Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

chương 117: hoàn chính văn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Việt vương phi và gã vu y kia bị dẫn đi không lâu, các thái y bắt tay vào nghiên cứu thuốc giải.

Mọi người ăn xong thuốc giải thì không sao, chỉ có Lục Quý Trì vẫn đau đầu, bởi vì Vương Thắng vừa báo lại, bà cô mất trí Việt vương phi kia hạ độc trong giếng của vương phủ, hiện giờ nước trong giếng không thể dùng, phải đợi mấy ngày nữa mới xử lý ổn thỏa.

Chẳng trách mọi người trúng độc còn chàng thì không sao, bởi vì chàng bị đám Tề Ngạn lôi kéo đi uống hết chén này tới chén khác, còn chả ăn được miếng nào, mà trong rượu lại không có độc.

Cũng may việc trúng độc không quá nghiêm trọng, thái y đã nói, độc này dù không màu không vị, không thể đo đếm được lượng dùng trong đó, nhưng độc tính không gây nguy hiểm tới tính mạng, kịp thời dùng thuốc giải là được. Hơn nữa Việt vương phi không vào được phòng bếp, chỉ có thể hạ độc ở giếng nước, độc tính có mạnh tới đâu cũng đã bị lượng nước dưới giếng làm loãng, trở nên ít nguy hiểm hơn.

Lục Quý Trì cảm thấy cô ả Việt vương phi này đúng là bệnh, dựa theo chỉ số thông minh của cô ả, biết giương đông kích tây, bố trí được màn ám sát vòng và vòng vèo, tại sao không chịu sống yên ổn khỏe mạnh mà cứ phải lao đầu vào chỗ chết?

“Ham muốn viển vông, lòng dạ hẹp hòi, khó tránh rơi vào đường cùng.”

Giọng nói nhàn nhạt của Khương Hằng kéo Lục Quý Trì ra khỏi trầm tư: “Nàng nói đúng…Mà thôi, không nhắc tới ả nữa, ảnh hưởng tới tâm trạng.”

Chân tướng đã phơi bày, Phương Trân Châu và vợ chồng đế hậu đã hồi cung, các tân khách vừa thoát khỏi quỷ môn quan cũng lau vội mồ hôi rồi lũ lượt ra về, để lại đôi vợ chồng son bận bịu thu dọn tàn cục xong hết mới trở về phòng ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Ừ, tóm lại đã qua rồi.” Nghĩ tới Việt vương phi cứ điên cuồng phải kéo Lục Quý Trì xuống nước, Khương Hằng hơi ngập ngừng, đoạn nàng giương mắt hỏi chàng, “Điện hạ từng đắc tội Việt vương phi sao? Thiếp thấy ả vô cùng oán hận điện hạ đó.”

Lợi dụng Lục Quý Trì để mưu tính kế hoạch, sau khi thất bại thì đổ vấy cho chàng, Việt vương phi làm vậy đương nhiên có ý muốn bức Lục Quý Trì mưu phản, trực tiếp diệt trừ vợ chồng Chiêu Ninh đế, nhưng đa phần là muốn kéo Lục Quý Trì xuống nước, chôn thây cùng thị.

Nếu như thế, thì tại sao?

Khương Hằng còn chưa hay những chuyện Việt vương phi ngấm ngầm làm ra, nên nảy sinh nghi vấn là rất bình thường, Lục Quý Trì không giấu nàng, nhanh chóng kể ra tại sao ban đầu chàng phát hiện có người khích chàng mưu phản, rồi chàng đã lợi dụng Mạnh Uyển Nghiên và Văn Uyên các để phá hư kế hoạch của bọn chúng ra sao, rồi Chiêu Ninh đế đã bắt Việt vương phi, hai anh em đã giúp Vũ Văn Cạnh diệt trừ Vũ Văn Minh như thế nào.

Khương Hằng khi đó mới hiểu được những lắt léo ẩn giấu trong toàn bộ câu chuyện. Ban đầu nàng còn kinh ngạc sao Việt vương phi lại đâm đầu vào chỗ chết như vậy, sau đó không khỏi sinh chút thương cảm dành cho chàng.

Tín nhiệm của đế vương nào có dễ giành? Chuyện làm nội gián nào có đơn giản? Không biết chàng đã phải tốn bao nhiêu công sức, mới đổi được sự an ổn ngày hôm nay.

