Lý Hân nhớ như in ngày mà cô và Kỳ Thư gặp nhau cũng chính tại bệnh viện, mùi đặc biệt của thuốc sát trùng xông vào mũi. Tiếng người nói chuyện cố giữ cho ngữ âm thật trầm xuống để không làm phá tan bầu không khí u lạnh nơi này. Lý Hân ngồi trước mặt Kỳ Thư, không để cô kịp nghi vấn liền xổ một tràng giới thiệu tên tuổi và nguyên do đường xá xa xôi tìm đến tận đây.
Kỳ Thư lúc đó trên đầu còn quấn một giải băng để giữ vết thương, gương mặt hơi tái và làn da có chút xanh xao trơ mắt nhìn một gái tự xưng là bạn gái của Khang Vũ xông tới, trong lòng có chút cảm thấy cô gái này đang cố khuếch đại điều gì đó.
“Dạo này tôi ít liên lạc với Khang Vũ nên không biết chuyện cậu ấy đã có bạn gái. Hơi muộn một chút nhưng….chúc mừng.”
Thấy dáng vẻ lãnh đạm không cảm xúc khi biết Khang Vũ hẹn hò với mình. Lý Hân không dấu giận dữ, gương mặt méo mó quát lên:
“Tôi tới đây không phải để nghe cậu chúc mừng!”
“Vậy cậu tới đây để làm gì?”
“Tôi….” Lý Hân nghi hoặc bản thân, cô rốt cục tới đây để làm gì? Cô muốn minh chứng điều gì với Kỳ Thư?
Kỳ Thư bước xuống giường, chậm rãi pha một cốc nước cam đưa đến trước mặt Lý Hân, nhẹ nhàng nói: “Bình tĩnh uống đi, cậu đi đường xa như vậy chắc cũng khát lắm rồi. À mà chỉ uống thôi nhé. Đừng làm hành động tạt nước gì gì đó giống trong phim. Tôi đang là người bệnh đấy.”
Đón lấy cốc nước một cách tự nhiên. Lý Hân chăm chăm nhìn vào mặt cốc phản chiếu gương mặt của cô, phát hiện ra bao nhiêu dáng vẻ xinh xắn đã bị xóa đi, nhìn lại còn có chút xấu xí, mếu máo. Đứng trước vẻ bàng quang của Kỳ Thư, cô đột nhiên cảm thấy thất bại.
Rõ ràng Kỳ Thư nhận ra nguyên nhân Lý Hân không quản ngại đường xa mất công tìm đến cô như vậy.
Con người này thông minh hơn cô nghĩ, chỉ có điều tình địch thông minh càng làm cô không thể nào ưa nổi. Nhìn bóng lưng khoác áo bệnh nhân của Kỳ Thư nhàn nhã sắp xếp lại đồ đạc trong phòng, Lý Hân buột miệng nói:
“Cậu ỷ Khang Vũ thích cậu mới đối xử với tôi thế này ư? Tôi không tin ngoài cậu ra, Khang Vũ sẽ không thích ai khác nữa.”
Bàn tay của Kỳ Thư khựng lại giữa không trung. Tấm lưng của cô có chút thay đổi, rõ ràng nhận ra lời nói này có thể tác động đến Kỳ Thư nhưng Lý Hân không biết chính xác từ ngữ nào trong số những từ đó đả kích được cô.
“Cậu hồ đồ rồi, Khang Vũ không còn thích tôi nữa. Những lời đồn đãi ngoài kia cậu tin làm gì chứ? Tôi và cậu ấy lâu nay cũng chẳng mấy khi gặp nhau. Cũng chẳng gọi điện thoại nhiều. Thích làm gì được chứ?” Dường như đã lấy lại bình tĩnh, Kỳ Thư lại tiếp tục công việc dọn dẹp của mình.
“Không đúng. Cậu rõ ràng biết Khang Vũ vẫn còn thích cậu. Tôi không tin một người đã từng thân thiết với cậu ấy lại không hiểu được điều này.”
“Chỉ là cậu nghĩ vậy thôi, Khang Vũ chưa chắc đã nghĩ vậy và tôi cũng thế. Nếu cậu nghe những lời đồn đãi ngoài kia và xem tôi như tình địch thì xin kiếu. Tôi không có hứng dành giật gì đâu.”
Lý Hân đặt cốc nước thật mạnh xuống bàn, khiến cho những giọt nước bên trong lắc lư rồi nảy mình vương vãi ra bàn, một ít vương lên bàn tay Lý Hân. Cô bước đến nắm lấy cổ áo Kỳ Thư gào lên:
“Cậu là cái gì? Cậu là ai mà có thể từ chối Khang Vũ, khiến cho cậu ấy lúc nào chỉ chỉ có thể đứng từ xa nhìn theo bóng lưng cậu. Tôi làm tất cả cho cậu ấy, vì những điều cậu ấy thích mà cố tâm thay đổi lại không bằng cậu cười với cậu ấy một cái. Tôi có gì thua kém cậu? Tại sao người chịu thiệt thòi phải là tôi? Tại sao tôi lại luôn là người đuổi theo cậu ấy? Tại sao ngay cả lý do cậu ấy nhìn tôi cũng đều là vì cậu, đồng ý hẹn hò với tôi cũng là vì cậu, chia tay tôi hay tất cả mọi thứ đều là vì cậu?”
Lời nói của Lý Hân khiến cho đôi mắt bình thản của Kỳ Thư chấn động. Cô không hề biết rằng Lý Hân đã phải chịu đựng những điều đó vì cô. Cô thật tâm không mong ai đó vì cô mà đau khổ. Thế nhưng cho đến lúc đó cô vẫn một mực phủ nhận tình cảm của Khang Vũ dành cho cô:
“Cậu quá lời rồi đấy. Chuyện từ chối hay gì đó là chuyện đã lâu lắm rồi. Lúc đó bọn tôi chỉ là những đứa trẻ, thứ tình cảm ngu ngốc thuở thiếu thời đó không đáng để cậu để tâm nhiều như vậy. Tình yêu là của cậu, cậu muốn Khang Vũ dành tình cảm cho cậu thì bản thân cậu phải tự mình dành lấy. Cậu đổ hết lên tôi để làm gì chứ?”
“Không! Không phải như vậy! Tôi đã luôn cố gắng để dành lấy, tôi chưa bao giờ chịu thua trước cậu ấy….” Khóe mi Lý Hân đột ngột rơi xuống thứ chất lỏng mặn chát, giọng cô lạc đi: “Nếu cậu ấy thích tôi thì đã sớm thích ngay từ đầu rồi…Là tôi tự mình đa tình, không chịu thừa nhận chuyện đó. Bởi vì tôi đã quá thích cậu ấy….Ngày từ những lần đầu gặp gỡ….”
Tiếng nấc nghẹn của Lý Hân khiến cho sắc mặt Kỳ Thư trầm hẳn, đôi bàn tay nắm cổ áo Kỳ Thư của Lý Hân dần dần buông ra. Vô định mà gục xuống, ôm lấy gương mặt đỏ bừng vì khóc.
“Xin lỗi cậu…” Kỳ Thư cúi đầu, đặt tay lên lưng Lý Hân chậm rãi vỗ về: “Tôi không cố ý làm cậu khóc. Chỉ là tôi muốn cậu biết rằng tình cảm mà Khang Vũ dành cho tôi giống như người thân vậy. Cậu ấy rất đặc biệt với tôi. Cũng chính vì điều đó khiến tôi sợ mất cậu ấy. Cậu có biết không mạng này của tôi là nhờ cậu ấy cứu. Vết thương trên đầu tôi rất nặng, nếu không nhờ cậu ấy đưa đi cấp cứu thì có lẽ giờ đã lên bàn thờ rồi. Cho nên đối với tôi cậu ấy còn là ân nhân cứu mạng.”
Lý Hân hít mũi, chậm rãi ngước mắt nhìn Kỳ Thư, nghẹn ngào nói: “Vậy…cậu có thích Vũ không?”
Câu hỏi đó trôi giữa không gian vô định, cùng làn gió mùa hè quạt mát mái tóc dài đen buộc hờ kia. Đôi mắt Kỳ Thư bất chợt trống rỗng, bàn tay thoáng qua chút run rẩy. Đôi môi cắn chặt không thể cất thành tiếng.
Lý Hân gạt nước mắt, gằn giọng nói:
“Cậu dường như đã tận hưởng rất nhiều điều từ tình cảm của cậu ấy mà không hề đáp trả dù chỉ một chút. Cậu như đang lợi dụng lòng tốt của cậu ấy.”
Không phải.
“Khang Vũ rất chân chất, cậu ấy không hề dấu diếm tình cảm của bản thân dành cho cậu. Bất kỳ lúc nào nhắc đến cậu, ánh mắt của cậu ấy đều thay đổi. Cậu lại khiến cho cậu ấy nhìn cậu giống như phù phiếm xa hoa mà cậu ấy khó chạm vào…”
Không phải như vậy….
“Tôi biết những ngày cậu ấy nghỉ học đều là vì trốn về thị trấn A để tìm cậu, tôi không rõ gia đình cậu xảy ra chuyện gì nhưng Khang Vũ luôn vì điều đó mà bận tâm về cậu. Cho nên thay vì từ bỏ tình cảm với cậu, Khang Vũ lại không ngừng lo lắng, hết lần này đến lần khác tìm về đi theo cậu theo dõi tình hình cho nên mới có thể cứu được cậu. Đối với Khang Vũ, tình cảm của cậu ấy dành cho cậu không chỉ là thích mà còn là…..”
“Không phải như vậy! Cậu đừng nói nữa. Đủ rồi đấy…..” Kỳ Thư quát lên rồi đột nhiên ôm lấy đầu, gương mặt xuất hiện những nếp gấp gằn lên đau đớn với tiếng la thất thanh.
“Cậu….cậu làm sao vậy??”
Nhìn thấy Kỳ Thư đột nhiên đau đớn, Lý Hân run rẩy chạy ra bên ngoài gọi lớn: “Bác sĩ!!!”
Phải mất một lúc lâu, bác sĩ mới rời khỏi phòng Kỳ Thư. Để lại những lời dặn dò đầy nghiêm nghị. Đặc biệt là ánh mắt la sát của bác sĩ cảnh cáo Lý Hân không được khiến cho Kỳ Thư kích động.
“Xin lỗi….Tôi không cố ý….” Lý Hân biết mình sai, liền cúi đầu nhận lỗi.
Kỳ Thư với gương mặt phờ phạc ngồi trên giường, nắm trên tay cốc nước ấm mà Lý Hân pha cho. Khóe môi chậm rãi dãn ra một nụ cười nói:
“Lần đầu gặp mà lại ra nông nỗi này. Thật ngại quá.”
Sau đó hai người rơi vào trầm lặng không biết phải nói gì. Lý Hân như lấy lại được bình tĩnh. Lòng cô sau một hồi nhìn thấy Kỳ Thư vật vã đau đớn đã không còn chấn động nữa. Cô biết bản thân phải có giới hạn với người này.
“Tôi đã rất thích Khang Vũ.” Kết quả Lý Hân cũng chốt một câu.
“Ừm. Tôi biết.”
“Thế nhưng cậu ấy lại chia tay tôi chỉ vì cậu.”
“….”
“Tôi biết tình cảm một phía của Khang Vũ, tôi cũng chẳng nên oán trách gì cậu nhưng sự hồi đáp một cách dửng dưng của cậu dành cho cậu ấy khiến cho tôi phẫn nộ buộc phải nói ra những lời lẽ đó. Tôi can đảm theo đuổi cậu ấy như vậy đến khi gặp cậu mới nhận ra được những điều mà cậu ấy đã làm. Tôi có lẽ sẽ giống như cậu ấy, âm thầm ở bên bảo vệ mà không cần hồi đáp. Chỉ cần cậu ấy còn ở bên cạnh tôi, những thứ còn lại đều không còn quan trọng.”
Lý Hân đột nhiên ngộ ra, tình cảm này đối với Khang Vũ lại khiến cô trở nên vị tha và bao dung đến mức này. Dành tình cảm cho người tử tế như Khang Vũ chính là quyết định đúng đắn nhất của cô.
Đặt cốc nước xuống, lấy túi đeo vào người rồi đứng dậy có ý rời đi. Lý Hân mỉm cười nói:
“Kỳ Thư. Chúng ta có gương mặt rất giống nhau, đây chính là nguyên do tôi có thể tiếp cận Khang Vũ. Nếu không có gương mặt này, tôi và Khang Vũ đã đi qua nhau như những người lạ. Tôi đột nhiên cảm ơn cậu vì đã khiến cậu ấy động lòng. Bản thân cậu có lẽ không nhận ra. Từ trước đến giờ cậu vẫn luôn tin tưởng Khang Vũ ở ngay cạnh cậu bởi vì cậu rất hiểu Khang Vũ. Tính cách bốc đồng nhưng nhạy cảm của cậu ấy khiến cho bản thân cậu ấy rất dễ bị tình cảm trói buộc. Sự tự tin của cậu đã cho tôi thấy ngay từ khi tôi bước chân vào đây. Cậu thờ ơ không phải vì cậu không thích Khang Vũ, mà là vì cậu tự tin rằng trong trái tim Khang Vũ, ngoài cậu ra sẽ chẳng có ai thay thế được. Tôi thực sự ghét điều này.”
Lúc Lý Hân rời đi, cô thấy được loáng thoáng gương mặt sa sầm của Kỳ Thư. Dường như mỗi lời nói của Lý Hân đều khiến cho toàn bộ tâm tư của Kỳ Thư bị kéo ra ngoài, không một chút dấu diếm.
Một hồi ký ức này trôi tuột vào tai Tần Quang và Thùy An cũng khiến cho họ hiểu ra lý do họ không biết đến Lý Hân cũng như nguyên do Kỳ Thư chưa bao giờ thể hiện tình cảm của bản thân đối với Khang Vũ.
“Cả hai người đó đều là kẻ ngốc.” Lý Hân buồn cười nói.
Thùy An hạ mi mắt nhẹ giọng nói: “Không phải họ ngốc mà là bản thân Kỳ Thư không có can đảm bộc bạch. Con đường trưởng thành của cậu ấy chẳng yên bình, cho nên bản thân cũng không còn tự tin đối với chuyện tình yêu. Một khi cậu ấy mở miệng, hai người đó sẽ lập tức hẹn hò. Nhưng vấn đề là cậu ấy không hề tin tưởng họ sẽ có kết thúc viên mãn khi tuổi đời còn quá trẻ. Nếu một ngày mối quan hệ kia rạn nứt, cậu ấy sẽ đánh mất Khang Vũ. Đó mới là điều khiến cho cậu ấy sợ hãi một mực tránh né.”
Lý Hân không biết Kỳ Thư đã trải qua những gì nhưng xét cho cùng cũng phải công nhận Kỳ Thư mạnh mẽ hơn bất kỳ cô gái nào.
“Tớ thực ghen tị với Kỳ Thư.” Nhìn Thùy An và Tần Quang, Lý Hân buột miệng nói: “Cho dù tớ có nói gì, hai người cũng đều bảo vệ cô ấy giống như Khang Vũ vậy. Cho dù mọi chuyện có xảy ra như thế nào, cho dù Kỳ Thư có vô tâm với cậu ấy ra sao thì Khang Vũ vẫn nói về Kỳ Thư với một nụ cười vui vẻ. Cho dù những ngày trị liệu mỏi mệt, cậu ấy vẫn nhớ Kỳ Thư.”
“Cậu đã cùng Khang Vũ trị liệu ư?” Không tránh khỏi tò mò, Thùy An hỏi.
“Ừm. Sau lần gặp Kỳ Thư, tớ đã ủ mình rất lâu trong nhà mới đi tìm gặp Khang Vũ. Lúc đó tớ là người đầu tiên ngoại trừ gia đình cậu ấy biết về căn bệnh quái ác kia. Nhớ không nhầm là sau khi đi dã ngoại với các cậu về từ thành phố C, cậu ấy đột ngột ngã quỵ, sau đó không thể đi đứng như bình thường được nữa. Đôi chân cậu ấy cứ thẳng một đường khó có thể điều khiển. Tớ nhớ lúc đó nhìn thấy cậu ấy từ bệnh viện trở ra, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng. Sau đó....” Giọng Lý Hân có chút lạc đi: “Cậu ấy bỏ mặc ánh mắt tò mò thương hại của người xung quanh, vẫn dùng đôi chân co quắp kia bước đi với gương mặt đỏ lên vì cố gắng. Cuối cùng mỏi chân, cậu ấy ngã gục xuống....Lúc đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy Khang Vũ khóc...”
Mảnh ký ức nhỏ bé được tạc vào trí óc chúng nhân. Thùy An và Tần Quang run rẩy khi phát hiện ra rằng, họ chẳng qua là một ngọn gió tạt ngang Khang Vũ, tại sao lúc đó họ lại không ở bên cậu, an ủi cậu chứ?
“Lúc đó Khang Vũ nói rằng cậu ấy đã luôn cố gắng suốt gần hai năm. Đã cầu mong sự kỳ diệu xảy đến với cơ thể cậu ấy nhưng hóa ra chỉ là cậu ấy ảo mộng. Bây giờ ngay cả tư cách được yêu thích Kỳ Thư cũng chẳng còn nữa rồi.”
Tần Quang bật người dậy, dấu đi hốc mắt đỏ hoe quay đầu nói: “Cảm ơn cậu Lý Hân, cảm ơn vì đã không bỏ mặc Khang Vũ, luôn ở bên cậu ấy cho đến tận bây giờ.” Sau đó chậm rãi rời đi, để cho cái bóng đen của bức tường cuối hành lang nuốt chửng.
Thùy An nhìn theo bóng Tần Quang, khàn khàn nói với Lý Hân: “Tớ hiểu cảm giác của Tần Quang, Khang Vũ và cậu ấy đã chơi với nhau từ khi còn học mẫu giáo. Hai người họ so với anh em ruột thịt có khi còn chẳng bì được. Nghe những chuyện này, biết được những điều này từ một người xa lạ như cậu. Tần Quang ắt hẳn rất tổn thương.”
Lý Hân giật mình khi nhận ra điều này, cô vội vàng xua tay: “Xin lỗi, tớ không cố ý. Tớ chỉ....”
“Không sao.” Thùy An cười buồn: “Chỉ là tớ thắc mắc, Khang Vũ về đã lâu rồi, sao bây giờ cậu mới xuất hiện?”
Lý Hân cắn lòng môi xuất hiện vài chỗ nứt nẻ vì gió lạnh, nhẹ nhàng nói: “Thực ra Khang Vũ vẫn luôn kín tiếng. Từ lúc cậu ấy không nói được thì tớ đã chẳng còn cơ hội để liên lạc với cậu ấy. Mail của tớ cũng chưa bao giờ nhận được hồi đáp cho nên không biết Vũ đã về nước. Cho đến tận sáng nay, tớ nhận được một cuộc gọi mới biết được tình hình của Khang Vũ. Nhịn không được liền chạy tới đây.”
“Là ai gọi?” Thùy An có một dự cảm quen thuộc.
“Có phải cậu đang nghĩ đến Kỳ Thư không? Phải. Chính là cô ấy. Kỳ Thư đã gọi cho tớ, cô ấy không nói gì nhiều chỉ cho tớ địa chỉ của Khang Vũ và nhờ tớ ở bên cạnh chăm sóc cho cậu ấy. Sau đó vội vàng cúp máy. Cho đến lúc này tớ vẫn không biết tại sao Kỳ Thư lại phải nhờ đến tớ và không xuất hiện ở đây?”
Thùy An nhìn về phía cửa phòng bệnh yên tĩnh với cửa kính loang lổ những vết bám bụi. Đôi mắt cô trôi qua một đoạn ký ức, như thấu hiểu được lòng Kỳ Thư mà nói:
“Là bởi vì Kỳ Thư không dũng cảm như cậu ấy nghĩ. Trước một lần nguy kịch của Khang Vũ, Kỳ Thư đã đánh mất lòng tin của bản thân mình. Cậu ấy không thể chịu đựng được cảnh nhìn Khang Vũ mất hết sinh khí nằm trên giường bệnh. Cuộc sống này đối với cậu ấy đã quá khó khăn. Nếu mất đi Khang Vũ, Kỳ Thư sớm muộn cũng sẽ ngã quỵ.”