Chú Trần giúp hai người xách đồ đạc vào trong thang máy, lại đưa lên tới tận nhà sau đó mới ra về.
Giang Đình Phong bấm chuông cửa trong khi Lăng Hiên thì đang nằng nặc nắm vạt áo đòi chú ngày mai sang nhớ phải mua cho cậu nhóc một cái bánh bông lan trứng muối, mãi đến khi chú đồng ý mới chịu bỏ tay mình ra.
"Em thích bông lan trứng muối nhỉ?" Hắn cười hỏi.
Lăng Hiên tươi roi rói đáp: "Vâng, gần nhà chú Trần có một tiệm làm ngon lắm."
Giang Đình Phong gật đầu không nói thêm, bởi vì cửa nhà đã mở.
Người ra mở cửa là một phụ nữ vẻ mặt hiền hòa, cảm giác khá giống Giang phu nhân, chắc hẳn chính là Lăng phu nhân.
"Thưa mẹ con mới về!" Lăng Hiên vui vẻ ôm lấy bà.
Lăng phu nhân xoa đầu con trai nhỏ, sau đó nhìn về phía Giang Đình Phong, đôi mắt sâu thẳm ánh lên nét ngạc nhiên.
"Ôi chao, Đình Phong đấy à? Nay cao lên nhiều quá."
"Vâng, con chào cô." Giang Đình Phong cẩn thận đáp lời.
"Mau, vào nhà thôi, hai đứa chắc đói lắm rồi nhỉ? Đúng lúc cô vừa mới dọn cơm ra." Lăng phu nhân lùa cả hai người đi vào trong rồi đóng cửa lại.
Cấu trúc mỗi căn hộ của tòa chung cư này về cơ bản là giống nhau, chỉ khi nào người đến mua muốn thay đổi thì mới gọi người đến sửa sang lại nội thất. Căn hộ của cha mẹ Giang Đình Phong đời trước hoàn toàn giữ nguyên lối trang trí mặc định, bởi vì thời gian bận rộn với cả cũng chẳng về nhà thường xuyên, cho nên nhìn vào có hơi nhàm chán.
Ngược lại căn hộ của gia đình nhà họ Lăng này đã được sửa sang lại vô cùng tỉ mỉ. Phòng khách trang trí theo tông màu cổ điển vừa trầm lắng lại vừa dịu mắt, rất thích hợp cho hai vị chủ nhà. Đứng giữa phòng khách nhìn thẳng vào có thể thấy một góc nhà bếp, được ngăn cách bởi một tấm lụa mỏng. Nói chung là không khí trong nhà vừa có nét sang trọng, nhưng đồng thời cũng không quá xa xỉ, chứng tỏ chủ nhân sống không phung phí mà chỉ đang để cho bản thân có được điều kiện thoải mái nhất.
Lăng phu nhân đưa khăn ướt cho Giang Đình Phong lau mặt, lại bảo Lăng Hiên mang hành lý của hắn vào phòng trong, rồi mới ân cần hỏi han mọi thứ.
"Mẹ của con vẫn khỏe ạ, cảm ơn cô đã quan tâm." Giang Đình Phong lịch sự đáp.
Lăng phu nhân cười bảo: "Ôi dào, không cần phải lễ tiết đến vậy đâu con trai. Chắc là Lâm Nhân cũng kể cho con nghe về hôn ước rồi nhỉ?"
Giang Đình Phong hơi khó khăn gật đầu: "... Vâng, mẹ con có nói qua."
Lăng phu nhân cười càng tươi: "Thế thì tốt rồi. Sau này đều là người một nhà cả, con cứ tự nhiên đi ha."
"Vâng ạ." Giang Đình Phong nói.
Xem ra tính tình của Lăng phu nhân có phần nhiệt tình hơn so với Giang phu nhân rồi đây.
"Phải rồi." Hắn chợt nhớ ra, "Chú không có ở nhà ạ?"
Hắn vào nhà nãy giờ cũng gần mười lăm phút rồi mà vẫn chưa thấy Lăng lão gia đâu.
"Ông ấy nghe tin con sắp tới nên đã đi mua rượu bia rồi. Bảo là muốn uống vài ly với con dâu tương lai." Lăng phu nhân cười nói.
"Con... dâu ạ?" Giang Đình Phong có chút đau đầu, hình như gia đình của hắn và Lăng gia hơi thoải mái về chuyện hôn ước đồng giới quá rồi. Không phải những người ở thế hệ trước đều bảo thủ về tư tưởng ư?
Vừa mới nhắc tới thì người đã xuất hiện. Tiếng bấm mật mã vang lên bốn lần, sau đó cánh cửa bật mở ra, Lăng lão gia hai tay ôm một thùng bia đi vào.
"Ô! Phong con, đến rồi đấy à?" Lăng lão gia cất giọng vui vẻ, là giọng nói điển hình của đàn ông xuất thân miền quê, rất dõng dạc và hào sảng.
Giang Đình Phong cúi đầu chào ông, sau đó tiến tới nhận lấy thùng bia để lên bàn.
"Về rồi thì vào bàn ăn cơm thôi, ăn xong thì để Đình Phong tắm rửa xem phòng ngủ một chút." Lăng phu nhân nói.
"Cũng được, sau đó hẳn uống bia sau. Phải lót bụng trước đã." Lăng lão gia đáp, đột nhiên quay sang Giang Đình Phong hỏi, "Phong con đã tới tuổi uống rượu rồi phải không?"
Giang Đình Phong đáp: "Con đã hai mươi sáu tuổi rồi ạ."
"Uầy, đã hai mươi sáu rồi á?" Lăng lão gia ngạc nhiên, "Nhanh thế? Mới hồi nào tôi còn ẵm nó trên tay."
Lăng phu nhân nói: "Thằng bé thua A Hàn nhà mình có hai tuổi chứ mấy."
A Hàn? Giang Đình Phong nghĩ, chắc đó là anh trai của Lăng Hiên, là vị hôn phu của nguyên chủ.
"Mà A Hiên đâu rồi, mau gọi nó ra ăn cơm." Lăng lão gia nói.
Lăng phu nhân ừ một tiếng, rồi cao giọng gọi Lăng Hiên ra ăn cơm. Cả bốn người ngồi quây quần bên cái bàn cơm đầy ắp các món ngon, bụng của Giang Đình Phong không nhịn được hơi cồn cào.
Giải quyết nhanh cơn đói, sau đó hắn xin phép đi tắm trước. Ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, thân thể mới này vẫn chưa quen được, bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.
Đắm mình trong bồn tắm, nước được điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp, vô cùng thoải mái. Giang Đình Phong không khỏi mơ màng, cảm thấy lần sống lại này hắn được cả hai gia đình chiều chuộng yêu thương, ngẫm lại so với đời trước phải một mình chật vật tự làm mọi thứ thì thật sự là như một trời một vực.
Nước ấm bao bọc cơ thể làm cho các lỗ chân lông nở ra, thư giản đến cực độ. Giang Đình Phong trong cơn mệt mỏi dễ dàng thϊếp đi.
Đây là lần đầu tiên hắn ngủ quên trong khi tắm.
Cũng có lẽ vì quá mệt cho nên lần ngủ gật này không mang đến ác mộng, hắn ngủ thẳng cho đến khi Lăng Hiên ở bên ngoài vì mót vệ sinh mà đập cửa mới tỉnh lại.
"Xin lỗi, anh ngủ quên mất."
Giang Đình Phong nói vọng ra, nhanh chóng ra khỏi bồn lau khô người mặc quần áo vào rồi mở cửa cho cậu nhóc.
Lăng Hiên vẻ mặt vặn vẹo: "Huhu, anh mà chậm tí nữa là em chết luôn á."
Giang Đình Phong bước sang một bên cho cậu đi vào, rồi từ từ vuốt mặt cho tỉnh táo lại.
Lăng lão gia bảo rằng ăn cơm xong sẽ cùng hắn uống vài ly, ấy vậy mà còn chưa ăn xong thì đã nhận được một cuộc gọi họp khẩn bên công ty, dù cho hiện tại trời đã tối rồi nhưng ông vẫn phải thay vest ra khỏi nhà.
Lăng phu nhân ngao ngán lắc đầu, trách móc ông không biết thu xếp thời gian hợp lý, sau đó cũng trở về phòng mình, cho nên hiện tại ngoài phòng khách chỉ còn mỗi mình hắn.
Giang Đình Phong đứng trước cửa nhà tắm lau khô tóc, sau đó vắt khăn lên móc rồi đi tới tủ lạnh định uống nước. Tức thì cửa phòng ở gần đó cạch một tiếng bật mở, một người đàn ông bước ra.
Cả hai đứng đối diện nhau, mắt chạm mắt. Giang Đình Phong đang định lên tiếng chào hỏi thì tự dưng đối phương nhanh như cắt rút từ trong túi quần ra một con dao, lớn tiếng quát: "Ngươi là ai?! Trộm à?!!" Sau đó sấn tới nắm lấy cổ áo ép hắn vào tường.
Giang Đình Phong nhìn con dao sáng loáng có vẻ như không phải đồ chơi ở gần sát người mình, không khỏi căng cứng cơ thể.
"Không phải, tôi..." Hắn lên tiếng.
"Đây là nhà của bổn tướng quân, ai cho phép kẻ lạ mặt như ngươi trà trộn vào?! Muốn chết hả?!" Thế nhưng đối phương không nghe hắn nói, mà ghì khuỷu tay lên cổ hắn.
Giang Đình Phong tái mặt, cắn chặt răng giải thích: "Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ đến ở nhờ vài tháng."
"Hả?!!" Người đàn ông dữ tợn quát.
Đúng lúc này, Lăng Hiên từ trong nhà tắm đẩy cửa ra: "Anh hai! Anh làm cái gì vậy?!"
Lăng phu nhân nghe thấy tiếng động cũng từ trong phòng đi ra, thấy một màn đấy thì hốt hoảng chạy tới giành lấy con dao trong tay người đàn ông, nói: "A Hàn, con lại mang dao bên mình đấy à? Đây là khách nhà mình, con đừng có lỗ mãng như vậy!"
Người đàn ông nghe tiếng nói của bà, sức lực dần thả lỏng, Giang Đình Phong được buông ra thì dựa vào tường ho lấy ho để, hai người kia mà trễ tí chắc hắn phải chết thêm lần nữa mất.
Lăng Hiên đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: "Anh ơi, anh có sao không?"
Giang Đình Phong xua tay: "Anh không sao."
Lăng phu nhân rối rít xin lỗi: "Thật sự xin lỗi con, cô không ngờ là A Hàn nhìn thấy con lại phản ứng quá lên như vậy. A Hàn, mau xin lỗi đi!"
Người đàn ông đó chính là con trai lớn của Lăng gia- Lăng Hàn, có lẽ anh ta đã nhìn ra Giang Đình Phong không phải kẻ trộm, cho nên thái độ cũng đã bớt gay gắt hơn.
"Xin thứ lỗi." Anh nói, còn hơi cúi mình.
Giang Đình Phong lắc đầu tỏ ý không sao, rồi tiến tới một bước, giơ tay ra: "Chào anh, Lăng Hàn, tôi là Giang Đình Phong, sau này tôi sẽ ở nhờ nhà anh một thời gian, mong anh chiếu cố cho."
Lăng Hàn nhìn bàn tay trắng nõn thon dài trước mắt, khuôn mặt nghệch ra, lại quay sang nhìn Lăng Hiên. Lăng Hiên ngay lập tức nói: "Là bắt tay đó, anh cầm lấy tay anh ấy đi."
Giang Đình Phong cũng nhìn qua với vẻ khó hiểu.
Lúc này, Lăng Hàn ồ một cái, rồi cẩn thận giơ tay cầm lấy tay của Giang Đình Phong, thế nhưng lại bao cả năm ngón của hắn lại.
Giang Đình Phong:.... Gì thế này?
Lăng phu nhân bất đắc dĩ cười ngượng ngùng, tiến lên giúp anh sửa lại tư thế bắt tay cho đúng, sau đó nói: "Sau này phải nhờ Đình Phong chiếu cố cho A Hàn mới đúng, thằng bé ngốc này."
Cả hai buông tay nhau ra, Giang Đình Phong nhìn Lăng Hàn lững thững trở về phòng mà trong lòng cảm thấy có gì đó là lạ, cách cư xử của anh ta hơi... không bình thường cho lắm.
Mà chưa cần hắn mở miệng ra thắc mắc, Lăng Hiên đã kéo hắn tới ghế sofa giải thích.
"Anh, thật ra anh hai em lúc trước không có dở dở ương ương vậy đâu."
"... Ha?" Giang Đình Phong nhìn cậu.
"Để em kể anh nghe. Hai tuần trước, khi mà nhà em chuẩn bị chuyển sang đây á, anh hai của em trên đường đi làm về thì vô tình bị một đám chạy xe lạng lách va quẹt trúng rồi bị tai nạn." Lăng Hiên nói, "Lúc gia đình tới để mang anh ấy vào bệnh viện thì đầu ảnh bị va đập rách ra, máu chảy nhiều lắm. Sau đó phải phẫu thuật khâu vết thương lại."
Giang Đình Phong yên lặng lắng nghe, cũng đại khái đoán được vế đằng sau rồi.
Quả nhiên, Lăng Hiên nói: "Sau khi chờ khoảng hai ba ngày để ảnh hồi phục lại thì ảnh bị như thế luôn. Em nghĩ là ảnh bị sang chấn tâm lý hay sao ấy, kiểu như biến thành một người khác vậy, nói chuyện lúc nào cũng thêm mấy chữ lạ lạ vào."
"Ý em nói biến thành một người khác là sao? Trước khi bị tai nạn anh của em là người như thế nào?" Như một phản xạ tự nhiên của bệnh nghề nghiệp, Giang Đình Phong hỏi.
Lăng Hiên gãi gãi đầu, đáp: "Hồi trước anh của em tự cao lắm, tuy là không đến nỗi xem thường người khác, nhưng mà lúc nào ảnh cũng cho mình là đúng cả. Bây giờ thì chính chắn hơn, tuy là bất thường nhưng mà lại khá giống một người trưởng thành có trách nhiệm... Em nghĩ vậy, mặc dù cũng bạo lực hơn chút."
Giang Đình Phong nghe vậy suy tư. Sau khi bị tai nạn thì hành vi có sự thay đổi à? Nghe có vẻ khá giống trường hợp nguyên chủ của hắn đấy, nhưng mà cũng không loại trừ khả năng là bị chấn thương thần kinh dẫn tới biểu hiện sai lệch so với ban đầu, cũng có thể là mất trí nhớ.
Hắn hỏi: "Sau khi anh của em tỉnh lại có nhớ ra người nhà không?"
Lăng Hiên nói: "Không ạ. Anh ấy tỉnh lại là ngơ ra một lát, xong rồi thì bắt đầu quậy phá ầm ĩ. Em nhớ rõ luôn, anh ấy cứ nói mãi câu "đồ phản bội" gì đấy, mà trông có vẻ đau khổ lắm, y tá với bác sĩ phải tiêm thuốc mê thì mới yên được."
Trong lòng Giang Đình Phong đột nhiên giật thót. Nếu chỉ là chấn thương về tinh thần hay mất trí nhớ bình thường thì hành động của Lăng Hàn lại kỳ quặc hơn rất nhiều. Hắn không khỏi xoa cằm suy nghĩ.