Nói về ân oán giữa Kiều thị và Hà thị, đó là câu chuyện bắt đầu từ ba đời trước.
Cụ nội Kiều Cận Nam và cụ nội Hà Khâm Sinh sống cùng một thôn, cùng tham gia chiến tranh kháng Nhật, có thể gọi là chiến hữu sống chết có nhau, tất nhiên hai con trai lớn lên bên nhau từ nhỏ, thân thiết như keo sơn, cùng nhau trốn học, cùng nhau đánh nhau, cùng nhau theo đuổi bạn gái, cùng nhau lên núi xuống biển gây dựng cơ nghiệp. Đến đời cha Kiều Cận Nam và cha Hà Khâm Sinh thì quan hệ không còn thân thiết như trước, nhưng so với bạn bè bình thường thì cũng thân thiết hơn nhiều, dù sao trưởng bối vẫn đi lại, cũng coi như nhìn nhau cùng lớn lên.
Mọi chuyện thay đổi từ khi đời cha lập gia đình.
Mẹ Kiều Cận Nam là Ngô khánh phân và mẹ Hà Khâm Sinh là Lạc Tang Tang, ngoài mặt là bạn bè tốt nhưng chuyện gì cũng so bì hơn thua, khi còn bé thì ganh đua học tập, so tài năng, khi trưởng thành thì so vóc dáng, so gương mặt, chín chắn hơn thì so người đàn ông, so con trai.
Có câu ba phụ nữ một sân khấu, thế nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có hai phụ nữ mà đem sân khấu diễn sống động như thật.
Ngô Khánh Phân sinh liền hai con trai nhưng mất sớm, con cả của Lạc Tang Tang là Hà Khâm Húc khỏe mạnh, thông minh, đến lúc này vỏ bọc hòa bình bị xé rách, có lần còn bùng nổ ngay trước mặt các bề trên, từ đó hai bên không còn qua lại.
Cuối cùng Ngô Khánh Phân có con trai thứ ba là Kiều Cận Nam, có câu ngựa không dừng vó, Lạc Tang Tang sinh tiếp Hà Khâm Sinh.
Sau này quan hệ hai bên cũng nối lại, sự nghiệp hai nhà càng ngày càng lớn, nhưng các trưởng bối lần lượt qua đời thì tình nghĩa đôi bên sớm không bằng năm đó, chẳng qua là người làm ăn, ngoài mặt là bạn làm ăn, người ngoài không rõ nội tình thật ra mối quan hệ bạn bè sớm biến thành quan hệ thù địch.
Cho nên mối quan hệ giữa Kiều Cận Nam và Hà Khâm Sinh, người ở bên ngoài thấy không tồi, dù sao tính cách Kiều Cận Nam luôn lãnh đạm, thanh cao, từ trước đến nay luôn đơn độc một mình, đối với ai cũng hờ hững vô tình.
Vì vậy Kiều Cận Nam dẫn Đỗ Nhược tới trước mặt Hà Khâm Sinh và Tống Như Nhược, không khí vốn hài hòa ấm cúng ngay lập tức thay đổi.
Hà Khâm Sinh không ngờ gặp hai người ở đây, tầm mắt dừng lại trên cánh tay Kiều Cận Nam nắm tay Đỗ Nhược, ngay sau đó nở nụ cười thâm sâu khó lường.
Tống Như Nhược xuất thân thế gia, trước đây cô từng gặp Kiều Cận Nam, ấn tượng về anh là một người thanh cao lãnh đạm, cho tới bây giờ không chủ động tiếp xúc với người khác, lúc này anh chủ động đi tới làm cô có chút ngạc nhiên đồng thời dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hà Khâm Sinh.
Nụ cười trên mặt Hà Khâm Sinh hoàn mỹ không một sơ hở, vươn tay ra: "Thật trùng hợp, Kiều tiên sinh."
Kiều Cận Nam nhếch môi, lời nói sâu xa: "Đúng là trùng hợp."
Hai người bắt tay nhau, Tống Như Nhược cũng đứng dậy chào hỏi, lặng lẽ đổi vị trí ngồi bên cạnh Hà Khâm Sinh, nụ cười khách sáo liếc nhìn Đỗ Nhược: "Vị này là..."
Tuy Đỗ Nhược không tình nguyện đến đây, nhưng việc đã đến nước này cô không muốn bị người khác chê cười, dưới bàn cô hất tay Kiều Cận Nam ra, cười lấy lệ, đang muốn tự giới thiệu thì Kiều Cận Nam đã lên tiếng trước: "Bạn gái tôi."
Lời này của anh làm ba người còn lại đều sững sờ.
Tống Như Nhược thấy Kiều Cận Nam nắm tay cô đi vào, liền đoán được là quan hệ yêu đương, nhưng không dám chắc chắn... Bạn gái trước đây của Kiều Cận Nam, mọi mặt đều xuất sắc, không kể những thứ khác, chỉ xét dung mạo thôi cũng hơn hẳn minh tinh lớn.
Mà cô gái này, mặc dù cũng ưa nhìn, nhưng không quá xuất sắc, mà trước đây Kiều Cận Nam chưa bao giờ đi cùng bạn gái hoặc chính thức giới thiệu với bạn bè.
Hà Khâm Sinh nhướng mày, nhìn hai người đối diện, không nói gì. Đỗ Nhược lại trợn to mắt nhìn Kiều Cận Nam.
Cô trở thành bạn gái anh từ khi nào?
Kiều Cận Nam thản nhiên đưa thực đơn cho cô: "Muốn ăn cái gì?"
Đỗ Nhược nhìn lướt qua hai người đối diện, hít sâu một hơi kìm nén cơn tức giận đang sôi trào.
Ngay lập tức, phục vụ đi tới, báo lại món ăn Hà Khâm Sinh gọi trước đã chuẩn bị, hỏi muốn gọi thêm đồ ăn không, Đỗ Nhược chỉ đại vài món, phục vụ cất thực đơn đang định rời đi thì Hà Khâm Sinh vẫn im lặng đột nhiên nói một câu: "Nhược Nhược, anh muốn ăn vịt nướng."
Đỗ Nhược giật mình nhìn anh ta, chỉ thấy Tống Như Nhược đang cười rạng rỡ, nói với phục vụ: "Có vịt nướng không? Đem cho chúng tôi một phần, cám ơn."
Hà Khâm Sinh cười cười vuốt tóc Tống Như Nhược.
Đỗ Nhược rũ mắtxuống.
Trước đây khi hai người còn yêu đương, có một ngày hai người thèm ăn đồ ăn quê nhà. Hà Khâm Sinh thích ăn vịt nướng, Paris chỉ có khu phố có thể tìm đồ ăn đạt tiêu chuẩn, mỗi lần anh nói "Nhược Nhược, anh muốn ăn vịt nướng",hai người sẽ nắm tay nhau, không ngại cực khổ đi bộ đến khu ăn vịt nướng.
Bạn bè đều chế giễu hai người bị điên, có tàu điện ngầm mà không đi đỡ phải đi lại vất vả, nhưng Đỗ Nhược cảm thấy lãng mạn, là ký ức ngọt ngào để hoài niệm.
Có thời gian, những lời này trở thành lời hòa giải mỗi khi hai người cãi nhau, dù tức giận tới đâu, Hà Khâm Sinh hiểu rõ Đỗ Nhược, anh chọn thời điểm thích hợp, giọng điệu đáng thương: "Nhược Nhược, anh muốn ăn vịt nướng", sau đó hai người nắm tay đi tới khu phố .
Cuộc sống kỳ diệu như vậy, khi nằm mơ cô cũng không nghĩ rằng có một ngày chính tai cô lại nghe anh ta nói với cô gái khác.
Món ăn lần lượt được mang lên, trình bày khéo léo tinh sảo.
Lúc ăn cơm Kiều Cận Nam không có thói quen nói chuyện, yên tĩnh gần như không tồn tại. Thỉnh thoảng Tống Nhu Nhược hỏi Đỗ Nhược vài câu lung tung, để cho không khí hài hòa hơn, Đỗ Nhược cũng lễ phép đáp trả.
Hình như Hà Khâm Sinh sợ Tống Như Nhược đói bụng, vừa gắp thức ăn cho cô vừa cười nhìn Kiều Cận Nam: "Kiều tiên sinh đối xử với bạn gái thật lãnh đạm."
Kiều Cận Nam không thèm nâng mí mắt lên: "Tôi không có thói quen lấy người thân cùng diễn trò làm thú vui, về điểm này Hà tiên sinh làm giỏi hơn tôi."
Lời này đúng là chọc gậy bánh xe, Hà Khâm Sinh liền nhướng mày: "Mọi người đều nói lời Kiều tiên sinh luôn chọc chỗ hiểm, coi như hôm nay được lĩnh giáo."
Kiều Cận Nam khinh thường cười nói: "Chẳng qua tôi ăn ngay nói thật, không giống Hà tiên sinh am hiểu khẩu phật tâm xà."
Thấy đề tài có mùi thuốc súng, ngay lập tức Tống Như Nhược nói xen vào cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người: "Đúng rồi Kiều tiên sinh, chúng tôi đã dời lịch đính hôn, ngài đã biết chưa?"
Kiều Cận Nam gật đầu nhẹ, Tống Như Nhược ngọt ngào nói: “Vốn dự định là tháng sau, nhưng tạm thời dời đến Giáng Sinh, Kiều tiên sinh và ..."
"Đỗ tiểu thư." Kiều Cận Nam thản nhiên nói.
"Đúng đúng, Kiều tiên sinh và Đỗ tiểu thư nhất định phải tới." Tống Như Nhược lấy một tờ danh thiếp đưa cho Đỗ Nhược: "Bình thường Đỗ tiểu thư thích đi chơi đâu? Sau này chúng ta có thể cùng đi."
Tống Như Nhược đoán, có thể xuất hiện bên cạnh Kiều Cận Nam, ngoại hình tuy không ưu tú nhất, nhưng chắc chắn gia thế cũng hiển hách.
Đỗ Nhược nhận lấy, lễ phép gật đầu, không nói gì.
Nói đến lễ đính hôn, Tống Như nhược có đề tài nói chuyện, cô cùng Hà Khâm Sinh bàn bạc, nói đến chuyện khách mời, Tống Như Nhược che miệng cười khẽ: "Bạn gái trước của anh có biết anh kết hôn không? Hay là em chuẩn bị một bàn cho bạn gái trước?"
Đỗ Nhược cúi đầu, cảm giác ánh mắt Hà Khâm Sinh lướt qua cô, anh ta thản nhiên nói: "Tùy em."
Một bữa cơm khó khăn, Đỗ Nhược cảm thấy dài như một thế kỷ nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng cho đến khi kết thúc, Kiều Cận Nam đứng dậy: "Tôi xin phép" .
Chắc là đến phòng vệ sinh.
Ngay lập tức, Hà Khâm Sinh cũng đứng dậy, cười dịu dàng với Tống Như Nhược: "Anh đi phòng vệ sinh một lát."
Người vừa đi Tống Như Nhược thở dài một hơi, vỗ ngực: "Ông trời ơi, cuối cùng cũng có thể hít thở, anh nhà cô khí thế quá mạnh! Làm tôi không dám nói nhiều."
Cô nắm tay Đỗ Nhược, cười thật chân thành.
Trong phòng vệ sinh, Kiều Cận Nam đang thả hai tay dưới vòi nước, tiếng nước chảy ào ào, Hà Khâm Sinh bước vào, dừng lại bên tay phải anh mở vòi nước.
Hai người đàn ông cao lớn một trái một phải, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nước chảy.
"Kiều tiên sinh, anh là thương nhân xuất sắc." Hà Khâm Sinh rũ mắt xuống, bàn tay xinh đẹp dưới vòi nước trông càng thon dài: "Phương diện làm ăn có thể tôi không bằng anh, nhưng Nhược Nhược..."
Hà Khâm Sinh nâng tầm mắt lên, nhìn Kiều Cận Nam, nụ cười tự tin: "Anh không tranh được với tôi được đâu."