Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối.

Trên giường bệnh, Doãn Trừng lo lắng nhìn người chị gái đang đứng bên cạnh cửa sổ. Chị đã đứng ở đó rất lâu, lặng lẽ nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, khuôn mặt trong sáng bị màn đêm bao phủ, ánh mắt xa xăm trống trải.

Doãn Trừng còn nhớ lúc chị mới thoát khỏi cái nơi đen tối đó, khắp người thương tích, trên mặt cũng có một vết thương còn nguyên, nhưng cho dù cậu có đau lòng cố truy hỏi chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chị cũng chỉ im lặng không nói một lời, trong đôi mắt chị chỉ có một sự sâu lắng. Sau đó, vết thương trên mặt chị cũng lành lại dần, không để lại một chút vết tích nào. Dường như chị cũng đã dần dần hồi phục, đã cười nói và vẫn dịu dàng như xưa, chỉ là khoảng thời gian bị nhốt lại cái nơi đen tối đó đã trở thành đề tài cấm kỵ mãi không được nhắc đến.

Tại sao lại phải lật lại những chuyện cũ…

Tại sao không lại không để cậu và chị quên hết đi đoạn quá khứ đau buồn đó chứ…

“Cốc! Cốc!”

Có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

“Mời vào.”

Doãn Trừng khẽ nói, Doãn Hạ Mạt bị đánh thức từ từ quay người lạ. Cửa phòng bệnh được mở ra, một hình dáng trông vừa nghiêm nghị lại hơi cố hữu bước vào, Doãn Trừng ngây người khi nhận ra người vừa bước vào chính là quản gia Thẩm.

“Cô Doãn.”

Quản gia Thẩm khom lưng chào Doãn Hạ Mạt một cách lễ tiết, sau đó, nét mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào cô và nói. “Trước tiên xin cô hãy bỏ qua cho sự mạo muội này đã làm phiền đến cô, cuộc nói chuyện lần này hoàn toàn không phải chỉ thị của thiếu gia, mà là chính tôi đã tự ý đến đây.”

“Xin đừng gọi cháu là “cô”.”

Sau khi Doãn Hạ Mạt lấy lại bình tĩnh, cô tỏ ý mời quản gia Thẩm ngồi xuống.

“Bác Thẩm có chuyện gì xin cứ nói.”

“Thành thật xin lỗi, cuộc nói chuyện giữa cô và thiếu gia trong phòng nghỉ chiều nay tôi đã vô tình nghe thấy tất cả”, quản gia Thẩm vẫn đứng, dường như không nghe thấy lời mời của Doãn Hạ Mạt, thần sắc và thái độ của ông chứa đựng sự cứng nhắc cố hữu, “cô Doãn, xin đừng trách tôi nói thẳng, cô không có quyền lấy sự suy đoán cá nhân mà làm tổn thương đến thiếu gia”.

“…”

Doãn Hạ Mạt nhíu mày, không biết rốt cuộc ông ấy có ý gì.

“Việc năm đó toà án truy tố khoản nợ mà ông Doãn đã nợ Tập đoàn Âu Thị, đồng thời đóng băng tài khoản, thu hồi ngôi nhà, tất cả những việc đó hoàn toàn không liên quan đến thiếu gia”, quản gia Thẩm chậm rãi nói, “bởi vì… những chuyện đó đều là do tôi làm”.

“Bác nói cái gì?”

Doãn Hạ Mạt vội ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thẳng vào ông lão đang đứng trước mặt. Cô đã biết quản gia Thẩm từ khi còn nhỏ, quản gia Thẩm trước giờ đều ở bên cạnh Âu Thần như hình với bóng, trung thành tận tuỵ, như một người hầu và cũng như một người cha.

“Đúng vậy.” Ánh mắt quản gia Thẩm hoàn toàn không trốn tránh, ông kể, “Năm đó bộ phận tài vụ của Tập đoàn đã xin chỉ thị về việc liên quan đến khoản nợ sau khi ông Doãn qua đời phải giải quyết như thế nào, là tôi đã quyết định thay thiếu gia, phải theo kỳ hạn quy định của pháp luật đòi lại khoản nợ đó”.

“Âu Thần đã để bác giúp anh ta quyết định mọi việc sao…” Nụ cười trên môi cô dần biến mất, không muốn nghe thêm gì nữa, với tính cách của Âu Thần làm sao có thể để quản gia Thẩm nhúng tay vào việc này.

“Thiếu gia đã không hề biết những chuyện này.”

“…”

“Vào cái đêm cô và thiếu gia chia tay”, giọng quản gia Thẩm lạnh lùng như sắt đá, “cậu ấy một mình lái xe trong mưa, và đã xảy ra tai nạn nghiêm trọng, thiếu gia bị thương nặng hôn mê hơn hai tháng, sau khi cậu ấy trở về từ cõi chết, đã hoàn toàn mất đi trí nhớ”.

Tai nạn?!

Tai cô ù đi, giống như có tầng tầng lớp lớp sương trắng bao phủ, Doãn Hạ Mạt ngây người kinh ngạc! Vào cái ngày sau nhiều năm Âu Thần và công ty Lỗi Âu hợp tác với nhau, cô đã từng nghe qua việc Âu Thần bị mất trí nhớ, cô luôn cho rằng đó chỉ là một sự cố ngẫu nhiên, thì ra lại là…

Vào cái đêm chia tay Âu Thần đã xảy ra chuyện sao?!

Dưới gốc cây anh đào vào đêm đó sáu năm trước, cô đã ném sợi ren lụa màu xanh vào màn đêm, đó chỉ là những lời nói trong lúc tuyệt vọng và oán hận đã làm tổn thương đến Âu Thần, dưới những tán cây anh đào đang lung lay dữ dội, gương mặt Âu Thần đau đớn nhợt nhạt, người anh từ từ quỳ xuống…

Âu Thần …

Âu Thần …

Doãn Hạ Mạt bóp chặt nắm tay, nỗi đau cuộn thắt trong lòng khiến hơi thở cô như nghẹn lại! Chính vào đêm đó, cái đêm mà cô mất đi lý trí đã làm tổn thương đến Âu Thần, thì Âu Thần đã xảy ra chuyện…

Cô ta là bùa chú ma quỷ trong sinh mệnh của thiếu gia…

Nhìn khuôn mặt sợ hãi thất thần của Doãn Hạ Mạt, quản gia Thẩm vô cùng đau xót. Lúc đầu, ông cho rằng người con gái này là ánh mặt trời của thiếu gia, vì cô ta mà thiếu gia đã dần dần biết cười, biết mong đợi, biết tự lập, và còn biết tự tay làm những món quà suốt cả đêm vì cô ấy.