“Khó trách ả hận chàng như vậy. Sau này…”

Nàng đang định nói sau này nàng sẽ che chở cho chàng, nhưng còn chưa nói hết, Lục Quý Trì đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nghiêm túc nói: “Sau này sẽ không gặp phiền phức như vậy nữa, hoàng huynh hiện giờ không còn nghi ngờ ta, chỉ cần ta an phận không gây chuyện, chúng ta có thể tự do tự lại sống cuộc sống của chính mình. Nhưng nàng yên tâm đi, ta sẽ không làm một vương gia nhàn tản ăn không ngồi chờ chết đâu, ta sẽ cố gắng phát huy sở trường, giành được sự coi trọng cũng như tin tưởng của hoàng huynh, kiếm thật nhiều tiền nuôi gia đình!”

Chàng nói xong dừng một lát, mỉm cười kiên định, “Cho dù không làm hoàng đế, ta cũng sẽ khiến cho tất cả mọi người trên đời này phải tôn trọng nàng, không dám khinh nhờn nàng.”

Khương Hằng ngẩn ra, con tim cũng run rẩy theo từng chữ chàng nói.

“Được…” Nàng từ từ hé môi cười, đôi mắt hạnh xinh đẹp như được gột rửa, sáng ngời đến chói mắt, “Thiếp tin điện hạ.”

“Tiểu… Vương phi, canh tuyết lê tới rồi.” Nguyệt Viên đột nhiên đẩy cửa đi vào, “Đây là em tự tay nấu đó, dùng nước ở bên ngoài, có thể yên tâm uống.”

Khương Hằng hoàn hồn, chợt thấy thiếu niên vừa rồi còn ra chiều trịnh trọng, giờ lại giật giật mí mắt, tay che kín lỗ mũi, bụng nàng buồn cười lắm.

Nàng mím môi nín cười, bưng bát canh tuyết lên đặt lên môi chàng: “Điện hạ uống nhanh đi này.”

Nguyệt Viên đưa canh xong rất thức thời lui ra ngoài, Lục Quý Trì nhìn thiếu nữ được ánh nến chiếu rọi thêm phần rực rỡ, tim bất tri bất giác đập loạn hết cả lên.

Suýt thì quên, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người!

Động phòng hoa chúc…

Bốn chữ này giống như que diêm, quẹt một phát đốt lên ngọn lửa đã nhen nhóm từ lâu trong người Lục Quý Trì, bị sự xuất hiện của Việt vương phi làm cho tắt ngóm.

“Ừ…” Lỗ tai chàng nóng lên, nhận lấy bát canh uống một hơi cạn sạch, trái tim không an phận cứ nhảy loạn không ngừng.

Khương Hằng lẽ ra chẳng cảm thấy sao, giờ nhìn lỗ tai hồng hồng cộng thêm ánh mắt né tránh của chàng, gương mặt nàng cũng không tự chủ nóng theo. Song nàng không thể hiện ra ngoài, chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Điện hạ uống xong rồi à?”

“Ờ…” Lời tới môi, thế nào lại đảo thành, “Nàng có muốn nếm thử một chút không?”

Khương Hằng liếc cái bát không trong tay chàng, nhướn mày: “Hử?”

Chàng uống xong rồi thiếp nếm kiểu gì?

Còn chưa kịp hiểu ra, bên hông đã xuất hiện thêm một bàn tay, ngay sau đó thiếu niên một thân hỉ bào đỏ thẫm cúi người xuống hôn nàng.

“Nếm được chưa?”

Khương Hằng đờ ra, đối diện với ánh mắt rực lửa của chàng, cả người nàng cũng như thiêu đốt.

“Có…” Thiếu nữ vội cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng, tựa như được thoa thêm một tầng phấn.

Hiếm có lúc nàng trông ngây thơ thế này, Lục Quý Trì nhìn chăm chăm, lửa nóng trong người càng thịnh, thế là đè nàng xuống: “Hằng Hằng…”

“Dạ?”

“Ta, ta sẽ nhẹ nhàng…”

“…Ừm.”

Thấy nàng thuận theo, Lục Quý Trì hơi cúi người, tim như muốn bay vọt ra khỏi lồng ngực.

Ấy vậy mà ngay khi chàng chuẩn bị rửa mối nhục xưa, Khương Hằng bỗng nhiên ‘ái’ lên một tiếng đau đớn.

Lục Quý Trì cả kinh, theo bản năng nghiêng đầu nhìn, phát hiện hóa ra chàng đã vô tình đè lên lòng bàn tay bị thương của nàng.

Vết thương không sâu, nhưng bị đè như vậy, máu thấm ra lần nữa. Lục Quý Trì biến sắc, ngọn lửa lòng bởi vậy mà tắt đi quá nữa.

“Ối xin lỗi ta không để ý! Nàng…nàng có đau không? Ta đi lấy thuốc cho nàng nhé!” Lục Quý Trì nói xong thì áy náy bò dậy.

