còn có thể mặt dày trêu đùa đôi ba câu.
“Đáng đời!” Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, thốt ra lời lạnh lẽo giá băng: “Đã gọi huynh đi từ lâu rồi mà.”
Che giấu tu vi, kéo dài thời gian tấn chức, che giấu bản thân cam lòng làm cái bóng của nàng. Sự nhân nhượng và bao dung vô hạn độ, đến cuối cùng vẫn không thể khiến nàng hiểu được.
Đám người của Vạn Vô tiên tôn cũng đã đến, dựa theo nét mặt đau thương vô hạn của y thì hồn phách không thể nào bước vào quỷ môn trong đêm nhanh như thế, vậy thì chỉ còn lại một kết quả. Tuy nói rằng cách nhìn với sinh tử của Tiên môn rất lãnh đạm, nhưng cái chết đó khó khiến người ta không chấp nhận nổi. Vạn Vô tiên tôn cố gắng thu lại đau thương, ông xoay người dặn dò đệ tử truyền tin về Thanh Hoa cung, bắt gặp cảnh Trác Thu Huyền ôm lấy thi thể không buông, ông chỉ biết thở dài… Hèn gì con bé không động lòng với Lạc Ca, hóa ra con bé phải lòng Thương Ngọc Dung, lúc trước ông đã nhìn lầm rồi.
Nguyên Tây Thành không tiện nói nhiều, tính Chúc Xung quá nóng nảy, lúc này Trác Thu Huyền đang phẫn nộ Vạn Vô tiên tôn đành phải tự mình qua khuyên bảo: “Thu Huyền, con đứng lên trước đi.”
Trác Thu Huyền vẫn không quan tâm.
Vài tên đệ tử đã đi xung quanh điều tra, vợ chồng Liễu lão gia cũng được cứu tỉnh, may mà họ chỉ hôn mê. Liễu phu nhân thấy đứa con trai bình an vô sự, bà cực kỳ vui mừng ôm con thăm hỏi một chặp mới buông ra, sau đó bà mới phát hiện không thấy đứa con gái nhỏ, hai người vội vã chạy đến, trên đường cứ nói mãi: “Không thấy con gái của tôi, cầu xin các vị Tiên trưởng cứu con bé về!”
“Con bé đã bị Thực Tâm ma bắt đi.” Liễu Sao bỗng lên tiếng.
Hai vợ chồng đồng loạt quay mặt lại, tiếp đó họ đã nhìn thấy cô gái đứng đối diện, khuôn mặt cô gái trông rất quen.
“Là Liễu Sao nhi! Con là Liễu Sao nhi ư?” Liễu phu nhân kêu thất thanh.
Liễu Sao cắn môi không đáp.
Tạ Lệnh Tề đột nhiên lên tiếng: “Mọi người đều biết, Thực Tâm ma đã đền tội từ lâu, huống hồ gì di thể của Thương sư đệ vẫn nguyên vẹn, hung thủ không hề moi tim của đệ ấy, việc này…”
“Đúng vậy.” Sắc mặt Liễu phu nhân tái nhợt: “Chẳng phải Thực Tâm ma đã bị Tiên môn diệt trừ sao!”
Liễu Sao phản bác: “Thực Tâm ma đã bắt muội muội của ta, ai biết y có phải muốn moi tim nó không!”
Tạ Lệnh Tề bước đến bên di thể Thương Ngọc Dung: “Trên người Thương sư đệ không có vết thương nào khác. Đây là bị người ta dùng một chưởng đánh tan hồn phách, bản lĩnh bậc này đến cả Lạc sư đệ cũng không dễ gì làm được, trừ phi đối phương là người Thương sư đệ quen biết. Nếu đó là Thực Tâm ma thì Thương sư đệ không thể nào không đề phòng.”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Liễu Sao.
Liễu Sao hét lên: “Thực Tâm ma là người trong Tiên môn!”
Nàng chạy đi báo tin, có lẽ Thực Tâm ma sốt ruột nên mới lộ ra bộ mặt thật, có lẽ Thực Tâm ma đã nói gì khiến Thương Ngọc Dung buông lỏng cảnh giác, mới có thể giết chết Thương Ngọc Dung trong một chiêu. Nhưng Thương Ngọc Dung là loại người khôn khéo, đối phương là ai mới dễ dàng khiến y mắc mưu chứ?
“Vô liêm sỉ!” Chúc Xung không nhịn được nữa, mắng: “Chính là ma nữ ngươi hại người, lại còn dám vu không Tiên môn!”
Tạ Lệnh Tề vội giải thích: “Chưa chắc đã là Liễu sư muội, có lẽ còn có người trong ma cung trà trộn vào…”
Y nói thế, Chúc Xung bèn cười khẩy: “Ả bị Trưng Nguyệt mê hoặc từ lâu, bây giờ còn nhập ma, ma tính bùng phát mà còn bảo không hại người ư!”
Tô Tín biết mục đích thật Thương Ngọc Dung đến Thái Đàm thành, y nghe thế cũng không nhẫn nhịn được: “Liễu Sao nhi, lần này đúng là Thương sư huynh đến đây vì muội, sư huynh có ý tốt muốn khuyên nhủ muội, sao muội có thể ra tay với sư huynh chứ!”
Một tên đệ tử Thanh Hoa cung lập tức hùa theo: “Chắc là nàng oán hận chuyện Trưng Nguyệt nên cố ý khiến Thương sư huynh buông lỏng cảnh giác.”
Liễu Sao nắm chặt tay, nếu không phải Tạ Lệnh Tề kéo dài thời gian, Thương Ngọc Dung sao có thể chết được? Tạ Lệnh Tề nhất quyết đổ mọi tội lỗi lên đầu nàng mà! Xem ra đứa em gái đó cũng lành ít dữ nhiều, Thực Tâm ma cần tim người để tu luyện, y không động tới Thương Ngọc Dung mà lại bắt con bé đi, không để lại thi thể là muốn để Lục Ly tiếp tục gánh tiếng xấu thay cho y!
“Nhập ma?” Liễu lão gia hoàn hồn lại, ông hoảng sợ sắc mặt trắng bệch: “Sớm đã biết Hầu phủ là cái nơi thế kia… Sao ngươi lại hư hỏng, làm càn như vậy!”
Liễu Sao tranh cãi: “Trách ta hư hỏng à, chẳng phải chính ông đưa ta đến đó sao!”
Nếu không có Lục Ly, nàng đã chết ở Hầu phủ từ lâu, bây giờ còn trách mắng nàng nữa!
“Ta biết ngươi hận chúng ta, nhưng chúng ta chỉ vì muốn cứu đệ đệ của ngươi thôi!” Liễu phu nhân khóc nói: “Dù thế nào đi nữa, ta đã sinh ngươi, nuôi ngươi, cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, ngươi cũng nên niệm vài phần ân tình…. mau nói đi muội muội của ngươi đang ở đâu!”
“Nó chết rồi!” Liễu Sao quay đầu đi, con bé bị Thực Tâm ma bắt đi có lẽ đã chết rồi.
Liễu lão gia giận dữ: “Bà xem đi, sao lại sinh ra cái thứ này chứ!”
Cứ nghĩ là sinh ra nàng là có cái quyền tùy ý vứt bỏ sao, nàng thật chưa từng muốn được sinh ra! Liễu Sao không hề chịu yếu thế: “Hừ, ai cần các người sinh, có bản lĩnh thì đừng sinh ta ra!”
Những lời đại nghịch bất đạo lọt vào tai, Liễu lão gia tức giận đến ngạt thở: “Ngươi là đồ bất hiếu! Để xem hôm nay ngươi có bị đánh chết hay không!”
Tiên môn muốn giết nàng, còn họ cũng muốn đánh chết nàng.
Ta không sợ đâu! Liễu Sao thầm nghĩ.
“Liễu Sao nhi, ngươi quả là không biết hối cải mà!” Phùng Tiểu Hạnh đứng bên cạnh giả vờ giả vịt nhưng vẫn không thể che giấu nét mặt vui sướng.
“Nghiệp chướng!” Liễu lão gia phất tay áo, như đã hạ quyết tâm, ông chắp tay nói với Nguyên Tây Thành: “Gia môn bất hạnh, lại sinh ra cái thứ khốn kiếp như vậy, thật quá hổ thẹn! Tính nó vốn rất ngang ngược, không thể tưởng tượng lại có ngày biến thành ma, đến cả muội muội ruột thịt mà cũng không tha! Xin các vị Tiên trưởng để nó đền mạng, đỡ làm chúng tôi mất mặt xấu hổ!”
Bây giờ mới thấy nàng làm mất mặt xấu hổ ông ta ư? Khóe mắt Liễu Sao ướt nhòe, nhưng nàng vờ như rất khinh thường cười khẩy.
