Chủ nhật Lạc Vĩ Vĩ bị mẹ gọi về nhà ăn cơm, lại được hỏi tiến triển với Liêu Kiệt thế nào rồi.
Lạc Vĩ Vĩ trợn tròn mắt nói dối: "Rất tốt nha, hai người bọn con thường gọi điện tán gẫu, không có chuyện gì còn gửi tin trên WeChat vân vân."
Mẹ Vĩ Vĩ nghe xong yên tâm, dặn dò cô nói: "Tiểu Kiệt là người không tệ, con cùng cậu ta cũng tốt, đừng động một chút lại giở thói trêu chọc, nhiều năm như vậy mà tôi với ba cô không thể nào quản được vấn đề cá nhân của cô, lúc này cô thể bớt trẻ con được không."
Lạc Vĩ Vĩ rên rỉ đáp ứng, đáp ứng xong liền thảy ra sau đầu. Sự thật kỳ thật là như thế, hai người bọn họ thật sự có liên lạc bằng WeChat, nhưng mà dưới tình huống đều là Lạc Vĩ Vĩ buổi tối thường gửi tiết mục ngắn buồn cười cho Liêu Kiệt, sau đó Liêu Kiệt tăng ca đến rạng sáng đáp lại một câu, đợi đến lúc Lạc Vĩ Vĩ buổi sáng thức dậy nhận được tin nhắn trả lời của anh ta...
Vì muốn mẹ mỗi lần gặp cô là lại lải nhải chuyện bạn trai, cô quyết định tạm thời dùng Liêu Kiệt làm lá chắn. Liêu Kiệt cũng đồng cảm, vì vậy hai người ăn nhịp với nhau, hết sức ăn ý, không hề sơ hở. Để cho hai nhà đều cảm thấy hai bọn họ đang qua lại với nhau như thế.
Nhưng Lục Thi Duy biết rõ bọn họ giả vờ, chẳng qua không vạch trần mà thôi.
Lạc Vĩ Vĩ cơm nước xong xuôi ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại, mẹ Vĩ Vĩ vụng trộm ở phía sau cô nhìn màn hình di động, phát hiện cô đang nói chuyện với Liêu Kiệt, trong lòng thầm cười thỏa mãn, sau đó hỏi Lạc Vĩ Vĩ: "Tiểu Kiệt không nói khi nào trở về hả?"
Lạc Vĩ Vĩ nói: "Anh ta nói sáng mai về."
Mẹ Vĩ Vĩ gật gật đầu: "Ngày mai mẹ với ba con cả dì Liêu của con nữa lên máy bay đi Tam Á rồi, có lẽ qua năm mới về, mấy tháng này con siêng về nhà một tí, không có chuyện gì dọn dẹp nhà cửa một chút, chủ yếu là đừng quên tưới hoa cho mẹ."
"Những hoa đó của mẹ đều tưới nhiều hơn một lần nước, con lấy bút ghi chép lại, con sợ con tưới sai, chờ mẹ về chắc hoa chết hết rồi."
"..." Lạc Vĩ Vĩ trí nhớ không tốt, mẹ cô cũng hết cách với cô, "Nếu trở về hoa chết hết rồi, cô xem tôi có đánh cô hay không!"
"Mẹ..." Lạc Vĩ Vĩ làm nũng: "Con lớn như vậy rồi, không nên hở một lấy lại lấy việc đánh con treo bên mép, tốt xấu cũng chừa cho con chút mặt mũi chứ."
"Cô đó nha, chừng nào kết hôn mới tính là trưởng thành." Mẹ Vĩ Vĩ nói xong thở dài, còn nói: "Chúng ta không ở nhà, một mình con không thể chết đói chứ?"
"..." Lạc Vĩ Vĩ gần như tức muốn ngất trên sô pha.
Mẹ Vĩ Vĩ còn nói: "Tiểu Duy biết làm cơm, mẹ nói với con bé rồi, để con bé chăm sóc con một chút."
"Ai chăm sóc ai chứ?" Lạc Vĩ Vĩ không phục, con chăm sóc cậu ta cũng nhiều không kém, cậu ta đến cả bát cũng không chịu rửa đây này...
Mẹ Vĩ Vĩ căn bản không để ý tới cô, nói tiếp: "Đúng rồi, cô đem mấy thứ thời đi học của cô dọn dẹp một chút, nhìn coi có cái gì không thích thì soạn ra, tôi chuẩn bị đi quyên góp."
"Ồ, được. Đúng là con đang cần tìm chút đồ trước đây." Lạc Vĩ Vĩ nói xong quay về phòng mình.
Cô còn nhớ rõ cái khăn trải bàn tràn ngập chữ ký cùng ca từ kia.
Cô thích nhớ lại ngày xưa, nhưng mà không thích sắp xếp lại đồ cũ, cô lười. Cô không nhớ rõ cái khăn trải bàn kia bị nhét vào cái xó nào rồi, đồ vật của cô luôn chất đống lộn xộn, mới không giống như Lục Thi Duy, mỗi đồ vật đều có vị trí cố định, thời điểm cần tìm gì đó, đưa tay tìm là được. Lạc Vĩ Vĩ cho tới bây giờ đều là thuận tay quăng đi, sau đó lúc đi tìm lại muốn lật tung mọi thứ lên.
Dưới giá sách có ba bốn cái thùng, Lạc Vĩ Vĩ không xác định được là ở đâu trong đó, nhưng mấy cái thùng này rất lâu rồi chưa đụng vào. Cô bắt đầu tìm từ thùng đầu tiên, bên trong là không ít thứ hữu dụng cô mua lúc lên đại học, các món đồ chơi nhỏ trang trí, sau khi tốt nghiệp mang về cô chưa xem qua một lần. Những món đồ này đoán chừng sau này cô không có lấy ra chơi nữa, nên định đem quyên góp hết.
Sau đó lại tìm được rất nhiều sách giải trí hồi đại học, khi đó lười, trở về cứ để đó như thế, không bày lên kệ sách, dù sao cũng muốn tìm thứ gì đó, dứt khoát vài quyển có ích để lên kệ sách.
Rút cuộc, cô tìm được cái khăn trải bàn trong thùng cuối cùng, vừa mở ra, dường như nhìn thấy cảnh tượng tốt nghiệp khi đó. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học vài ngày, học sinh cấp ba nhất định phải rời trường học, cho dù không muốn bao nhiêu, đều không thể không rời đi. Lạc Vĩ Vĩ vào thời khắc cuối cùng đều làm bài tập, giống như luôn luôn làm bài, tựa như không rời đi.
Khi đó bọn họ, chờ mong kỳ thi Đại học, rồi lại sợ hãi xa cách. Ngày đó, đài phát thanh trường đều dành riêng cho học sinh lớp . Thời điểm Lục Thi Duy đọc diễn cảm 《 Tái Biệt Khang Kiều 》, mang theo tiếng khóc nức nở, nhiều lần không đọc tiếp nổi. Sau đó bên trong tầng lầu của lớp , bùng nổ tiếng khóc, mọi người đều biết, đã không còn thời gian, bọn họ không đi không được rồi, thế nhưng thật sự không muốn đi, dù bọn họ mong chờ đại học suốt chặng đường.
Lạc Vĩ Vĩ cũng khóc, bởi vì từ nay về sau mọi người đường ai nấy đi, gặp lại cũng không biết là năm nào tháng nào. Cô rút khăn trải bàn của mình ra, chữ ký của bạn học ở trên đó, nước mắt rơi xuống, mơ hồ những chữ viết kia.
Hiện tại nhìn kỹ lại tên những người đó, bởi vì lâu ngày không liên lạc nên có chút quên mất rồi, có chút còn thường gặp mặt, cũng đã thay đổi rất nhiều. Cô nhìn tới nhìn lui, phát hiện trên đó thiếu mất tên Lục Thi Duy. Đại khái là ngày đó Lục Thi Duy ở trên phòng phát thanh của trường, cô quên tìm nàng ký rồi.
Cô dùng ngón áp út chạm vào khóe mắt ẩm ướt một chút, bất kể là lúc nào nhớ đến tình cảnh đó, cũng nhịn không được muốn khóc. Cùng chia tay thời đại học là một loại cảm nhận hoàn toàn khác nhau, thời trung học phổ thông chúng ta cái gì cũng đều không hiểu, khi đó tình cảm là đơn thuần nhất.
Sau khi tìm được khăn trải bàn, cô lại phát hiện một quyển nhật ký. Đã rất nhiều năm rồi cô không viết nhật ký. Cô nhẹ nhàng lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy ngày trên đó là sau kỳ thi Đại học vài ngày, trên quyển nhật ký cô chỉ viết một câu: Quên đi quá khứ, quên đi điều tốt đẹp của người, chúng ta vĩnh viễn không bao giờ vĩnh viễn không bao giờ nói tạm biệt.
Đây là một câu mà Trương Tiểu Nhàn viết, cô nhớ rõ ở đã xem qua trong sách, nhưng mà vì sao những lời này lại xuất hiện trong nhật ký của cô vậy? Chỉ là nhất thời cao hứng trích ra sao, hay là đã xảy ra chuyện gì? Cô nhớ không rõ. Đang muốn lật xem phía trước quyển nhật ký, mẹ cô ở bên ngoài gọi cô đi ra ăn trái cây, cô đành tạm thời thả quyển nhật ký lên bàn, tối nay xem lại.
"Thu dọn xong chưa?" Mẹ Vĩ Vĩ hỏi.
Lạc Vĩ Vĩ vừa ăn vừa gật đầu: "Lát nữa con đưa cái thùng cho mẹ mang đi, một ít sách cũ đồ chơi cũ quần áo cũ vân vân, dù sao con cũng không dùng nữa, cho người có nhu cầu đi ạ."
Một ít sách cũ thật ra là một ít tiểu thuyết ngôn tình, nhưng Lạc Vĩ Vĩ nghĩ, coi như là trẻ con trên núi, cũng xem một ít sách báo tình yêu vỡ lòng... Ôi.
Lúc ra khỏi nhà, cô hơi do dự, vẫn đem quyển nhật ký kia cho vào trong túi.
xxxx
Ngày hôm sau ba vị phụ huynh xuất phát đi Hải Nam qua mùa đông, Lạc Vĩ Vĩ, Lục Thi Duy còn có Liêu Kiệt cùng đến sân bay đưa tiễn. Mẹ Vĩ Vĩ đương nhiên là đem khuê nữ của mình giao cho Liêu Kiệt, mẹ Lục thì đem Lục Thi Duy gửi gắm cho Lạc Vĩ Vĩ rồi.
Cuối cùng Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy còn lưu luyến không rời mà tạm biệt ba vị phụ huynh, ba kẻ dở hơi kia lại bắt đầu lên kế hoạch về hành trình sau khi xuống máy bay, lúc vào cửa đầu cũng không hề quay lại nhìn.
Cảnh tượng này cực kỳ giống với thời điểm năm đó Lạc Vĩ Vĩ vừa lên đại học. "Bọn họ không thể giả vờ rằng không thể bỏ chúng ta lại được sao?" Lạc Vĩ Vĩ phẫn hận nói.
Lục Thi Duy cũng bĩu môi nói: "Mẹ tôi giống như đã chờ ngày này rất lâu rồi ấy, không thể chờ đợi muốn bỏ tôi lại."
Liêu Kiệt gật đầu đồng ý, cũng cảm khái một tiếng: "Tôi thế nào cảm thấy cũng tôi có trở về hay không cũng không cần thiết, trừ phụ xách hành lý, tôi hình như cũng không làm cái gì."
Lạc Vĩ Vĩ vội nói: "Tại sao không có cần thiết, mấy người về có thể mời tôi đi ăn nha." Thật ra là muốn nói mấy người trở về có thể làm bia đỡ đạn cho tôi nha.
"..." Liêu Kiệt cùng Lục Thi Duy đều không còn gì để nói, thật sự là giây phút nào cũng không thể quên ăn uống.
Ba người cùng đi ăn cơm, Lạc Vĩ Vĩ vẫn luôn nói chuyện với Liêu Kiệt, Lục Thi Duy lại im lìm một bên không lên tiếng. Lạc Vĩ Vĩ cố hết sức biểu hiện mình cùng Liêu Kiệt quan hệ rất thân mật, Liêu Kiệt cũng cố gắng hết sức phối hợp với cô. Chỉ là bọn họ cũng không biết cái tâm tư bé nhỏ này của bọn họ, Lục Thi Duy đã nhìn thấu từ lâu rồi, hiện tại không nói, chỉ là vì muốn xem bọn họ đến cùng có thể phát triển đến tình huống nào mà thôi.
Lạc Vĩ Vĩ đối với Liêu Kiệt hỏi han ân cần, Lục Thi Duy nghe xong thì cười thầm. Liêu Kiệt cũng cứng rắn nói với Lạc Vĩ Vĩ một số lời quan tâm, cuối cùng Lục Thi Duy thật sự không chịu nổi nữa, "Hai người còn định diễn kịch đến chừng nào?"
"..." Hai người trong lúc nhất thời đều cảm thấy có chút lúng túng.
Lục Thi Duy nói tiếp: "Tôi quen biết hai người hai mươi mấy năm rồi, tôi đây còn không rõ loại hình mà hai người thích hay sao? Diễn kịch trước mặt mẹ tôi và dì Lý còn chưa tính, hai người còn muốn lừa gạt tôi sao?"
Lạc Vĩ Vĩ lúng túng ho khan một cái, "Khụ... Có lẽ tôi diễn sâu quá... Diễn thế nào?"
Lục Thi Duy lắc đầu: "Quá khoa trương!"
"Dừng! Có thể lừa được mẹ tôi là được rồi." Lạc Vĩ Vĩ lại đặt lực chú ý ở trên đồ ăn trước mặt.
Lục Thi Duy đã ăn no rồi, Liêu Kiệt thì là bởi vì ngồi tàu xe mệt nhọc nên không có khẩu vị, vẫn không ăn gì cả, hai người vừa trò chuyện vừa nhìn Lạc Vĩ Vĩ ăn.
Lúc này Lục Thi Duy trông thấy Tùy Tâm cùng Giang Đào vừa vặn đi vào quán ăn, vì vậy gọi Tùy Tâm một tiếng. Tùy Tâm liền dẫn Giang Đào tới đây chào hỏi.
Lạc Vĩ Vĩ nói: "Hai người đặt chỗ chưa? Lúc này là giờ cơm, hình như không còn chỗ trống nữa, hay là ghép bàn?"
Bỗng nhiên Giang Đào khách khí, nguyên do có lẽ là do có người lạ ở đây, anh ta nói: "Không được, bọn anh có hẹn với ba mẹ anh rồi, thuê phòng bên trong. Lần sau anh mời mọi người ăn cơm."
Liêu Kiệt nhìn bóng lưng Giang Đào suy nghĩ gì đó, luôn cảm thấy đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.
"Bạn trai của bạn thân cô làm cái gì?" Liêu Kiệt hỏi.
"Bán điện thoại." Lạc Vĩ Vĩ trở về, "Làm sao vậy? Quen biết à?"
"Hình như gặp ở đâu đó, nhưng hẳn là nhận nhầm."
"Ba anh ấy làm xây dựng, có thể mấy người biết."
"À..." Liêu Kiệt không điều tra sâu hơn, mỗi ngày anh gặp quá nhiều người, gặp ai cũng cảm thấy quen mắt cũng có không có gì lạ.
Sau khi ăn xong Liêu Kiệt muốn chạy về thành phố H, vì thế Lục Thi Duy ngồi xe Lạc Vĩ Vĩ về nhà.
Trên đường Lục Thi Duy hỏi Lạc Vĩ Vĩ: "Chừng có họp lớp?"
"Làm gì?"
"Có người nói hát cho tôi nghe." Lục Thi Duy quay đầu nhìn cô cười, lúm đồng tiền dưới ánh mặt trời ngày đông , lộ ra vẻ đặc biệt ấm áp.
Lạc Vĩ Vĩ im lặng hồi lâu, mới lẩm bẩm: "Không phải ngày đó cậu ngủ rồi sao... Quá gạt người..."