“Không cần đâu…”

Lời chưa dứt, chàng đã nhảy phốc xuống giường lao đi như tên bắn, Khương Hằng ngẩn ngơ, mím môi cười thầm trong bụng.

Ôi cái cảm giác được đối phương cưng chiều…

Lục Quý Trì nhanh chóng trở lại, dè dặt thoa một lớp thuốc nữa lên tay Khương Hằng, sau mới lại nằm xuống.

Lần này chàng không dám nằm gần Khương Hằng nữa, còn đặc biệt mặc lại chiếc áo lót vừa cởi.

Nàng hãy còn bị thương, chàng sợ chàng nằm sít quá lại làm nàng đau. Hơn nữa đêm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc nàng cũng mệt mỏi lắm rồi… Hay là kiên nhẫn thêm chút, tương lai còn dài mà!

“Điện hạ…”

Khương Hằng cũng nằm xuống, tấm chăn hỉ thêu uyên ương đỏ rực đắp lên người, tôn lên nước da trắng như tuyết của nàng, làn tóc đen nhánh cũng càng thêm mềm mại. Lục Quý Trì nghe yết hầu chàng động đậy, vội vã rời ánh mắt đi.

“Ừ…?”

Màn đêm yên tĩnh, chỉ còn cặp nến đỏ long phượng trên bàn vẫn đang cháy phát ra từng tiếng lách tách, Khương Hằng nghe tiếng thở dồn dập của thiếu niên bên tai, khóe miệng nhếch lên, không sao kéo xuống được.

“Tay thiếp đau, điện hạ giúp thiếp thổi được không?”

Nàng dứt lời, bèn chìa bàn tay mềm mại nhỏ bé trước mắt chàng, Lục Quý Trì đau lòng quá, nào nỡ cự tuyệt, xoay người nâng bàn tay nàng nhẹ nhàng thổi: “Khá hơn chưa?”

“Có…thổi thêm nữa đi.”

Giọng điệu nũng nịu yêu kiều giống như một chiếc lông chim, vờn qua vờn lại nơi lòng chàng, mặt Lục Quý Trì nóng bừng, cả người lần nữa căng thẳng. Chẳng qua khi nhớ tới dáng vẻ nàng ôm bụng ngã xuống lúc đó, dục niệm trong nháy mắt lại bị những hoảng hốt, kinh sợ, bất an trùm lên.

“Lần tới nếu gặp phải chuyện như vậy, nàng đừng hồ đồ nhào về phía trước nữa, nàng không biết lúc đó ta sợ hãi thế nào đâu…”

“Nhưng mà nếu hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện trong phủ chúng ta, bệ hạ nhất định sẽ trách tội.” Mắt Khương Hằng chớp chớp, nhón tay nhỏ cào nhẹ vào lòng bàn tay chàng, “Điện hạ yên tâm, thiếp tự có chừng mực, tính toán cả rồi mới xông lên đấy.”

“Vậy cũng không được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện bất trắc thì sao?” Lý trí cho biết nàng nói có lý, nhưng xét đến tình cảm, chỉ nghĩ đến sự may rủi trong đó thôi, Lục Quý Trì đã lạnh hết sống lưng. Chàng kiên quyết quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng nhắc nhở, “Sau này không cho phép nàng lấy bản thân mình ra mạo hiểm, nếu không ta sẽ…”

“Nếu không phu quân tính thế nào?” Khương Hằng nháy mắt, người rướn về phía trước, “Sẽ cho thiếp biết cái gì gọi là phu cương sao?”

Cơ thể mềm mại không xương nhích lại gần, mang theo hương thơm của thiếu nữ, Lục Quý Trì gian nan nhắm mắt lại, cảm giác bản thân sắp nổ tung.

Phu quân thiếp thân khỉ gì, chàng cảm giác sắp chảy máu mũi tới nơi rồi nè!

“Ta nào dám, sau này để nàng định đoạt hết…” Cố gắng đè xuống nỗi kích động hóa cầm thú, Lục Quý Trì đấu tranh trong nội tâm, lảng sang chuyện khác, “À phải, tay nàng còn đau không?”

“Có, đau lắm, phu quân phải hôn hôn mới đỡ.” Khương Hằng lại càng xích gần hơn, cặp mắt xinh đẹp dưới ánh nến như được bao phủ bởi một tầng sáng mỏng, thay đổi liên tục, thu hút hồn người.