Trong trận đại chiến Tiên ma trăm năm trước, phái Phù Sinh chết rất nhiều người, Chưởng môn Chúc Xung cực kỳ hận Ma tộc, ông không kiên nhẫn bảo: “Còn nói gì nữa, ma nữ này phải đền tội!”
Vạn Vô Tiên tôn nghiêm khắc hỏi: “Quả là ngươi làm sao?”
“Phải thì sao!” Liễu Sao không nhìn cha mẹ đang khóc sướt mướt, xoay bàn tay xuống dưới ấn một cái, một luồng ma diễm lao thẳng vào Tạ Lệnh Tề.
Nàng vốn muốn giết Thương Ngọc Dung, y chết hay lắm, nàng không sợ chúng! Bọn chúng đều là hung thủ giết chết Lục Ly!
“Làm càn!” Vài người đồng loạt ra tay.
Liễu Sao không đấu lại họ, bị bắn ngược ra mấy trượng đập lên vách tường để lại một đóa hoa máu đỏ tươi trên vách tường, bức tường dày run lên bần bật, cuối cùng sập xuống theo đóa hoa máu kia.
Tạ Lệnh Tề thở dài: “Liễu sư muội, muội còn không chịu quay đầu lại sao!”
Cô gái bốc đồng cố chịu đau đứng dậy bước ra khỏi bức tường, nàng không nói gì, dùng ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn nhìn y, nàng tiếp tục lao tới.
“Còn dám làm bậy, đền mạng cho Thương sư huynh!” Các đệ tử Thanh Hoa quát lớn.
Đối diện với sự bao vây, Liễu Sao đỏ mắt điên cuồng, bị từng luồng từng luồng linh lực tấn công, gân mạch bị tổn thương, ngũ tạng lệch vị trí, máu tuôn ra ngoài càng lúc càng nhiều, ướt đẫm cả bộ hắc y, đồng thời ma tính càng lúc càng nặng.
Bọn họ chẳng phải là thứ tốt lành gì! Trên đời này không có người tốt!
Thân thể bị thương nghiêm trọng, sức mạnh thần bí trong cơ thể bị kích phát, lôi kéo các luồng khí xung quanh, Thái Âm khí hùng mạnh bị hút vào đan điền cuồn cuộn, ma lực đột ngột tăng lên gấp vài lần!
Các đệ tử bao vây tấn công đều bị đánh bật ra.
Trong tiếng vang lanh lảnh, Liễu Sao cũng bị gãy hai cái xương sườn.
Nàng có năng lực nạp khí thế này, quả là mần non tu tiên cực tốt! Vạn Vô tiên tôn và Chúc Xung giật mình, rồi lại buồn bã lắc đầu.
Tư chất tốt, nhưng lại lầm bước vào ma đạo.
Liễu lão gia thở dài liên tục, tựa như không đành lòng, nhưng nghĩ đến đứa con gái nhỏ bị hại chết, ông cắn răng dìu Liễu phu nhân bảo: “Đi thôi, chúng ta đi thôi!”
Họ ban cho ân tình sinh dưỡng, nhưng đứa con gái lại khiến họ cực kỳ thất vọng, hai vợ chồng rốt cuộc đã từ bỏ hoàn toàn, họ đồng loạt bỏ đi, đầu không hề ngoảnh lại.
Liễu Sao cũng không hề để ý.
Nàng không cần bọn họ quan tâm.
Trường kiếm giáng thẳng xuống đầu, Liễu Sao vội vã đỡ lấy, sức mạnh cực lớn ép nàng lún sâu vào đất, ngay sau đó nàng cố sức nhảy ra ngoài, vẫn không hề kiêng dè như cũ, nàng như không muốn sống nữa tung chiêu thức đánh người trọng thương. Chúng đệ tử thấy tình trạng thê thảm của nàng vừa hoảng sợ vừa tức giận nên ra tay càng ác độc hơn, Phùng Tiểu Hạnh và Đỗ Minh Trùng cũng gia nhập vòng chiến muốn lập công.
Bạch Phượng không nhẫn nhịn được muốn mở miệng, nhưng liếc nhìn Tạ Lệnh Tề ở bên cạnh, rốt cuộc nàng ta vẫn giữ im lặng.
Bị đánh một chưởng rất nặng sau lưng, thân thể Liễu Sao như con diều dứt dây bay xuống đống đá vụn, đống đá sắc bén cắt qua cơ thể nàng khiến máu thịt lẫn lộn. Nàng dùng chút sức lực cuối cùng, giãy dụa ngồi dậy, còn muốn tiếp tục tấn công, nhưng sau đó nàng như cảm ứng được cái gì, nàng xoay mặt lại nhìn về phía bóng cây.
Dưới tàng cây không có một bóng người, đầu ngọn cây treo một vầng trăng bàng bạc, ánh sáng lạnh lẽo giống hệt năm xưa.
Nguyệt chưa bao giờ cứu nàng, người cứu nàng giờ cũng đã chết.
“Bắt ả lại.” Nguyên Tây Thành lên tiếng.
Vạn Vô tiên tôn cũng khẽ nhắm mắt lại, ông thấy không đành lòng, nghe vậy bèn gật đầu: “Vậy để cho Thương cung chủ xử lý đi.”
Vài tên đệ tử Thanh Hoa cung tiến lên bắt lấy nàng.
“Không cần!” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, luồng sáng đỏ đẩy tất cả đệ tử Thanh Hoa cung ra, không chờ họ phản ứng kịp, Trác Thu Huyền đã đứng trong vòng vây, tay cầm Xích Tiêu kiếm bay thẳng đến chằm chặp nhìn Liễu Sao!
Vị tiên tử chưa bao giờ sát sinh, nhưng động tác lúc này lại không hề do dự.
Liễu Sao nằm trên mặt đất, không thể nhấc nổi một ngón tay.
Với một người cũng được người khác dung túng giống nàng, sự oán hận của Trác Thu Huyền, Liễu Sao có thể hiểu.
Mất đi người quan trọng nhất với mình, khổ sở không? Oán hận không? Lúc họ sát hại Lục Ly có từng nghĩ đến cũng sẽ có người rất đau lòng! Bây giờ họ lại vu oan nàng, nàng mặc kệ! Di ngôn của Thương Ngọc Dung, nàng vĩnh viễn sẽ không tiết lộ!
Liễu Sao rất đắc ý vì trả được thù.
Trong lúc nguy cấp, thanh Băng Ly kiếm bay tới đỡ lấy sát chiêu, Nguyên Tây Thành nhíu quát: “Không nên sinh tâm ma!”
Vạn Vô tiên tôn cũng khuyên nhủ: “Thu Huyền, con bình tĩnh lại.”
Trác Thu Huyền không thèm nhìn tới họ: “Ta đã rời khỏi Tiên môn từ lâu, đừng dùng đống quy củ đó ràng buộc ta.”
Lời này quả là chẳng xem trưởng bối ra gì, chúng đệ tử đồng loạt nhíu mày, nhưng thông cảm vì nàng đau đớn quá độ nên họ cũng không tiện so đo.
Chúc Xung ghét ác như kẻ thù, không hề cảm thấy có gì không đúng: “Nó là ma, hại Thương thiếu cung chủ hồn phi phách tán, lấy mạng nó cũng không quá đáng!”
Xích Tiêu kiếm lại bay ra, không một ai ngăn cản.
Nhưng không ngờ khi Liễu Sao thấy thanh kiếm kia đâm đến trước ngực, chẳng biết nàng lấy đâu ra sức lực, lăn một vòng tại chỗ, muốn tránh né kiếm phong.
Đột nhiên, một luồng sóng khí cực mạnh xoắn tới.
Sóng khí mang theo sức mạnh phi phàm, Trác Thu Huyền lập tức vung quạt cản lại, nhưng thanh kiếm trên tay phải vẫn cố chấp chém vào Liễu Sao. Thật không ngờ tiên ấn vàng kim từ trên không trung hạ xuống người Liễu Sao, khiến Trác Thu Huyền chấn động phải lùi lại vài bước, chưa kịp đứng vững lại có thêm ba tia sáng trắng phóng tới phong bế linh huyệt của Trác Thu Huyền.
Bóng áo trắng đứng trên cụm mây, bóng kiếm tỏa sáng lung linh, xuyên qua ánh trăng bước tới.
Cho dù cách xa ngàn dặm, bôn ba vất vả trên đường, vị tiên giả trẻ tuổi vẫn chói lọi ánh hào quang, trên khuôn mặt không hề có một chút mệt mỏi, phong trần.
“Cuối cùng con cũng về, việc này…” Vạn Vô tiên tôn thở dài.
Lạc Ca bước xuống trường kiếm, liếc nhìn Liễu Sao: “Con mang con bé đi trước.”
