Sau khi thương lượng xong xuôi với cha mẹ, Giang Đình Phong trở lại phòng mở máy tính ra.
Hắn đã điều tra một chút, xem xem sau khi mình chết đã có chuyện gì xảy ra. Dù sao thì nhà của hắn ở thành phố S, tại sao sau khi chết linh hồn lại bay đến tận thành phố B này.
Mà kết quả thật ra lại hết sức bình thường. Xác của hắn được một người đến thu tiền điện phát hiện, sau đó cảnh sát đến, báo lại cho gia đình hắn, cuối cùng là khóc nháo một trận sau đó mang hắn đi thiêu, thế là hết.
Giang Đình Phong sau khi biết được tin tức đó từ một người quen trước đây mà bây giờ hắn phải nặc danh để liên lạc đã thất thần mất một lúc lâu. Bất giác giơ hai bàn tay lạ lẫm lên nhìn, đây không phải là đôi bàn tay có nhiều vết chai do quen cầm dụng cụ phẫu thuật của hắn, đây là đôi bàn tay vô cùng xinh đẹp và nhẵn nhịn của một nhân viên văn phòng quen bấm máy tính.
Thất thần một hồi, hắn đột nhiên cười khổ. Nếu đã thiêu rồi, vậy thì thế giới này cũng đã không còn Giang Đình Phong hắn nữa, hiện tại hắn là một "Giang Đình Phong" khác hẳn, có lẽ cũng nên rũ bỏ đi phần quá khứ quá đỗi đau khổ kia để bắt đầu lại từ đầu rồi.
Giang Đình Phong đăng nhập vào trang mạng cá nhân của bản thân, vào phần cài đặt, nhấn xóa tài khoản, lưu loát xóa bỏ hoàn toàn những thứ có liên quan đến bản thân trước đây, sau đó lại lập một tài khoản khác, mọi thông tin điền vào đều là mới.
Làm xong hết tất thảy đến bước cuối cùng, hắn thở ra một hơi. Vĩnh biệt Giang Đình Phong, chào mừng Giang Đình Phong...
Sau một tuần dưỡng thương thì hiện tại Diễm Hân nói hắn đã có thể hoạt động mạnh trở lại bình thường rồi. Có điều kỳ thi đầu vào của đại học Y thành phố B vẫn còn rất lâu mới đến, mà trong thời gian dưỡng bệnh hắn đã sớm liên lạc với công ty kia xin nghỉ mất rồi, cho nên mấy ngày này việc hắn làm vẫn chỉ là nằm lỳ trong phòng làm một trạch nam mà thôi.
Với sự thay đổi tính cách một cách đột ngột từ năng nổ hoạt bát trở thành điềm đạm có phần lạnh nhạt của con trai, hai ông bà Giang gia gần đây cảm thấy có phần lo lắng, luôn luôn tìm cách dụ dỗ Giang Đình Phong ra ngoài đi chơi.
Hôm nay cũng vậy.
"Tiểu Phong, con có muốn đi siêu thị cùng mẹ không?" Lâm Nhân đứng bên ngoài cửa phòng, giọng nói ngọt ngào như đường mật.
"Không ạ, con đang bận rồi." Giang Đình Phong nào đó thì nằm trong phòng điều hòa, giường êm chăn ấm, miệng nói bận nhưng tay thì nghịch điện thoại.
"Đã lâu rồi con không ra ngoài vận động, hôm nay đi với mẹ một chút thôi có được không?" Lâm Nhân vẫn rất kiên trì, một lòng không muốn con trai ăn nằm đến béo.
Giang Đình Phong mắt không chớp nhìn chằm chằm vào video giải phẫu tiểu não trên màn hình điện thoại, dường như hình ảnh máu me được quay cận cảnh ấy không hề đáng sợ.
Cuộc giải phẫu trong video ấy kéo dài gần mười phút, đó là đã được cắt bớt khoảng thời gian dài dằng dặc khác rồi. Nó được đăng lên một diễn đàn y học trong nước, được rất nhiều các giảng viên trường Y lấy về làm tư liệu tham khảo dạy học.
Đợi đến khi Giang Đình Phong xem xong video, Lâm Nhân vẫn còn đang kiên trì đứng bên ngoài, bộ dáng làm thế nào hôm nay cũng nhất định phải lôi được hắn ra mới chịu.
Giang đại thiếu gia không khỏi có chút bất đắc dĩ, vị phụ huynh này sao dai thế không biết.
Thế là hắn đành phải nhận mệnh bước ra khỏi chiếc giường êm ấm, đi mở cửa cho mẹ mình.
"Mẹ đợi con thay quần áo một chút."
"Được được, nhanh lên nhé." Lâm Nhân thấy con trai đồng ý ra ngoài thì vui mừng khôn xiết, cười cười thúc giục tốc độ.
Giang Đình Phong thu thập rất nhanh, chưa đầy năm phút sau đã xuống dưới lầu, cùng Lâm Nhân đi bộ đến siêu thị.
Thành phố B là một thành phố thượng lưu, gia đình của Giang Đình Phong sống được ở nơi này tất nhiên cũng là một nhà thượng lưu, nhà hắn nằm trong một khu dân cư cao cấp được bao bọc bởi nhiều khu dân cư cao cấp khác. Ở gần có cả siêu thị lẫn các quán ăn, là một địa điểm vô cùng tiện lợi.
Hai mẹ con hắn đến siêu thị chỉ mất có mười phút đi bộ, lúc đi vào trong Giang Đình Phong có chút choáng váng. Bởi vì hôm nay là chủ nhật, khắp nơi trong siêu thị đều là các cô các dì, tuy rằng không quá ồn ào nhưng phải tiếp xúc với nhiều người như vậy, ngoài ở các buổi diễn thuyết ra thì đây là lần đầu tiên Giang Đình Phong bắt gặp ở bên ngoài.
Nhưng mà có vẻ như đây không phải lần đầu tiên Lâm Nhân gặp tình trạng này, bà rất thoải mái cầm giỏ xách đi lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, thỉnh thoảng còn có thể dừng lại nói chuyện với những người quen vô tình chạm mặt.
"Ô, đây không phải là Tiểu Phong ư?"
Trong lúc Giang Đình Phong đang đứng trước quầy thịt cá để phân biệt đâu là thịt đùi đâu là thịt bụng thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi mình.
Hắn quay sang thì nhìn thấy bên cạnh Lâm Nhân không biết từ khi nào đã có thêm hai người, một bác gái trạc tuổi bà và một thiếu nữ trẻ tuổi.
Giang Đình Phong ngẩn ra mất một lúc mới được mẹ mình nói cho biết bác gái trước mặt là hàng xóm cách vách với nhà mình mà trước đây "hắn" vẫn hay gọi là bác Nhan, còn thiếu nữ bên cạnh là con gái của bác ấy, gọi Đường Như.
"Chào bác Nhan, chào Đường tiểu thư." Giang Đình Phong nho nhã lễ độ nói.
"Ôi chao, Tiểu Phong nghe nói mấy hôm trước bị tai nạn, không sao chứ?" Bác Nhan là một người phụ nữ nhiệt tình, đặc biệt là trong khoảng làm mai hắn cùng với Đường Như.
Tất nhiên Giang Đình Phong không biết điều này, vẫn một mực lễ phép: "Hiện tại đã ổn hơn, làm phiền bác quan tâm rồi."
"Ầy cái thằng nhóc này." Bác Nhan cười vỗ vai hắn, "Bởi vì lúc con bị bệnh A Như nhà bác lo lắng lắm, nhưng mà bận đi làm quá chẳng có thời gian sang thăm con, giờ khỏe hơn là tốt rồi."
Giang Đình Phong cười cười không nói, khóe mắt nhìn thoáng qua Đường Như đứng sau lưng bác Nhan, thiếu nữ sau khi nghe mẹ nói thế thì khuôn mặt hơi đỏ lên bất thường, lại còn lén lút quan sát hắn.
Giang Đình Phong trên mặt vẫn giữ vững nụ cười nho nhã, chỉ là trong con ngươi đen láy không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Bác Nhan cùng mẹ của hắn nói chuyện không nhiều, rất nhanh hai bên đã tách ra làm chuyện của mình.
"Hôm nay Tiểu Phong muốn ăn cái gì?" Lâm Nhân mỉm cười hỏi con trai suốt một đường cứ im lặng của mình.
"Cứ nấu món mẹ thích đi ạ, con theo mẹ." Giang Đình Phong trả lời bà.
"Thằng nhóc dẻo miệng này." Lâm Nhân nghe vậy vui vẻ đánh nhẹ vào vai hắn.
Lúc hai mẹ con đi siêu thị về đã là gần buổi chiều rồi, Giang Đình Phong không biết nấu cơm, Lâm Nhân lại không muốn hắn cứ trốn trong phòng, vì thế cho nên hắn đành ôm máy tính cùng điện thoại ra làm ổ trên sô pha.
Thế nhưng ngồi không được bao lâu lại bị mẹ mình kêu vào bếp rửa rau.
Giang đại thiếu gia từ nhỏ đến giờ không quen chuyện bếp núc trong lòng có chút uể oải, thế nhưng hắn phải làm thôi.
"Tiểu Phong, con nhớ đừng đến quá gần Đường Như nhé." Vừa mới bước vào nhà bếp, hắn nghe mẹ nói như thế.
Giang Đình Phong hơi ngạc nhiên: "Tại sao ạ? Mẹ không thích cô ấy?" Rõ ràng khi nãy còn nói chuyện rất vui cơ mà?
Lâm Nhân lắc đầu, vừa băm thịt vừa nói: "Không phải, mẹ rất quý con bé. Chỉ là con không được lại gần, mẹ sợ con bé thích con quá không dứt ra được."
Nói tới đây, bà dừng động tác trên tay lại, xoay người nhìn con trai: "Tiểu Phong, có chuyện này ba mẹ vẫn luôn không nói, nhưng mà bây giờ tuổi con cũng lớn rồi, mẹ nghĩ cũng nên nói cho con biết."
Giang Đình Phong có chút bất đắc dĩ, Lâm phu nhân đây là đang làm nghiêm trọng tình hình sao? Có người mẹ nào mà không mong con mình tìm được một cô bạn gái tốt chứ, huống hồ theo hắn biết thì thân thể này của hắn chỉ mới có hai mươi ba tuổi mà thôi, cũng không lớn lắm.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Nhân triệt để khiến biểu tình mỉm cười trên mặt hắn nứt toát.
"Tiểu Phong, con đã được hứa hôn từ khi còn nhỏ rồi. Con đã có hôn phu."
Lâm Nhân nói xong câu đó, khuôn mặt có chút thấp thỏm nhìn đứa con trai trong phút chốc đã cứng đờ cả người của mình.
Thật ra chuyện này bà muốn cùng với chồng mình tìm một cơ hội thích hợp hơn để nói ra, nhưng mà hôm nay nhìn biểu hiện của Đường Như ở siêu thị, trong lòng bà không ngừng hối thúc bản thân phải nói, nếu chậm quá sẽ không kịp mất.
Mấy chục năm trước, khi mà lão Giang nhà bà còn chưa có tiếng nói gì ở đất thành phố B này đã có kết bạn được với một người họ Lăng. Cả hai lúc đó hoàn cảnh đều khó khăn như nhau, Lăng gia đã giúp đỡ Giang gia rất nhiều, hai người đồng cam cộng khổ vượt qua mọi khó khăn trên con đường kinh doanh, dần dần kết tình tri kỷ, sau đó lần lượt quen biết Lăng phu nhân và bà, rồi thì ngay cả khi kết hôn cũng muốn tổ chức cùng một ngày.
Lúc đó, hai lão đầu đã lập một cái hôn ước thế này, nếu hai nhà sinh một trai một gái thì lớn lên sẽ cho chúng nó lấy nhau. Lâm Nhân nghe được liền chen vào một câu: "Thế lỡ như sinh ra hai thằng đực thì phải làm sao?"
Chỉ nghe thấy hai lão đầu cười vang: "Thì cho lấy nhau luôn, hai thằng con trai ở cùng nhau sau này làm nên nghiệp lớn không chừng."
Ai mà ngờ được một lời thành sấm, sau này cả hai nhà thật sự sinh ra hai thằng đực.
Dù sao chuyện cũng đã lỡ, hôn ước cũng đã lập, hai bên cũng vui vẻ chấp nhận chờ đợi hai cục cưng lớn lên.