“…” Thiếu niên sắp bị ghẹo tới chết buộc phải cầu xin tha thứ, “Hằng Hằng à, nàng đừng dụ dỗ ta nữa, dụ nữa, ta…”

Lời còn chưa kết, Khương Hằng đã đưa ngón tay lên chặn môi chàng: “Cẩn thận tránh là được.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng nhị gì? Điện hạ không muốn cùng thiếp kết duyên vợ chồng? Không muốn động phòng với thiếp…”

Nàng chưa dứt lời, thiếu niên kia như mất hết nhẫn nại, đảo khách thành thủ, đè nàng xuống dưới thân.

“Ta không muốn ư?” Giọng chàng khàn khàn, đặt xuống một nụ hôn, “Ta muốn tới phát điên rồi!”

Khương Hằng ngơ ngác, tim chợt đập nhanh hơn hẳn: “Điện hạ…”

“Ta không nhịn nổi rồi!” Chàng thì thào, cắn lấy ráy tai nàng, “Ta…ta sẽ cẩn thận, nếu nàng đau thì nói với ta, nhé?”

Khương Hằng nghiêng đầu, đỏ mặt cười khẽ: “Được.”

….

Có lẽ là chén canh tuyết lê kia đã có tác dụng, Lục Quý Trì không bị chảy máu mũi nữa, còn thành công rửa hận, cứu vãn tôn nghiêm đàn ông của chàng.

Đương nhiên, lần đầu tiên là giây hay gì khác thì không nên bàn thêm.

Tóm lại buổi sáng ngày hôm sau, chàng cười khúc khích rời giường, mặt mũi tươi tắn, còn Khương Hằng cả người đau nhức, vừa buồn cười lại vừa thấy hối hận.

Sớm biết thể lực chàng tốt thế, tối hôm qua nàng đã chẳng vì thương chàng mà chủ động khiêu khích.

Mấy lần chảy máu mũi đó đã bịp nàng rồi! Nàng còn tưởng chàng sẽ rất nhanh chớ…khụ khụ.

Tấn vương phi rốt cuộc đã nghiệm được sức mạnh chân chính bên trong ông chồng nhà mình, nàng khẽ mỉm cưởi, thầm quyết định sau này tuyệt không mua dây buộc mình nữa. Dày vò hơn nửa đêm, thân thể nàng yếu ớt, chịu không nổi.

“Điện hạ, đến giờ vào cung rồi.”

Nhận thánh chỉ tứ hôn, theo quy định vào ngày thành thân thứ hai, đôi vợ chồng son phải vào cung tạ ơn.

“Đã biết!” Lục Quý Trì đáp một câu, mặt hồng hào nhìn sang Khương Hằng, “Vợ ơi, để ta phục vụ nàng mặc quần áo nhá!”

Lời vừa thoát ra khởi miệng, chàng lại cười ngây ngô.

Chao ơi, có vợ! Chàng đã có vợ rồi!

Khương Hằng bị dáng vẻ khờ khạo của chàng chọc cười, nàng hắng giọng, gật đầu ngồi dậy.

Lục Quý Trì hớn hở phụ nàng thay xiêm áo tử tế, còn hào hứng cầm bút kẻ nói muốn giúp nàng kẻ mày, cả người cứ như con quay, lởn và lởn vởn bên cạnh nàng.

Người điềm tĩnh như Khương Hằng cũng bị chàng làm cho xấu hổ, phải lườm chàng mấy bận.

Lục Quý Trì cười hí hí không ngừng, không thèm để ý, còn cắm thêm một chiếc trâm hồ điệp lên đầu nàng, ngắm nghía hồi lâu trước gương đồng, sau rồi mới vỗ đùi ra chiều hài long lắm: “Đẹp rồi, lên đường thôi!”

Khi chắc chắn không có sai sót gì, Khương Hằng mới gật đầu đứng lên: “Được.”

“Đêm qua…Khụ, hay ta bế nàng đi ra ngoài nhé!”

Nhiều người nhìn như vậy, Khương Hằng xấu hổ: “Có mấy bước chân, thiếp tự…”

Nàng còn chưa nói hết, đã bị ai đó ôm ngang: “Kệ! Nàng là vợ ta, ta muốn bế!”

“Điện hạ! Chàng…” Sao còn chạy như bay vậy.

“Ôm chắc vào! Chồng…Phu quân cho nàng bay nhé!”

“Chàng…chậm đã! Á!”

“Ha ha ha ha đừng sợ đừng sợ, ta đỡ nàng mà…”

Ánh mặt trời chiếu rọi, cây lá rợp bóng, Nguyệt Viên ngẩng đầu nhìn đôi bích nhân đang vui đùa phía trước, không khỏi vui lây.

Người có tình cuối cùng cũng thuộc về nhau, thật tốt.

(Hoàn chính văn)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio