Diana đã chán ngán việc suốt hơn ngày nay phải giam mình trong nhà khách; đầu óc thì cứ mải suy nghĩ về em gái mình. Maria đã nói với Zeynep Hanim rằng nó sẽ tới trong vòng tuần này, vậy nên Diana chắc sẽ sớm gặp nó, có thể hôm nay, hoặc ngày mai, cùng lắm là vài ngày nữa.
Khoảng thời gian trong khu vườn, đặc biệt là những điều Hồng Vàng đã kể, khiến Diana suy nghĩ nghiều hơn về bản thân mình và Maria. Điều này làm cho cuộc gặp mặt giữa hai người sẽ trở nên khó khăn hơn chứ không dễ dàng gì; tuy thế cô vẫn rất nôn nóng muốn gặp Maria.
Như thường lệ, Zeynep Hanim lại đến đúng giờ đã định.
“Tối nay thế nào, cháu gái? Chúng ta có thể đi luôn vào trong vườn. Chắc cháu vẫn muốn tìm ra điều ngạc nhiên mà ta đã hứa với cháu trong bài học đầu tiên chứ?”
Lúc họ đi vào vườn được một đoạn ngắn, Zeynep Hanim dừng lại trước một bông hoa màu hồng đào rồi thốt lên.
“Ôi, không. Đây không phải cô ấy. “
Sau khi đi cách xa bông hoa được vài bước, bà quay qua Diana rồi bảo:
“Cô ấy muốn biết cháu có phải là Maria hay không.”
“Có vẻ như mọi thứ trong khu vườn này đều quay quanh Maria thì phải. Cháu đã định hỏi bà từ hôm qua, lúc chúng ta ở cùng Hồng Vàng, nhưng cháu quên mất. Làm sao những bông hồng có thể nhận ra người đã từng đến khu vườn của bà từ nhiều năm về trước được chứ?”
“Mặc dù một bông hồng nở rồi tàn chỉ trong vài tuần là nhiều nhưng rất nhiều khóm hồng cháu thấy trong vườn này đã có ở đây hồi Maria đến đây. Con bé đã gây ấn tượng rất mạnh với chúng, khiến chúng đều nói rằng Maria giống như nước mát vậy. Trong ngôn ngữ của hoa hồng thì khi nói ai đó ‘ giống như nước’ là một lời khen cao quý nhất. Đó là vì hoa hồng cũng giống như nước; đó là thứ có bên trong cũng như bên ngoài chúng. Và chúng cũng mong chờ điều ấy từ chúng ta. Những bông hồng cảm thấy Maria có thể đáp ứng sự chờ đợi này của chúng ở mọi góc độ.”
“Chúng muốn ta nói với Maria rằng con bé thật khác thường. Lúc ta nói với nó như thế, nó đã đỏ bừng mặt rồi đáp rằng: “Nếu có điều gì khác thường ở cháu thì đó chính là tình yêu với những bông hồng”. Cái cách Maria cho rằng giá trị của bản thân nằm ở tình yêu dành cho hoa hồng đã khiến những bông hồng thấy vô cùng hạnh phúc. Vậy nên chúng đã muốn Maria nghe thấy giọng nói của mình. Nhưng vào thời điểm đó, điều đó là không thể. Đầu tiên Maria cần đạt đến một sự trưởng thành nhất định đã.”
“Những bông hồng tin chắc rằng một ngày nào đó con bé sẽ quay lại khu vườn để lắng nghe những bông hồng là thế hệ sau của chúng nói. Chúng tổ chức một cuộc họp và thống nhất rằng mỗi một bông hoa, trước khi lụi tàn sẽ chuyển tất cả những điều nó biết cho những nụ hồng non sẽ nở sau đó. Và rồi những nụ hồng non sẽ chuyển thông tin tới cho thế hệ tiếp theo, rồi cứ thế, cứ thế. Vậy nên theo cách này tất cả những điều mà chúng biết về Maria được chuyển từ bông hoa này tới bông hoa khác trong suốt nhiều năm liền. Từ ngày đó đến giờ, tất cả những bông hồng nở trong khu vườn này lại hy vọng mình là một trong số những bông thuộc “thế hệ may mắn” sẽ được nói chuyện với Maria.”
“Hơn nữa, vào buổi họp đó, một quyết định quan trọng khác cũng đã được đưa ra: Maria sẽ có thể nghe được bông hồng có tên là Socrates.”
“Socrates ư?”
“Đó là bông hồng đáng giá nhất trong khu vườn, và cũng là nấc thang cuối cùng trong nghệ thuật nghe hoa hồng. Maria đã không được gặp Socrates khi nó ở đây. Nó vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó. Nhưng kể từ đó, những bông hồng trong vườn đã sống với hy vọng được chứng kiến được cuộc gặp mặt tưng bừng giữa Maria và Socrates.”
Diana cảm giác như đang nghe một câu chuyện cổ tích vậy. Hiện thực và huyền ảo cứ hòa trộn trong đầu khiến cô không còn biết nên nghĩ gì hay cảm thấy thế nào nữa. Nhưng ít nhất cô cũng biết Socrates là ai như trong lá thư thứ ba của Maria.
Mắt Diana tìm kiếm trong khu vườn để xem có thấy bông hồng nào nổi trội không. Nhưng cô không tài nào thấy bất cứ bông hồng nào đẹp hơn hay khác biệt gì những bông hồng khác cả.
“Thế chúng ta có thể nhìn thấy Socrates không?” Diana hỏi.
“Nếu cháu thực sự muốn thấy nó, thì chắc chắn là cháu có thể. Thực ra thì đó chính là điều ngạc nhiên ta dành cho cháu. Hãy đi theo ta.”
Sau vài phút, họ đã gần đến cuối khu vườn, những bụi hồng xa nhất đã ở phía sau lưng. Zeynep Hanim dừng lại khi họ tới khoảng đất trống chừng một mét vuông.
“Đây rồi,” Zeynep Hanim bảo.
Mỗi phân của khu vườn đều ken dầy hoa hồng, ngoại trừ chỗ này. Diana im lặng chờ đợi trong khi Zeynep Hanim cũng đứng bất động.
Sau một lát, Diana không thể chịu nổi sự yên lặng nữa đành lên tiếng.
“Sao chúng ta lại đứng đây như thế này? Cháu nghĩ chúng ta đang đi tìm gặp Socrates mà?”
“Chúng ta đang đứng ngay cạnh nó mà. Socrates đang đứng ngay trước mặt cháu, giữa vòng hào quang của nó.”
“Bà đang đùa phải không? Hãy nói với cháu là bà đang đùa đi.”
Zeynep Hanim khum tay trong không khí như thể đang cầm trong tay một bông hồng vậy.
“Hãy ngắm nhìn vẻ đẹp của bông hồng này.”
Nhưng rồi ngay lập tức khi vừa nói xong thì bà lại lắc đầu một cách tiếc nuối.
“Ta xin lỗi, Diana. Ta không nên nói với cháu về vẻ đẹp của một thứ mà cháu không nhìn thấy.”
Lúc Diana đang nhìn chăm chăm bà một cách kinh ngạc, bà hỏi:
“Cháu thực sự không tin Socrates đang đứng ngay trước mặt mình, đúng không?”
“Vâng, cháu cũng thấy hơi khó tin điều đó.”
“Vậy thì để ta hỏi cháu một câu: Tại sao qua bao nhiêu năm người ta vẫn cứ cố khiến cháu tin rằng cháu không thể nghe được những bông hồng, nhưng ta không thể làm cho cháu tin dù chỉ một giây rằng cháu không thể thấy một bông hồng?”
Không đợi câu trả lời, bà liền chỉ tay vào mảnh đất trống.
“Một tuần trước, Socrates đã được trồng trên mảnh đất này. Ta đã muốn dành nó cho Maria như một món quà nên ta đã gửi nó đến cho một người bạn của mình - một người trông trẻ, để chuẩn bị những thứ cần thiết.”
“À, cháu hiểu rồi. Vậy điều cháu thực sự cần là một lời giải thích. Thật đáng ngạc nhiên! Cháu đã suýt nữa chạy khỏi đây rồi.”
“Ta nợ cháu một lời xin lỗi, cháu gái ạ. Không có thứ gì gọi là lời nói dối vô hại cả... Nói dối vẫn là nói dối. Tuy nhiên, nếu một lời nói dối có thể giúp chúng ta nhìn thấy một điều lớn lao hơn, ví dụ như dối rằng chúng ta không thể nghe được hoa hồng thì ta nghĩ nó có thể tha thứ được. Nhưng ta vẫn xin lỗi cháu và hy vọng cháu có thể tha thứ cho ta vì ý định của ta.”
“Không sao ạ.” Diana mỉm cười.
Lúc họ về tới cửa, Zeynep Hanim bảo:
“Tại sao chúng ta không hoãn buổi học sáng mai tới : chiều nhỉ? Nhưng hãy chờ ta trong phòng cháu khoảng tầm lúc h: sáng mai. Có lẽ chúng ta sẽ có một chuyến đi dạo dọc theo eo biển Bosphorus. Cháu nghĩ thế nào?”
“Thế thì thật là tuyệt!”