Nhưng đêm đó, là chính cô ta đã tàn nhẫn khắc nghiệt!

Bên ngoài cổng vườn, tuy không nghe thấy cô và thiếu gia đã nói gì, nhưng từ cánh cổng đang rộng mở đó ông có thể nhìn thấy tất cả. Trong cơn mưa tầm tã như trút nước, thiếu gia quỳ dưới gốc cây giữa màn đêm tăm tối, ông đã mấy lần dằn lòng không nổi, muốn chạy tới đỡ cậu ấy dậy, nhưng ông sợ sự tôn quý và lòng kiêu ngạo của thiếu gia, cậu ấy không thể chấp nhận việc bị người khác nhìn thấy mình trong tình cảnh thảm hại như vậy…

Cuối cùng, thiếu gia cũng chậm rãi bước ra khỏi khu vườn sau bốn tiếng đồng hồ. Nước mưa đã làm cho cả người cậu ướt sũng, mái tóc đen rũ xuống, khuôn mặt nhợt nhạt, những giọt mưa rơi tí tách tí tách, thiếu gia bước rất chậm, nhưng sống lưng lại rất thẳng. Cự tuyệt sự giúp đỡ của ông, trong cơn mưa, cậu quay đầu nhìn hướng khu vườn, sự tuyệt vọng trong ánh mắt khiến ông đến giờ cũng không thể nào quên được. Thiếu gia kêu tài xế ra khỏi xe, tự mình ngồi vào ghế tài xế, cửa xe đóng thật mạnh, trong lúc ông và người tài xế đang kinh hoàng không biết phải làm gì thì cậu ấy đã lái xe lao vút đi trong đêm mưa.

Lúc đó, ông chợt có một dự cảm mơ hồ!

Sau đó…

Là một tai nạn!

Khi ông nhận được điện thoại từ sở cảnh sát thì thiếu gia toàn thân đẫm máu được đưa vào pòng cấp cứu, cảnh sát nói đó là tai nạn xe. Cuộc phẫu thuật kéo dài gần một ngày, ông chủ cũng vội vàng trở về từ Pháp, nhưng thiếu gia vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói ngoài những vết thương bên ngoài và cơ quan nội tạng bị tổn thương ra, còn có một cục máu bầm tích tụ trong não bộ của thiếu gia đè lên dây thần kinh, tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Tai nạn xe!

Lại là tai nạn xe!

Tai nạn xe lần này là ngoài ý muốn, hay là… ông thật sự không dám nghĩ tiếp, thiếu gia tôn quý của ông làm sao có thể vì một người con gái mà…

Nhưng sự tổn thương mà người con gái đó đã gây ra cho thiếu gia thì không thể tha thứ được! Cho nên lúc Tập đoàn Âu Thị đem văn kiện xin chỉ thị có nên truy tố khoản nợ của cha nuôi Doãn Hạ Mạt hay không nộp lên cho ông chủ, thì ông đã nói với ông chủ, người con gái đó phải trả giá đắt cho những việc cô ta đã gây ra cho thiếu gia.

“Có điều những tên được thuê đi thu hồi tài sản đã quá thô bạo như vậy, đã làm những hành vi hạ đẳng với hai chị em cô, và còn dẫn đến việc cô phải vào tù, lúc đó tôi không hề nghĩ đến.”

Giọng quản gia Thẩm nghiêm nghị nói, đồng thời ông khom lưng trước Doãn Hạ Mạt và Doãn Trừng, “Lời xin lỗi này có lẽ đã quá trễ, nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi hai người”.

Doãn Hạ Mạt nhìn ông ngạc nhiên, sự mơ hồ và đau khổ cùng chất chứa trong đôi mắt cô.

“Tất cả… đều do ông làm sao?”

“Đúng vậy.”

“Trong đó có cả việc Tiểu Trừng ngất xỉu trước biệt thự nhà họ Âu, và bị dầm mưa suốt cả đêm, nhưng lại không có người hỏi han, thậm chí cũng không hề gọi xe cấp cứu”, hơi thở cô trở nên gấp gáp, nhìn chằm chằm vào quản gia Thẩm, “đó cũng là… do ông làm sao?”

“Chị, lúc đó không phải do quản gia Thẩm…”

Trên giường Doãn Trừng chật vật ngồi dậy, giải thích với chị.

Sau khi chị bị cảnh sát bắt vì tội gây thương tích cho tên thanh niên da đen đó, cậu vừa lo sợ vừa hoang mang, sợ chị phải chị khổ ở nơi đáng sợ đó, sợ chị bị hành hạ, biết phải làm sao đây. Trong cơn hoảng loạn, cậu chỉ nghĩ đến có một người có thể cứu chị, thế là cậu chạy đến trước cổng biệt thự nhà họ Âu.

Nhưng mặc kệ cậu có ra sức khẩn cấu như thế nào, quản gia và những người hầu của khu biệt thự đều không chịu cho cậu vào, cũng không chịu nói cho cậu biết Âu Thần đang ở dâu. Cậu nắm chặt lan can sắt cổng biệt thự mà van nài, một người hầu nam to lớn đẩy cậu ra, ngã nhào, mất đi ý thức và rơi vào hôn mê!

Lúc tỉnh dậy, đã là nửa đêm, trên bầu trời mưa như trút nước mà cậu vẫn nằm trên mặt đất bên ngoài biệt thự. Nước mưa lạnh buốt mang theo cái lạnh thấu xương, cậu nhìn thấy bên trong biệt thự là một màn đêm tối tăm giống như không có sự sống, cậu run rẩy, một lần nữa đứng dậy nhấn chuông cửa, có lẽ anh Âu Thần đã trở về, có lẽ anh Âu Thần đang ngủ ở bên trong…

Nhưng vẫn chẳng có ai chịu ra mở cửa cho cậu…

Sau một cơn choáng váng, cậu lại ngất xỉu trên nền đất đầy nước mưa…

“Là tôi đã bảo họ làm”. Nét mặt quản gia Thẩm vẫn không để lộ bất cứ sự biểu cảm nào, ông kể. “Căn biệt thự không hoan nghênh bất cứ sự quấy nhiễu nào và cũng không hoan nghênh bất cứ người lạ mặt nào”. Lúc chăm sóc thiếu gia đang trong cơn hôn mê, ông đã nhận được điện thoại xin chỉ thị từ biệt thự của quản gia Lưu, nhìn thiếu gia đang hấp hối trên giường bệnh, ông đã lạnh lùng trả lời quản gia Lưu.

“Hình như ông cho rằng những việc mà ông đã làm đều là đúng đắn.”

