Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi tin Lạc Hi bị thay thế trong phim Cờ chiến truyền ra ngoài, dư luận đã hình thành hai luồng ý kiến trái ngược nhau.

Một bên là những nhà báo chuyên về mảng phê bình điện ảnh phân tích rằng, xem xét từ góc độ thương mại của Công ty Âu Hoa Thịnh, thì công ty này tuyệt đối không thể nào tùy tiện thay thế một người danh tiếng lẫy lừng và đã đóng quá nửa bộ phim như Lạc Hi, có lẽ thể hiện của Lạc Hi trongCờ chiến quả là không đạt được kỳ vọng như người ta mong muốn, cho nên Công ty Âu Hoa Thịnh mới không còn cách nào khác là thay thế anh.

Một bên là các fan của Lạc Hi. Họ cho rằng tài năng diễn xuất của Lạc Hi không có gì để mà phải bàn cãi, Công ty Âu Hoa Thịnh quyết định thay thế Lạc Hi là một sai lầm, hành động này không những làm tổn thương Lạc Hi mà còn làm tổn hại tình cảm của đông đảo khán giả yêu mến anh.

Trong lúc hai luồng ý kiến đang đấu tranh kiệt liệt, thì lại xuất hiện một bài báo của một nhà báo với bút danh Hoa Cẩm có tiếng của tờ Nhật báo Quất Tự tiết lộ về tuổi thơ của Lạc Hi có nhan đề: Hoàng tử Lạc Hi là đứa trẻ bị bỏ rơi. Thì ra Lạc Hi vốn là đứa trẻ bất hạnh bị mẹ bỏ rơi tại khu vui chơi, nhờ được đưa vào bệnh viện kịp thời mà đã qua cơn thập tử nhất sinh, sau đó bị đưa đến cô nhi viện. Dân tình quá sốc, họ không ngờ là Lạc Hi đẹp tựa một chàng hoàng tử khí chất cao quý lại có một tuổi thơ đau buồn như thế.

Giới báo chí cho rằng các fan sẽ thất vọng về xuất thân hèn mọn của thần tượng Lạc Hi, nhưng sau khi bài báo này được đăng, các fan của Lạc Hi không những không thất vọng, trái lại càng yêu quý, ủng hộ thần tượng của mình. Họ cho biết thần tượng Lạc Hi đã phải nếm trải bất hạnh trong quá khứ, vậy thì từ giờ trở đi, họ quyết mang hết sức lực của mình bảo vệ, cổ vũ cho anh, để anh được vui vẻ hạnh phúc! Họ luôn tin tưởng vào tài năng của Lạc Hi, họ sẽ mãi mãi ủng hộ anh đến cùng. Nếu như nhà sản xuất bộ phim Cờ chiếnthay diễn viên, dám làm tổn thương Lạc Hi, họ quyết dùng mọi cách để chống đối, ngăn cản không cho bộ phim lên sóng.

Buổi chiều.

Tại tòa tháp Tập đoàn Âu Thị.

“Thiếu gia, đây là biên bản thảo luận ý kiến liên quan đến Cờ chiến Công ty Âu Hoa Thịnh gửi đến, mời cậu xem qua”. Simon đặt xấp tài liệu lên chiếc bàn làm việc màu đen, sau đó không như mọi lần đi ra ngoài ngay, mà đứng nán lại.

Âu Thần gật đầu, lạnh lùng đảo qua xấp tài liệu đó rồi tiện tay vứt nó qua một bên, tiếp tục xem các văn kiện và hợp đồng khác.

Kể từ khi đảm nhiệm Tập đoàn Âu Thị đến nay, Thiếu gia chưa bao giờ để tình cảm ảnh hưởng tới công việc. Lúc Công ty Lỗi Âu tổ chức tuyển chọn gương mặt đại diện quảng cáo, tuy lúc đầu, Thiếu gia đã chỉ định Doãn Hạ Mạt, nhưng sau đó, quá trình làm việc vẫn luôn tuân thủ theo trình tự quy định, để Doãn Hạ Mạt tham gia phần diễn thử, nhờ vào phần biểu diễn xuất sắc của Doãn Hạ Mạt nên Công ty Lỗi Âu chính thức nhận cô đảm nhiệm vai trò này.

Thế nhưng…

Lần này, Thiếu gia lại hành sự một mình khi ra quyết định cho bộ phim Cờ chiến dừng quay và thay diễn viên mà không hề lên tiếng giải thích. Ban giám đốc Công ty Âu Hoa Thịnh đã rất sốc, họ chất vấn tại sao bộ phim Cờ chiến đang quay rất thuận lợi thì bên hội đồng quản trị của tập đoàn lại đột ngột ra quyết định khó hiểu này. Bên phía Công ty Âu Hoa Thịnh đã tức tốc mở cuộc họp lâm thời, hy vọng phía tổng công ty có thể lập tức cải chính với phương tiện truyền thông rằng sẽ không có ý định thay thế Lạc Hi để có thể nhanh chóng xóa tan mọi ảnh hưởng xấu đến bộ phim, các cổ đông khác trong Tập đoàn Âu Thị cũng đã đồng lòng với ý kiến như vậy.

Simon thẩm đoán.

Có lẽ sự tình ít nhiều liên quan đến Doãn Hạ Mạt, chỉ cần việc gì có liên quan đến cô, Thiếu gia lại có những hành động bất thường như vậy.

“Còn có việc gì nữa không?”

Âu Thần cau có ký tên lên một bản hợp đồng.

“Bên bộ phận quản lý Công ty Âu Hoa Thịnh hy vọng bên tổng công ty có thể đưa ra ý kiến chỉ đạo nhanh chóng giải quyết vấn đềCờ chiến, họ cho rằng diễn xuất của Lạc Hi hoàn toàn không có vấn đề gì, doanh thu dự tính của Cờ chiến cũng rất khả quan”. Simon nói.

Âu Thần chậm rãi xoay cây bút trong tay, anh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lo lắng của Simon, nói:

“Cậu nói với bọn họ rằng đây là quyết định cá nhân của tôi”.

Simon bất ngờ, “Thiếu gia…”.

“Cậu có thể ra ngoài được rồi”.

“Thiếu gia, từ trước đến giờ cậu không bao giờ can thiệp đến việc kinh doanh của các công ty con. Đối với tổng công ty thì việc đầu tư vào Cờ chiến không hề bị ảnh hưởng, nhưng đối với Công ty Ân Hoa Thịnh thì đây là đầu tư quan trọng nhất trong năm. Nếu nói đó là quyết định cá nhân của Thiếu gia, e rằng lý do này chưa chắc được thuyết phục được cấp lãnh đạo Công ty Âu Hoa Thịnh”.

Simon vẫn đứng trước bàn làm việc nhìn thẳng vào Âu Thần.

Âu Thần lạnh nhạt quan sát Simon.

“Cậu nói đúng. Tuy nhiên, tôi đã quyết định, chỗ Công ty Âu Hoa Thịnh, mấy ngày nữa đích thân tôi sẽ nói rõ với họ”.

“…”

Trước mặt Simon bây giờ không phải là Thiếu gia thân thuộc với anh, thái độ dửng dưng và lạnh lùng đó khiến anh ngạt thở.

Âu Thần hỏi: “Có chuyện gì nữa không?”

“Cô Doãn Hạ Mạt muốn gặp cậu, đang ngồi ở phòng chờ.”

Ngón tay cứng đờ.

Âu Thần đứng dậy khỏi bàn làm việc, định đi về phía cửa lớn, đột nhiên, cậu dừng lại, cằm bạnh ra, ánh mắt cuộn trào mãnh liệt từ từ trầm xuống rồi trở lại xanh thẳm như nước hồ.

“Tôi biết rồi.”

Âu Thần quay lại ngồi trên chiếc ghế da màu đen, khuôn mặt lạnh lùng của anh không để lộ cảm xúc gì.

Simon đi rồi.

Phòng làm việc im ắng như không có sự sống.

Chiếc đồng hồ treo trên tường chậm chậm nhích từng giây, từng giây.

Bốn giờ hai mươi.

Ánh nắng ngoài cửa sổ bị mây đen che kín, trời tối dần.

Âu Thần trầm ngâm xem duyệt tài liệu, thư ký đi vào rồi đi ra, mang tài liệu mới đến rồi lại cầm những tài liệu vừa được ký duyệt đi.

Bầu trời càng lúc càng xám xịt.

Mờ mịt ảm đạm.

Một tia chớp đột ngột lóe sáng xé toạc bầu trời.

Những giọt mưa lặng lẽ tạt lên kính cửa sổ.

Âu Thần ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên tường, năm giờ ba mươi, anh nhìn về phía cửa phòng làm việc, một lúc lâu, anh mở ra xem tập tài liệu ghi chép những ý kiến thảo luận của lãnh đạo Công ty Âu Hoa Thịnh liên quan đến bộ phim Cờ chiến, đều là những lời tán dương, khẳng định tài năng của Lạc Hi. Mặt Âu Thần sầm xuống.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ u ám, những hạt mưa quất lên mặt kính mang theo những tiết tấu hỗn loạn, gấp gáp. Đồng hồ trên tường lúc này đã bảy giờ năm mươi, một cơn đau co thắt từ dạ dày dữ dội ập đến.

Bước tới trước tủ rượu, Âu Thần để cho cái nóng bỏng rát của rượu Vodka chảy qua cổ họng, để cơn đau trừ khử đi sự thèm khát được nhìn thấy Hạ Mạt.

Chín giờ mười phút.

Âu Thần khoác áo rời phòng làm việc, nhân viên trong tập đoàn đã ra về hết, đại sảnh yên ắng lạ kỳ.

Đèn ở phòng chờ vẫn còn sáng.

Một dáng người yên lặng ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng, ly trà đặt trên bàn đã nguội từ lâu. Bóng Doãn Hạ Mạt in nghiêng trên mặt thảm trải sàn, bên ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi.

Hình như cảm nhận được Âu Thần đang đi tới.

Cô khẽ ngước đầu lên, mái tóc dài dày như rong biển, nước da trắng trong, đôi mắt màu hổ phách thản nhiên, lãnh đạm.

Một đêm mưa u tối.

Chiếc xe Lamborghini phóng như tên bay trên đường cao tốc, mưa vẫn rơi ào ào, không ngớt đọng lại thành từng vệt dài trên kính, mưa rất to, những giọt nước đan vào nhau trên cửa sổ xe. Màn đêm cùng tiếng mưa đang bao trùm lấy Âu Thần và Doãn Hạ Mạt đang ở bên trong chiếc xe.

Không khí trầm lắng đến ngạt thở.

Hai bàn tay nắm chặt vô lăng, ngón tay trắng bệch, bàn tay trái vẫn còn băng bó, Âu Thần thần sắc lạnh lùng nhìn con đường trong mưa bão phía trước mặt, anh nhấn ga hết cỡ. Dạ dày quặn đau từng cơn, nhưng dừng như anh không cảm nhận thấy, mưa đêm làm cho gương mặt Âu Thần càng thêm phần nghiêm nghị.

“Đang định đi đâu đấy?”

Không khí trong xe ảm đạm, Doãn Hạ Mạt nhìn làn mưa mông lung mờ mịt bên ngoài xe, cảnh vật vô cùng xa lạ lên tiếng hỏi.

Âu Thần mím chặt môi.

Anh không nhìn cô, trả lời bằng một giọng lạnh lùng: “Cô thích thì cứ việc xuống xe.” Nói đoạn, cơn đau dạ dày lại đột ngột quặn lên, sắc mặt Âu Thần tái mét, tay trái theo bản năng ôm bụng, cơn đau vừa dứt Âu Thần vội vàng nhấc tay ra.

“Chưa ăn cơm tối có đúng không?”

Cô chăm chú nhìn vào sắc mặt trắng bệnh của Âu Thần. Cô vẫn còn nhớ hồi nhỏ dạ dày của anh rất yếu, có lẽ là căn bệnh di truyền, hễ ăn uống không theo quy định, hoặc ăn quá một chút bệnh sẽ tái phát ngay.

“Không liên quan đến cô”.

Âu Thần lạnh lùng nói, anh quay mạnh vô lăng, chiếc xe chạy như bay qua góc cua đường, nước mưa bên đường tóe sang hai bên tạo thành một màn nước bắn lên cao trắng xóa. Doãn Hạ Mạt không nói, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Trong đêm mưa tầm tã, cô chỉ nhìn thấy ánh đèn lòe nhòe hai bên đường và những biển báo hiệu chỉ dẫn mờ mờ lúc ẩn lúc hiện.

“Dừng xe!”

Cô đột ngột kêu lên.

Người Âu Thần khựng lại, những ngón tay nắm chặt vô lăng đã buông lỏng ra, anh mím chặt môi, chiếc xe dừng đột ngột bên đường. Có nên đi chăng? Mặc dù là vì Lạc Hi mà phải chịu khó nhẫn nhục ở bên Âu Thần vậy sao?!

Cô mở cửa xe, mưa lớn táp vào mặt buộc Doãn Hạ Mạt phải đóng cửa xe lại, cô quay đầu hỏi Âu Thần:

“Có ô không?”

Âu Thần nghiêm mặt nói:

“Không.”

“…”

Cô thở dài, lại mở cửa xe lần nữa, nước mưa lạnh buốt ào ào trút xuống, lập tức đầu và mặt cô ướt đẫm. Âu Thần cau mày, lôi cô trở lại, cởi áo khoác ngoài, quăng vào lòng cô.

“Lấy cái này!”

Cô sững người ngước mắt nhìn Âu Thần nhưng anh lại thờ ơ nhìn về phía trước. Mở cửa xe, cô lấy áo của anh che đầu bước ra. Trong cơn mưa như trút nước, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, Doãn Hạ Mạt quay người lại gọi Âu Thần, mưa vẫn rất lớn, tiếng gọi bị ngắt quãng:

“Chờ em… em… quay lại.”

Mưa lớn không ngăn nổi cô, cơn đau dạ dày dữ dội làm mọi thứ trước mặt Âu Thần tối sầm lại, giống như sương mù, cậu không nhìn thấy cả cái bóng mờ mờ của cô đi trong mưa. Âu Thần nhắm mắt lại gồng người lên chịu cơn đau như xé nát thân thể, khuôn mặt trắng bệnh, không còn sức anh gục đầu xuống vô lăng, ánh đèn xe chói mắt tạo thành một vệt sáng trắng trong đêm mưa âm u đen tối.

Cơn đau và tiếng mưa làm anh không nghe rõ tiếng gọi của cô trong mưa.

Quay lại…

Cô sẽ quay lại sao…

Người đã tuyệt tình rời bỏ anh sẽ quay lại sao?

Không biết đã bao lâu.

“Roạt” cửa xe được mở ra, hơi thở của cô hòa với hơi thở của mưa ập vào. Cơn đau làm mắt Âu Thần chỉ thoáng thấy lờ mờ, trong thoảng thốt, anh chỉ nhìn thấy gương mặt cô đầy nước mưa, quần áo trên người cô cũng ướt sũng. Doãn Hạ Mạt run rẩy gấp chiếc ô bị gió thổi sắp hỏng, vòng tay trước ngực còn ôm thêm một cái ô khác, chiếc áo khoác ngoài của anh và một túi giấy.

“Uống thuốc đi.”

Cô quệt tay lau nước trên mặt, lấy từ trong túi giấy ra mấy viên thuốc dạ dày, một ly sữa nóng và một chiếc sandwich nóng hổi. Hạ Mạt lấy ống hút cắm vào ly sữa, lấy ra mấy viên thuốc dạ dày, dùng hết sức lực vực Âu Thần dậy, đặt thuốc vào lòng bàn tay Âu Thần rồi ôn tồn nói:

“Sữa hơi nóng, anh uống từ từ thôi.”

Âu Thần nhìn mấy viên thuốc màu trắng nằm trong tay, trong lòng vừa lạnh vừa nóng, đột nhiên cơn đau lại ập đến. Ngón tay Âu Thần cứng như băng bỗng ném hết chỗ thuốc đó đi, anh lạnh lùng nói:

“Không cần”.

Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên nhìn Âu Thần.

“Cô nghĩ tôi vẫn còn là Âu Thần của ngày xưa sao?!” Âu Thần trừng mắt nhìn Hạ Mạt. “Luôn dỗ dành tôi bằng những lời mật ngọt để khiến tôi mềm lòng, khiến tôi thay đổi quyết định, để cô muốn gì được nấy sao?! Tôi của năm năm về trước giống như một thằng ngốc để cô bỡn cợt. Giờ đây cô lại muốn giở những thủ đoạn đó những hay sao?!”

“…”

Cô mở to mắt kinh ngạc, trái tim đau nhói. Tuy nhiên, cô cũng không lên tiếng giải thích bất cứ điều gì, cô lặng lẽ bỏ thuốc vào hộp, sau đó ngồi bất động.

“Xuống xe”.

Giọng Âu Thần đanh lại không một chút tình cảm. Anh không muốn nhìn thấy mặt cô, không muốn nghe giọng nói của cô, không muốn tiếp nhận lòng tốt giả tạo của cô.

Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại.

Ngực cô phập phồng, cô cắn chặt môi, cầm lấy chiếc ô vẫn còn nhỏ nước mưa đẩy mạnh cửa xe. Đôi chân vừa thò ra ngoài trời mưa đột nhiên cô bị kéo trở lại bằng một lực rất mạnh. Bàn tay đó khiến vai cô bỏng rát như chạm phải bàn là!

“Trong lòng em hắn cũng chỉ có vậy thôi sao?! Không phải em đến cầu xin vì hắn sao? Tại sao không nói? Tại sao không cầu xin tôi?”

Cơn đau kịch liệt khiến Âu Thần mất đi vẻ lạnh nhạt thường ngày, anh choàng tay ôm chặt vai Hạ Mạt đang khẽ kêu lên, cơn đau đó như sắp xé nát anh từ dạ dày đến tận trái tim. Nước mưa ập vào từ cánh cửa xe đang mở, nước lạnh thấm ướt cả hai người.

Trước cơn phẫn nộ của Âu Thần, Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏ thái độ dửng dưng lạnh nhạt.

“Anh muốn nghe em nói sao?”

Mưa lớn giăng đầy trời.

Chiếc xe Lamborghini đỗ bên đường, đèn xe sáng chói chiếu vào trong đêm đen, tiếng mưa rơi lộp cộp xuống nóc xe, trên cửa kính xe, mưa lớn như chôn vùi tất cả thế gian này.

“Đã tính là trả thù Lạc Hi, thì cần gì phải khổ sở để lộ ra như vậy? Anh hoàn toàn có thể giở những thủ đoạn ngấm ngầm hơn để đối phó với anh ấy, cũng giống như đã bố trí sắp xếp để em được giảiGương mặt mới xuất sắc nhất của năm, giống như trước đây đã đem những hình ảnh An Bân Ni tát em phán tán ra bên ngoài. Anh cần phải có những chiêu hoàn mỹ hơn nữa, thế nên lần này anh đã lu loa rêu rao tuyên bố sẽ thay Lạc Hi, chẳng qua cũng chỉ là muốn em đến cầu xin anh mà thôi.”

Thực ra, từ lâu Doãn Hạ Mạt đã hiểu được rằng, với khả năng của mình, cô không thể vượt qua được Phan Nam và Bạch Âm để giành giải Gương mặt mới xuất xắc nhất của năm, clip ghi lại cảnh An Bân Ni tát cô cũng không được khéo léo sắp xếp để rồi phán tán ra bên ngoài. Tất cả đều có bàn tay Âu Thần đứng đằng sau sắp đặt.

Cô cười nhạt:

“Đã biết buộc em phải đến tìm anh, tại sao khi em đến rồi, anh lại phẫn nộ như vậy?”

Ánh mắt Âu Thần ảm đạm trở lại.

Đúng vậy, anh muốn xem cô có tới tìm anh không. Anh biết cô nhất định sẽ đến, nhưng khi cô đến rồi, ngực anh lại như bị những nát dao tàn nhẫn đâm xuyên!

“Em để tâm tới hắn lắm sao?”

Anh hỏi, cổ họng khản đặc.

Doãn Hạ Mạt nhìn Âu Thần, trong bóng tối, khuôn mặt anh u ám sâu thẳm. Rất lâu sau, cô mới ôn tồn nói:

“Lạc Hi không có tội, anh ấy không liên quan đến việc trước kia của anh và em. Nếu muốn trả thù, xin hãy trả thù em, đừng làm hại anh ấy.”

Cơn đau dạ dày càng lúc càng dữ dội.

Môi Âu Thần trắng bệnh vì đau, giọng anh khằn đặc, lạc hẳn đi: “Không liên quan tới hắn?... Nếu không có sự xuất hiện của hắn, làm sao có thể xảy ra bi kịch năm năm về trước? Nếu không có sự xuất hiện của hắn, sao em có thể ruồng bỏ anh một cách tàn nhẫn như vậy? Đêm đó em đã nói gì với anh? Chẳng lẽ em đã quên hết rồi sao?”.

Doãn Hạ Mạt dán mắt kinh ngạc nhìn Âu Thần hỏi dồn:

“Anh… anh đã nhớ lại được hết rồi sao?”

Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách sững sờ kinh ngạc của Hạ Mạt, cơn đau khiến Âu Thần như muốn chết đến nơi. Trước mắt anh, mọi thứ tối sầm, dường như đang quay ngược về cái đêm không trăng, không sao của năm năm về trước. Trong sân vườn nhà, dưới gốc cây anh đào đó, cô đã quăng sợi dây lụa màu xanh vào giữa đêm đen…

“Đúng… đã nhớ lại được hết rồi…”

Cái đêm mà giờ đây, mỗi khi nhớ lại đều khiến trái tim người ta phải nhói đau…

Từ Pháp trở về, máy bay vừa hạ cánh anh đã sốt ruột lao thẳng tới nhà họ Doãn.

Cây anh đào rì rào trước gió.

Sân vườn im ắng.

Hôm Lạc Hi đi Anh, bố mẹ Doãn và Tiểu Trừng bị tai nạn. Vợ chồng họ Doãn chết ngay tại chỗ, Tiểu Trừng bị thương nặng phải đi cấp cứu! Anh không biết tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào, lại không dám tưởng tượng đến chuyện cô bé Hạ Mạt mới mười lăm tuổi, làm sao có thể một mình đối mặt với tất cả.

Trong lòng có linh cảm nặng nề, không rõ ràng, đột nhiên anh cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Trong phòng khách, Doãn Hạ Mạt trơ trọi một mình quỳ trên nền đất lạnh lẽo, trước mặt là di ảnh bố mẹ Doãn. Anh choàng tay ôm chặt vai cô bé, cô bé quay ngoắt đầu lại, khuôn mặt nhợt nhạt không một giọt nước mắt, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, ngoài sự đau thương và tuyệt vọng ra còn ẩn chứa một nỗi oán hận điên cuồng trong đó!

“Hạ Mạt…”

Hạ Mạt như con dã thú bị thương trợn mắt nhìn anh, nỗi oán hận trong đôi mắt ấy khiến trái tim Âu Thần đột ngột thắt lại.

Cô bé đứng dậy, cơ thể yếu ớt đứng không vững, theo bản năng anh toan đưa tay ra đỡ, nhưng cô bé đã tránh anh như tránh con rắn độc nham hiểm, đáng ghét rồi bước thẳng ra ngoài.

Bầu trời không trăng.

Vắng cả ánh sao.

Trong màn đêm tối tăm, gió khiến cành lá cây anh đào kêu hoảng loạn, khắp sân sương mù dày đặc bao phủ, sương đêm trắng xóa đến ngạt thở.

“Tai nạn xảy ra như thế nào? Tiểu Trừng sao rồi? Em…”

Nhìn dáng vẻ im lăng lạnh lùng. Âu Thần chột dạ, quen biết nhau từ khi cô bé mười một tuổi, cô bé hoặc vui, hoặc giận, hoặc im lặng, nhưng chưa khi nào cô bé lạnh lùng im lặng như thế này, thậm chí, gương mặt cô bé lúc này xem ra cực kỳ tàn khốc…

Dường như cô bé đã biến thành một con người khác…

Mưa xối xả điên cuồng trút lên chiếc xe Lamborghini đậu bên đường.

Trong xe tối đen, Doãn Hạ Mạt trầm ngâm im lặng nhìn vẻ mặt đau khổ của Âu Thần đang rơi vào hồi ức. Một tia chớp rạch ngang bầu trời đêm, khuôn mặt Âu Thần trắng bệch thất thần khiến Hạ Mạt cũng quay lại cái đêm của năm năm trước…

Ký ức của cô cùng ký ức của Âu Thần…

Đan xen lẫn nhau…

Cái đêm của năm năm về trước dường như đang ở trước mặt…

Đêm khuya, dưới gốc cây anh đào.

Nhìn một Âu Thần ngạo mạn cao quý như công tử quý tộc, trong lòng cô bé chất đầy hận thù lạnh lùng.

Cô bé hận Âu Thần!

Từ trước tới giờ, cô bé chưa từng hận ai ghê gớm đến thế!

Là anh!

Cuộc sống hạnh phúc mà cô bé phải gắng gượng hết mình duy trì trong nháy mắt đã biến thành con số không!

Bố Doãn và mẹ Doãn máu me đầm đìa nằm trên giường bệnh, bác sĩ lấy khăn trải giường màu trắng phủ lên hai người, cô bé lấy hai tay bịt chặt miệng, thế giới trở nên điên loạn, quay cuồng! Tiểu Trừng được đưa vào phòng cấp cứu, các bác sĩ, y tá hết ra lại vào, chỉ còn một mình cô bé cô độc bên ngoài. Sợ hãi run rẩy, cô bé muốn khóc thét lên, thậm chí cô bé còn muốn chết, Cô bé sợ hãi, cô bé sợ hãi, cô bé sợ hãi…

Cô bé thà rằng không được sinh ra trên đời này…

Không được sinh ra, không phải sống, cô bé sẽ không phải đối mặt với những sự chết chóc và sợ hãi như thế! Cô bé hận mẹ đã sinh ra mình, mẹ đã sinh ra cô bé mà tại sao lại chết đi bỏ mặc cô bé?! Cô bé hận bố mẹ Doãn, họ đã cho cô bé và em Tiều Trừng bao năm nay hạnh phúc mà tại sao lại nhẫn tâm chết đi, bỏ lại hai chị em cô? Cô hận Tiểu Trừng, cậu đã hứa sẽ mãi mãi sống bên chị mà tại sao lại bị đưa vào phòng cấp cứu, khiến cô khủng hoảng, sợ sệt như thế này?!

Cô bé hận tất cả mọi người!

Cô bé đã là một con người kiên cường, đã là một con người hiểu biết, tại sao còn muốn hù dọa cô, tại sao làm cô bé thêm tổn thương, tại sao còn muốn cướp đi những thứ vốn chỉ còn chút xíu nhỏ nhoi đến tội nghiệp của cô?!

Người cô hận nhất là anh!

Tên trùm sò đã gây ra tất cả bi kịch này.

Một công tử danh giá cao quý nhưng lại coi mạng người khác như con kiến mà mình có quyền hành xử. Nếu không phải vì anh đã uy hiếp bố cô đuổi Lạc Hi đi, Tiểu Trừng sẽ không buồn tới mức đổ bệnh, bố Doãn không đến nổi day dứt mà không bị phân tâm khi lái xe, đã không xảy ra tai nạn trong lúc gọi cho cô bé kêu Lạc Hi trở về! Nếu không có sự ngang ngược vô lý của Âu Thần, tai nạn đã không xảy ra! Cô bé hận anh! Cô bé thề rằng, cô sẽ bắt anh phải chịu đau khổ gấp mười lần, gấp trăm, gấp nghìn lần nỗi khổ mà cô đang phải hứng chịu!

Sau khi được đưa ra từ phòng cấp cứu, Tiểu Trừng được đưa vào phòng cách ly để theo dõi, chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ nói với cô bé, không biết có thể sống được hay không.

Ngoài phòng bệnh, cô bé đờ đẫn ngồi chờ, trái tim cô chết dần vì cô đơn và sợ hãi. Thời gian cứ trôi, cứ trôi, một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, cô đột nhiên bình tĩnh trở lại. Ồ, có gì là đáng sợ đâu nhỉ? Nếu Tiểu Trừng chết rồi, cô cũng sẽ chết cùng em là xong. Có điều, trước khi chết, cô nhất thiết phải xử lý một số việc.

Về đến nhà, hàng xóm đã giúp cô bố trí linh vị và di ảnh, mọi người đã về hết, căn phòng trống trơn. Cô bé yên lặng lấy khăn lau, lau sạch những bụi bẩn bám trên đồ dùng trong nhà, lấy cây lau, lau cho sàn nhà sạch bong. Sau đó, cô quỳ rất lâu trước bức ảnh màu đen trắng, để mình làm tròn bổn phận của kẻ làm con trước khi cô cũng ra đi.

Trong màn sương đêm.

Cành lá cây anh đào nhốn nháo lay động.

“Anh vui không?” Cô nhếch môi cười nhạt.

“Cuối cùng là chuyện gì vậy?” Âu Thần sợ hãi.

“Giống như những gì anh đã thấy đấy, người ra đi đã ra đi, người chết đã chết, người bị thương đã bị thương…” Nụ cười đẹp rung động lòng người. Hạ Mạt nói khẽ như thì thầm: “Anh nhất định là đang rất thích thú đúng không? Hiện giờ bên tôi chẳng còn ai nữa, chỉ còn lại mình tôi… từ nay về sau, đôi mắt của tôi chỉ để nhìn anh, đôi tai của tôi chỉ để lắng nghe anh, thế giới của tôi chỉ toàn là hình bóng của anh… anh thỏa mãn rồi chứ!”

“Hạ Mạt, hãy bình tĩnh lại nào, nói cho anh biết tai nạn xảy ra như thế nào đi?”

Trong nụ cười của cô, âm sắc dường như có phần điên dại, Âu Thần sợ hãi, hình như cơn ác mộng đang từ từ hiện ra trước mặt anh.

“Anh nghe kìa…” Cô bé dang hai cánh tay nhè nhẹ xoay tròn dưới gốc cây anh đào, cười nói hồn nhiên như đang mộng du. “… Thế giới sao yên tĩnh đến thế… không có người nói, không có ai thút thít… yên tĩnh như trong một giấc mơ…”

“Hạ Mạt”, sợ hãi nghe tiếng cô bé cười, Âu Thần nắm lấy vai cô bé lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là sao? Tai nạn xảy ra như thế nào? Có bắt được lái xe gây tai nạn không? Tiểu Trừng giờ ra sao? Trong bệnh viện…”

Nụ cười thoáng qua trên gương mặt Hạ Mạt, cô bé nhìn Âu Thần, hai gò má đỏ lên có vẻ không bình thường, cô bé nói:

“Tất cả chuyện này không phải do anh sắp đặt sao? Hỏi tôi làm gì nữa?”

“Cái gì?!” Âu Thần giật mình cả kinh, sự kinh ngạc và bất ngờ khiến những ngón tay cậu cứng lại. “Anh sắp đặt ư? Em…”

“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Anh đã ra lệnh cho Lạc Hi phải ra đi, khiến Tiểu Trừng buồn rầu phát bệnh, khiến bố tôi day dứt không yên, khi lái xe tinh thần bấn loạn mà dẫn tới tai nạn… tất cả đều thật hoàn hảo!” Cô bé lại giễu cợt. “À không, không phải anh sắp đặt, anh chỉ sắp xếp bước đầu tiên, sau đó ông trời xấu xa giúp anh hoàn thành những bước tiếp sau. Ha ha, Thiếu gia Âu Thần cao quý, làm sao tay có thể nhúng chàm được.”

Âu Thần hết sức kinh ngạc, rất nhẹ nhàng, cô bé mười lăm tuổi cười, vòng tay mở rộng tiếp tục nhẹ nhàng xoay tròn. Cơn gió đêm lay động lá cây anh đào, đêm đen không trăng cũng chẳng sao, làn sương trắng như yêu ma xuất hiện bao trùm khắp sân nhà.

“… Anh nghe kìa… Thế giới thật yên tĩnh… chỉ còn tôi và anh… những người không liên quan đều đã biến mất… thật yên tĩnh quá…”

Cành cây trên đầu cô bé quay cuồng điên loạn.

Cô bé cười nhạt.

Nước mắt điên cuồng chảy ngược hết vào tim, không để một giọt nào chảy ra ngoài, trái tim dường như chìm trong làn nước biển lạnh giá không nhịp đập, hai con mắt ráo hoảnh. Cô bé cười, cô bé xoay tròn, sự hận thù đã biến vẻ đẹp của cô bé thành một thứ đáng sợ đến ghê người!

Âu Thần khó mà tin được!

Hóa ra nguyên nhân của vụ tai nạn là vì quyết định của anh đã bắt Lạc Hi ra đi sao?

Đúng là anh rất ghét Lạc Hi, rất ghét việc Lạc Hi lúc nào cũng xuất hiện quanh quẩn bên Hạ Mạt. Khi anh thấy trên tivi, Lạc Hi cùng Hạ Mạt nắm tay trong gameshow Super Star, anh đã quyết định, nhất thiết phải triệt để buộc Lạc Hi biến khỏi cuộc đời Hạ Mạt! Anh đã uy hiếp bố cô bé phải đưa Lạc Hi đi, bằng không ông ấy sẽ mất việc. Rốt cuộc bố của cô bé cũng đành phải chấp nhận.

Anh bay qua Pháp, tắt luôn điện thoại, cũng không gọi điện hay gửi tin nhắn cho Hạ Mạt. Anh thừa biết, cô bé chắc chắn sẽ thử cố gắng thuyết phục anh, chẳng hạn sẽ nói cô với Lạc Hi không có bất cứ tình cảm yêu đương gì, cũng có thể cô bé sẽ nói cô bé ghét cái tính ham muốn độc chiếm của anh. Anh không dám đối mặt với Hạ Mạt, đôi mắt tươi cười và giận dữ phẫn nộ của Hạ Mạt sẽ khiến anh mủi lòng, anh không muốn để cô biết rằng, cô bé có thể lay động anh khiến anh thay đổi bất cứ quyết định nào.

Ấy vậy, mà cô bé đã bắn tin qua quản gia rằng trước đêm đó nếu anh không gọi điện, thì đừng xuất hiện trước mặt cô thêm lần nào nữa.

Anh cáu đến phát điên! Cô bé đã ngang nhiên vì Lạc Hi mà uy hiếp anh.

Điều khiến anh rất bất ngờ là, trong điện thoại, cô bé không hề năn nỉ việc giữ Lạc Hi ở lại, đã vậy còn đưa ra phương án để Lạc Hi sang Anh du học. Anh chấp nhận điều kiện đó của cô bé. Chỉ cần Lạc Hi biến đi, biến đi đâu anh cũng không cần biết.

Không thể lường trước được rằng…

Tất cả sự yên ổn đó lại bị phá hủy trong nháy mắt như vậy.

Xảy ra sự việc bất hạnh này, tất cả đều do quyết định của anh sao? Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của cô bé, anh có thể cảm nhận được nỗi hận thấu xương toát ra trên người cô bé, anh giật mình kinh hãi lùi lại phía sau một bước, sự sợ hãi từ từ chảy trong máu Âu Thần.

Không biết bao lâu sau.

Cô bé từ từ dừng lại, nụ cười đã biến mất trên môi, chầm chậm hít thở, cô bé bỗng trở nên bình tĩnh kỳ lạ, hai mắt chằm chằm nhìn anh, đôi mắt tràn đầy sự lạnh nhạt. Lát sau, cô bé lạnh lùng tuyên bố, rất từ tốn chậm rãi, mỗi từ, mỗi câu như một cây kim đâm vào trái tim anh:

“Nhưng… Trên thế giới này, trên thế giới này, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là anh!”

Âu Thần tái mặt!

Nắm chặt hai bàn tay, anh để nỗi đau áp sát xuống tận đáy lòng, không, chỉ là vì cô bé quá đau lòng, nên đã cố ý nói vậy để chọc giận anh. Tai nạn không phải do anh gây ra. Đó là việc ngoài ý muốn. Bất cứ ai cũng không thể ngờ tới được sự việc ngoài ý muốn này!

Anh cố giải thích:

“Anh không ngờ, để Lạc Hi ra đi lại có thể gây nên…”

“Anh có thể ngờ được chuyện gì?” Cô lạnh lùng cắt ngang lời anh, ngọn lửa trong mắt cô đang bùng lên sự điên loạn. “Anh ngờ được không? Có một câu tôi muốn nói với anh từ rất lâu rồi, anh có muốn nghe không?”

“Em…”

“Tôi chưa từng yêu anh.”

“…”

“Ở bên anh chẳng qua chỉ là vì có thể đảm bảo công việc cho bố tôi, đảm bảo cho tôi và Tiểu Trừng có thể sống cuộc sống không phải lo nghĩ về vấn đề cơm áo gạo tiền!”

Nhìn thần sắc Âu Thần mỗi lúc một nhợt nhạt, lòng thù hận trong cô bé cuộn trào! Không cần phải nghĩ ngợi nhiều, lúc này đầu óc Hạ Mạt trống rỗng. cô bé chỉ muốn làm Âu Thần phải đau khổ, phải tổn thương! Khoái cảm của việc trả được thù khiến Hạ Mạt mất hết lý trí, Âu Thần đã phải hứng chịu nổi đau của cô bé, Hạ Mạt muốn Âu Thần phải đau gấp trăm, gấp vạn lần!

“Giờ đây, cuối cùng tôi không bận tâm đến bất cứ ai, cũng chẳng cần người lo cho mình nữa, như thế sẽ không phải gặp lại anh, có thể chia tay với anh, anh có biết là tôi vui lắm không? À! Đúng rồi! Còn một chuyện nữa anh đã làm cực tốt…”

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảm đạm đau khổ của Âu Thần, cô bé đến sát bên người anh, chậm rãi nói:

“Đó, chính là việc anh đã tống khứ Lạc Hi đi! Không sai, tôi đã thích anh ấy, ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã thích anh ấy, trong lòng tôi, anh không thể so sánh với một ngón tay của Lạc Hi! Tuy rằng giờ đây anh đã ép buộc Lạc Hi phải ra đi, nhưng tương lai, tôi nhất định sẽ sống cùng anh ấy!”

Tai cô ù lên, thậm chí, cô còn không biết mình đang nói những gì, chỉ là theo bản năng phải nói những lời có thể làm tổn thương Âu Thần, để những lời đó biến thành lưỡi dao tẩm độc, xọc thẳng vào trái tim Âu Thần.

“Đủ rồi!”

Âu Thần gào lên điên loạn! Anh không thể nghe thêm được nữa! Hạ Mạt cười thật tàn khốc, cô tiến đến sát Âu Thần, một chút ấp áp trong ánh mắt cũng không có, hình như đó không phải là những lời nói tức giận, mà là…

Một trái tim đã đau đến mức như thể trái tim đó không còn là của mình khiến anh không giữ cho nhịp thở bình thường, trong cơn đau đớn cực độ, ngón tay đã cứng lại của anh bóp chặt cằm Hạ Mạt, anh không muốn nghe cô bé nói nữa! Anh không muốn nghe!

“Cô…”

Xương quai hàm Hạ Mạt kêu đánh khực.

Sự đau đớn khiến cô bé kinh sợ mở to đôi mắt, cô không tài nào thoát ra khỏi bàn tay Âu Thần. Sương trắng đang bao phủ đêm đen, cây anh đào gầm gừ lắc lư, xương quai hàm đau như bị vỡ vụn, Hạ Mạt thở hổn hển một cách đau đớn, một đôi mắt xanh u ám đang ghé xuống rất gần cô.

Cô bỗng sững người…

Gió đêm rất lạnh, trong phút chốc, nỗi sợ hãi và nỗi đau vô bờ trong đôi mắt Âu Thần đã khiến cô trở lại với lý trí.

Như chợt ngưng cả lại.

Đêm đột nhiên yên tĩnh.

Lá cây xào xạc, đêm không trăng không sao, sương trắng hỗn loạn phủ kín sân nhà. Ngón tay Âu Thần cứng lạnh như băng, anh buông cô bé ra, môi mím chặt, đôi mắt tối sầm, u uất đáng thương.

“Những việc anh đã làm chính là vì chính bản thân anh…”

Trong giọng nói khàn khàn tắc nghẹn đó có một nỗi ân hận sậu sắc.

“… Xin được em tha thứ!”

Doãn Hạ Mạt đờ đẫn, đây là lần đầu tiên cô bé được nghe Âu Thần xin lỗi.

Nhưng, còn có tác dụng gì nữa đâu? Trái tim cô nghẹn đắng, chua xót. Hạ Mạt nhìn khuôn mặt trắng bệnh vì đau đớn và hối hận của Âu Thần, ngọn lửa trong đôi mắt cô từ từ được dập tắt.

“Chúng ta… chia tay thôi.”

Ngực Hạ Mạt phập phồng, cuối cùng, lý trí đã tỉnh lại, cô bé dần dần nén được lửa hận đang bùng cháy trong lòng. Ánh mắt Hạ Mạt ảm đạm, cô bé đưa tay tháo sợi ren lụa có in hình những nụ hoa màu xanh đang buộc trên mái tóc, mái tóc dài dày như rong biển xổ tung.

“Trả lại cho anh này.”

Sợi ren lụa tuyệt đẹp trong tay cô bay theo chiều gió, đó là món quà anh đã tặng cô, cô đã hứa hằng ngày sẽ buộc nó trên mái tóc. Đợi một lúc, không thấy Âu Thần đưa tay nhận lại, Hạ Mạt thuận tay ném luôn đi. Một cơn gió thổi tới, sợi ren lụa bay lên trong màn đêm, giống như con bướm vô hồn lượn lờ, hồi lâu mới lả lướt rơi xuống…

“Từ nay về sau, anh và tôi sẽ không còn quan hệ gì nữa!” Hạ Mạt lạnh lùng tuyên bố dấu chấm hết của hai người, đôi mắt cô bé không giấu nỗi những mệt mỏi, buồn phiền. dường như cô bé không còn muốn thấy anh thêm một lần nào nữa.

“Anh đã xin lỗi rồi mà!”

Nhìn sợi ren lụa bị cô bé quăng đi, Âu Thần thấy ớn lạnh nơi xương sống, máu như đông lại, sự ngạo mạn và sợ hãi của tất cả những gì đã và đang xảy ra đã làm mất đi mối đan xen giữa nổi đau và sự hoảng loạn về tinh thần cô bé. Những ngón tay Âu Thần lạnh ngắt, dường như mọi bộ phận trên cơ thể anh đều bị đóng băng lại rồi lại bị vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ.

Cô bé trong cơn tức giận cùng cực bật lên tiếng cười:

“Xin lỗi? Chỉ cần hai chữ này thôi sao? Anh nghĩ vậy là xong à?”

“Vậy em hãy nói để anh biết…” Đôi mắt Âu Thần trắng bệch, ánh mắt tối tăm chết lặng, “… phải làm sao mới được đây?”

Làm sao mới được? Trong bệnh viện, thi thể bố mẹ cô bé máu me đầm đìa bị tấm drap trắng muốt phủ lên, mạng sống của cậu em Tiểu Trừng đang nguy kịch trong phòng cách ly, chưa biết sống chết thế nào, những chuyện này làm sao có thể đổi lại được? Từng cơm phẫn nộ không kiềm chế nổi hết lần này tới lần khác lại bùng lên dữ dội! Quả nhiên là Thiếu gia ở trên cao vời vợi, có tiền, có quyền, chẳng phải cái gì cũng có thể đổi được hay sao? Nỗi uất hận đã khiến cô bé như một con mèo hoang bị kích động.

“Làm gì cũng không thể được nữa!”

Câu trả lời băng giá vang vọng khắp sân vườn, cô bé tiến lại gần Âu Thần, từng lời nói như đâm từng nhát dao:

“Quyết không gặp lại anh, mãi mãi không tha thứ cho anh! Mãi mãi không yêu anh! Tôi sẽ quên hết ký ức về anh!”

Sương mù trùm lấy cây anh đào.

Gương mặt Âu Thần càng lúc càng nhợt nhạt, anh khẽ ho, khóe miệng có chút máu. Trong đêm tối, từ từ, Âu Thần nhắm mắt lại, quỳ xuống trên nền đất lạnh giá!

“Thế này… được không?”

Gió thổi, cây anh đào rung lên dữ dội, cái lưng thon dài vương thẳng, Âu Thần quỳ xuống, cho dù ở tư thế vô cùng thấp kém, nhưng vẫn còn đó nguyên vẹn niềm kiêu hãnh quý tộc không dễ gì kinh mạn. Gió thổi, sợi ren lụa giật mình bay vọt lên, rất lâu, rùng mình kinh động trong bầu trời đêm…

Đêm đó, trước mặt cô.

Âu Thần đã quỳ xuống.

Màn đêm đen kịt, không chút ánh sáng, sự yên tĩnh khiến người ta nghẹt thở, sợi ren lụa màu xanh hồn phiêu phách lạc bị gió cuốn đi. Anh từ từ khuỵu xuống, khuôn mặt như nhợt nhạt hơn, anh đã phạm phải sai lầm có lẽ không thể nào bù đắp nổi, anh chỉ còn có thể biết dùng tất cả sự tôn nghiêm cao quý và kiêu ngạo của mình để cầu xin cô bé khoan dung.

Chầm chậm…

Anh quỳ sụp trước người cô bé…

Đêm đó cô kinh ngạc đứng đờ người…

Nhìn Âu Thần đang từ từ hạ mình xuống…

Như bị chạm điện !

Hạ Mạt giật mình quay người bỏ đi, cô bé đã không còn nhìn cái khoảnh khắc cả thân người Âu Thần đã hoàn toàn quỳ trên mặt đất! Cô bé đã quay lưng về phía Âu Thần, cô bé không muốn nhìn anh. Cho dù trong lòng ngực cô đang hoảng loạn, bùng cháy nỗi căm hận và đau xót của sự tan vỡ, cô bé cũng khó lòng mà giương mắt chứng kiến cảnh Âu Thần ngạo mạn và cao quý, đầy nguyên tắc quy củ lại xuất hiện trước mặt cô bé trong một tư thế thấp hèn như vậy!

“… Nếu lỗi là ở anh…”

Lá cây anh đào kêu xào xạc, dưới đầu gối là mặt đất lạnh tê tái, lưng Âu Thần vững giữ thẳng đầy kiêu ngạo, đôi môi đau đớn nhợt nhạt.

“Anh… xin sửa…”

Quay lưng lại với Âu Thần, trong đêm tối, những lời Âu Thần nói bên tai, trái tim cô bé đau như muốn nổ tung! Nỗi đau này, cô khó mà phân biệt nỗi đó là vì lòng căm hận Âu Thần hay vì sự chua xót khi chứng kiến Âu Thần đau khổ như thế này!

Hạ Mạt cắn chặt môi, trái tim lúc lạnh buốt có lúc lại rực lửa, những hình ảnh mấy năm qua vui vẻ bên Âu Thần ào qua. Cơn đau dữ dội lại tràn ngập, thế rồi trong đầu cô bé lại xuất hiện hình ảnh khuôn mặt bố mẹ Doãn máu me đầm đìa được che bởi tấm drap trắng lóa, rồi hình ảnh em Tiểu Trừng giờ chưa biết sống chết như thế nào, cậu bé vẫn đang nằm trong phòng cách ly, trên người cắm hàng đống dây dợ…

“Anh mãi mãi không thể sửa được!”

Nỗi hận khiến lời nói của Hạ Mạt băng lạnh, cô bé không quay đầu lại, bỏ vào trong nhà. Trong sân chỉ còn lại cái bóng cô đơn của Âu Thần đang quỳ dưới gốc cây anh đào.

“Hạ Mạt!...” Giọng Âu Thần đau đớn gọi, “… anh phải làm thế nào để em mới tha thứ cho anh?” Bất kể cô bé bắt anh phải trả giá như thế nào, chỉ cần cô đồng ý ở lại, bằng không chỉ cần cô quay đầu nhìn anh lấy một lần. Bầu trời đêm sương trắng giăng đầy, bóng hình cô chỉ là một chấm đen đang dần dần biến mất…

“Trừ khi…”

Không quay đầu lại, Hạ Mạt nhìn lên bầu trời tối đen như mực, ánh mắt lạnh lẽo. Có lẽ Tiểu Trừng sẽ chết, có lẽ, cô bé cũng sẽ chết cùng Tiểu Trừng. Vậy thì, cho đến chết, cô bé cũng sẽ không tha thứ cho anh.

“Anh chết đi.”

Sau lưng cô, hình như có tiếng thét của Âu Thần, Hạ Mạt nghe không rõ, cũng không muốn nghe rõ, thế giới của cô bé đã hoàn toàn sụp đổ, cô bé đã chẳng còn gì đáng để lưu tâm.

Tối tăm.

Không có lấy một tia sáng.

Sương mù giăng đầy trời, cành lá không ngừng nghiêng ngả, Hạ Mạt không quay đầu lại, không một chút quyến luyến, lạnh lùng biến mất trong đêm tối.

Sắc đêm biến thân hình đang quỳ dưới gốc cây của Âu Thần thành một cái bóng, cái bóng của đêm đen, vẫn cái dáng ngạo mạn quý tộc ấy, sự thỉnh cầu được tha thứ và nỗi đau dâng cao kịch liệt khiến cho sợi ren lụa màu xanh đang bay bỗng chợt rớt xuống.

Trời đột ngột trở mưa.

Giọt mưa xuyên qua lá cây rơi xuống, Âu Thần vẫn quỳ đó, thẫn thờ như không hề hay biết, toàn thân ướt sũng. Mưa mỗi lúc một lớn, mưa cuồng loạn giội lên tóc Âu Thần, trào xuống gương mặt anh…

Đó là cái đêm giống như một cơn ác mộng đau thấu tim…

Ánh sáng chói mắt của đèn xe, mưa trút xối xả, những giọt mưa điên loạn đập vào nóc và cửa xe, cả thế giới mênh mông một màn mưa trắng xóa. Trong đêm mưa, tiếng sấm sét kinh hoàng. Đêm nay thật giống với đêm đó! Dạ dày Âu Thần đau nhói như bị những lưỡi dao tẩm độc đâm vào, kéo Âu Thần rơi xuống vực thẳm của sự đau thương, không sao thở nổi, hai tay tóm chặt cái vô lăng, làn môi trắng bệch như tờ giấy!

Chầm chậm…

Hình như đã không còn có thể nhận rõ nỗi đau này từ đâu đến…

Đêm tối đen như mực, cây anh đào trong mưa, từ đầu đến cuối cô bé vẫn chỉ quay lưng lại với anh, thậm chí đã không quay đầu nhìn anh lấy một lần, dù rằng anh có thể từ bỏ tất cả, dù rằng anh đã gạt cả sự tôn nghiêm cao quý đề mà quỳ xuống… có thể đáp ứng mọi thứ cô bé muốn, có thể sữa chữa mọi thứ vì cô bé, nhưng…

Cô bé vẫn giữ cái vẻ lạnh lùng ấy mà bỏ đi, mà rời khỏi cuộc đời anh…

Ngồi bên Âu Thần.

Trong tiếng mưa lạnh ngắt.

Doãn Hạ Mạt đã tỉnh lại từ hồi ức. Đúng là cô đã làm Âu Thần tổn thương, chỉ có điều khi đó cô mới có mười lăm tuổi, đứng trước cái chết của bố mẹ Doãn và sự sống còn đang phải giành giật từng giây từng phút của Tiểu Trừng, lúc đó Hạ Mạt vì quá xúc động mà mất hết lý trí, hoảng loạn nên đã trút hết sự phẫn nộ và nỗi sợ hãi lên đầu Âu Thần.

Nếu như Hạ Mạt lúc đó là Hạ Mạt hiện tại thì sẽ ra sao ?

Cô vẫn sẽ hận Âu Thần, tuy nhiên, có lẽ cô sẽ không bất chấp tất cả như vậy, sẽ không dùng những lời nói làm tổn thương sâu sắc đến Âu Thần. Nỗi hận, nó như một con dao hai lưỡi, cô cho rằng đã trả thù được Âu Thần, có thể Âu Thần sẽ hận lại cô, hận thù ấy lại đẩy cô lấn sâu hơn vào địa ngục, thậm chí có thể sẽ để lại cho cô và Tiểu Trừng một vết thương không thể nào có thể bù đắp. Những năm qua, Hạ Mạt phải liên tục lẩn tránh đoạn hồi ức đau thương này. Cô lắc đầu để những hình ảnh ấy tan đi.

Hạ Mạt im lặng, những chuyện đã tan đi như mây khói, cô không muốn phải làm sáng tỏ ai đúng, ai sai. Điều quan trọng nhất bây giờ là hạnh phúc hiện tại, chuyện đã qua, cô đã không thể bảo vệ cho những người thân của mình. Và giờ đây, cô là con người đầy lý trí, kiên cường, cô sẽ tha thứ cho tất cả những bi kịch đã xảy ra. Tuy Âu Thần đã không còn tồn tại trong thế giới của cô, nhưng những chuyện trước kia cô không thể coi anh là người xa lạ được. Theo bản năng, cô lướt mắt trên người Âu Thần, trán Âu Thần vã mồ hôi, môi trắng bệnh vì đau khiến cô sững người, bất giác không kìm được, lên tiếng hỏi :

“Anh sao rồi? Dạ dày vẫn còn đau sao?”

Hạ Mạt đưa tay sờ thử chiếc cốc xem còn nóng không, sữa đã lạnh mất rồi, nhưng thuốc vẫn phải uống, cô lại lấy ra mấy viên thuốc, lần này không đặt vào tay Âu Thần nữa, mà cứ để trực tiếp trong tay, Hạ Mạt tiến lại gần Âu Thần ôn tồn nói:

“Uống hết số thuốc này đi.”

Âu Thần nhìn cô bằng đôi mắt u uất, ánh mắt có đôi chút hốt hoảng:

“Tại sao?”

“Uống thuốc đi, dạ dày sẽ không đau nữa.” Hạ Mạt thừa biết điều Âu Thần muốn hỏi không phải là như vậy, nhưng chuyện của năm năm trước, cô không hề muốn nhắc lại nữa.

“Nói đi! Tại sao?” Chút kiềm chế cuối cùng đã bị giọng nói của cô đánh tan, dạ dày đau thắt lại, Âu Thần hất tung chỗ thuốc trong tay cô hỏi dồn, giọng đầy phẫn nộ: “Năm năm trước, anh chỉ tống khứ Lạc Hi đi, tại sao em lại đoạn tuyệt với anh một cách tàn nhẫn như vậy? Trong lòng em Lạc Hi quan trọng đến vậy sao? Còn anh thì sao?”

Tiếng sầm rền vang ngoài cửa xe.

Nhìn Âu Thần thần sắc đau đớn đang cố kìm nén cơn phẫn nộ, Doãn Hạ Mạt tự dưng muốn bật cười, nhưng lại cười không nổi, cô chỉ thở dài một tiếng.

“Chẳng lẽ, đến giờ anh vẫn không hiểu sao?” Giọng cô rất bình tĩnh.

“…?”

“Anh và em thuộc về hai thế giới khác nhau. Những thứ anh muốn, anh không từ thủ đoạn nào để có được mà không chút mảy may suy nghĩ xem cái mình đang muốn là thứ gì. Em giống như con búp bê của anh, là thứ anh yêu thích, vậy nên tất cả mọi người, không ai được chạm vào, thậm chí là đứa em trai thân yêu của em cũng không được phép. Có thể cuộc sống của anh quá cô đơn, lạnh lẽo nên anh cũng muốn đặt em vào cuộc sống cô đơn, lạnh lẽo ấy, không cho em có niềm vui khác ngoài anh.”

Cô cười.

Giọng nói trong tiếng mưa vẫn bình tĩnh kỳ lạ.

“ Em cũng rất cô đơn, lạnh lẽo. Sự buồn tẻ ấy buộc em phải cố gắng đi tìm bắt bằng được từng chút một sự ấm áp, hạnh phúc. Để giữ được hạnh phúc, bằng bất cứ giá nào em cũng chấp nhận. Em đã từng rất cảm ơn anh, vì anh đã cho em trai em, bố mẹ em nuôi em sống cuộc sống không phải lo nghĩ, cho dù cái giá của nó buộc em phải biến thành một giống cây thân leo bám vào anh. Nhưng rốt cuộc, chính anh đã phá hủy niềm hạnh phúc ấy của em.”

Hạ Mạt nhắm mắt lại, những hình ảnh vấy máu, loang lổ ngày xưa hiện về trong đầu cô, có lẽ cho đến lúc chết, cô cũng không quên được hình ảnh bố mẹ nuôi nằm trên giường bệnh. Đôi mắt cô khép chặt nên không nhìn thấy nỗi đau khổ, ân hận hiện trong sâu thẳm nơi đáy mắt của Âu Thần. Hồi lâu, cô mở mắt ra tiếp tục câu chuyện:

“ Vì vậy, em đã không còn muốn dựa dẫm thêm vào bất kỳ ai nữa, em chỉ muốn sống cuộc sống của mình, lấy khả năng, sức lực để bảo vệ người thân.”

“… Tai nạn không phải do anh sắp đặt.”

Làm sao lại có thể cố ý sắp đặt cho bố mẹ nuôi cô gặp tai nạn được cơ chứ? Thì ra trong lòng cô, anh là loại người như vậy sao? Dạ dày anh đau thắt, những ngón tay từ từ không còn nắm nổi vô lăng.

“Em biết không phải anh.” Ánh mắt Doãn Hạ Mạt u ám. “Nhưng cũng có khác gì đâu? Ngày tiễn Lạc Hi đi, đã chấm hết. Là giận cá chém thớt thôi, nỗi đau khổ và tuyệt vọng đã khiến em suy sụp rồi đổ hết mọi tội lỗi và nỗi oán hận lên đầu anh…”

Thật ra, Hạ Mạt cũng giận chính cô, nếu từ đầu cô không ích kỷ, không chỉ chăm chăm nghĩ riêng cho gia đình mình, nếu cô đủ kiên trì cự tuyệt, chống đối việc để Lạc Hi ra đi, có lẽ mọi việc đã không xảy ra như vậy. Cho dù bố mẹ nuôi cô có thất nghiệp, lẽ nào thật sự không thể tìm được một công việc khác sao? Cho dù bố nuôi cô không tìm được việc gì đi nữa, thì cô vẫn có thể đi làm nuôi cả nhà cơ mà. Nếu chỉ quen dựa dẫm vào người khác, cô sẽ tự mất khả năng tự đi bằng chính đôi chân của mình, nếu cô sớm biết đạo lý này, có lẽ bi kịch kia đã không xảy ra.

“Chỉ là giận cá chém thớt thôi sao?”

Âu Thần nghẹt thở, đôi mắt vụt qua một tia sáng.

“…”

“Vậy là, những câu em nói đó, chỉ là cố ý chọc giận anh, đúng không?” Đôi môi Âu Thần trắng bệch, anh dán mắt nhìn cô,

“Câu nào?” Cô nhìn anh, chậm rãi hỏi.

Âu Thần yên lặng hồi lâu, những câu nói ngày xưa của Hạ Mạt như những mũi kim tẩm độc đâm thẳng vào trái tim anh, mỗi từ, mỗi chữ trong câu nói của cô như hút cạn từng giọt máu trong tim anh.

“Em nói… em chưa từng yêu anh… sống cùng anh chỉ để duy trì cuộc sống không phải lo lắng đến vấn đề cơm áo gạo tiền…”

“…”

Khi Âu Thần buông ra những câu nói này, trái tim Hạ Mạt cũng như trúng một nhát dao! Đó là nhưng lời cô đã nói ư? Cô thừa biết tình cảm Âu Thần dành cho cô như thế nào, chẳng lẽ có thể thốt ra những lời như thế. Hạ Mạt của năm năm về trước lại có thể làm Âu Thần bị tổn thương bằng những lời nói lạnh lùng như thế sao? Những ngày sống cùng Âu Thần, tuy chỉ là một con búp bê được anh chăm sóc, nhưng sao lại có thể chưa từng yêu Âu Thần được cơ chứ?

“Không, em chỉ cần trả lời anh câu đầu tiên là được rồi.”

Sự chần chừng của cô làm anh cuống quýt. Đúng, Hạ Mạt chấm nhận ở bên anh là vì gia đình, Âu Thần đã biết ngay từ đầu. Chính bởi vậy anh mới sợ, sợ đến khi Hạ Mạt không còn cần đến anh, cô ắt sẽ rời xa anh. Chính bởi vậy anh mới muốn nhốt cô vào trong thế giới của mình, chỉ có anh mới được ngắm nhìn cô, chỉ có anh được nghe cô nói, có thể như vậy, dần dần cô sẽ yêu anh…

“Em… lúc trước có yêu thương anh không?...”

Âu Thần mím chặt môi, toàn thân tê cứng như tảng băng dùng để khắc tượng. Trong đêm đen, mưa càng lúc càng to, nước mưa dày đặc che kín kính xe khiến không thể nhìn ra thế giới bên ngoài được, Âu Thần chờ đợi câu trả lời của cô. Ngoài trời vọng lại một tiếng sấm hãi hùng, thế giới trong xe chỉ thuộc về hai người, anh và cô.

“Không có.”

Khi Âu Thần cuối cùng cũng nghe được câu trả lời của Hạ Mạt thì cũng đúng lúc một tia chớp rạch ngang bầu trời, kèm theo đó là tiếng sét, khuôn mặt cô được chiếu rọi, trắng bệch dị thường, đôi mắt màu hổ phách không chút sắc thái biểu cảm.

“Chưa bao giờ yêu anh.”

Giọng cô vẫn thản nhiên.

Cho dù ngày đó cô có yêu anh, thì cũng chỉ là ký ức của ngày xưa, giống như những bụi trần bị gió thổi không đáng phải lưu tâm. Cô không muốn cuộc sống của anh và cô lại đan xen vào nhau, hãy tách ra thật xa, đừng để lại dấu tích nào.

Đêm đen, mưa dày đặc.

Mưa như nhấn chìm cả thế giới, một thế giới đầy nước mưa trắng xóa, chiếc xe được nước mưa rào rào gột rửa, những giọt nước mưa gấp gáp bắn xuống thành những bông hoa nước. Trong cơn mưa lớn gầm gào, thế giới vạn vật lại tĩnh lặng dị thường, tĩnh lặng đến độ như tất cả đã chết.

Âu Thần ngồi yên bất động.

Rất lâu, rất lâu sau, anh bắt đầu cong người lại, cơn đau mãnh liệt bắt anh phải gập sát người xuống, hai tay ôm bụng, mồ hôi túa ra như tắm, sau đó, anh bắt đầu nôn mửa.

Doãn Hạ Mạt kinh hãi.

Trong lúc cô không biết nên phản ứng như thế nào, thoáng một giây chần chừ, cô đưa tay đỡ lấy Âu Thần, cô hỏi:

“Anh…đau lắm phải không?”

Âu Thần dùng hết sức gạt tay Hạ Mạt ra, giận dữ gào lên bằng giọng yếu ớt:

“Tránh ra!”

Âu Thần gần như phải vận hết sức lực của mình để thực hiện động tác này, cơn đau như thể bị một con ác quỷ đang thò bàn tay đen sì kéo anh xuống địa ngục. Cả ngày hôm nay anh đã không ăn gì, bây giờ chỉ nôn ra toàn thứ nước vàng vàng, anh uống cong người trên ghế xe, cứ thế nôn mửa không ngừng.

Doãn Hạ Mạt cắn môi, cô rút điện thoại, bấm máy gọi .

“Alo, có phải trung tâm cấp cứu không? Ở đây có một người bị đau dạ dày đang phát bệnh, rất nghiêm trọng, chúng tôi đang ở…” Cô chưa dứt lời, cánh tay cầm điện thoại của cô đã bị giật xuống đột ngột, quá bất ngờ, không phòng bị, cô ngã dúi xuống gần ngay ghế Âu Thần.

“… Tôi mà chết… chẳng phải cô sẽ vui lắm sao…”

Cơn ói mửa đã ngưng lại được một chút, nỗi đau lần thứ hai bị làm tổn thương khiến trái tim Âu Thần chồng chất nỗi oán hận, anh trừng mắt nhìn Hạ Mạt, rồi quăng chiếc điện thoại xuống hàng ghế sau.

“Cô chưa từng yêu tôi… người cô yêu, luôn là Lạc Hi đúng không?!”

“Tất cả đều không liên quan đến Lạc Hi! Đêm đó, những lời em nói với anh chỉ là lừa dối anh, chỉ là nhằm làm anh tổn thương thôi. Nếu hận em, anh hãy cứ trả thù em, em chấp nhận, nhưng đừng nhắm vào Lạc Hi, anh ấy vô tội!”

Không cần biết là năm năm về trước hay năm năm sau này, tất cả chỉ là chuyện giữa cô và Âu Thần, Lạc Hi đâu có liên qua gì.

Lạc Hi không liên quan…

Đêm đó, dưới cây anh đào…

“Giờ đây, cuối cùng tôi cũng không bận tâm đến bất cứ ai, cũng chẳng cần người lo cho mình nữa, như thế sẽ không phải gặp lại anh, có thể chia tay với anh, anh có biết tôi vui lắm không? À! Đúng rồi! Còn một chuyện nữa anh đã làm cực tốt…”

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảm đạm đau khổ của Âu Thần, cô bé đến sát bên người anh, chậm rãi nói:

“Đó, chính là việc anh đã tống khứ Lạc Hi đi! Không sai, tôi đã thích anh ấy, ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã thích anh ấy, trong lòng tôi, anh không thể so sánh với một ngón tay của Lạc Hi! Tuy rằng giờ đây anh đã ép buộc Lạc Hi phải ra đi, nhưng tương lai, tôi nhất định sẽ sống cùng anh ấy!”

“… Với hắn không liên quan?” Âu Thần không nhịn được cười, “… Với hắn không liên quan? Cô trước sau gì cũng sẽ tha thứ cho tôi ư?... Tôi đã nói tôi sẽ sữa chữa, sẽ không ngang ngược như thế nữa, sẽ không quản lý cô, nhưng… cô bỏ đi mà không thèm quay đầu lại… với hắn không liên quan, sao hôm nay cô còn đến tìm tôi?… Cô tìm tôi vì bộ phim Cờ chiến của hắn, đúng không?… Vậy, hãy cầu xin tôi đi…”

Đôi mắt chứa đầy sự oán hận và đau khổ, trong đêm đen khuôn mặt anh đẹp và kiêu ngạo làm rung động lòng người. “… Cô biết rõ là… chỉ cần cô cầu xin tôi… việc gì tôi cũng sẽ đáp ứng…”

Doãn Hạ Mạt lòng đau như cắt. Lúc này đây, cô không còn muốn nói với Âu Thần về chuyện của Lạc Hi, cô chỉ muốn đưa anh tới bệnh viện.

“… Cô đã không cầu xin cho hắn… tôi sẽ phá hắn… hắn làm cái gì tôi sẽ phá cái đó… Cô có tin rằng tôi có khả năng này không?...”

“Âu Thần!”

“Vậy, hãy cầu xin tôi đi…”

“Được! Em xin anh, anh tha cho Lạc Hi đi.” Cô thở sâu. “Anh có thể phá em nữa, vì em cũng có mặt trong chuyện đó, em cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng, thực sự với Lạc Hi thì không liên quan.”

“…” Cuối cùng Hạ Mạt cũng đã thốt ra được những lời đó, Âu Thần nhìn cô lạnh lùng, vừa hận vừa phẫn nộ, một lần nữa, nỗi đau xé ruột gan lại cuồn cuộn trong lòng. “Hắn quan trọng đến vậy sao?... Hắn xứng đáng tới mức em hy sinh thân mình để bảo vệ hắn sao?!... Nếu anh nói… chỉ khi nào em về lại bên anh, anh sẽ tha cho hắn, em có đáp ứng không?!...”

“… Không thể nào…” Nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, vẻ mặt Hạ Mạt mang chút trầm lặng thuộc về đêm đen. “Chúng ta đã không thể quay về được với nhau nữa rồi.”

Không thể quay về…

Không thể quay về…

Cổ họng có chút lờm lợm, Âu Thần cố nén để không bật nôn ra ngoài, cơn đau trong người như muốn xé anh ra thành nghìn mảnh. Mắt anh tối sầm lại, hình như anh có nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Hạ Mạt, hình như có thứ ánh sáng từ cơ thể anh bay vọt ra. Bóng tối như chìm ngập khắp thế gian, lại một cơn đau nữa nổi lên trong người như muốn kéo cả cơ thể anh rơi thẳng xuống địa ngục, cơn đau giờ không còn là…

Anh và Hạ Mạt…

Là hai thế giới ư…

Cho nên…

Không thể quay về được với nhau nữa rồi…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio