Tháng sáu là mùa hè đầy màu sắc của học sinh, là những ngày nghỉ dài hơi sau một năm cày bừa trên ghế nhà trường. Đó là lý do mà trường cấp hai lúc này không có lấy một bóng học sinh nào ngoài đám phượng khô rụng đầy trên nền đất kèm theo những đốm bụi lâu ngày đeo bám.
Xuất hiện trong khuôn viên trường với ký ức thuở thiếu thời trượt dài qua từng bậc cửa hay ghế ngồi, từ phòng học cho đến phòng sinh hoạt. Bốn người Khang Vũ, Kỳ Thư, Thùy An, Tần Quang đắm mình trong cái nắng mỏng manh kèm theo sương sớm lúc sáu giờ sáng. Nghe tiếng ve thức giấc râm ran gợi nhớ tháng năm rực rỡ. Lòng họ bất chợt run động.
Quyết định trở về thăm trường lần này là vì Khang Vũ vẫn luôn mong một lần được trở về nơi này, trở về thị trấn A sau bao nhiêu năm xa cách. Dù sao cũng là đứa con xa quê đã lâu, xa mái trường này đã một thời gian, lòng bốn người cũng trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.
“Nhanh thật đấy. Mới đó mà cũng đã sáu năm ra trường. Mọi thứ cứ như là mơ vậy.” Đặt mông ngồi lên ghế đá kỷ niệm của các khóa đã bị nứt toác vài đường không đẹp mắt, rong rêu phủ ở chân ghế, Thùy An bồi hồi nói.
“Chúng ta già đi rồi.” Tần Quang nhặt một cánh phượng đặt vào tay Khang Vũ, trong mắt không tránh khỏi hồi tưởng nói.
Khang Vũ ngồi trên xe lăn được phủ một lớp chăn mỏng trên gối, đầu hơi ngả vể một bên, làn da trắng muốt có chút xanh xao, đôi mắt tinh anh ngày nào bây giờ sâu hoắm và có chút trống rỗng. Cầm nhành hoa trên tay, khóe môi cậu rộ ra một nụ cười mỏng manh yếu ớt nhưng cực kỳ vui vẻ.
“Hoài niệm thật đấy. Nhớ hồi trước bọn mình còn chơi đấu nhụy bằng nhụy phượng. Hồi đó tớ là bất khả chiến bại, Vũ chưa từng thắng được tớ, cả Quang cũng vậy. Haha.” Kỳ Thư kéo từ đóa hoa phượng nhặt được những đám nhụy hoa có cành dài nói.
“Mấy cái trò trẻ con đó ai chơi, chẳng qua tụi này không thèm chấp thôi.” Tần Quang bĩu môi nói.
“Có ngon thì chơi thử lại là biết.” Thùy An cao hứng ý kiến.
“Tui sợ hai bà chắc.” Nhổ hai nhánh nhụy, đưa một cái cho Khang Vũ giúp cậu nắm nhụy hoa bằng cả lòng bàn tay nói: “Chấp một nước nhé.”
Hai người Kỳ Thư và Thùy An nhìn nhau cười bí hiểm.
“Thắng thì được gì nào?”
“Bọn này sẽ bao hai người các cậu một chầu kem chú Thiết ở đầu đường, chẳng phải hồi trước đám các cậu mê nhất món đó sao?”
Mắt hai người Kỳ Thư sáng lên liền gật đầu: “Chơi luôn.”
Nói là làm thật, ngồi giữa sân trường vắng bóng người. Tần Quang, Thùy An, Kỳ Thư đi một vòng lượm nhặt biết bao nhiêu là nhụy hoa đưa cho Khang Vũ để giao đấu. Ban đầu Tần Quang thắng Thùy An nhưng lại thua Kỳ Thư, về sau lại là thắng Kỳ Thư mà thua Thùy An, cho nên trận kế tiếp để cho Khang Vũ thi đấu cùng.
Nhìn ba người chơi vui vẻ, Khang Vũ hiếu thắng rất muốn tham gia cùng cho nên nắm lấy nhụy hoa kia muốn khiêu chiến. Thế nhưng mỗi nhụy hoa cậu nắm đều bị cậu nắm mạnh quá mà bẹp dí, hoặc rơi lung tung xuống đất. Nếu có thể nắm được một cái tử tế thì nhụy hoa cũng rơi ra trước khi cậu giao đấu.
“Cái này….hay là thôi đi.” Nhìn thấy Khang Vũ cho dù khó khăn chỉ để cầm một cành hoa đến vã mồ hôi đó. Ba người họ xót xa nghẹn ngào. Kết quả Thùy An lên tiếng kết thúc.
Biết bản thân mình không thể làm được những việc tỉ mỉ như vậy nữa. Ánh mắt Khang Vũ trầm xuống, cậu buông hờ nhụy hoa để mặc nó rơi xuống. So với trước đây cậu bây giờ đã không còn cố chấp nữa rồi.
Đẩy Khang Vũ qua lớp học cũ, làm vài ba trò diễn kịch giống như hồi đi học hoặc hát ca mấy bài hát cổ xưa được chế lời. Thùy An, Kỳ Thư và Tần Quang giống như chim sẻ nhỏ bên cạnh hoa tươi. Lượn lờ xung quanh Khang Vũ, bày hết trò này đến trò khác trước mặt cậu. Khiến cho cậu ngăn không được những tiếng cười khô khóc nơi cổ họng.
Phòng học đã ghé qua, sân trường cũng tham quan đủ, nơi cuối cùng họ muốn ôn lại kỷ niệm chính là sân sau của trường học. Nơi mà họ thường xuyên đào bới xây lấp những hạt giống nhặt được ngoài đường chẳng thể nào lên mầm. Cũng chính là căn cứ bí mật của bốn người Kỳ Thư thời họ còn học lớp tám.
“Họ đã san lấp và xây dựng khu vườn của chúng ta rồi ư?” Trong mắt Thùy An lộ ra vẻ thất vọng khi nhìn thấy nơi từng là một bãi đất mọc đầy cỏ dại bây giờ đã bị lấp một nền xi măng dày cộm đó. Như thể ký ức của cô cũng đã bị vùi lên.
“Đừng buồn. Nhìn xem bên kia có gì.” Tần Quang chỉ tay về phía cuối mảnh vườn cũ, phát hiện ra sắc màu đỏ rực rỡ của đóa hoa đang vươn mình nở, được người ta vây lại bằng vài thanh tre để bảo vệ xung quanh là xi măng được khoanh thành vòng tròn như một cái chậu riêng cho nhành cây mọc ra những đóa hoa xinh đẹp.
“Trời ơi. Kỳ Thư, Khang Vũ. Cực phẩm của hai cậu vẫn còn này. Sao bây giờ chúng lại đẹp như vậy được chứ?”
Khang Vũ và Kỳ Thư không dấu bất ngờ khi nhìn thấy những đóa hoa rực rỡ nằm dưới ánh dương đẹp đẽ khoe mình kiên cường. Sắc đỏ của nó khiến những thứ xung quanh như bị lu mờ, ảo ảnh khiến người ta cảm thấy vừa kỳ bì lại vừa tuyệt diệu.
Cúi đầu khẽ chạm vào đóa hoa đỏ rực giống hệt đóa hoa đã khô mà Khang Vũ đã tặng cô. Đôi mắt cô tràn đầy ký ức quay đầu nhìn Khang Vũ nói:
“Xem này Vũ. Tớ cử tưởng nó không ra hoa nữa nhưng khi chúng ta đến đây nó đã ra hoa, lại còn to lớn và rực rỡ như thế này. Có phải nó luôn đợi chúng ta không?”
Khang Vũ im lặng nhìn Kỳ Thư. Gương mặt cô và đóa hỏa Bỉ Ngạn giống như vầng dương chiếu lên mặt cậu, khiến cho mọi thứ đột nhiên chói lóa.
Một mảnh ký ức đột nhiên xẹt qua đầu cậu.
Đó là ngày họ còn học lớp bảy vô tư đầy mộng tưởng. Khang Vũ nhặt được nhành hoa dại đem đến trường. Chờ Kỳ Thư giao ban xong liền lén lén lút lút gọi cô ra sau vườn thì thầm to nhỏ:
[Tớ có cái này đẹp lắm cho cậu xem nè]
[Gì mà bí bí ẩn ẩn vậy?]
[Thì ra đây rồi biết.]
Theo chân Khang Vũ, Kỳ Thư mới mò được đến khu vực sân sau mọc đầy cỏ dại, những nhành cây vướng lên quần cô để lại những mảnh cỏ may khiến cho cô không khỏi ngứa ngáy.
Khó chịu là vậy nhưng khi nhìn thấy một đóa hoa rực rỡ được Khang Vũ cắm bên cạnh một nhành cây chỉ có lá, cô nhìn mà reo lên:
[Trời, cậu lượm đâu hoa đẹp thế. Mấy cái tua như lồng đèn ấy.]
Khang Vũ bật cười ha hả khi phản ứng của Kỳ Thư hoàn toàn như cậu mong đợi: [Biết ngay mà, cậu thích màu đỏ nên đương nhiên sẽ thích hoa màu đỏ. Tớ nhìn thấy ở trong thác nên bẻ ra cho cậu một nhánh. Cái cành bên kia là gốc của nhành khác chưa lên hoa, tớ lấy cả rễ về trồng ở đây đó.]
[Đi thác nguy hiểm lắm đó. Sao cậu liều thế?]
Hồi đó thị trấn vẫn còn hoang sơ chưa được khai phá nhiều ở khu vực núi đồi, những thác nước chảy từ bên trong hang động được người dân tìm ra. Tuy nước rất sạch và thác rất đẹp nhưng chẳng mấy ai dám đến chơi bởi vì đường lên núi vô cùng hiểm trở kèm theo những nguy hiểm rình rập từ thác sâu.
[Nam tử hán, đại trượng phu. Sợ gì chứ. Mà tớ nói nghe này, cậu có biết nguyên nhân thực sự khiến tớ đem cả nhành rễ về đây không? Lúc tớ nhặt cành hoa này trong thác liền gặp một bác là cư dân sống trong thôn bản ở gần đó, bác ấy nói đây tuy là cây dại nhưng có một sự tích cực kỳ hay ho mà không phải loài nào cũng có.]
[Là gì vậy?] Quả thật màu đỏ là màu yêu thích của Kỳ Thư, lại vừa vặn đóa hoa này làm cô mê mẩn cho nên vô cùng tò mò mà dổng tai chờ đợi.
Khang Vũ hắng giọng mấy cái, gương mặt có chút ranh ma khi thấy biểu cảm này của Kỳ Thư, giả bộ ho vài cái mới đáp: [Loài hoa này tên là Bỉ Ngạn hay còn gọi là U Linh hoa hoặc Mạn Châu Sa Hoa…]
[Hử, tên gì nghe sang chảnh ghê vậy?]
[Im để tớ kể xem nào, là người ta đặt chứ có phải tớ đâu mà hỏi.]
[Ừ ừ, xin lỗi. Kể tiếp đi.]
Chỉ vào bông hoa và cành hoa tách riêng ra nhau, Khang Vũ nói: [Cậu có biết tại sao hoa này tớ chỉ ngắt hoa về mà không ngắt cành, còn cành kia lại chỉ có lá mà không có hoa không?]
Kỳ Thư lúc này mới nhận ra, quả thực phiền phức khi Khang Vũ không ngắt một cành nguyên hoa nguyên lá về.
[Ban đầu tớ cũng không để ý, sau đó mới phát hiện ra cành có hoa thì không có lá, cành có lá thì không có hoa.]
[Sao có thể như vậy được chứ? Còn có loài hoa kỳ quặc như vậy ư?] Kỳ Thư nhướn mày không khỏi tò mò.
Khang Vũ khoanh tay làm ra vẻ học giả nói:
[Bởi vì đây không phải là loài hoa bình thường. Loài hoa này có linh hồn cho nên có hai yêu tinh bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa. Một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá, khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ, hết lần này đến lần khác lạc nhau. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Rồi bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần. Sau đó….]
Đột nhiên im bặt, Kỳ Thư khẩn trương nhéo Khang Vũ: [Sau đó thế nào, đang hay mà.]
Khang Vũ lấy một nắm đất bồi lên cành hoa kia nói: [Sau đó Mạn Châu Sa Hoa ở bên nhau suốt đời nên mới có tên là Mạn Châu Sa Hoa. Loài hoa này chính là biểu tượng cho tình yêu son sắc thủy chung, một loài hoa xinh đẹp của tình yêu.]
Kỳ Thư thở phào nhẹ nhõm vuốt đóa hoa mỉm cười. Thật may vì Mạn Châu và Sa Hoa đã được ở bên nhau. Nhưng đột nhiên cô lại nghi hoặc: [Đã như vậy tại sao đến bây giờ hoa lá vẫn không gặp nhau?]
[Là vì họ vi phạm thiên quy nên không thể cùng nhau xuất hiện. Họ đã được thần giam vào đóa hoa, vĩnh viễn không được lên thiên giới. Tuy rằng không được ra ngoài nhưng vẫn có thể được ở bên nhau.]
[Trách gì hoa lại đẹp như vậy. Thì ra là vì có một tình yêu đẹp nằm ở trong đó. Ước gì tớ cũng có tình yêu tuyệt vời như thế để có thể trở thành bông hoa đẹp như vậy nhỉ.]
Khang Vũ ngây ra một chút rồi lấy một nắm đất đặt lên tay cô để cô cùng cậu bồi lên cành cây kia nói: [Cần gì tình yêu đẹp để nở thành hoa. Bản thân cậu ưu tú như vậy, cho dù có khó khăn thế nào cũng sẽ là bông hoa đẹp nhất…]
Bàn tay đang bồi đất của Kỳ Thư khựng lại, quay mặt sang Khang Vũ liền phát hiện ra đôi má cậu đỏ ửng đến tận mang tai. Những lời cô vừa nghe có phải có chút khoa trương không?
[Cậu vừa khen tớ đó ư? Có nhầm không đấy?]
Cốc một cái lên trán Kỳ Thư, Khang Vũ cúi mặt nói: [Khen hay chê còn không biết. Thư ngốc.]
[Này, cậu nói ai ngốc đấy?]
[Ô, tớ không nói cậu thì nói với Mạn Châu hay Sa Hoa à?]
[Á à, giỏi lắm. Nhặt được đóa hoa tớ thích thì cậu dám lên mặt rồi à, xem bản cô nương đánh cho cậu hiện nguyên hình không.]
Ngày hôm đó là lần đầu họ cùng nhau trồng hoa, về sau có rất nhiều chuyện xảy ra nên nó dần chìm vào quên lãng. Thế nhưng ngày cuối cùng trong lễ tốt nghiệp họ đã kịp nhìn thấy lần đầu tiên hoa nở. Đóa hoa đỏ rực không có lá kia chiếu về gương mặt họ một nỗi buồn sâu thẳm.
Lúc đó Khang Vũ đã không thật sự kể hết sự tích về hoa Bỉ Ngạn cho Kỳ Thư biết. Phần sau của câu chuyện chính là:
‘Thần biết được đã trách tội họ. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Sau đó Bỉ Ngạn hoa chỉ nở trên con đường về Hoàng Tuyền. Khi linh hồn trước khi đi qua cầu Nại hà bắc ngang bờ Vong xuyên, sẽ gửi toàn bộ ký ức của mình cho hoa Bỉ Ngạn. Dù là đau khổ tuột cùng hay yêu thương thắm thiết hoa bỉ ngạn đều thu nhận những hồi ức đó.’
Chính vì loạt sự tích kia mà loài hoa Bỉ Ngan ngoài ý nghĩa về một tình yêu trường tồn vĩnh cửu mà còn có ý nghĩa phân ly, đau khổ, không may mắn hay vẻ đẹp của cái chết và nhiều người hiểu ý nghĩa hoa đơn giản là:
“Hồi ức đau thương.