Nguyên Tây Thành và Chúc Xung vẫn luôn tin tưởng hắn. Tuy thấy có điều bất ổn nhưng vẫn không phản đối, Vạn Vô tiên tôn đang định gật đầu đồng ý, Tạ Lệnh Tề đứng bên cạnh lại lên tiếng: “Việc này e không thích hợp, Thương sư đệ…”
“Bên Thương cung chủ, ta sẽ giải thích.”
“Nàng ta có ma tính, e rằng sau này sẽ làm việc ác…”
“Con bé sẽ không có cơ hội.”
Hai câu trả lời không nhẹ không nặng đã chặn họng Tạ Lệnh Tề.
“Ngươi không giết ả, giao tình ta và ngươi sẽ chấm dứt tại đây.” Ngữ điệu của Trác Thu Huyền cực lạnh.
“Không phải con bé.”
“Ta không cần biết, Ngọc Dung chết vì ả, ả phải chết.”
Ngữ khí chắc chắn như chuyện hiển nhiên, nhưng lại rất ngang ngược. Lạc Ca dĩ nhiên quá hiểu tính tình Trác Thu Huyền, hắn không để tâm, bước đến trước di thể Thương Ngọc Dung.
Giữa chốn hồng trần vô vị, vị tiên giả lộng lẫy đến mữa khiến nhân gian bỗng chốc nhạt nhòa. Tất cả mọi người đều bi thương khi y không còn nữa.
Hào quang còn đó, nhưng bóng dáng hoa lệ ấy nơi đâu.
“Ngọc Dung ở lại Tiên môn là vì ai chứ?” Trác Thu Huyền cất tiếng sau lưng hắn: “Ngươi làm vậy chẳng phải sẽ khiến y thất vọng?”
Đôi mi dài thẳng rũ xuống, Lạc Ca nhắm mắt lại, trầm mặc.
Khuôn mặt tuấn tú không còn vẻ thong dong khi xưa, vị Tiên giả tự tin vô địch, rốt cuộc đã lộ ra nét đau thương.
Cũng từng có lúc với bầu nhiệt huyết thiếu niên, hai người cùng hẹn sẽ bước vào thần đạo; người huynh đệ tri kỷ từng sóng vai chiến đấu, cùng thề sẽ bảo vệ lục giới, vì tình nghĩa vào ra sinh tử nên đã trở thành cái bóng sau lưng vầng hào quang chói lọi. Nhưng bây giờ người đó lại phải chịu kết quả hồn phi phách tán, từ nay về sau không ngày gặp lại.
“Huynh cảm ơn ta, ai sẽ đến cảm ơn huynh đây?”
Lời cảm ơn chưa từng thốt thành lời giờ đã mất đi cơ hội, tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
Cách đó không xa, hơi thở của thiếu nữ ngày càng mỏng manh.
Lạc Ca lại mở mắt ra một lần nữa, bình thản trả lời: “Đau thương không phải là lý do để trút giận lên đầu người vô tội.”
Hắn quả quyết xoay người, bước tới ôm lấy Liễu Sao.
Cô gái đã bị thương nặng, lúc trước vì nàng mặc hắc y nên không lộ rõ, giờ phút này dòng máu tươi chảy xuôi trên chiếc áo trắng, khiến mọi người thấy mà run sợ.
“Ai…” Nàng cố trợn trừng mắt, nhưng tầm nhìn vẫn luôn mờ ảo: “Ai cần ngươi cứu chứ!”
Vị tiên nhân áo trắng tựa như không hề nghe thấy, hắn ôm nàng bước lên trường kiếm, bay lên không trung.
Không một ai nhìn thấy trong bóng cây âm u dưới ánh trăng.
Có người đang khẽ vuốt chiếc nhẫn thủy tinh màu tím, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Kiếp này của con bé đã được định trước, cón bé phải mất đi rất rất nhiều, sự bồi thường của ta có phải quá ít không?”
“Chẳng lẽ người đã tìm ra được lương tâm, mềm lòng ư?” Ngữ điệu cực kỳ châm biếm.
“Có lẽ vậy.”
“Là người bị hắn ảnh hưởng, chủ nhân.” Lam Sất tiếp tục: “Tình cảm là thứ nực cười mà thôi, người tự ngẫm lại xem, người còn đáng thương hơn con bé nhiều lắm.”
Hắn trầm mặc một lát rồi đáp: “Ngươi nói đúng.”
Hết chương – Hết phần II