Doãn Hạ Mạt cố nén cơn giận.

Lúc đó Tiểu Trừng mới xuất viện, cơ thể bệnh tật vốn còn rất yếu đang trong cơn hôn mê đã bị nước mưa dội xối xả suốt cả một đêm, lập tức lại trở nên trầm trọng, chuyển thành bệnh thận ác tính và những cơ quan nội tạng khác cũng bị ảnh hưởng. Vì những chứng bệnh đó mà cơ thể Tiểu Trừng từ trước đến giờ không thể phục hồi, thậm chí bây giờ bệnh cũng không khỏi hẳn được, chỉ có thể phẫu thuật thay thận để giành lấy cơ hội sống mà thôi. Hơn nữa, bác sĩ cũng đã nói, nếu có làm tốt cuộc phẫu thuật thay thận thì Tiểu Trừng cũng…

“Tận mắt chứng kiến tình cảm và tính mạng của thiếu gia đều bị tổn thương, tất cả những chuyện mà tôi làm lúc đó đối với tôi mà nói, đều là việc phải làm.”

“Ông muốn đối xử với tôi với tôi thế nào chăng nữa, tôi cũng không có gì để nói”, lồng ngực Doãn Hạ Mạt hơi nhức nhối, “nhưng lúc đó Tiểu Trừng chỉ là một đứa bé! Chẳng lẽ ông lại không có chút cảm giác tội lỗi sao?”

Quản gia Thẩm im lặng trong giây lát, hình như trong đôi mắt ông thoáng hiện sự ăn năn.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm về những việc mà tôi làm nhưng cô hiểu lầm thiếu gia cố ý làm tất cả mọi chuyện khiến tôi hết sức lo lắng.”

“…”

Doãn Hạ Mạt đau đớn. Thì ra tất cả đều là một sự hiểu lầm sao? Nhưng bây giờ có nói ra những chuyện đó cũng đâu còn có ích gì, tất cả những tổn thương đều đã khắc sâu, tất cả những sai lầm đều rất khó để bù đắp.

Quản gia Thẩm nhìn thẳng vào Doãn Hạ Mạt và nói:

“Thiếu gia đã dùng cả sinh mạng để yêu cô, cậu ấy không thể và sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến cô đau khổ. Xin cô hãy tôn trọng tình cảm của thiếu gia, đừng làm tổn thương cậu ấy hết lần này đến lần khác.”

“Lại là Doãn Hạ Mạt…”

Trên quán bar, ánh đèn hồng huyền ảo, trên chiếc sofa màu cánh hồng được xếp thành vòng tròn, Thẩm Tường vừa nói vừa đặt tờ báo cũ của ngày hôm kia xuống, ông chủ Hạ tiện tay cầm nó lên. Ở đằng xa, vài người vệ sĩ thân hình to lớn đứng canh khiến cho những người khách trong quán không thể lại gần chỗ này được.

“Hả?”

Trên mặt báo một hàng chữ lớn nổi bật “Bản án ngày xưa của Doãn Hạ Mạt, cô dâu mới của một gia đình danh giá, đã từng bị xoá sạch!” Ông chủ Hạ nhìn vào tờ báo như đang suy nghĩ điều gì. Hoa Cẩm? Người phóng viên này quả là có bản lĩnh, năm đó ông đã bán mạng đem toàn bộ những ghi chép về Doãn Hạ Mạt khi ở trong trại giam tiêu huỷ hết, nhưng không ngờ lại xảy sai sót này.

Doãn Hạ Mạt …

Lần trước cô ấy đã chủ động đến tìm ông, không biết là vì chuyện gì. Đối với những chuyện cũ, ông càng không muốn nhắc đến, nhưng cô ấy đã ngỏ lời thỉnh cầu…

Với thân phận của người đó, ông cũng không thể nào hoàn toàn không để ý…

“Có lẽ hôn lễ sẽ bị huỷ bỏ, Tập đoàn Âu Thị làm sao có thể tiếp nhận một người con dâu đã có án tù.”

Lòng Thẩm Tường rối bời nhìn Lạc Hi đang ngồi cạnh mình. Tuy tin tức vụ việc Doãn Hạ Mạt đã từng vào tù đã được đăng trên tờ Nhật báo Quất Tử, nhưng tin tức này chỉ như bong bóng nước nhanh chóng tan, các tờ báo khác cũng chỉ đăng tin này có một ngày rồi tất cả đột nhiên im hơi lặng tiếng, tuy nhiên chuyện này đã được giới thượng lưu biết đến. Người phóng viên đó đã viết rất tường tận lại có căn cứ, nhất định không phải là ngụy tạo không cơ sở. Dưới ánh đèn mờ ảo, Lạc Hi như thể không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì, anh chỉ im lặng uống rượu hết ly này đến ly khác. Thẩm Tường vốn dĩ đang hy vọng Doãn Hạ Mạt lấy chồng giàu sang có thể giúp Lạc Hi thấy rõ bộ mặt mê danh hám lợi của người con gái đó, cô ấy không đáng để anh phải như thế này!

Nhưng…

Hơi thở của Lạc Hi càng ngày càng yếu ớt, gương mặt anh càng ngày càng nhợt nhạt, khiến Thẩm Tường vô cùng lo lắng, giống như sức sống của Lạc Hi đang dần lụi tàn, giống như anh sẽ biến mất trên cõi đời này bấy cứ khi nào.

“Anh không thể lại uống rượu nữa!”

Thẩm Tường không thể ngồi yên được nữa, cô giành lấy ly rượu từ trong tay Lạc Hi, Lạc Hi đờ đẫn nhìn bàn tay trống trơn của mình như thể đó là món đồ cuối cùng mà anh có được cũng bị người khác cướp đi.

“Cô ta đáng để anh như vậy sao? Cô ta rốt cuộc có gì tốt chứ?! Chẳng qua chỉ là một người con gái lẳng lơ mà thôi, vì danh lợi không chừa mọi thủ đoạn, chỉ muốn trèo cao, anh đã vì cô ta làm biết bao nhiêu chuyện, một khi cô ta có cơ hội được gả vào gia đình giàu sang quyền thế thì liền vứt bỏ anh…”

“Đủ rồi!”

Không muốn nghe thêm những lời này, Lạc Hi gắng sức đứng lên, người Lạc Hi lảo đảo, không biết là do đã uống nhiều rượu hay là do mấy ngày nay anh mất ngủ, không hề chợp mắt, trước mặt Lạc Hi là một màu đen u tối đầu anh choáng váng dữ dội!

“Lạc Hi …”

Thẩm Tường lo lắng đỡ lấy anh, cảm nhận đựơc cơ thể anh rất lạnh, yếu đuối như lớp sương trắng phảng phất trong đêm.

“Anh không khoẻ đúng không, tại sao người lại lạnh như vậy…”

“Anh Hai, nếu không có gì thì em về trước đây.”

Trong cơn choáng váng, những sự vật xung quanh đang hiện ra mờ mờ ảo ảo trước mặt anh, Lạc Hi cố gắng khắc chế sự mệt mỏi cất tiếng chào ông chủ Hạ, rồi vùng tháo ra khỏi vòng tay của Thẩm Tường, từ từ đi ra khỏi quán bar. Tối nay Thẩm Tường gắng gượng lôi Lạc Hi ra khỏi nhà, cô bảo người có ơn với Lạc Hi là ông chủ Hạ đang muốn gặp mặt anh, chung quy chỉ là chính cô mượn cớ mà thôi.

Bộ phim Thiên hạ thịnh thế đã đóng máy, Lạc Hi cũng chẳng còn trách nhiệm và cũng không cần phải bận tâm đến điều gì nữa, cái thế giới này vốn chỉ là sự đen tối và lạnh lẽo, anh chỉ muốn thu người trong căn phòng của mình, không muốn đi gặp bất cứ ai, và cũng không muốn nghe thấy những chuyện liên quan tới cô ấy.

“Lạc Hi!”

Thẩm Tường cũng đứng dậy toan đuổi theo, sắc mặt Lạc Hi nhợt nhạt, cơ thể yếu ớt như đang phát bệnh không thể để anh ấy lang thang một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì…

“Để anh ấy đi đi.” Ông chủ Hạ trầm giọng nói, ngăn cô lại, “Có những vết thương cần phải do bản thân mình tự chữa lành, cô hãy để anh ấy yên tĩnh một tí”.

“Nhưng anh ấy uống đã rất nhiều rượu…”

Nhìn theo bóng dáng cô đơn lạnh lẽo đang khuất dần sau cánh cửa của Lạc Hi, lòng Thẩm Tường quặn đau.

“Tôi sẽ lo chuyện đó.”

Ông chủ Hạ ngoắc tay gọi vệ sĩ, một người vệ sĩ bước đến, ông chủ Hạ nói nhỏ mấy câu, anh ta gật đầu rồi sau đó cũng rời khỏi quán bar.

Ra khỏi quán bar.

Trên con đường Tử Hoa, người xe qua lại tấp nập, bóng của Lạc Hi được ánh đèn đường hắt xuống nghiêng dài trên mặt đất. Lạc Hi khật khưỡng mơ màng ngửa đầu lên chỉ nhìn thấy vài ngôi sao thưa thớt treo trên bầu trời đêm u ám. Anh thẫn thờ đứng giữa trời đêm, từng cơn nhẹ lướt qua mặt anh khiến cho men rượu trong người bùng lên mãnh liệt, dạ dày anh khó chịu rộn rạo, Lạc Hi vất vả bước vào một ngõ nhỏ gần đó.

“Oẹ…”

Lạc Hi vịn tay lên bức tường, trong con hẻm nhỏ, khuôn mặt anh xanh xao nhợt nhạt, anh bắt đầu nôn mửa dữ dội. Cơ thể anh khó chịu co dúm lại như một con tôm, anh dựa người vào tường từ từ quỵ xuống.

Đã từng vào tù sao…

Với tính cách nhẫn nại bình tĩnh của cô ấy, lại bị bức ép đến mức phải làm ra những hành vi phạm pháp đó nhất định là một việc rất đáng sợ. Trong những ngày tháng đó, cô ấy đã trải qua đau khổ như thế nào…

Anh rất muốn được gặp cô!

Rất muốn biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, muốn biết cô đã quên những ký ức đau buồn đó chưa, nếu cô không muốn nói thì anh sẽ lặng lẽ ở cạnh cô…

Trong màn đêm tăm tối.

Ngõ hẻm sâu hun hút.

Sự đau khổ giống như có một bàn tay tàn nhẫn vò nát cõi lòng Lạc Hi, dạ dày anh lại sôi sục, anh tiếp tục nôn, sắc mặt nhợt nhạt của anh giống như những cánh hoa trắng đang trôi trên dòng sông trong đêm tối, yếu đuối và thê thảm, trong lúc nôn mửa như muốn chết đi, nước mắt anh từ từ thấm ướt hàng mi.

Nhưng cô ấy đã không còn cần đến anh…

Bên cạnh cô ấy đã có người khác…

Âu Thần có vì những chuyện đã qua mà bỏ rơi cô ấy không…

Nếu như cô ấy bị bỏ rơi, anh nhất định sẽ chế giễu cô ấy, sẽ để cho cô ấy phải hối hận vì đã vứt bỏ anh! Sau đó… anh sẽ tha thứ cho cô ấy, sẽ cho cô ấy tất cả những gì mà cô ấy muốn, mãi mãi sẽ không bao giờ để cô ấy bỏ đi…

Lạc Hi lại nôn mửa dữ dội khiến toàn bộ sức lực trong cơ thể anh cạn kiệt hoàn toàn, hai hàng nước mắt lặng lẽ từ từ rơi xuống. Giống như ánh sáng le lói của những ngôi sao trên bầu trời đêm, những giọt nước mắt trong con hẻm nhỏ tối tăm, lặng lẽ không thành tiếng.

Âu Thần…

Làm sao có thể từ bỏ Hạ Mạt được…

Đã bao nhiêu lần anh thấy tình cảm hiện lên trong đôi mắt Âu Thần dành cho Hạ Mạt, sâu đậm giống như cô ấy là thứ ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của anh ta, làm sao Âu Thần có thể vì cái gọi là những chuyện đã qua mà bỏ rơi Hạ Mạt được…

Chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi…

Giống như vận mệnh đang gắn kết Hạ Mạt với Âu Thần lại với nhau, còn anh, anh chẳng qua chỉ là một kẻ dư thừa, từ cái ngày anh sinh ra, anh đã luôn là một kẻ dư thừa…

“Anh Lạc.”

Tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào trong ngõ hẻm, người bảo vệ nhìn thấy Lạc Hi đang ngồi trong hẻm tối, định tới đỡ anh.

Lạc Hi từ chối sự giúp đỡ của người vệ sĩ, anh chật vật bám vào tường cố gắng đứng thẳng dậy, sắc mặt anh nhợt nhạt, nhưng nước mắt và những vết thương yếu đuối đã mờ nhạt.

“Anh Lạc, để tôi đưa anh về nhà.”

“… Khỏi cần.”

Bóng dáng Lạc Hi cô độc, anh vất vả gắng gượng bước ra khỏi con hẻm, ánh sao trên bầu trời nhẹ nhàng chiếu xuống người anh, giống như những giọt nước mắt lặng lẽ và cô đơn.

Mọi chuyện đã không còn cách nào có thể quay trở lại…

Ba ngày nữa…

Cô ấy sẽ là vợ người ta…

Bầu trời thu trong lành mát mẻ.

Chiếc va li bằng da kiểu cổ được mở tung đặt trên bàn, bên trong đã đựng đầy những vật tuỳ thân mười mấy năm qua, một bàn tay hiện rõ sự già nua cầm lấy chiếc khung ảnh trên tủ đầu giường, ánh mặt trời chiếu vào tấm ảnh bên dưới lớp kính, lúc đó thiếu gia chỉ mới hai tuổi, đang bước chập chững trên thảm cỏ xanh mướt chơi đùa cùng con mèo nhỏ, không cẩn thận suýt té ngã, ông đã kịp thời từ phía sau đỡ lấy thiếu gia, cậu ấy quay đầu nhìn ông nở nụ cười tinh nghịch của một đứa trẻ lộ rõ trên khuôn măt.

Ông nhìn vào tấm ảnh ấy rất lâu, rất lâu.

Quản gia Thẩm chậm rãi đặt khung hình vào chiếc va li, “roẹt…”, khoá va li từ từ được kéo lại, ông xách chiếc va li da nặng nề, chầm chậm quay lưng bước về phía cửa.

“Nghe nói bác đã từ chức?”

Ngoài cửa, có tiếng bước chân vang lên, một dáng hình thon dài mảnh mai, là Doãn Hạ Mạt. Nhìn chiếc va li da đang trong tay ông già và mái tóc hoa râm của ông, giọng Doãn Hạ Mạt nhỏ nhẹ, điềm tĩnh.

Lúc ở phòng bệnh, biết được những sự việc trong quá khứ đều do một tay quản gia Thẩm làm, cô cho rằng mình sẽ vì bệnh tình của Tiểu Trừng lúc đó đột ngột xấu đi và những ký ức đáng sợ trong cái nơi tăm tối đó mà phẫn nộ oán hận ông, nhưng với một ông lão kiên cường đang ngày càng già yếu, cô lại không thể nào hận ông được.

Tại biệt thự, trong lúc đang đợi Âu Thần ở phòng khách, Doãn Hạ Mạt không thấy sự xuất hiện của quản gia Thẩm, người mà xưa nay luôn tận tâm với công việc. Sau khi hỏi thăm và nghe thấy cô người hầu nói quản gia Thẩm đã từ chức, đang thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi đây, Doãn Hạ Mạt giật mình cảm thấy khó chịu trong lòng, sau khi đã hỏi rõ phòng quản gia Thẩm ở đâu, Doãn Hạ Mạt vội vàng đến đó.

“Vâng, thưa cô Doãn.”

Quản gia Thẩm cung kính cúi đầu chào cô, sắc mặt không buồn cũng không vui.

“Là vì chuyện của sáu năm trước sao?” Doãn Hạ Mạt nhíu mày.

“Vâng.”

“Cháu tưởng rằng bác sẽ không hối hận về những việc mà bác đã làm.”

“Đúng vậy, tôi sẽ không hối hận. Nếu như có lặp lại lần nữa, lại phải nhìn thấy thiếu gia bị trọng thương hôn mê nằm trên giường bệnh, có lẽ tôi sẽ lại làm những việc giống như vậy.” Tấm lưng già yếu của quản gia Thẩm vẫn đứng thẳng, “nhưng, những hành động của tôi năm đó đã làm cô hiểu lầm thiếu gia trong suốt thời gian qua, khiến cô phải hứng chịu những tai họa ngoài sự trừng phạt mà cô đáng phải chịu, càng khiến cho người em trai vô tội của cô bị liên lụy, những hậu quả đó tôi đều phải gánh vác”.

“Cái cách mà bác phải gánh vác hậu quả, chính là rời khỏi Âu Thần sao?” Doãn Hạ Mạt lạnh lùng nói.

“Cô sắp kết hôn với thiếu gia, và sẽ không thích nhìn thấy người làm tổn thương cô tiếp tục ở bên cạnh thiếu gia”, đuôi mắt quản gia Thẩm xuất hiện mấy nếp nhăn, như thể ông lại già thêm vài tuổi.

Doãn Hạ Mạt nhìn ông chăm chú.

Rất lâu sau, trong ánh mắt Doãn Hạ Mạt xuất hiện một thứ tình cảm phức tạp, cô cất tiếng nói, “Nếu như là vì cháu mà bác quyết định rời khỏi, vậy thì bác hãy vì Âu Thần mà ở lại đi”.

“…”

Quản gia Thẩm ngây người không nói lời nào.

“Những sự việc đã qua, rốt cuộc là ai đúng ai sai, sẽ không thể nào nói chính xác được.” Khoé môi Doãn Hạ Mạt cố nặn ra một nụ cười đau khổ, “Tuy trong lúc nguy nan, lại bị ép trả nợ, cháu giống như đang trong tuyết lạnh lại bị dội thêm sương giá, nhưng đó vốn dĩ là số tiền mà cha nuôi cháu nợ Tập đoàn Âu Thị, thiếu nợ thì phải trả cũng là chuyện đương nhiên. Tuy cháu hận những người đã nhẫn tâm để Tiểu Trừng ngất xỉu trong cơn mưa dông trước cổng biệt thự suốt cả một đêm không thèm hỏi han, nhưng cháu cũng đã từng nhẫn tâm giày vò Âu Thần. Nhân quả, có lẽ tất cả là báo ứng của sự ngu ngốc, cháu cũng rất hổ thẹn, đâu có tư cách gì mà đuổi bác đi?”.

“Cô Doãn…” quản gia Thẩm vô cùng cảm động gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu nói, “ý tốt của cô tôi xin nhân nhưng tôi lại không có tư cách nào để ở lại đây nữa”.

Mắt Doãn Hạ Mạt nhìn ông lão cố chấp ấy.

Cô hít nhẹ một hơi rồi nói, “Cho dù bác ra đi thì có thể bù đắp được gì chứ?... Hãy ở lại, đừng để bên cạnh Âu Thần lại mất đi một người thân, Âu Thần không thể thiếu bác, bác… e rằng cũng không thể rời xa Âu Thần”.

“Còn về phần cháu”, đôi mắt Doãn Hạ Mạt trong lắng, tĩnh lặng màu hổ phách, “nếu cần cháu có thể tự để đôi mắt cháu loại bỏ những sự việc mình không muốn nhìn thấy”.

Nói đoạn Doãn Hạ Mạt đón lấy chiếc va li đang nằm trong tay quản gia Thẩm.

Cô bước ra khỏi phòng quản gia Thẩm .

Lòng Doãn Hạ Mạt lúc này thật bình yên, trong ánh nắng ngày thu, những sự việc trong quá khứ cuối cùng đã được trả lại sự thật, giống như những đám mây đen theo gió mà bay đi. Doãn Hạ Mạt đã từng oán hận Âu Thần, rằng trước đây, tình cảm của Âu Thần đối với cô chỉ giống như cô là một con cừu ngoan ngoãn, Âu Thần thích thì chiếm lấy, đến lúc không đoạt được thì lại muốn chà đạp cô.

Nhưng…

Hoá ra cô đã hiểu lầm Âu Thần.

Vào cái đêm họ chia tay dưới gốc cây anh đào đó, Âu Thần đã…

Ánh mặt trời đang chiếu rọi trên mặt đất, một chiếc bóng nghiêng dài, Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, người đó chính là Âu Thần. Anh đứng trước tấm cửa kính nằm trên hành lang không biết đã bao lâu, những tia nắng phía sau lưng cứ thế rọi lên người Âu Thần, dáng hình anh như được ánh nắng mặt trời khảm nạm lên những đường viền hào quang óng ánh, sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay anh dịu dàng bay trong gió thu nhè nhẹ.

“Em… đến tìm anh sao?”

Trong giọng nói của Âu Thần có chút suy sụp được kìm nén, anh nhìn cô chăm chú. Khi người hầu báo với Âu Thần rằng cô đang đợi ở phòng khách thì sau sự vui mừng ngắn ngủi là một cảm giác rối bời trong lòng. Cuộc nói chuyện giữa Hạ Mạt và quản gia Thẩm, anh cũng đã nghe thấy. Tuy Âu Thần rất cảm kích vì cô đã giữ quản gia Thẩm ở lạ, nhưng anh lại lo lắng về việc Hạ Mạt nói rằng cô không để ý đến những việc đó, phải chăng là vì cô sẽ không cùng chung sống với anh.

Hạ Mạt đến tìm anh.

Là vì cô không có cách nào để tha thứ cho quá khứ đau khổ của sáu năm trước mà yêu cầu huỷ hôn lễ ư?

“Vâng. Em định đến từ hai ôm trước, nhưng hôm đó Tiểu Trừng chạy thận nhân tạo phản ứng hơi mạnh, cho nên hôm nay em mới đến được.” Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói.

“Bây giờ Tiểu Trừng thế nào?”

“Đã tốt hơn rồi.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Âu Thần dẫn cô đến phòng đọc sách, ở đó rất yên tĩnh, không có người hầu. Nền lát đá hoa cương màu đen, bàn đọc sách cũng màu đen, tấm rèm màu xanh đậm. Sáu năm trước cô thường ở trong căn phòng yên tĩnh này để làm bài tập, Âu Thần ngồi bên cạnh xem những báo cáo về tình hình của công ty. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, Hạ Mạt phát hiện Âu Thần đang ngẩn ngơ nhìn mình, đôi mắt xanh long lanh như mặt hồ ngày xuân.

Phòng đọc sách vẫn như sáu năm trước, gần như không hề thay đổi, chỉ là trên bàn bày thêm một vài khung ảnh.

Những khung ảnh được làm bằng gỗ mộc, cảnh vật trong những bức ảnh đã rất lâu, từ thời xa xưa, Doãn Hạ Mạt tưởng rằng số ảnh ngày xưa chỉ còn lại một phần đang được cất giữ trong một chiếc hộp đặt tại phòng khách nhà cô mà thôi. Một bức trong khung hình là ở sân trường, lúc đó Âu Thần hơi cúi người, đang hôn lên mu bàn tay cô. Một bức ở bên hồ, lúc ấy lưng cô đang dựa vào chiếc xe Lincoln thân dài dịu dàng lau những giọt mồ hôi khi Âu Thần vừa chạy bộ trở về.

Một số bức ảnh mới được chụp gần đây, một bức chụp lúc quay quảng cáo cho Lỗi Âu, cô đóng vai nàng tiên cá nhỏ bé đáng yêu đang vờn sóng trên mặt biển xanh thẳm rộng lớn. Một bức chụp dưới ráng chiều, cô cúi đầu buộc sợi ren lụa được thắt vào cổ tay anh, hai người được ánh chiều tà rạng rỡ trùm lên như trong một bức tranh.

Còn có một số khung ảnh bị che phủ không nhìn được. Nhìn những tấm ảnh đó, trái tim Doãn Hạ Mạt quặn thắt lại, sự đau đớn dần dần lan ra.

“Anh vừa mới nhận được kết quả điều tra từ cơ quan điều tra fax tới, đang định cầm tới bệnh viện cho em xem.” Âu Thần cầm tập tài liệu đưa đến trước mặt Doãn Hạ Mạt, anh nghiêm giọng nói, “Tuy quản gia Thẩm đã yêu cầu toà án thu hồi nhà của bọn em và đóng băng tài khoản ngân hàng nhưng những tên đã ức hiếp em và Tiểu Trừng lại không phải do quản gia Thẩm phái đến. Chúng là một bọn lưu manh, muốn mượn gió bẻ măng, trước khi Tập đoàn chính thức tiếp nhận ngôi nhà, chúng định sẽ lấy hết những món đồ có giá trị, không ngờ đúng lúc đó lại bị hai người phát hiện, cho nên chúng đã mạo nhận là nhân viên của Tập đoàn Âu Thị.”

Doãn Hạ Mạt thất thần đờ đẫn.

Lật tập tài liệu ra, tay cô run run, tấm ảnh của tên thanh niên da đen ngày xưa được in trên trang giấy, mùi tanh hôi của máu, tiếng cười dâm đãng điên cuồng, cô nhắm chặt đôi mắt, cố gắng không để những hình ảnh đen tối ấy lại bao vây lấy cô!

“Hắn đã chết rồi.”

“…” sắc mặt Doãn Hạ Mạt xanh xao, “là bị em…”

“Không. Lúc đó hắn nằm viện một khoảng thời gian thì bình phục, nhưng ba năm sau hắn lại bị người ta đánh chết trong một vụ ẩu đả.” Âu Thần vốn định bắt lấy tên thanh niên da đen đã từng ức hiếp cô năm ấy, để Hạ Mạt được quyết định sẽ trừng trị hắn như thế nào, nhưng thật không ngờ hắn ta đã chết.

Chạm rãi đóng tập tài liệu.

Doãn Hạ Mạt nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, thời gian thoáng cái trôi qua, cái gọi là ân ân oán oán dưới sự sắp đặt của ông trời dường như nhỏ bé nhưng lại hoàn toàn không có lối thoát.

“… Nếu hôm nay em đến đay là vì không có cách nào tha thứ cho những chuyện đã qua mà muốn xin huỷ hôn ước…”

Giọng nói trầm lắng của Âu Thần đưa cô trở lại từ dòng suy nghĩ, cô ngẳng đầu lên, nhìn thấy đôi môi anh mím chặt, đôi mắt xanh sâu thẳm vô tận.

“… anh sẽ không đồng ý. Anh sẽ bù đắp cho em, tất cả những tổn thương mà em phải chịu đựng vì anh, anh sẽ bù đắp cho em tất cả. Anh sẽ để em được hạnh phúc, yêu tất cả những gì mà em yêu, sẽ không bao giờ để em sợ hãi, không để em phải đau buồn hay rơi nước mắt, anh sã cố gắng để cho em được vui vẻ hạnh phúc nhất”. Âu Thần đột ngột đưa tay ôm Hạ Mạt vào lòng, cằm Âu Thần đặt lên đỉnh đầu cô, giọng anh khàn khàn nói, “vì vậy… xin em đừng huỷ hôn ước, trong lúc anh đang hạnh phúc đến không dám tin, xin đừng một lần nữa lại đẩy anh rơi xuống địa ngục…”

“Âu Thần…”

Cô vùng vẫy muốn ngẩng đầu lên, nhưng Âu Thần lại càng ôm cô chặt hơn, giống như anh đang sợ hãi điều gì, không muốn cô rời khỏi cho dù chỉ một tích tắc. Thế là Hạ Mạt đành phải ở lại trong sự trói buộc của vòng tay Âu Thần, cô nhỏ nhẹ nói:

“Hôm nay em đến đây là để nói lời xin lỗi…”

“…”

“Xin lỗi vì em đã luôn hiểu lầm rằng những việc đó đều là do anh làm, em đã oán hận anh trong một thời gian dài”, mặt cô hướng về ngực anh mà nói.

“…”

Cánh tay Âu Thần lập tức tê cứng lại!

Điều ấy nói lên… cô ấy đã bắt đâu chấp nhận anh rồi sao? Nới lỏng vòng tay, anh như một tảng đá được đẽo gọt nhìn xuống khuôn mặt cô đang ngước lên, ánh nắng chiếu rọi vào đôi mắt cô, yên tĩnh mà trong suốt.

“Tối đó… anh đã bị tai nạn?”

Doãn Hạ Mạt chăm chú nhìn Âu Thần, cô nhớ đến những lời quản gia Thẩm đã nói trong bệnh viện, trong lòng cô càng thấy day dứt. Tuy đã tự nhủ với lòng rằng đó có thể chỉ là một sự cố trùng hợp, nhưng sự bất an không rõ tên cứ khiến cô không thể giải thích nổi.

Tai nạn xe…

Trong lòng Âu Thần chậm rãi nhắc lại ba từ này, mùi vị nỗi đau đớn giống như đang lặp lại cái đem hoảng loạn đấy tuyệt vọng của sáu năm trước…

Trong cơn mưa dông.

Trên xa lộ vắng người, Âu Thần điên cuồng lái xe với tốc độ nhanh nhất, nước mưa xối xả đập vào kính xe, bầu trời sấm chớp dữ dội, mưa giăng trắng xoá, Âu Thần biết Hạ Mạt đã vĩnh viễn đẩy anh ra khỏi thế giới của cô, trước giờ Hạ Mạt không hề yêu anh, cũng sẽ không bao giờ chịu tha thứ cho anh…

Ánh đèn sáng chói!

Một chiếc xe tải lớn đột ngột xuất hiện trên xa lộ!

Hai tay nắm chặt tay lái, anh đờ đẫn nghe tiếng mưa đổ ào ào xuống cửa sổ xe, không còn thấy rõ điều gì, chỉ có những lời nói lạnh lùng tuyệt tình và hình ảnh thờ ơ bỏ đi của cô cứ lảng vảng hiện lên trong đầu anh…

“… Phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh?!”

Bất luận anh phải trả giá như thế nào, chỉ cần Hạ Mạt chịu ở lại, chỉ cần cô ấy nhìn anh thêm một lần nữa. Nhưng trong sương đêm trắng xoá khắp nơi, hình bóng cô ấy mờ mịt, dường như sẽ biến mất bất cứ lúc nào…

“Trừ phi…”

Không hề quay đầu lại, cô nhìn vào khoảng không tăm tối, bóng dáng lạnh lùng.

“… anh chết đi.”

Chết đi…

Cô ấy sẽ tha thứ cho anh…

Trong ánh đèn xe sáng chói, Âu Thần từ từ nhắm mắt lại, thả lỏng đôi tay đang cầm tay lái. Thế giới mưa như tĩnh lặng, tiếng phanh của chiếc xe tải chói tai, tiếng nổ lớn ầm ầm…

Chết đi…

Cô ấy sẽ tha thứ cho anh…

“Đó là một sự cố ngoài ý muốn.”

Âu Thần cố né tránh ánh mắt Hạ Mạt, anh không muốn lại nói quá nhiều về vấn đề này, anh quay người bước tới bàn đọc sách, nói với cô, “Thiếp mời hôn lễ đã được gửi đi, em xem xem có sót bạn bè nào của em không”.

“Thật vậy sao…”

Tuy cảm giác tội lỗi đã bớt được chút ít bởi do đó chỉ là một việc ngoài ý muốn, nhưng tại sao khi nhìn thấy nét mặt không chút biểu cảm của Âu Thần, sự bất an trong lòng Hạ Mạt lại càng mãnh liệt, là cô đã sai rồi sao, lúc đó cô hãy còn nhỏ tuổi lại ương bướng, đã nhẫn tâm làm tổn thương đến anh…

“Đúng vậy. Em không cần phải nghĩ nhiều về những chuyện đó. Ngày kia chúng mình sẽ tổ chức đám cưới, những việc trong qua khứ đã không còn quan trọng nữa. Em chỉ cần nhớ…”

Đứng trước cửa sổ phòng khách, dòng suy nghĩ của Hạ Mạt bỗng trở nên trống rỗng, có một nỗi sợ hãi khó nói thành lời và sự ấm áp đang cháy trong dòng máu cô, nhưng trong lúc mơ màng tận hưởng sự ấm áp ấy, một sự cô đơn mờ nhạt như trong sương mù từ từ dâng trào trong lòng làm xua đi cái ấm áp.

Số trời đã định cô là người sẽ không bao giờ có được hạnh phúc chăng.

Hay là, chính cô cũng không để ý đến những hạnh phúc đó. Hạnh phúc chẳng qua chỉ là những bong bóng hư ảo, màu sắc rực rỡ bay lượn trong không khí, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng bắt lấy thì chúng sẽ vỡ tan ngay.

Doãn Hạ Mạt định từ bệnh viện đến thẳng lễ đường nhưng Doãn Trừng kiên quyết phản đối, cậu nói cô phải là một cô dâu hạnh phúc nhất, xuất giá từ bệnh viện không tốt lành cho lắm. Doãn Hạ Mạt cảm thấy hai từ “tốt lành” được nói ra từ miệng Tiểu Trừng thật là thú vị. Tiểu Trừng lại không để ý chị mình lấy đó làm trò đùa, cậu năn nỉ các bác sĩ cho cậu về nhà hai ngày.

Thế là trước ngày cử hành hôn lễ một ngày, Doãn Hạ Mạt và Tiểu Trừng đã trở về nhà. Trân Ân tiễn họ đến tận chân cầu thang, miệng liên tục la to là đã hẹn đi chăm sóc sắc đẹp, nhất định phải thật xinh đẹp để xuất hiện trong hôn lễ của Hạ Mạt, rồi lái xe chạy mất.

Lúc mở cửa, cô nghĩ rằng ngôi nhà đã lâu không có người ở, nhất định bụi bặm sẽ bay khắp nơi, nhưng ngược lại rất ngăn nắp sạch sẽ, nền nhà sạch bóng đến nỗi có thể soi gương, khăn trải sofa cũng được giặt sạch sẽ, trên chiếc bàn trong phòng còn được đặt một bình hoa thuỷ tinh cắm đầy những bông hoa bách hợp nở rộ.

Con mèo đen kêu “meo, meo” tràn đầy sức sống từ ban công nhảy vào, Doãn Trừng mừng rỡ ôm nó vào lòng vừa hôn vừa vuốt.

Là Âu Thần …

Âu Thần đã mua lại ngôi nhà của hai chi em cô từ lâu, Doãn Hạ Mạt quan sát ngôi nhà đã được sửa chữa như mới. Chìa khoá ngôi nhà cô đã giao cho Âu Thần một chiếc, cô đã nhờ Âu Thần giúp cô tạm thời chăm sóc cho con mèo. Âu Thần là người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ như vậy sao? Anh ấy sau sáu năm đã thay đổi, hay là cô của sáu năm trước đã không phát hiện ra.

Lúc trời sắp tối, Doãn Trừng mặc tạp dề chuẩn bị làm cơm, nói là đã lâu không làm cơm cho cô ăn, hai tay có chút ngứa ngáy. Doãn Hạ Mạt liền kéo cậu ra khỏi bếp, nhưng cậu lại cười rồi chen vào, cuối cùng đành phải mỗi người tự làm hai món, những món cô làm là những món mà Tiểu Trừng thích ăn, còn món Tiểu Trứng làm lại chính là những món mà chị gái thích.

Lúc ăn cơm tối, Doãn Trừng có vẻ rất hưng phấn.

Doãn Trừng luôn miệng hỏi chị hôn lễ ngày mai đã chuẩn bị thế nào, cậu thực sự có thể khoác tay chị vào lễ đường sao, có cần phải tìm một người bề trên để đi cùng chị không. Lỡ như cậu giẫm lên chiếc váy dài của chị thì làm thế nào, nếu như cậu không nỡ giao chị cho anh Âu Thần thì sao, hoa cưới trong hôn lễ tốt nhất phải là hoa tươi, sớm mai cậu sẽ đến tiệm hoa để mua!

Doãn Hạ Mạt mỉm cười trả lời các câu hỏi của cậu em trai, từng câu một. Mãi đến khi cô nhận thấy quá hưng phấn sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của Tiểu Trừng, Hạ Mạt mới ra lệnh cho cậu em trai lập tức về phòng nghỉ ngơi.

Ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ phòng khách.

Doãn Hạ Mạt nhìn căn phòng đột nhiên lại trở nên yên tĩnh, một tiếng vọng khe khẽ trong lòng cô, giống như từ một nơi rất xa, rất xa gọi tới. Lặng lẽ bước vào phòng ngủ của mình, chiếc áo cưới trắng muốt nằm dài trên giường, ánh trăng sáng trong chiếu rọi lên chiếc áo cưới tạo ra một thứ ánh sáng tinh khiết, thiêng liêng.

Doãn Hạ Mạt ngồi vào ghế.

Nhìn lên ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cô như một bức tượng điêu khắc.

Rất lâu.

Con mèo nhẹ nhàng nhảy lên dựa vào lòng Doãn Hạ Mạt, ngón tay cô chậm rãi vuốt nhẹ lên bộ lông đen mượt của nó, nhưng trong đầu cô lại là một khoảng không trống rỗng, Doãn Hạ Mạt không biết bản thân mình đang nghĩ gì, cũng có thể là cô đang hoàn toàn không suy nghĩ gì cả. Như vậy là cách tốt nhất đối với cô lúc này.

Dưới ánh trăng đó.

Âu Thần ngồi trên sân thượng, hai tay anh vịn nào lan can, sợi ren ở cổ tay đang bay nhảy trong gió đêm, đôi mắt xanh thẳm như rừng sâu, có lẽ anh sẽ vì việc bức ép Hạ Mạt mà lãnh nhận lấy hậu quả, nhưng chỉ cần có thể được kết hôn với Hạ Mạt, có thể để tên anh và Hạ Mạt được gắn kêt lâu dài với nhau, anh nguyện đem tất cả để trao đổi.

Anh van xin ơn trên.

Một lần cuối cùng này đem cơ hội được ở bên cô ấy ban tặng cho anh.

Cũng dưới ánh trăng đó.

Lạc Hi ngồi lặng im trên chiếc sofa màu tím đậm, anh đã ngồi ở đó một ngày một đêm, không ăn cơm, cũng không cảm thấy đói. Ánh trăng chiếu lên người Lạc Hi, gương mặt anh trắng muốt như hoa ngọc bút, đôi mắt đen thẳm như một hang động sâu hun hút.

Ngày mai, cô ấy sẽ trở thành cô dâu của người ta…

Cô ấy thật sự…

Muốn để anh lại một mình cô đơn lẻ bóng ư…

Ngày mai…

Anh còn có ngày mai sao…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio