An Bân Ni trút hận riêng đã ra tay tát Doãn Hạ Mạt, người mới vào nghề.
Sáng sớm hôm sau.
Hầu như trên tất cả các sạp báo, để dễ dàng đập vào mắt độc giả, các báo và tạp chí đều dùng mực đỏ in cái tiêu đề tin tức nóng sốt này. Các bài viết đều mang nội dung An Bân Ni vì không hài lòng trước việc công chúng yêu thích đón nhận vai diễn của Doãn Hạ Mạt trong bộ phim Bản tình ca trong sáng, danh tiếng của vai diễn này nghiễm nhiên có xu thế vượt qua vai diễn nữ số một Thái Na của cô ta, An Bân Ni vì lòng đố kỵ mà sinh ra thù hận. Lợi dụng cảnh trong kịch bản, nhân lúc quay phim An Bân Ni đã độc ác ra tay đánh Doãn Hạ Mạt mười mấy cái bạt tai.
Tất cả các bài báo còn đồng loạt đăng bức ảnh An Bân Ni đang tát Doãn Hạ Mạt với ánh mắt hung hãn độc ác, chẳng giống An Bân Ni thánh thiện, thanh khiết như trong phim ảnh chút nào.
Cùng lúc đó trên mạng, clip hình ảnh An Bân Ni đánh người phát tán khắp nơi. Trong đoạn clip này, An Bân Nhi cố tình viện đủ lý do để cảnh đánh người phải quay đi quay lại, những lý do An Bân Ni đưa ra không ai có thể tưởng tượng ra nổi khiến cư dân mạng trố mắt ngạc nhiên. Cac fan mạng đều ngơ ngác trước hình tượng Ngọc Nữ thanh khiết dịu hiền trong lòng họ lại có thể hành động độc ác đến vậy.
Và bên cạnh đó, sự kiên cường của Doãn Hạ Mạt lại cũng khiến cư dân mạng rung động. Hạ Mạt bị An Bân Ni ức hiếp đến vậy mà cô ấy vẫn kiên trì đợi cảnh diễn quay xong, cái dáng vẻ run rẩy trắng bệch nhưng không hề khuất phục của Hạ Mạt khiến trái tim của hàng nghìn fan mạng bị trấn động. Thế nhưng Doãn Hạ Mạt dưới sự chỉ đạo của đạo diễn khi đổi lại diễn vai của An Bân Ni, đã không đánh trả An Bân Ni, lại dùng kỹ thuật diễn xuất cực đỉnh của mình chinh phục tất cả mọi người. Cư dân mạng nín thở trước màn hình máy tĩnh, thái độ và khả năng diễn xuất của Hạ Mạt đã thực sự lay động lòng người.
Sự kiện An Bân Ni đánh người giống như quả bom phát nổ!
Dư luận bùng phát rầm rộ!
Người hiền cũng phát cáu!
Trên mạng, trong nháy mắt các fan gửi lên vô số bài viết ủng hộ Doãn Hạ Mạt, những bài viết lên tiếng phê phán người con gái độc ác, xấu xa, bỉ ổi là An Bân Ni, yêu cầu đoàn làm phim Bản tình ca trong sáng hủy vai của An Bân Nhi, nếu không họ sẽ không theo dõi bộ phim này nữa. Các bài viết như ngọn lửa lớn rừng rực nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ không gian các trang blog và các diễn đàn, sự phẫn nộ của các fan mạng trước việc An Bân Nhi đánh người lập tức trở thành tiêu điểm thu hút sự quan tâm của mọi người trong làng giải trí.
Báo giới cũng đồng loạt ồ ạt bình luận việc An Bân Ni đánh người. Có phóng viên đã đem tập hợp tất cả những sự kiện, tin tức liên quan đến việc An Bân Ni ăn hiếp những người mới bước vào nghề trước đây sắp xếp theo thời gian thành một bài viết cho đăng. Có bài viết đề cập sự việc trước đó rằng: An Bân Ni trước khi đánh người đã công khai làm nhục Doãn Hạ Mạt trong phòng nghỉ của diễn viên, cô ta còn ra tay đánh người quản lý của Doãn Hạ Mạt. Thậm chí có phóng viên còn moi ra chuyện An Bân Ni thời trung học là một thiếu nữ bất kham trong đoàn thể, cô ta thường hay bắt nạt bạn học, từng bị nhà trường xử phạt…
Giữa những giờ nghỉ trong lúc quay bộ phim Cờ chiến, Lạc Hi liên tục nhận được những cú điện thoại của đám nhà báo kể cho anh hay đầu đuôi sự việc An Bân Ni đánh người này, sau đó họ hỏi ý kiến thăm dò anh có suy nghĩ gì trước việc Doãn Hạ Mạt bị đánh?
Từng xuất hiện ở quảng trường Cầu Vồng với vai trò người nâng đỡ bảo trợ cho Doãn Hạ Mạt, rồi cùng diễn trong clip quảng cáo mỹ phẩm Lỗi Âu với cô, đồng thời tham gia diễn cảnh nền minh họa trong album đầu tay của Doãn Hạ Mạt, trong mắt giới phóng viên văn hóa, quan hệ giữa Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt là một đề tài cực kỳ thú vị. Sự kiện An Bân Ni đánh người bùng phát lần này, thái độ và sự đánh giá của Lạc Hi là một tiêu điểm rất đáng quan tâm.
Trong phòng nghỉ, Lạc Hi đang lật xem đống báo Khiết Ni mới mua về, ngón tay Lạc Hi siết chặt trước hình ảnh An Bân Ni đang gườm gườm dùng hết sức tát Hạ Mạt đăng trên các mặt báo. Tuy nhiên, đối với cánh phóng viên văn hóa đầu dây bên kia, giọng nói của Lạc Hi vẫn rất bình tĩnh. Anh cho rằng diễn viên cần có đạo đức nghề nghiệp cơ bản của mình, khi diễn không nên xen vào tình cảm riêng một cách thái quá.
Lúc cánh phóng viên văn hóa định tiếp tục hỏi thêm anh có đi thăm Doãn Hạ Mạt không, Lạc Hi đã tắt máy.
Ánh mắt một lần nữa lại đặt vào hình ảnh Hạ Mạt bị đánh trên mặt báo, sắc mặt cô trắng bệch, đôi má đỏ sưng tấy, nhưng ánh mắt cô vẫn hiên ngang kiên cường. Ngón tay Lạc Hi nhẹ nhàng di trên khuôn mặt Hạ Mạt trong bức ảnh, giờ này cô có trong căn hộ của anh không? Cô có biết tin tức đang tràn lan khắp mọi nơi không? Cô ấy đang làm gì?
Buổi tối.
Lạc Hi đã hủy hai show diễn, chạy vội về nhà, nhưng khi đứng trước cửa căn hộ anh ngơ ngác, ngẩn người nhìn, trái tim căng hết cỡ cảm giác như đụng nhẹ một cái là sẽ vỡ vụn ngay. Ngón tay đặt trên chuông cửa, anh muốn nhấn chuông, nhưng những ngón tay dừng ở đó cứng đờ.
Cô ấy có trong nhà không?
Nếu nhấn chuông, cô ấy có ra mở cửa không?
Có hay không? Tiếng chuông cửa chỉ vang dội lại một cách trống rỗng trong căn phòng đen tối, cô ấy vốn đã đi rồi, chuông nhấn lâu thêm nữa, cũng chẳng có cô ấy ra để mở cửa đâu.
Đôi mắt Lạc Hi trở nên u ám.
Thật ngốc, lẽ nào đến bây giờ vẫn còn kỳ vọng sao? Ông trời luôn ban cho anh một chút ấm áp và ngay sau đó là tận cùng của sự lạnh giá. Việc lớn như vậy cô ấy làm sao không biết, nhất định là đã đi rồi, có thể là… trên bàn tràn nhỏ trong phòng khách sẽ có một mảnh giấy nhỏ cô ấy để lại. Anh hít một hơi thật mạnh, cố gắng để cho mình thoải mái, không phải là đã quen lâu rồi sao? Chỉ có bản thân anh sẽ mãi mãi không rời bỏ anh mà đi.
Anh lặng lẽ lấy chìa khóa.
Cắm vào ổ khóa cửa.
Cửa mở rồi.
Trong nhà sáng rực.
Không gian ấm áp.
Trong không khí mùi cơm, mùi thức ăn thơm sực nức mê hồn người.
Doãn Hạ Mạt từ trong bếp thò đầu ra, má bị dính ít bột mỳ, chiếc tạp dề có hình chú gấu Winnie the Pooh mặc trên người, mái tóc buộc bằng chiếc khăn hoa chấm bi. Nhìn thấy Lạc Hi, Hạ Mạt cười tươi như hoa, đôi mắt sáng như những ngôi sao vừa mới xuất hiện trên bầu trời đêm.
“Anh về rồi à!”
Doãn Hạ Mạt mỉm cười từ trong bếp bước ra dùng tạp dề lau khô tay. Nụ cười của cô dịu dàng quá, như thể cô ngày ngày đều ở đây đợi anh về nhà.
“Hạ Mạt…”
Cổ họng tắc nghẹn như bị chặn lại, chất dịch lỏng vừa ấm vừa nóng khiến giọng nói Lạc Hi khàn khàn. Được nhìn thấy gương mặt bình thản, dịu dàng của cô, đột nhiên Lạc Hi có cảm giác tràn đầy thứ hạnh phúc gì đó không sao hiểu nổi, hình như mọi thứ đang hiện hữu trước mắt như không có thật. Trong tích tắc đầu óc nhanh chóng bừng tỉnh, anh không dám để cô phát hiện ra bộ dạng sung sướng chẳng thuộc kiểu gì của mình, Lạc Hi giả vờ hít mùi thơm của cơm canh trong không khí, nói theo kiểu rất trẻ con:
“Thơm quá à ơi, làm món gì mà ngon vậy?”
Thật ra…
Chỉ cần cô ở đây…
Là tuyệt rồi…
“À, không biết anh có thích không?” Đôi mắt Doãn Hạ Mạt sáng rực, cô cười và nói. “Đều là những món ăn rất đơn giản, chẳng qua là món tủ của em nên mới thể hiện cho anh ăn. Chà chà, có khi không hợp khẩu vị của anh!”
“Yên tâm đi, anh đang đói đây, giờ có thể ăn được cả một con voi lớn!” Lạc Hi bước vào bếp, anh kinh ngạc nói: “Hả, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi à? Hạ Mạt, em giỏi vậy sao…”. Trong bếp, mấy món ăn đã bày ra đĩa, bên trên có đậy lồng giữ nhiệt, nồi cháo ở trên bếp đang liu riu lửa, mùi thơm dìu dịu…
Trong phòng ăn.
Một chiếc đèn chùm nho nhỏ.
Món măng đông cô xào bày trong đĩa sứ mà xanh nhạt, món sứa trộn giấm bày trong đĩa sứ màu đen, món ngó sen xào chay bày trong đĩa sứ màu lam nhạt, món canh đậu phụ cải trắng đựng trong chiếc tô màu trắng, tất cả đều là những món ăn rất thanh đạm, nhưng ăn rồi thì mùi thơm cứ đọng mãi trong miệng.
“Anh ăn quen không?”
Doãn Hạ Mạt cẩn thận hỏi, cô e ngại các món ăn quá thanh đạm, nhưng đây toàn là những món sở trường của cô, ở nhà cô vẫn thường hay làm vì Tiểu Trừng rất thích ăn.
“Anh cứ nghĩ là chỉ có Tiểu Trừng biết nấu cơm.”
Măng đông cô xào cực kỳ thơm ngon, Lạc Hi nhâm nhi như không nỡ nuốt xuống. Anh đã từng thưởng thức hầu hết những món ăn ngon ở khắp nơi trên thế giới, nhưng những tay đầu bếp thực hiện những món ăn không ai có thể sánh với Hạ Mạt.
“Không ngờ, tay nghề của em đỉnh vậy.”
“Tiểu Trừng nấu còn ngon hơn em, anh đã thưởng thức tài nghệ của nó, đáng lẽ phải cảm thấy món ăn của em khó nuốt mới đúng.” Hạ Mạt mỉm cười. Tiểu Trừng là đứa em trai tốt nhất trên đời này, cô không cho phép Tiểu Trừng ra ngoài làm thêm, Tiểu Trừng đã lo toan mọi việc cơm nước, dọn dẹp trong nhà, lại còn nghiên cứu cả nghệ thuật nấu ăn, cho đến lúc này, Hạ Mạt tin chắc rằng trên đời này không ai có thể vượt qua tay nghề của Tiểu Trừng.
“Món ăn em làm ngon lắm.”
Lạc Hi khẽ húp canh đậu phụ cải trắng, dìu dìu, man mát, món canh đó ngon đến nỗi Lạc Hi muốn nhai luôn cả lưỡi của mình.
“Món Tiểu Trừng nấu ngon hơn.”
“Của em!”
“Của Tiểu Trừng!”
“Của em!”
“Của Tiểu Trừng!”
Doãn Hạ Mạt bừng bừng khí thế trợn mắt nhìn Lạc Hi, ngón tay nắm chặt đôi đũa, sau đó, đột nhiên, hai người nhìn nhau phá lên cười, hệt như hai đứa trẻ, cảm giác vui vẻ ngập tràn.
Lạc Hi chớp chớp mắt, vừa cười vừa nói: “Được rồi, Tiểu Trừng nấu cơm ngon nhất, vậy món em làm không ngon để đấy phần anh ăn hết”. Nói rồi anh đổ hết phần canh còn dư lại vào bát của mình, Hạ Mạt còn chưa kịp phản ứng, Lạc Hi đã húp hết luôn.
Doãn Hạ Mạt tròn mắt nhìn Lạc Hi.
Lạc Hi làm như vô tội nói: “Lẽ ra anh phải mau chóng làm quen với loại canh không ngon này, sau này Tiểu Trừng có bạn gái, chỉ có hai chúng ta ở với nhau, anh chỉ có thể được ăn canh của em nấu mà thôi.”
Hai má Doãn Hạ Mạt bừng đỏ, cô đứng dậy đi vào nhà bếp múc bưng ra một bát cháo cho Lạc Hi. Cháo rất nhừ có màu xanh nhạt, chút lá nhỏ nổi trên bề mặt, thêm ít dầu vừng, mặn mặn, hương thơm lan tỏa.
“Đây là cháo rau dền cơm.” Hạ Mạt nói.
Lạc Hi nếm một miếng, lá rau dền cơm có vị hơi nồng, mùi thơm thuần khiết của loại rau dại hòa chung với gạo nếp mềm của cháo, hương vị giống như gió xuân tháng Ba giữa cánh đồng, thấm vào gan ruột.
Lạc Hi ngạc nhiên nói: “Từ trước tới giờ anh chưa ăn qua món này!”.
Doãn Hạ Mạt khẽ cười: “Rau dền cơm là loại rau có sức sống mãnh liệt, giữa mùa hè nó lặng lẽ mọc ở góc vườn, trên bãi cỏ bằng phẳng và giữa đồng, ở nơi cỏ hoang mọc luôn luôn có bóng dáng của nó. Tuy rằng nhìn không đẹp, nhưng mà ăn rất ngon, đúng không?”
Hồi còn rất nhỏ, mẹ sớm tối ngược xuôi trong phòng trà quán rượu ca hát cùng khách, Hạ Mạt thường dắt Tiểu Trừng đi chơi, Hạ Mạt thích nhất là nhổ rau dền cơm, Tiểu Trừng có thể lững thững tập đi trên bãi cỏ, còn Hạ Mạt có thể nhổ rau dền cơm mọc đầy chỗ đó. Mẹ rất thích ăn, cô và Tiểu Trừng cũng rất thích. Sau này tuy đã lớn, nhưng mỗi lần mùa hè đến Hạ Mạt vẫn dành thời gian ra ngoại ô nhổ rau dền cơm. Thi thoảng trong siêu thị cũng xuất hiện bóng dáng rau dền cơm, nhưng dường như chỉ có rau dền cơm do chính tay cô nhổ mới có được mùi vị thời thơ ấu.
“Rất ngon.”
Đôi mắt Lạc Hi đen láy long lanh, vị thơm thơm nhạt nhạt của rau dền cơm chính là mùi vị của gia đình ư, không cần phải dùng đến những đồ ăn ngon như thịt cá. Mùi vị này có thể thưởng thức mãi mà không chán. Ánh đèn ấm áp, cô cười trong bếp, mùi thơm của món ăn thanh đạm, tất cả đều tươi đẹp và hạnh phúc đến thế.
Trái tim Lạc Hi đột nhiên nhói đau.
Có phải đó chỉ là bong bóng hạnh phúc đến nhanh trong nháy mắt…
Càng đẹp thì càng dễ vỡ, ông trời để cho anh cảm nhận được hạnh phúc, có lẽ vì muốn anh rơi vào địa ngục càng sâu hơn. Cô ấy có thể ở đây bao lâu chứ? Có lẽ, khi biết tin sự việc An Bân Ni đánh người đã bị phơi bày trước công chúng, cô ấy sẽ lập tức rời khỏi anh chăng!?
Ánh mắt Lạc Hi trầm ngâm trở lại.
“Rau dền cơm mọc vào mùa hè à?” Lạc Hi hỏi vẻ như hiếu kỳ, anh nhâm nhi thưởng thức vị thơm ngon của cháo rau dền cơm. “Nhưng bây giờ là mùa đông mà, em hái ở đâu vậy? Mua ở siêu thị hả?” Anh cố để suy nghĩ của mình rời xa chuyện An Bân Ni đánh người, không, anh không được nói cho cô biết gì hết, để cô còn ở đây cùng anh…
“Vào mùa hè em hái rất nhiều, đem rửa sạch bó lại thành từng bó để trong ngăn đá tủ lạnh, có thể giữ được gần một năm, làm như thế mùi vị so với lúc mới hái không khác nhau là mấy.” Hạ Mạt cười nói, các món ăn trên bàn hầu như đã ăn gần hết, trong lòng cô tràn đầy cảm giác ấm áp…
Lạc Hi lặng đi…
Anh từ từ quay đầu nhìn theo cô.
“Em về nhà rồi à?...”
Chỉ có từ tủ lạnh ở nhà, cô ấy mới có thể lấy được mớ rau dền cơm này đúng không? Vậy thì… cô ấy đã biết sao…
“Vâng, em về nhà rồi.” Hạ Mạt cười. “Hồi trưa muốn nấu cơm, thấy trong bếp chẳng có gì để nấu, cả đồ dùng cũng không có nên em đã đi siêu thị. Em không mua cả bộ, mỗi loại chỉ mua một chiếc, các món ăn khác nhau nên dùng các loại đĩa khác nhau, kiểu như ca từ khác nhau nên phối âm khác nhau.”
“Thế thôi à?”
Cô ấy vẫn chưa biết, đúng rồi, nếu không, không thì làm sao cô ấy vẫn còn ở đây…
“Sau đó, em nhìn thấy tờ báo.”
Tất cả báo chí bày trong siêu thị đều nằm ở vị trí dễ thấy, những dòng tít hot như: Thần tượng Ngọc Nữ An Bân Ni vì trút hận riêng đã mượn cớ để tát ngôi sao mới Doãn Hạ Mạt, thì càng bắt mắt.
Doãn Hạ Mạt khẽ chau mày.
“Không hiểu sao chỉ trong một đêm, tất cả các báo đều biết chuyện này? Hôm qua rõ ràng đâu có phóng viên văn hóa nào có mặt trong trường quay, sự việc sao có thể bị tiết lộ ra ngoài?”
Nhìn thấy những tờ báo đó, cô thầm nghĩ, không thể giấu Tiểu Trừng và Trân Ân được nữa rồi, cô vội vàng mở máy điện thoại, trong điện thoại đầy ắp tin nhắn, rất nhiều tin nhắn của Tiểu Trừng và Trân Ân gửi tới. Hạ Mạt bấm điện thoại, chuông vừa mới đổ, Tiểu Trừng bắt máy liền, giọng Tiểu Trừng rất lo lắng khiến cô lúc đó có cảm giác mang đầy tội lỗi, ngay tức khắc Trân Ân nóng ruột giật lấy điện thoại phủ đầu trách mắng Hạ Mạt té tát, tại sao xảy ra chuyện lớn thế này lại không báo cho cô ấy biết!
Hạ Mạt muốn giải thích là sự việc không nghiêm trọng như trong báo viết.
Trân Ân giận dữ ngắt lời cô rồi ra lệnh cho cô về nhà ngay lập tức. Trân Ân và Tiểu Trừng phải được nhìn thấy cô ngay bây giờ, bằng không quyết không tha thứ cho cô!
“Có lẽ có người cố ý tung tin ra ngoài, nhưng người đó tuyệt đối không có ác ý với em, tất cả bản tin và dư luận đều nghiêng hẳn về phía của em, đều đả kích An Bân Ni rất mạnh.”
Trái tim của Lạc Hi dần dần lặng đi.
Quả nhiên là bong bóng, bong bóng giữa mùa hè đẹp chập chờn hư ảo như có như không, đầu ngón tay vừa khẽ chạm vào nó liền vỡ tan thành không khí.
“Em không muốn như vậy. Nếu như không ai biết, có lẽ chuyện này đã kết thúc rồi. An Bân Ni ít nhiều cũng bớt hung hăng một chút, cảnh quay kế tiếp cũng sẽ nhẹ nhàng, thoải mái hơn. Thế nhưng, giờ sự việc lại bị phơi bày ra như thế này, tuy rằng dư luận có lợi cho em, nhưng An Bân Ni lại bị ép vào con đường cùng, dựa vào tính cách của cô ấy, chỉ e rằng sẽ có những việc trả đũa khó mà lường trước.”
Doãn Hạ Mạt thầm nghĩ, rốt cuộc là ai đã để lộ chuyện này, hơn nữa lại có thể có trong tay những thước phim lẽ ra phải bỏ đi để rồi tung lên mạng, đã thế đoạn phim phát tán trên mạng đó còn được biên tập lại, cắt bỏ hình ảnh của mọi người, chỉ còn có cô và An Bân Ni xuất hiện.
Một mối hoài nghi lờ mờ.
Trong bóng mát, bóng dáng kiêu ngạo lạnh buốt đó, trên cổ tay là sợi ren lụa màu xanh phất phơ bay.
“Tại sao em còn quay lại…”
Lạc Hi quay phắt đầu lại dán mắt nhìn Hạ Mạt như quên khuấy mất cô ấy rất nguy hiểm, thình lình phát hiện ra hạnh phúc và những thứ tưởng như tốt đẹp có trước mặt mình lúc này đây chỉ là ảo tưởng, cảm giác mất mát và đau khổ đó khiến anh không thể nào chịu đựng được! Một trái tim đang chìm dần trong đá băng, đột ngột xuất hiện ngọn lửa phẫn nộ không có tên khiến anh lại trở nên cáu giận.
“Đã biết rồi em còn quay lại làm gì? Không phải đám phóng viên đang muốn tìm em sao? Lại còn Tiểu Trừng không phải cũng đang đợi em về sao? Sao còn quay lại đây? Nấu cơm cho anh làm gì nữa? Để cho anh cứ nghĩ em không biết gì hết?!”
Ánh mắt Lạc Hi u uất tức giận.
“Em bố thí cho anh à? Khiến anh thành thằng ngu cho rằng em không biết gì để ảo tưởng cuộc sống cùng với em, có thể quên đi tất cả mọi chuyện, chỉ có anh và em…”
“Anh cáu đấy à?”
Doãn Hạ Mạt ngỡ ngàng nhìn Lạc Hi dò hỏi, cô không hiểu mình đã làm sai chuyện gì khiến anh tự dưng lại khó chịu.
Lạc Hi nhắm mắt lại.
Anh vô lý quá, cô tuyệt đối đâu có sai chuyện gì. Cô biết rõ bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng đã không chọn cách âm thầm ra đi, cô vẫn về đây đợi anh, nấu cơm cho anh, xưa nay bản chất của cô luôn dửng dưng xa lạ, cô có thể đối với anh như vậy đã là thứ hạnh phúc không dám cầu thêm nữa rồi…
Đúng…
Là một suy nghĩ rất ích kỷ…
Anh không quan tâm chuyện An Bân Ni đánh người bị phơi bày sẽ dẫn đến những ảnh hưởng gì trong làng giải trí, sóng gió chưa bao giờ bình lặng, hơn nữa trong chuyện này Doãn Hạ Mạt lại là người đang được dư luận bênh vực. Chính vì vậy anh càng không để ý, càng không muốn để cô biết nhanh như vậy, anh chỉ muốn cô ở bên mình, là của riêng anh…
Trong một thế giới…
Chỉ có hai người, anh và cô…
Căn phòng phút chốc tĩnh lặng.
Lạc Hi có cảm giác cô rời khỏi anh, để cô đơn im lặng bao bọc quanh anh. Anh nghe thấy tiếng cô dọn dẹp bát đũa, nghe thấy tiếng cô rửa bát trong bếp, nghe thấy tiếng bước chân cô nhẹ nhàng.
Sau đó, không còn âm thanh gì nữa.
Anh âm thầm túm chặt tay, nỗi lo sợ trong lòng ngày càng lớn. Cô ấy đi rồi, cô ấy đi rồi sao? Cô ấy giận rồi, vì anh đã nổi nóng vô cớ, cô ấy ra đi không một lời từ biệt, cô ấy đi rồi phải không?!
Nhảy phắt từ trên ghế xuống!
Anh xông vào phòng khách!
Phòng khách trống không, rèm cửa sổ bằng vải ren lặng lẽ bay theo gió đêm.
Anh xông vào phòng ngủ!
Phòng ngủ một màu tối đen, trống không, hình như vẫn chưa có ai bước vào, tất cả chỉ là ảo tưởng của anh…
Anh lại xông vào nhà bếp!
Cô đứng trước chậu rửa chén quay lưng về phía anh, chiếc khăn hoa chấm bi buộc trên mái tóc dài dày như rong biển của cô, tấm lưng dửng dưng lặng lẽ.
Anh ôm chặt sau lưng cô.
“Hạ Mạt…”
Giọng anh nghẹn ngào, anh ôm cô thật chặt, đầu đặt trên cổ cô, nín thở, hình như máu đông cứng lại bắt đầu ấm nóng tan ra lưu chuyển.
Ngón tay của cô ấm áp.
Khe khẽ đặt lên đôi bàn tay anh đang bắt chéo ngang eo cô.
“Em biết, đối với anh và em cảm giác an toàn là một thứ cực kỳ xa xỉ”, giọng Hạ Mạt bình tĩnh, “lúc nào cũng có cảm giác muốn có được nhưng lại luôn cảm thấy nó sẽ biến mất, vì thế chúng ta mới luôn lâm vào trạng thái căng thẳng, sợ điều đó sẽ bất ngờ ập đến”.
Hạ Mạt nắm chặt tay Lạc Hi, cô quay đầu lại nhìn anh, nở một nụ cười, nụ cười trên khuôn mặt thuần khiết giản đơn như nụ cười trên gương mặt tất cả những cô gái bình thường khác trên đời này. Cô nói với anh:
“Em quay trở về đây là vì em thích nấu cơm cho anh, muốn thể hiện những món sở trường của em cho anh nếm thử, là tại vì hôm nay em muốn gặp anh, chỉ đơn giản vậy thôi. Đã chọn là ở bên nhau, vậy thì chúng ta hãy cùng có niềm tin với nhau. Không nên nghi ngờ đoán này đoán nọ để rồi đôi bên cùng tổn thương đau khổ, được không?”
Đôi mắt Lạc Hi long lanh ươn ướt, anh không sao nói nên lời, anh ôm chặt thân người ấm áp của cô hơn, trong lòng anh một hạnh phúc lạ kỳ đang âm thầm đâm chồi nở hoa.
Có lẽ…
Anh có thể cũng có được hạnh phúc chăng…
“Được.”
Anh ôm cô rất lâu, bóng hai người chiếu xuống sàn bếp, trùng khít lên nhau làm một như thể sẽ mãi mãi không bao giờ chia cách.
Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, sự kiện An Bân Ni đánh người trong giới giải trí đã nhanh chóng trở thành đề tài lớn thu hút hầu hết sự chú ý của mọi người. Trên mạng, những bài viết có chủ đề khiển trách đả phá An Bân Ni trở thành chủ đề mang tính áp đảo, hàng trăm nghìn fan mạng ra sức kịch liệt yêu cầu đoàn làm phim Bản tình ca trong sáng gạch tên An Bân Ni, thậm chí có fan mạng phẫn nộ yêu cầu Doãn Hạ Mạt đi kiểm tra vết thương, có người đưa ra hình phạt đối với An Bân Ni mang tính hình sự. Thậm chí ngày nào cũng đều có một lượng fan lớn tụ tập ngay trước cửa Đài truyền hình HBS, đơn vị phát sóng bộ phim Bản tình ca trong sángyêu cầu An Bân Ni phải công khai xin lỗi, rồi thì yêu cầu triệt tận gốc An Bân Ni!
Kênh giải trí của các đài truyền hình, trang văn hóa của các tờ báo và tạp chí đều không ngừng đưa tin chi tiết hơn, phát đi phát lại nhiều lần những tác phẩm của Doãn Hạ Mạt từ khi cô bước chân vào làng giải trí tới nay, bên cạnh đó họ cũng đào bới moi móc lại tất cả những vụ việc chẳng lấy gì làm tốt đẹp của An Bân Ni từ khi vào nghề tới nay, kể cả những vụ không có cơ sở căn cứ. Nhiều ngôi sao giải trí trong giới showbiz đã được mời phỏng vấn, phát biểu ý kiến bình luận trước sự kiện An Bân Ni đánh người.
Ngày thứ ba sau khi vụ việc đánh người bị đưa ra, người trong cuộc là Doãn Hạ Mạt đã chấp nhận cuộc phỏng vấn của giới báo chí. Hạ Mạt rất nhã nhặn lịch sự, tuy là đã trang điểm nhưng vết tích bị đánh trên mặt vẫn hiện rất rõ. Hạ Mạt không trả lời trực tiếp các câu hỏi mà chỉ khéo léo giải thích, cô cảm ơn mọi người đã quan tâm, vết thương của cô cũng không đến nỗi nghiêm trọng. Hạ Mạt cho rằng có thể trong lúc quay phim, An Bân Ni nóng lòng muốn làm cho tốt, nên đã yêu cầu quá nghiêm khắc với bản thân.
Thái độ khoan dung của Doãn Hạ Mạt càng đem lại cho cô thêm nhiều tình cảm mến mộ từ hàng ngàn fan hâm mộ. So sánh mà nói, An Bân Ni từ sau việc đánh người không thấy xuất hiện nữa, cô ta từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn, không đưa ra bất kỳ một lời xin lỗi hoặc lời giải thích nào, điều đó khiến các fan càng thêm kinh ngạc.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, hình tượng An Bân Ni trong lòng công chúng sụt giảm thảm hại.
Không khí lúc quay phim cũng trở nên kỳ lạ. Sau sự việc đánh người, dường như tất cả nhân viên trong đoàn làm phim đều thay đổi thái độ với Doãn Hạ Mạt, họ thân thiện và kính trọng cô hơn. Mọi người đều chào hỏi Hạ Mạt, cười đùa nói chuyện vui vẻ với cô, thân mật như bạn bè lâu năm. Thế nhưng chỉ cần An Bân Ni vừa xuất hiện, không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, chỉ những lúc có việc gì đó cần thiết liên quan tới công việc quay phim thì mới có nhân viên nói chuyện với An Bân Ni.
Hồi này, những cảnh diễn cặp giữa An Bân Ni và Doãn Hạ Mạt không nhiều, An Bân Ni mỗi lần đến diễn đều rất vội vàng, quay xong lại đi ngay. Cũng có những lúc Doãn Hạ Mạt vô tình ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt lạnh nhạt của An Bân Ni chớp qua một cái, chỉ có điều An Bân Ni không cố gây phiền nữa mà thôi, do vậy Doãn Hạ Mạt cũng mặc kệ mà nhìn đi chỗ khác.
Hôm xảy ra việc đánh người, Lăng Hạo không có mặt ở trường quay. Trước đây Trân Ân cứ nghĩ rằng Lăng Hạo và An Bân Ni cùng một giuộc, cho nên mỗi lần nhìn thấy Lăng Hạo, Trân Ân luôn cảm thấy rất chướng mắt. Ấy vậy mà từ sau hôm đó, khi xuất hiện ở trường quay, Lăng Hạo dường như dần dần biến thành con người khác, anh ta nói chuyện với Hạ Mạt thân thiện hơn rất nhiều, những lúc An Bân Ni không có ở đó, Lăng Hạo lại còn cùng Hạ Mạt thảo luận những tình tiết trong phim. Giờ đây Trân Ân mới phát hiện ra, nụ cười của Lăng Hạo cũng sáng rực như ánh sáng mặt trời, anh ta cũng là một người đàn ông không hề có bụng dạ gì.
Một hôm, Lăng Hạo đột nhiên hạ giọng nói: “Xin lỗi”, thái độ thành thật như người mắc lỗi.
“Bân Ni hoàn toàn không phải là người con gái xấu tính, bản tính cô ấy hiền lành, chỉ là thời gian sống và làm việc trong làng giải trí khá lâu rồi, ở cô ấy đã nảy sinh một thứ cảm giác nguy cơ và khủng hoảng, cho nên mới có những hành động như vậy.”
Trân Ân đứng bêm sém chút ngất xỉu.
Người con gái bản tính lương thiện có thể hành động ác độc như vậy sao? Anh ta đang nói đùa à?
“Chuyện đã qua tôi không để tâm tới nữa.” Người nào chả có người để mình thích và người để mình ghét, có lẽ An Bân Ni đối xử với Lăng Hạo rất tốt, nhưng cô lại là người An Bân Ni ghét. Doãn Hạ Mạt cười làm như đã hoàn toàn quên hết mọi chuyện rồi.
Trong những cảnh diễn chung, Doãn Hạ Mạt và Lăng Hạo càng ngày càng diễn ăn ý. Khi cô và Lăng Hạo cùng xuất hiện trước ống kính luôn gây cảm hứng tuyệt diệu, ánh mắt nhìn nhau chăm chú của hai người, cảm giác đắm đuối thể hiện trên nét mặt tài tình, cảnh diễn chung nào cũng chỉ cần một lần là được. Trong trường quay, lúc không diễn, hai người cùng xem lại kịch bản, đôi khi hình ảnh hai người họ nhìn nhau cười bị các phóng viên chộp được, thế là những tin đồn về mối quan hệ giữa Hạ Mạt và Lăng Hạo liên tục được đưa lên báo.
Lăng Hạo và Doãn Hạ Mạt được giới báo chí đánh giá là cặp đôi đẹp nhất trên màn bạc đương thời. Trong bảng xếp hạng nhân vật được yêu thích trên mạng, số lượng người yêu thích cặp đôi Luật Tư – Băng Đồng hoàn toàn vượt trội so với cặp Luật Tư – Thái Na. Số lượng công chúng yêu thích cặp Lăng Hạo – Doãn Hạ Mạt tăng vọt chưa từng thấy từ trước tới nay, đâu đâu cùng thấy những lời kêu gọi đề nghị yêu cầu trong phim Bản tình ca trong sáng kết thúc hãy để Luật Tư và Băng Đồng bên nhau.
Nhưng ngược lại, Trân Ân là người biết rất rõ quan hệ riêng tư giữa Lăng Hạo và Doãn Hạ Mạt chỉ là quan hệ đồng nghiệp, không hề ẩn giấu một chút tình cảm nào. Có lẽ An Bân Ni cũng biết rõ điều này, cho nên đối với quan hệ ngày càng thân mật giữa Lăng Hạo và Hạ Mạt, An Bân Ni cũng không có biểu hiện gì quá khích.
Bình yên trôi qua được một tuần.
Con sóng lớn về sự kiện An Bân Ni đánh người yếu dần đi thì trong làng giải trí phát sinh một sự kiện mới. Chính vào lúc Doãn Hạ Mạt tưởng rằng Bản tình ca trong sáng sẽ đóng máy trong sự yên bình thì lại xảy ra hai vụ việc mà cô không thể ngờ được.
Một là kịch bản phim.
Kịch bản các diễn viên trong đoàn làm phim cầm trong tay được phát trước khi bấm máy, tổng cộng có hai mươi tập, hồi kết đã được định đoạt, đó là cảnh Luật Tư và Thái Na hạnh phúc sống bên nhay, Băng Đồng vì bảo vệ Luật Tư mà chết. Nhưng khi quay đến tập thứ mười sáu, nhà sản xuất tuyên bố vì nội dung phim rất được yêu thích, phim sẽ kéo dài ba mươi tập, nhà biên kịch đã sửa lại kịch bản phần sau. Hôm kịch bản mới được phát cho các diễn viên, nhà biên kịch Chung Nhã cũng có đến trường quay.
Doãn Hạ Mạt ngơ ngác.
Cô gái xinh xắn duyên dáng trong cầu thang hôm đó chính là nhà biên kịch bộ phim Bản tình ca trong sáng, tên Chung Nhã, một trong những nhà biên kịch phim thần tượng xuất sắc nhất trong nước.
Chung Nhã đến bên Hạ Mạt, khẽ cười, nói: “Em đã sửa lại kịch bản vì chị đó”. Rồi cô ta nghịch ngợm thè lưỡi giống đứa con gái bên nhà hàng xóm.
Kịch bản mới làm cho tất cả mọi người trong đoàn làm phim trố mắt kinh ngạc!
Câu chuyện hoàn toàn trái ngược với kết cục lúc trước. Luật Tư dần dần phát hiện người mình yêu không phải là Thái Na ngây thơ dễ thương chỉ biết gây chuyện, mà chính là Băng Đồng, người luôn ở bên anh. Băng Đồng giống như không khí, bởi vì nó tồn tại ở khắp nơi, không bao giờ biến mất, cho nên anh không biết quý trọng, chỉ đến lúc cô phải ra đi, mãi mãi rời khỏi cuộc đời anh, Luật Tư mới phát hiện ra, rời xa Băng Đồng anh sẽ đau khổ, không thể tiếp tục sống nữa. Thái Na âm thầm bỏ đi, Băng Đồng và Luật Tư yêu nhau, họ trải qua một phen trắc trở, cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau. Vai diễn của Băng Đồng xuất hiện đến tận phút chót, còn vai Thái Na chỉ có đến tập hai mươi lăm là kết thúc.
Bàn tay đang cầm kịch bản của An Bân Ni run run.
Mặt An Bân Ni trắng như tờ giấy.
Lăng Hạo ôm chặt vai An Bân Ni khẽ an ủi khuyên nhủ điều gì đó, An Bân Ni gạt tay Lăng Hạo ra, ngẩng phắt đầu lên tức tối nhìn Doãn Hạ Mạt.
Một suy nghĩ băng giá.
Suy nghĩ băng giá đó mang theo lòng thù hận như muốn giết người cứ muốn nhắm thẳng vào Doãn Hạ Mạt. Doãn Hạ Mạt giật mình thất kinh, trong lòng có vẻ như cũng hơi bứt rứt và một chút dự cảm không hay.
An Bân Ni quăng mạnh kịch bản xuống đất, sắc mặt nhợt nhạt bước ra khỏi trường quay, không thèm để ý đến nhà sản xuất và đạo diễn, Lăng Hạo đang gào gọi đuổi theo phía sau.
Chuyện thứ hai là việc Công ty Sun bị mua lại.
Trong làng giải trí, Công ty Sun là một công ty môi giới biểu diễn nghệ thuật không lớn cũng không nhỏ, tuy rằng trong công ty không có những ngôi sao lớn tầm cỡ mang danh hiệu Thiên Vương hay Thiên Hậu này nọ, nhưng Vi An và Đào Thục Nhi trong một thời gian dài luôn đứng trong danh sách hot, tốc độ nổi tiếng của gương mặt mới Doãn Hạ Mạt và Phan Nam khiến người ta phải kính nể, xem ra cũng gọi là có chút tiếng tăm trong làng giải trí.
Mấy ngày trước, Công ty Giải trí Âu Hoa Thịnh đột ngột tuyên bố, họ mua lại toàn bộ Công ty Sun, Công ty Sun sẽ sáp nhập hoạt động dưới sự quản lý của họ. Tin này vừa được tung ra, không những gây chấn động trong làng giải trí mà còn trở thành tiêu điểm bàn luận trong các ngành, tất cả các ấn phẩm báo chí ngành tài chính đều tập trung theo dõi, cổ phiếu của Công ty Sun ồ ạt tăng giá.
Công ty Âu Hoa Thịnh là một đế quốc biểu diễn nghệ thuật hùng mạnh, nắm trong tay quyền phân phối cực mạnh các sản phẩm hậu biểu diễn nghệ thuật, như những dãy cửa hàng băng đĩa với số lượng kinh doanh khổng lồ, mạng lưới rạp chiếu phim. Ngoài ra họ còn đầu tư sản xuất phim, bộ phim Cờ chiến đang được công chiếu thu hút sự chú ý của công chúng có siêu Thiên Vương Lạc Hi tham gia cũng là do họ đầu tư. Tuy nhiên Công ty Âu Hoa Thịnh lúc trước không bao giờ trực tiếp gia nhập những hoạt động tiền biểu diễn của làng giải trí.
Giờ đây Công ty Âu Hoa Thịnh đột ngột mua lại Công ty Sun, hầu hết mọi người trong ngành đều cho rằng đây là cử chỉ ném đá hỏi đường để tiến vào thị trường tiền biểu diễn trong ngành giải trí, đồng thời có dự đoán rằng, dựa vào tiền vốn cực mạnh của Công ty Âu Hoa Thịnh, hệ thống bán hàng phân phối phim ảnh lớn mạnh và các sản phẩm hậu biểu diễn, giờ lại trực tiếp tham gia thị trường hoạt động tiền biểu diễn, tất yếu sẽ làm thay đổi cục diện các thế lực trong làng giải trí hiện nay.
Liên quan đến việc Công ty Âu Hoa Thịnh, tại sao trong số rất nhiều công ty nghệ thuật lại chọn mua Công ty Sun, suy đoán của các nhà báo không giống nhau. Dựa vào tác phong nhất quán và tiềm lực của Công ty Âu Hoa Thịnh, đáng lẽ ra Công ty Âu Hoa Thịnh nên mua Công ty Quản lý Môi giới Nghệ thuật Tinh Điểm mà Lạc Hi và Thẩm Tường đang đầu quân mới không gây ngạc nhiên. Tuy nhiên, đứng đằng sau Công ty Tinh Điểm lại là ông chủ Hạ, một nhà tài phiệt có thế lực cực kỳ hùng mạnh, Công ty Âu Hoa Thịnh có lẽ đạp phải đinh chỗ ông chủ Hạ nên mới chuyển sang mua Công ty Sun. Tuy nhiên, ngoài Công ty Tinh Điểm ra còn có rất nhiều công ty biểu diễn nghệ thuật khác có tiềm năng lớn hơn so với Công ty Sun đấy chứ.
Giám đốc nhân sự Công ty Âu Hoa Thịnh cho hay, họ rất xem trọng tư chất của các nghệ sĩ đã ký hợp đồng đầu quân dưới cờ của Công ty Sun.
Giới báo chí càng thêm kinh ngạc.
Chẳng lẽ tài năng của Vi An, Đào Thục Nhi, Doãn Hạ Mạt và Phan Nam như vậy lại được Âu Hoa Thịnh xem trọng sao? Trong mắt người đời, ánh sáng của bốn ngôi sao này hợp lại chưa chắc đã sáng bằng một nửa ngôi sao Lạc Hi.
Cho nên mới nói, trong chuyện này nhất định có nội tình.
Nhân viên Công ty Sun bàn tán xôn xao, không biết vị mua bán lần này liệu có ảnh hưởng đến tương lai của công ty và họ không.
Thứ Hai là ngày Công ty Âu Hoa Thịnh chính thức tiếp quản Công ty Sun.
Hôm đó, tất cả các nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Công ty Sun đều gác hết công việc lại tranh thủ thời gian về công ty. Thường ngày, mọi người đều bận bịu với công việc của mình, nào là quay phim, tuyên truyền quảng cáo, tham gia các show diễn, vì sự kiện này mà mọi người tập trung lại cùng một lúc với nhau là chuyện hiếm thấy.
Vi An vẫn cái thói phô trương hình thức, ba, bốn trợ lý người trước người sau bận rộn theo cô. Vi An mặc chiếc váy dây trễ ngực màu hồng tươi, dây chuyền dài màu vàng rất đẹp, trông chẳng khác gì một cô công chúa kiêu ngạo. Vi An đã hoàn toàn thoát khỏi tai tiếng vụ scandal với bầu Jam, cô cười nói oang oang, trong phòng nghỉ, Vi An như một mặt trời tỏa hào quang rực rỡ.
Đào Thục Nhi ngồi trong một góc phòng nghe album mới, cô trợ lý Tiểu Châu rót nước đặt bên tay Thục Nhi, sau một thời gian được dạy dỗ, Tiểu Châu lúc trước tay chân vụng về, nay trông đã nhanh nhẹn lên rất nhiều.
Phan Nam đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới trông thấy các fan như nước thủy triều đang vây Doãn Hạ Mạt. Hạ Mạt giữa đám đông đang mỉm cười tặng chữ ký, nét mặt rất thoải mái không chút e ngại. Phan Nam nhoẻn một nụ cười rất điển trai.
Hạ Mạt càng ngày càng tuyệt đỉnh.
Phan Nam đã từng lo lắng sự kiện An Bân Ni đánh người sẽ gây ra cho Hạ Mạt những ảnh hưởng xấu, thế nhưng Hạ Mạt xử lý quá hợp lý, tuy đã lâu không gặp nhưng qua điện thoại, giọng nói của Hạ Mạt lúc nào cũng vui vẻ lạc quan, cô kiên cường giống như cây đại thụ sẽ không bị sóng gió làm bật đổ.
Một lát sau, cửa phòng nghỉ lại được mở ra.
“A! Rốt cuộc ngôi sao bự cũng đã đến rồi!”
Vi An vỗ tay, miệng cười mà như không, mọi người quay nhìn về phía cửa. Doãn Hạ Mạt đi vào, cô mặc chiếc quần jean, áo khoác ngoài màu trắng, không trang điểm, mái tóc dài dày như rong biển tôn lên vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết và chân thật.
“Ngoài cổng công ty có nhiều fan như vậy, tôi chứ cho là cô phải mất nửa tiếng mới có thể thoát thân!” Vi An lia mắt dò xét Hạ Mạt. “Chúc mừng cô! Tốc độ thành công đến quá nhanh như vậy, quả khiến người ta phải ngưỡng mộ. Nhưng là người đi trước, tôi cũng muốn tặng cho cô một câu chân thành: Dưới bầu trời này không có bữa cơm trưa miễn phí nào cả, đạt được bao nhiêu thì sẽ mất bấy nhiêu, thành công càng nhanh, e rằng tai họa của cô cũng đến rất nhanh.”
Trong phòng nghỉ, không khí trầm lặng.
Trân Ân nhìn Vi An nghi hoặc với ý muốn tìm hiểu xem có phải Vi An đang chọc ngoáy Hạ Mạt, nhưng sắc mặt Vi An rất phức tạp, Trân Ân nhất thời khó mà phân tích nổi.
“Cảm ơn chị Vi An.”
Doãn Hạ Mạt nhìn thẳng vào mắt Vi An, cô nở nụ cười thân thiện và cảm kích. Trước đây cô tiếp xúc với Vi An không nhiều, lại vì duyên cớ Đào Thục Nhi nên đã không ít lần cô va chạm với Vi An, tuy Vi An là người hay rêu rao, nói quá thẳng thắn không giữ ý, nhưng lại sống rất thật.
“Không nên khách sáo.”
Vi An nhếch mép cười lại với Hạ Mạt rồi cầm chiếc điện thoại người trợ lý vừa đưa qua. Vi An lại bắt đầu nhíu mày rồi nổi khùng lớn tiếng, không khí trong phòng nghỉ lập tức trở lại ồn ào.
Phan Nam kéo Hạ Mạt đến bên cửa sổ, ngón tay nâng cằm Hạ Mạt lên, trong ánh nắng ngược, má Hạ Mạt nhìn rất rõ. Phan Nam cuối cùng cũng yên tâm đấm nhẹ lên vai Hạ Mạt một cái.
“Cái tên này, da dẻ cũng khá đấy chứ, chả còn thấy dấu vết nào, đã thế lại còn hồng hào đẹp hơn trước.” Phan Nam liếc mắt nhìn Hạ Mạt trông rất oách. “Nói mau, có bí quyết dưỡng da gia truyền nào phải không?”
“Có đó.”
Gặp được Phan Nam, Hạ Mạt cởi mở hẳn lên, giống như được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, có bạn tốt bên cạnh bao giờ cũng dễ thở, dễ nói chuyện hơn.
“Là cái gì?”
“À…”, Doãn Hạ Mạt lúng liếng con mắt trông dễ thương như con mèo con, “có thì có, nhưng mà đã là bí quyết gia truyền thì làm sao tiếp lộ được cơ chứ, ha ha”.
“Ê!”
Phan Nam dở khóc dở cười, chả hiểu Hạ Mạt biết đùa từ hồi nào nữa.
“Thế này thì coi như “nhân họa đắc phúc” rồi còn gì.”
Đào Thục Nhi gỡ tai nghe ra, ẻo lả nhấp ngụm nước trái cây, khuôn mặt không còn nét u ám, oán hận mà là sự nhẹ nhàng, thanh thản. Cô đã từ từ thông suốt những điều Hạ Mạt nói trước kia, sự thất bại của cô hoàn toàn không phải vì sự xuất hiện của Vi An.
Đào Thục Nhi những ngày đầu thật ngây thơ thuần khiết, cô chỉ muốn dùng âm nhạc để đạt được những thứ cô muốn. Hết lần này đến lần khác, cô cự tuyệt những thành công được hoán đổi từ việc bán rẻ thân xác. Ngày ấy cô rất trong sáng dễ thương, với lại cô cũng đã đạt được thành công rồi. Không biết bắt đầu từ khi nào mà trái tim cô từ từ đi lệch hướng, trong mắt chỉ có đố kỵ và thù hận, cô đã mất đi sự vui vẻ, trong sáng và dễ thương?
Làng giải trí là nơi thường xuyên xuất hiện những gương mặt mới, cứ cho là không có Vi An đi nữa, thì cũng sẽ có vô số những gương mặt mới khác liều mình bước vào với ý đồ thay thế cô. Đào Thục Nhi lại đặt quá nhiều trí lực vào việc làm sao đánh bại được Vi An, rồi dùng vài chiêu tiểu xảo kiểu giang hồ để giành được thứ mà cô muốn, trong đó phải kể đến việc bắt cóc Doãn Hạ Mạt. Cô đã quên mất rằng, với một người ca sĩ, các fan của mình là quan trọng nhất, là âm nhạc mà mình cống hiến cho các fan, cứ cho là đánh đổ được người khác đi chăng nữa thì cũng đâu có thu hút được các fan. Đã thế thì tại sao không sử dụng trí lực đó để phát triển khả năng âm nhạc của mình?
“Tuy bị An Bân Ni ăn hiếp như vậy, nhưng con số người yêu thích, hâm mộ cậu lại tăng cao chưa từng có từ trước đến nay, báo chí và mạng ngày nào cũng có những bài viết đánh giá cao về cậu, bênh vực cậu rất nhiều. Trong mấy ngày gần đây, cậu được mọi người chú ý còn hơn cả Thẩm Tường ấy chứ.” Đào Thục Nhi nói giọng nhẹ nhàng.
Gặp họa được phúc…
Doãn Hạ Mạt vừa cười vừa gật đầu. Có lẽ cũng có thể giải thích như vậy, chỉ có điều lúc nào sẽ gặp họa được phúc, lúc nào lại được phúc gặp họa đây?
“Chuyện An Bân Ni đánh người cậu tiết lộ cho báo chí biết hả?” Đào Thục Nhi hiếu kỳ hỏi, từ lâu cô đã hiểu tính của Doãn Hạ Mạt, cô ấy hoàn toàn không phải là cô gái “ngu ngốc” như lúc đầu cô từng nghĩ, chỉ có điều Thục Nhi không biết rõ Hạ Mạt lợi hại đến mức nào.
“Không.”
Đôi mắt Doãn Hạ Mạt trong veo.
Đào Thục Nhi ngạc nhiên nhíu mày, nhưng rồi cô lại bình tĩnh uống một ngụm nước trái cây, Thục Nhi nói: “Chỉ e An Bân Ni nghĩ là cậu mà sinh lòng hận thù. À đúng rồi, nghe nói kịch bản của các cậu đã sửa lại, cậu thành nhân vật nữ chính thứ nhất, vai diễn của An Bân Ni từ nhân vật nữ chính thứ nhất lại đảo xuống thành nhân vật nữ chính thứ hai”.
Tin truyền nhanh thế.
Doãn Hạ Mạt thầm kinh ngạc, nhưng cô nghĩ, diễn viên trong đoàn rất nhiều, đại cương kịch bản truyền ra ngoài nhanh như vậy cũng đâu có gì lạ.
“Đúng vậy, nhưng mà kịch bản sẽ vẫn còn được sửa thêm nữa.”
Tuy Hạ Mạt cũng muốn leo nhanh lên cao, nhưng cô hy vọng bước lên những bước ổn định vững vàng, chứ không phải bằng cách giẫm đạp lên An Bân Ni.
Đêm đó, sau khi nhận được kịch bản, cô gọi điện cho Chung Nhã, mong Chung Nhã suy nghĩ lại một chút. Chung Nhã nói dứt khoát, cô ta đương nhiên phải có trách nhiệm với kịch bản của mình, Chung Nhã nói rằng Hạ Mạt chắc chắn có thể hoàn thành vai diễn xuất sắc nhất, chính vì thế Chung Nhã nhất định phải cống hiến cho khán giả một câu chuyện hoàn mỹ, tuyệt vời nhất, phát triển của câu chuyện như vậy mới là hợp lý, do vậy cô không bận tâm đến những ân oán giữa các diễn viên với nhau.
“Số cậu may thật.”
Đào Thục Nhi thở dài. Vừa mới vào nghề đã là gương mặt đại diện cho sản phẩm của Lỗi Âu, rồi dựa vào tiếng tăm của bài hát trong quảng cáo Nàng tiên cá bong bóng mà chiếm vị trí hạng nhất bảng xếp hạng các ca khúc hot nhất, ngay lập tức giành giải thưởng Gương mặt mới xuất sắc nhất, rồi nhờ đó mà có thể được tham gia đóng bộ phim Bản tình ca trong sáng, bộ phim thần tượng hot nhất với dàn diễn viên hùng hậu, bây giờ lại vượt qua An Bân Ni trở thành nhân vật nữ chính thứ nhất. Hạ Mạt có lẽ là một trong những nghệ sĩ có vận may nhiều nhất mà cô đã từng biết.
“Không chỉ là may mắn. Nếu tài năng không có, An Bân Ni làm sao có cảm giác nguy cơ đến vậy, để rồi bất chấp thủ đoạn ra tay chèn ép Hạ Mạt cơ chứ? Nếu như không có tài năng, thì dù tin xấu về An Bân Ni bùng phát, Hạ Mạt cũng đâu có được nhiều fan ủng hộ đến như vậy.”
Phan Nam vừa nói chuyện với Đào Thục Nhi vừa làm mặt xấu với Doãn Hạ Mạt, cô giống hệt bọn con trai, thẳng như ruột ngựa.
Đào Thục Nhi ngớ người hồi lâu rồi mới nói được tiếp: “Cậu nói không sai, suy cho cùng thực lực mới là quan trọng. Nhưng An Bân Ni chưa chắc đã nghĩ như vậy. Hạ Mạt…”
Đào Thục Nhi chăm chú nhìn Hạ Mạt, hạ giọng nói tiếp: “Cậu phải cẩn thận, An Bân Ni là loại người chuyện gì cũng dám làm, thủ đoạn của cô ấy nổi tiếng là hiểm độc trong làng giải trí”.
Doãn Hạ Mạt có cảm giác ấm áp trong lòng, cô nói: “Cảm ơn cậu, Thục Nhi, mình sẽ cẩn thận”.
“Binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất che.” Phan Nam nói chả kiêng nể gì. “Thủ đoạn của cô ấy có lợi hại thế nào cũng không thể lật đổ được ông trời. Đừng có lo lắng và do dự vì cô ấy mà cậu phân tâm. Cứ làm tốt việc của cậu mới là điều quan trọng.”
Doãn Hạ Mạt và Phan Nam nhìn nhau cười.
Đúng vậy.
Suy nghĩ của Hạ Mạt và Phan Nam giống nhau, bất kể sau này là phúc hay họa, luôn phải làm tốt việc trước mắt cái đã, như thế mới có thể ứng phó được với những biến cố sau này.
“Đừng xem thường An Bân Ni.”
Vi An đột ngột xía vào cuộc nói chuyện, hình như trong vòng vây của đám trợ lý bận rộn đó, Vi An vẫn để ý đến câu chuyện ở bên này, Vi An nói tỉnh bơ.
“So với An Bân Ni, Đào Thục Nhi à, cái trò của cô chỉ được tính bằng trình độ của trẻ con mẫu giáo! Làm ơn học theo người khác thêm chút nữa đi, giờ này, cái bộ dạng mất tinh thần ấy của cô khiến người khác nhìn mất cả hứng!”
Từ khi vào nghề cho đến nay, Đào Thục Nhi luôn là kẻ thù của Vi An, Vi An cũng luôn xem Đào Thục Nhi là kẻ thù lớn nhất, giữa hai người luôn xảy ra xung đột lúc mưa lúc gió. Thế rồi gần đây, Đào Thục Nhi đột nhiên trở nên trầm tĩnh, không còn nhằm vào Vi An nữa, không còn tung những thủ đoạn kỳ quái nữa khiến Vi An lại có cảm giác tẻ nhạt.
Mọi người quá đỗi ngạc nhiên.
Trời đất ơi.
Vi An đang giễu cợt Đào Thục Nhi đó sao? Tại sao cái giọng giễu cợt hôm nay nghe là lạ thế nào ấy, như thể Vi An có vấn đề đang quan tâm…
Đào Thục Nhi cũng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vi An, Vi An giả bộ như không có chuyện gì, lại tiếp tục quay ra la hét, quát mắng đám trợ lý của mình.
Doãn Hạ Mạt cười.
Thật ra, Thục Nhi và Vi An lúc đầu cũng có thể là hai người bạn rất tốt, cho nên khi đôi bên “bán đứng nhau”, cả hai mới phải cùng chịu đựng đau đớn tổn thương đến như vậy.
Lúc này, ở bên ngoài truyền vào những âm thanh ồn ào như sóng dậy!
Từ cửa sổ phòng nghỉ nhìn ra, cửa công ty bị bao vây chật cứng đến nỗi không còn chỗ hở, dường như tất cả các phóng viên đều đổ đến đây, vô số micro, máy chụp ảnh, máy quay phim túm tụm lại với nhau. Nguyên lãnh đạo cấp cao của Công ty Sun như Thái Ni thần sắc có vẻ bồn chồn đang đứng trước cổng chờ đợi.
Trong ánh nắng lạnh.
Đoàn xe hơi đời mới màu đen rà tới, đám nhà báo xông ào ào lên chụp hình lia lịa. Đoàn xe dừng lại trước cửa Công ty Sun, cánh cửa của mấy chiếc xe chạy đến trước mở ra, những quản lý cấp cao của Công ty Âu Hoa Thịnh thường hay thấy xuất hiện trên báo chí bước ra khỏi xe.
Đèn máy ảnh chớp loạn.
Tổng giám đốc Công ty Âu Hoa Thịnh cùng các nguyên lãnh đạo cấp cao Công ty Sun lần lượt bắt tay nhau tượng trưng cho việc bàn giao chính thức quyền lực của công ty.
Trước cửa sổ kính phòng nghỉ.
Đôi mắt Đào Thục Nhi đo đỏ, Vi An nhíu mày cau có, ánh mắt Doãn Hạ Mạt cũng trở nên trầm lặng, họ im lặng, không ai lên tiếng. Từ khi bước chân vào làng giải trí tới nay, Thái Ni, Nhã Luân và Jam luôn cố gắng chăm lo cho họ, tuy năng lực của Công ty Sun so với Công ty Âu Hoa Thịnh có khoảng cách một trời một vực, nhưng tình cảm gắn bó lâu ngày với Công ty Sun khiến các cô gái trong lòng không tránh khỏi chua xót khi chứng kiến cảnh này.
Phan Nam lại để ý trong đoàn xe xịn đời mới màu đen đắt tiền có một chiếc xe rất đặc biệt.
Mọi người trong tất cả các xe kia đều đã xuống.
Vậy mà cửa chiếc xe đó vẫn không mở.
Hơn nữa, không biết vô tình hay cố ý, mà mấy người vệ sĩ của Công ty Âu Hoa Thịnh đều đứng vây quanh chiếc xe đó, làm che khuất tầm nhìn của cánh phóng viên.
Cuối cùng, đám phóng viên cũng có vẻ đã thỏa mãn, mấy tay vệ sĩ thuộc Công ty Âu Hoa Thịnh tiến lên phía trước với thái độ mềm mỏng nhưng rất kiên quyết yêu cầu các phóng viên cất toàn bộ máy quay phim và máy chụp ảnh. Khi đã xác nhận chắc chắn điều đó đã được thực hiện, Tổng giám đốc Công ty Âu Hoa Thịnh mới bước tới cửa sau của chiếc xe màu đen sang trọng kia.
Ngài Tổng giám đốc cung kính nói vài câu.
Sau đó, mở cửa xe.
Ánh mặt trời trong suốt.
Đôi chân dài, dáng người anh tuấn, chiếc cằm kiêu ngạo, trong nắng nhạt, một sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp bay trên cổ tay người đó.
Đám phóng viên chợt nhận ra đây là…
Họ bị kích động vội vàng thò tay định rút máy ảnh và máy quay phim. Đương nhiên, hành động này của họ lập tức bị đội vệ sĩ Công ty Âu Hoa Thịnh ngăn lại.
Giữa đội ngũ lãnh đạo cấp cao công ty và đội vệ sinh, Âu Thần bước về phía cửa lớn của Công ty Sun. Bỗng nhiên, anh dừng chân, dường như cảm giác được điều gì đó.
Anh ngước mắt nhìn.
Dường như hơi thở của số mệnh đang lưu chảy.
Bầu trời xanh thẳm.
Cửa sổ chạm khắc kiểu Hi Lạp, bóng dáng cô nhợt nhạt, mỏng manh như những đám mây trên bầu trời lúc nào cũng có thể tan biến.
Giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích bị nhốt trên tòa gác cao, Doãn Hạ Mạt đứng trước cửa sổ kính tầng hai, mắt cô trầm lặng như mặt biển rộng, thẫn thờ nhìn Âu Thần, đôi môi nhợt nhạt.
…
“Các người sẽ phái trả giá vì điều này.”
Điểm sáng cuối cùng đã vụt tắt trong mắt Âu Thần, giọng nói của anh lạnh lùng như sắt đá. Câu nói ấy hình như không chỉ là lời tuyên án cho Doãn Hạ Mạt và Lạc Hi, nó cũng là lời tuyên án với chính anh.
…
Bao nhiêu ngày bình lặng đã trôi qua, thì ra bên trong sóng ngầm đang trỗi dậy…
Rốt cuộc Âu Thần đã bắt đầu báo thù chưa?
Mua lại Công ty Sun là một bước trong kế hoạch báo thù của Âu Thần chăng? Âu Thần… Anh ta tính toán đối phó với cô như thế nào? Nắm hợp đồng của cô, sau đó chôn cô vào băng tuyết chăng?