Đầu giây bên kia bỗng nhiên im lặng một cách đáng sợ. Thuỷ Du không còn đùa giỡn nữa. Lòng cô bắt đầu nặng trĩu. Dù cô đã cố gắng quên tất cả mọi chuyện nhưng mọi chuyện không phải là điều dễ dàng. Trái tim cô vẫn lạnh giá như băng tuyết. Cô là một người có thể sống với vẻ bề ngoài vui tươi, hồn nhiên, lạc quan vô cùng nhưng cô vẫn có một nỗi đau rất khó chữa lành. Cô là người sống nội tâm, nói cũng nhiều mà im lặng thì cũng rất đáng sợ.
Trí Mân ( anh trai Thuỷ Du) bỗng thay đổi giọng, anh nhẹ nhàng nói:
- Em vẫn muốn tự làm khổ mình vậy sao? Nếu cô nhi viện cần tiền anh sẵn sàng quyên góp và đảm bảo với em rằng: Anh có thể lo cho bọn chúng đến khi trưởng thành”. Vậy nên, về nhà đi. Đừng để gia đình lo lắng cho em nữa. Anh không muốn em phải lang thang bên ngoài như thế. Vị trí của em không phải ở chỗ ấy. Đừng tự huỷ hoại tương lai mình nữa.
Thuỷ Du không còn đùa giỡn nữa. Cô đủ khôn ngoan và hiểu biết để hiểu những gì mà anh cô lo lắng nhưng Trí Mân vẫn chưa hiểu hết cô. Đúng là cô đang tự làm khổ bản thân nhưng vốn Thuỷ Du không muốn gò bó bản thân cũng như ép mình vào một khuôn khổ mà ông trời định sẵn. Đúng là gia đình cô không những giàu có mà còn có cả địa vị xã hội, rất đáng ngưỡng mộ nhưng đó đều là tiền của gia đình cô chứ không phải của cô. Bản thân cô ngay từ nhỏ đã ý thức được việc mình muốn làm. Cô muốn tự do, muốn tự mình kiếm ra đồng tiền bằng sức lao động của mình. Đặc biệt hơn cả, tiền mà Thuỷ Du làm ra cô đều quyên góp hết cho cô nhi viện. Vì nếu mà lấy tiền từ gia đình cô điều đó không phải là quá để dàng sao? Vì quá dễ dàng cho nên nó cũng không mang một ý nghĩa đặc biệt nào cả.
Thuỷ Du tiếp tục cười nói:
- Nếu anh làm được như thế em rất sẵn lòng. Nhưng đó là của anh còn em, còn em vẫn tiếp tục làm những điều mình muốn làm. Em sẽ không bỏ cuộc. Em thích cuộc sống như thế này hơn cuộc sống vương giả kia.
Trí Mân bó tay với cô em cứng đầu này, anh phì cười:
- Em cố chấp thật đấy. Anh thua em rồi. Nhưng làm sao thì làm chớ để mẹ phát hiện ra thì cả anh cũng sẽ bị “ Mẹ giết” đấy.
- Em biết rồi, nếu mẹ phát hiện thì em bảo “ Anh xúi em vậy”
Trí Mân giãy nãy người lên:
- Em đúng là chẳng biết ơn anh gì cả. Đã vậy anh sẽ: "giao nộp” em cho mẹ vậy. Dù sao thì cũng có công phát hiện. Cho biết ai là người chịu thiệt hại.
“ Chết rồi, không được, không được, chỉ là nói giỡn thôi mà. Nếu anh mà mách mẹ thật thì không còn đường về nhà. Cái anh này đúng là trẻ con thật, hở xí là mách mẹ”
Thuỷ Du chỉ dám nghĩ vậy thôi, cô bắt đầu sử dụng chiến thuật dụ dỗ, hy vọng sẽ thành công như những lần trước:
- Anh à.
Trí Mân giả vờ quát:
- Gì?
Thuỷ Du phát ra tiếng cười ngờ nghệch, cô cố gắng phát ra nói giọng nói dễ thương, trẻ con để lấy lòng anh mình:
- Hì, em mới phát ra quán ăn này hấp dẫn vô cùng. Cho em ít thời gian quý bàu của anh đi. Em sẽ mời anh một bữa no nê. Ha
Trí Mân mừng thầm trong bụng, cố gắng nhịn cười, anh lại giả vờ quát tháo lên:
- Em coi thường anh sao? Em tưởng anh là con nít sao mà lúc nào cũng đem đồ ăn ra dụ dỗ anh? Thật là hết nói nổi mà. Rồi! cứ gặp nhau đi, anh sẽ cho em một trận. Chẳng coi anh đây ra gì cả! Ôi, đúng là bực mình thật mà!
Thuỷ Du nhăn mặt, đưa điện thoại ra xa thính gíac của mình: “ Sao lại nổi điên lên chứ, đúng là anh mình, chẳng giống anh của người ta xíu nào, thật là…”
- Anh à.
- Gì nữa. Mà em đừng có nói với anh giọng đó nữa. Anh nổi cả da gà lên hết rồi này.
“ Phù, bình tĩnh nào Thuỷ Du, cố chịu đựng vậy, nếu mình mà nổi điên lên là hỏng chuyện hết. Không được, không thể để chuyện đó xảy ra được”
- Vậy thôi anh nhé. Khi nào rảnh thì gọi em nha, em sẽ chờ.
- Đã bảo đừng nói với anh giọng đó rồi mà. Anh cúp máy đây.
Cụp
- Vâng
“ Gì vậy, chưa nói xong đã cúp rồi sao. Ư, đúng là bực mình thiệt mà, sao lúc nào nói vài câu với anh ấy là mình muốn phát điên lên rồi. Đáng ghét, đáng ghét, quá ư lá đáng ghét mà”
Sau khi đùa giỡn với Thuỷ Du xong, Trí Mân, xắn tay áo sơ mi trắng mình lên và bắt đầu làm việc. Anh lấy lại khuôn mặt lạnh te của tổng giám đốc và tiếp tục giải quyết những vấn đề quan trọng của công ty nhưng ít ra anh cũng có một khoảng thời gian ngắn ngủi thoải mái với cô em gái bé bỏng của mình.
- Trông cậu có vẻ đang tức giận? Ai chọc giận cậu sao?
Duẫn Kỳ tiến lại gần Thuỷ Du hỏi han.
Duẫn Kỳ mô côi cha mẹ từ nhỏ, cô được đưa vào nhà thờ khi mới lên sáu. Cô cũng trạc tuổi Thuỷ Du. Ngoài Tử Yên thì Duẫn Kỳ là người bạn thân nhất của cô. Duẫn Kỳ đặc biệt rất thích Thuỷ Du. Khi cô được các Sơ nuôi dưỡng và được cắp sách đến trường. Trong khoảng thời gian đi học cô đã bị bạn học bắt nạt. Nhẹ thì trêu chọc cô là đứa mồ côi, nghèo đói,… Nặng thì bắt cô làm việc này đến việc khác hay là đánh đập. Mỗi lần về đến nhà là chân tay cô lại bầm tím, sách vở rách nát hay đã bị nhuốm bẩn. Vì không muốn để các Sơ phải lo lắng nên cô thường nói dối là bị ngã hay là xoá hết mọi dấu vết khi về đến nơi. Cô đã che dấu một thời gian khá dài cho đến khi gặp Thuỷ Du. Thuỷ Du lúc đó cũng chuyển đến học cùng trường, cùng lớp với Duẫn Kỳ nên đã phát hiện mọi chuyện. Cô chỉ cần ra một vài đòn cơ bản là bọn chúng đã không còn kịp lượm dép để chạy.
Nhờ đó mà hai người đi với nhau như hình với bóng. Duẫn Kỳ cứ bám riết lấy Thuỷ Du không chịu rời.
Duẫn Kỳ cảm thấy mình rất may mắn khi được gặp Thuỷ Du.
- À, không có gì đâu. Tụi mình đi phụ các Sơ chuẩn bị bữa trưa cho mấy đứa nhỏ đi.
- Ừ, mà Thuỷ Du này. Cậu đã làm nhiều việc rồi mà vẫn còn muốn kiếm thêm việc nữa sao?
- Ừ. Mình cần tiền mà.
Duẫn Kỳ đi nhanh lên phía trước mặt Thuỷ Du, với vẻ mặt lo lắng, cô xoay người lại nói:
- Hay là cậu đừng đi xin việc nữa, cứ làm công việc phục vụ nhà hàng của cậu đi. Cậu sẽ không đủ sức để làm thêm việc nào nữa đâu.
- Tớ ổn mà. Cậu không cần phải quá lên như thế. Mà đừng nói về tớ nữa. Cậu thì sao? Có kết quả gì chưa.
- Tớ đã lên mạng tìm kiếm và kiếm được một số việc phù hợp. Giờ mình đang mong họ liên lạc đây. Mà nhất định họ sẽ nhận mình. Tuy chỉ là bằng đại học ở một trường không mấy danh tiếng nhưng mình sẽ cố gắng làm việc tốt nếu được nhận.
Thuỷ Du đập nhẹ vai bạn để tiếp thêm sức mạnh:
- Tốt lắm, thế mới đúng là Duẫn Kỳ tớ biết chứ.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên cùng một lúc.
Cả hai đều rút điện thoại ra đọc tin. Như không tin vào mắt mình. Duẫn Kỳ lắp bắp:
- Này, tớ được mời đi phỏng vấn ở “ Chung Nhân”. Đây là mơ sao, cậu véo tớ thử đi.
- Này, cậu véo tớ thử đi. Véo đi.
Duẫn Kỳ không ngại ngần mà véo Thuỷ Du một cái vào má, đau điếng. Thuỷ Du đọc lại một lần nữa:
- Hình như tớ cũng được đi phỏng vấn ở “T.D Rose”
- “ T.D Rose” sao? Ôi trời là “T.D Rose” đó.
Mắt cả hai đều sáng rực lên, tròn mắt ngạc nhiên, miệng không khép lại được, cứ nhếch lên từng chút một rồi cùng vỡ oà trong hạnh phúc.