Bổn Vương Ở Đây

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, gió tuyết bên ngoài vẫn sột soạt, Kim nương tử dẫn Thẩm Ly và Hành Chỉ xuyên qua đại điện dùng để giao dịch mua bán, trong điện không một bóng người, có lẽ ban ngày ở đây không mở cửa, trong đây kỳ trân dị bảo bày la liệt trên bàn, Thẩm Ly quay đầu quan sát, Kim nương tử bật cười: "Đồ ở đây nô gia dùng để bán, nếu cô nương thích, nô gia coi như bớt một mối làm ăn tặng cho cô nương vậy, nhưng nếu cô nương bằng lòng hôn nô gia một cái

thì càng tốt hơn."

Khóe miệng Thẩm Ly giật giật, Hành Chỉ sau lưng vặn đầu nàng thẳng lại,

ép nàng nhìn về phía trước: "Đi thôi."

Kim nương tử bật cười: "Chẳng qua nô gia chỉ nói đùa thôi, thế mà Thần

quân đã ghen rồi sao, thật là bụng dạ hẹp hòi."

Hành Chỉ đẩy Thẩm Ly bước về phía trước, không đếm xỉa đến nàng ta.

Xuyên qua đại điện, lại đi qua một khoảng trời tuyết, đến trước một sơn

động, Kim nương tử quay người nói: "Thần quân nên dừng bước, bên trong là chỗ nô gia trị thương cho cô nương, mong Thần quân canh giữ ngoài động

đứng cho ai vào."

Hành Chỉ nói: "Ta cũng có thể vào trong canh giữ."

"Vậy đâu có được." Tay Kim nương tử hiện lên một luồng khí trắng, nàng ta

đưa tay kéo Thẩm Ly: "Chút nữa nô gia phải cởi y phục cho cô nương, da thịt nữ nhân sao có thể để Thần quân tùy tiện nhìn thấy, cho dù ngài là Thần quân cũng không được. Nếu ngài kiên quyết muốn vào trong, vậy được thôi, ngài trị thương cho cô nương đi, ta đứng bên cạnh canh giữ chỉ đạo, chỉ là trong quá trình trị thương nhất định có tiếp xúc da thịt, Thần quân, ngài" Đôi mắt tỏa

ra nét yêu mị, giọng điệu ba phần đùa cợt, "Ngài làm được không?"

Ý cười trên mặt Hành Chỉ không giảm: "Vậy thì ta canh giữ bên ngoài là được." Đối diện với khiêu khích trần trụi của Kim nương tử, Hành Chỉ lại xuống nước nói một câu như vậy khiến Thẩm Ly không khỏi kinh ngạc, nàng đang ngây ngốc, lại nghe Hành Chỉ nói: "Nhưng mà mong Kim nương tử nên biết chừng mực, chớ nên có những hành động không cần thiết, chạm đến giới hạn

của ta."

Vừa dứt lời, Thẩm Ly cảm thấy khí lạnh xung quanh càng thêm lạnh hơn, Kim nương tử lại bật cười nói với Thẩm Ly, "Nào, cô nương, chúng ta vào thôi." Sau đó đưa nàng vào một động huyệt tối đen. Lúc hoàn toàn vào bên trong, bước chân Thẩm Ly chững lại, ở trong này không nhìn thấy gì cả, thanh âm hình như cũng bị bức tường dày chắn hết, mũi cũng không ngửi được bất cứ mùi gì, giống như lần trước rơi vào tình cảnh năm giác quan mất hết, chỉ có tay vẫn bị Kim nương tử nắm lấy.

"Cô nương?" Kim nương tử nhẹ giọng hỏi.

"Chờ một chút" Thẩm Ly cố gắng điều chỉnh cảm xúc, lúc mở mắt ra,

nàng đã đẩy lùi tất cả yếu đuối, "Đi thôi." Vì người dắt tay nàng không phải là Hành Chỉ, bởi vậy nàng phải vũ trang mình thành Bích Thương vương kiên

c ườn g .

Đôi mắt ánh vàng của Kim nương tử sáng lên trong bóng tối, nàng ta cười

nhẹ: "Nô gia thật thích tính cách của cô nương quá."

Tiếp tục đi về phía trước, Thẩm Ly mơ hồ nhìn thấy một tia sáng, đó là một thạch thất đơn giản, có một chiếc giường đá trải rơm khô, phía sau giường đá là một đại động sâu không thấy đáy, Kim nương tử đưa Thẩm Ly đến ngồi bên

giường đá cười nói, "Đây là nơi thường ngày nô gia luyện công tỉnh tọa."

Thẩm Ly khó hiểu nhìn xuống động huyệt đen ngòm kia: "Chỗ đó thông đi

đâu vậy?"

"Chỗ đó à?" Kim nương tử tuy vẫn cười, nhưng giọng nàng ta mang ý cảnh cáo, "Chỗ đó không phải là nơi vật sống nên vào, cô nương cũng biết nô gia là yêu, đã là yêu thì khó tránh nảy sinh chút tà niệm, trong động huyết đó chứa tà niệm và dục vọng mấy ngàn năm nay nô gia vứt xuống, nô gia phong ấn chúng ở nơi sâu thẳm trong núi này, bao nhiêu năm nay không biết chúng trở đã thành bộ dạng gì dưới đó, nếu cô nương luyến tiếc mạng mình thì nhất

định phải nhớ là đừng bao giờ vào đó, đừng bao giờ hiếu kỳ với nó."

Thẩm ly gật đầu: "Vừa rồi là ta hỏi mạo muội."

Kim nương tử bật cười: "Không sao không sao, đây cũng chuyện nên giao

phó với cô nương. Nào, cô nương cởi áo đi."

Thẩm Ly đặt tay lên thắt lưng, đột nhiên tựa như nghĩ ra điều gì, thân hình

ngượng ngùng: "Phải cởi hết sao?"

Kim nương tử cười cực kỳ vui vẻ: "Cởi hết cũng được cởi hết cũng được, nô gia không ngại đâu." Nàng ta vừa dứt lời, một luồng sáng bên ngoài động mạnh mẽ xuyên vào, cắm phập thẳng tắp bên chân Kim nương tử, Thẩm Ly định thần nhìn lại, đó là một mũi tên băng sắc nhọn.

Đây chắc là vật Hành Chỉ làm ra

"Ai da, Thần quân giận rồi." Kim nương tử cười khanh khách nói, "Nô gia

suýt chút thì quên với pháp lực của Thần quân, muốn xuyên qua màn pháp

lực nghe lén thì quá dễ dàng. Thôi vậy thôi vậy, cô nương chỉ cởi áo trên thôi

là được."

Hành Chỉ đang nghe lén sao? Không biết vì sao, vừa nghĩ đến chuyện này, bàn tay cởi áo của Thẩm Ly khó lòng tiếp tục được, nhưng bây giờ nào phải lúc để ngượng ngùng, Thẩm Ly cắn răng lột áo. Đến khi quay đầu lại, Kim

nương tử đã không còn trong thạch thất, Thẩm ly ngẩn ra: "Kim nương tử?"

"Nô gia ở đây."

Chỉ nghe âm thanh sột sột soạt soạt, một cái đầu rắn màu vàng chui ra từ

trong đống rơm, nàng ta bò lên chân Thẩm Ly, quấn vào eo Thẩm Ly, cuối cùng đầu rắn gác lên vai nàng: "Ô, với thân thể này, ngược lại nô gia cảm thấy

nhiệt độ của cô nương vừa đẹp. Thật ấm quá."

Thẩm Ly cảm giác thân rắn se lạnh đang cọ tới cọ lui trên người nàng, lúc chặt lúc lỏng, còn nàng lại đang lõa thể, cho dù nàng năm lần bảy lượt nói rằng mình phải bình tĩnh, nhưng cũng khó tránh chút thẹn thùng: "Dám hỏi

Kim nương tử trị liệu cho ta thế nào?"

"Nói ra cũng đơn giản, chẳng qua là để linh lực của nô gia truyền vào thân thể cô nương, giúp cô đả thông huyết mạch, quân bình hai sức mạnh trong người cô." Nàng ta vừa nói xong chính sự thì lại lên tiếng: "Ai da, lưng cô nương nhiều vết thương quá, nhìn thấy thật khiến nô gia đau lòng. Nhưng mà nô gia cũng thích lắm, thật kích thích, thật oai phong quá, ô, không được không được, nô gia không cần tinh tú ở Thiên ngoại thiên nữa, nô gia vẫn muốn cô." Nói xong, nàng ta thò lưỡi liếm liếm hai má Thẩm Ly.

Thẩm Ly im lặng đẩy đầu nàng ta ra, cũng may người này bây giờ đang là thân rắn, nếu không có khi nàng sẽ không nhịn được mà đập nàng ta một trận.

"Soạt" một tiếng xé gió bay đến, vô số mũi tên băng nhỏ bắn vào, Kim nương tử vẫy đuôi chắn hết đám tên băng, cười khanh khách bên tai Thẩm Ly,

"Cô nương, cô xem Thần quân nóng lòng vì cô kìa."

Thẩm Ly nhẫn nhịn nói: "Trị thương."

"Chẳng qua nô gia chỉ nói đùa thôi, phu phụ các người thật là vô vị hạng

nhất, hứ." Kim nương từ khẽ ngẩng đầu, "Trị thương thì trị thương, có hơi

đau, cô nương gắng chịu nhé."

Nói xong, thân rắn quấn chặt lấy người nàng, cổ truyền đến một cơn đau, Thẩm Ly có thể nhìn thấy rõ lúc hàm răng bén nhọn đâm rách da thịt nàng, có một luồng khí tức băng lạnh chui vào huyết mạch, theo dòng chảy của huyết mạch tả đi tứ chi, băng lạnh nhưng lại có cảm giác sảng khoái. Sau khi luồng khí tức kia di chuyển một vòng trong cơ thể nàng, nó bỗng dừng lại ở vùng bụng, dần dần, một luồng khí nóng trong cơ thể nàng bị khơi dậy, thân thể Thẩm Ly vốn không có pháp lực, nhưng sau khi luồng khí nóng kia xuất hiện, nàng bỗng cảm thấy pháp lực ngủ mê đã lâu trong thân thể cũng theo đó mà thức tỉnh, lập tức chiến đấu với luồng khí nóng kia, dường như chúng muốn cắn xé nuốt chửng nhau. Trán Thẩm Ly toát mồ hôi, bụng nóng đến mức ngay cả nàng cũng cảm thấy đau đớn, giống như lúc dục hỏa hôm đó, cái nóng như

muốn thiêu đốt cả bản thân nàng

Thân rắn của Kim nương tử đang quấn trên bụng Thẩm ly bỗng phát ra khí lạnh, khống chế cơn nóng nơi đó, luồng khí băng lạnh trong thân thể cũng đồng thời phát huy tác dụng, bao lấy hai luồng khí tức đang chiến đấu, dùng ngoại lực ép chúng dung hợp với nhau, cuối cùng hóa thành một luồng khí tức Thẩm Ly chưa từng cảm nhận được, ẩn náu trong cơ thể nàng.

Luồng khí băng lạnh tiếp tục tiến về phía trước, theo phương pháp này mà xử lý vài nơi có hai luồng khí tức chiến đấu với nhau.

Chừng một canh giờ sau, luồng khí tức đó được thu về miệng Kim nương tử. Nàng ta thở phào một hơi, vết thương bị nàng ta cắn trên vai Thẩm Ly cũng từ từ khép miệng. Kim nương tử nói: "Hôm này là ngày đầu, trước tiên chỉ xử lý những nơi ấy thôi, chờ ngày mai thích ứng rồi nô gia sẽ dung hợp

thêm vài nơi nữa, cô nương bây giờ có nơi nào không khỏe không?"

Thẩm Ly siết chặt quyền, sau đó thả lỏng bàn tay: "Không có Chỉ là trong

cơ thể hình như có gì kỳ quái."

"Sao vậy?"

"Ta cũng không diễn tả được, nhưng cảm thấy đã sảng khoái hơn một

c h ú t ."

"Vậy được rồi." Thân hình Kim nương tử lóe sáng, nàng ta lại hóa thành hình người trước mặt Thẩm Ly, "Vậy cô nương mặc y phục vào đi, ta đưa cô

nương ra ngoài."

"Nương tử Ta muốn hỏi một chuyện." Thẩm Ly trầm ngâm rất lâu, cuối cùng lên tiếng, "Có người từng nói Bích Hải Thương Châu cũng chính là luồng khí nóng trong cơ thể ta, nó vốn là vật thuộc về ta, ta ngậm nó sinh ra.

Tại sao bây giờ nó lại tương khắc với linh lực trong cơ thể ta vậy?"

"Ngậm châu sinh ra?" Kim nương tử ngoẹo đầu nghĩ nghĩ, "Ô, thì ra cô

nương chính là Bích Thương vương đỉnh đỉnh đại danh sao."

"Sức mạnh này nếu Vương gia bẩm sinh đã có, vậy theo thiển kiến của nô gia, nhất định là linh lực pháp thuật mà cô tập sau này tương khắc với sức

mạnh đó, bởi vậy mới khiến hai sức mạnh không thể dung hòa."

Linh lực pháp thuật tập sau này Tất cả nàng đều học từ Ma quân, nhưng Bích Hải Thương Châu cũng là Ma quân đưa cho nàng. Ma quân đã biết Bích Hải Thương Châu thì nhất định biết linh lực trong cơ thể nàng tương khắc với Bích Hải Thương Châu, nếu đã vậy Tại sao bao nhiêu năm nay Ma quân vẫn

dạy nàng như thế?

Năm ngày sau đó, Thẩm Ly ngày ngày ở trong động huyệt cùng Kim nương tử, mỗi lần trị liệu, Kim nương tử luôn trêu ghẹo nàng không ít lần, một hai lần đầu không quen, nhưng mấy lần sau Thẩm Ly cũng chai lì, dù sao Kim nương tử cũng biết chừng mực, không làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng trong lúc trị liệu Kim nương tử cũng thường phân tâm trò chuyện với Thẩm Ly, những sự tích Thượng cổ được kể từ miệng nàng ta luôn mang một phong vị khác.

Nàng ta cũng bới móc rất nhiều chuyện Hành Chỉ từng làm trước đây, ví dụ như cái gì mà lúc mới sinh ra vì gương mặt quá đẹp nên bị chúng thần tặng hoa cài đầu trêu chọc, rồi cái gì mà thi sắc đẹp với thần Thanh Dạ bị thua một

phiếu, vậy nên phẫn hận mấy trăm năm không hề bước ra khỏi cửa phòng.

Cuối cùng vẫn nhờ thần Thanh Dạ lấy mỹ tửu dụ dỗ nên mới nguôi ngoai.

Thẩm Ly cảm thấy rất buồn cười, thì ra trước đây Hành Chỉ là người như vậy, chỉ là sau này, thần minh từng người từng người chết đi, Thiên ngoại thiên càng trở nên cô tịch, chí hữu Thanh Dạ bị trời phạt vĩnh viễn đọa vào luân hồi, hắn phải dùng sức một mình chống đỡ Thiên ngoại thiên, chỉ còn một mình đứng trong thế gian nhìn núi sông biển hóa.

Trải qua bao nhiêu mất mát như vậy bảo hắn làm sao không đạm mạc.

Quan hệ của Thẩm Ly và Kim nương tử sau những chuyện này càng trở

nên hòa hợp hơn, còn Hành Chỉ mỗi lần đứng canh ngoài động, nghe thấy họ nói những chuyện liên quan đến mình, hắn hận không thể vĩnh viễn không nhớ lại những chuyện đó, vỗ trán thở dài: "Rắn mà trở thành yêu nhân lưỡi thật dài

quá!"

Vậy là năm ngày sau, Hành Chỉ không dùng pháp thuật nghe lén nữa, chỉ canh giữ bên ngoài chờ Thẩm Ly ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio