Thuỷ Du tránh qua chỗ khác Ashton cũng đi qua theo. Thuỷ Du bực mình nói:
- Rốt cuộc anh muốn gì?
Ashton nói ngập ngừng:
- Tôi muốn xin lỗi cô chuyện hôm trước. Là tại tôi không tốt.
Thuỷ Du khó chịu nói:
- Tôi không phải là con nít để anh muốn mắng là mắng muốn xin lỗi là xin lỗi đâu. Tránh ra.
- Vậy hay là để tôi mời cô đi ăn vậy. Coi như là chuộc lỗi với cô.
Thuỷ Du vẫn nói với giọng lạnh nhạt, khó chịu:
- Tôi không có chết đói đến mức phải đi xin anh.
- Tôi đã xin lỗi rất thành tâm rồi, cô đừng có nói những lời tàn nhẫn vậy nữa.
- Tôi không rảnh mà ở đây đôi co với anh. Phiền anh tránh ra giùm.
Ashton nói với giọng buồn buồn, hỏi cô:
- Cô ghét tôi lắm sao?
Thuỷ Du bỏ chồng thùng xốp xuống, cô lạnh lùng nói:
- Phải.
Ashton đứng nhìn cô một hồi, sự nghiêm nghị, cương quyết của Thuỷ Du làm anh dao động. Anh mỉm cười, nụ cười gian xảo:
- Không may cho cô rồi, tôi cũng rất ghét cô. Có điều tôi mà ghét người nào thì bắt họ phải thích tôi cho bằng được. Có thế tôi mới buông tha cho cô được.
Thuỷ Du lắc đầu ngao ngán:
- Anh điên rồi.
Ashton thay đổi sắc mặt, anh đỏ mặt, nổi giận đùng đùng. “Hôm nay chắc cô ta ăn mật gấu. Sao dám nói với mình thế chứ?”
Thuỷ Du cúi xuống ôm lại mấy cái thùng xốp. Cô tránh qua một bên để đi nhưng cũng bị Ashton chặn lại:
- Cô đi đâu, tôi chưa nói xong sao cô lại đi chứ?
Thuỷ Du thở dài, cô lấy hơi nói:
- Bây giờ anh có tránh ra không?
- Không
- Tôi nói lần cuối, anh có tránh ra không?
- Không
Vừa dứt lời “không” một cái. Ashton bắt đầu nhăn nhó mặt mày. Cảm giác đau đớn từ phía dưới từ từ dồn hẳn lên phía trên. Anh cúi xuống, tay ôm lấy hạ bộ, mặt sắp khóc đến nơi. Không ngờ Thuỷ Du lại ra tay tàn bạo đến thế. Cô sút thẳng chân vào bộ phận dưới của anh.
- Dám giỡn mặt với tôi sao? Anh lựa nhầm người rồi đấy
Ashton đau đớn, chân đứng không vững, anh loạng choạng và xảy chân rơi xuống hồ bơi, chìm nghỉm. Cứ tưởng anh ta đang giỡn nhưng có lẽ như không phải vậy. Anh ta không có dấu hiệu cử động gì cả. Thuỷ Du gọi anh ta mấy lần nhưng anh ta không hề đáp trả. Rồi cho đến khi Ashton mất hút hẳn trong làn nước xanh thì Thuỷ Du mới hốt hoảng. Cô vứt thùng xốp sang một bên và nhảy xuống hồ bơi. Sau một hồi vật lộn dưới nước vì thân hình vạm vỡ và nặng trịch của Ashton mà loay hoay mãi cô mới đưa được anh ta lên bờ. Ashton đã bất tỉnh. Thuỷ Du thật sự sợ hãi. Cô liên tục lay người ashton nhưng anh ấy vẫn nằm im. “Hay là anh ta ngạt nước”. Cô ra sức lấy tay ấn mạnh vào lồng ngực. Vừa làm vừa gọi tên Ashton:
- Này, Ashton, anh mau tỉnh dậy đi. Anh không thể chết được. Anh mà chết thì tôi cũng tiêu luôn đấy. Này, mau tỉnh dậy đi.
Thuỷ Du áp tai vào ngực Ashton xem anh ta còn thở hay không. Rõ là tim vẫn đập bình thường. Sắc mặt cũng không có gì là tái nhợt như người sắp chết cả. Thuỷ Du chợt thấy môi Ashton mấp máy. Khuôn mặt trông có vẻ rất rạng rỡ. Đúng là Ashton không bị sao cả. Anh vẫn chờ Thuỷ Du sẽ hô hấp nhân tạo cho mình nhưng đợi mãi mà chẳng thấy Thuỷ Du làm. “Tôi sẽ nằm mãi ở đây xem cô có làm không”
- Á…Á…Á …Đau, đau, đau.
Ashton la hét thất thanh.
- Tôi tưởng anh chết rồi chứ? Còn biết đau sao?
- Á, đau thiệt mà. Tôi chỉ giỡn xíu thôi mà. Cô bỏ tay ra đi.
Thuỷ Du vẫn nắm chặt tóc của Ashton mà giật ngựơc lên. Anh ta phải đưa đầu theo tay Thuỷ Du để giảm nhẹ đau đớn. Miệng không ngừng la hét, van xin:
- Tôi biết lỗi rồi, cô mau thả ra đi.
Thuỷ Du không những không thả ra mà còn nắm chặt tóc Ashton hơn làm anh ta cứ la lên oai oái. Rồi bằng một cú hạ màn, Thuỷ Du nắm lấy tóc Ashton và ném anh ta xuống lại hồ bơi. Cô giận dữ nói:
- Tự mà lo liệu đi.
Thuỷ Du nói xong liền thu gom lại mấy cái thùng xốp mà cô vứt khi nãy rồi đi mất. Ashton thấp thỏm trong hồ bơi, tay ôm đầu, mặt nhăn nhó, tức giận, miệng không ngừng la hét, anh chỉ tay vào Thuỷ Du:
- Cô có ngon thì đứng lại coi! Người gì đâu, ăn gì mà khoẻ thế không biết. Cô có phải là con gái không hả? Đau quá.
Thuỷ Du vờ như không nghe thấy gì, ôm mấy cái thùng xốp rồi từ từ biến mất không để lại dấu vết bỏ lại Ashton đang mãi loay hoay dưới hồ bơi.