Uể oải về đến nhà, cậu đọc sách một lúc, đang nghĩ xem có nên lên mạng không, bỗng thấy ava thân thuộc của Thâm Thủy Tỉnh nhắn tới.
Tây Vô: Thấy bộ dáng của Miên Hoa Bào, chắc vài ngày nữa là thu được âm, ai nha tôi phải chuẩn bị âm hiệu rồi, mệt quá 〒_〒
Thâm Thủy Tỉnh: Hay để tôi kéo dài vài ngày?
Thâm Thủy nghiêm túc hỏi.
Tây Vô: Đừng đừng, nếu như để Miên Hoa Bào biết được, hậu quá khó mà tưởng tượng nổi.
Thâm Thủy Tỉnh: Đừng có tập trung làm hậu kỳ quá, phải lấy thân thể làm trọng, chịu không nổi thì cứ làm chậm thôi, biết không?
Tây Vô nghĩ tới mấy ngày nay Thâm Thủy luôn hỏi han ân cần, khoảng cách của hai người thoáng cái đã gần hơn rất nhiều.
Nếu như trong hiện thực không thể nào tiếp cận cậu, tôi sẽ quý trọng khoảng thời gian ảo nào. Trước khi sự thật bị vạch trần, cứ để tôi được thỏa sức làm nũng như vậy đi.
Ngẫm lại thì sớm muộn gì cũng phải gặp nhau ngời đời, cùng lắm thì tới lúc đó cậu mượn cớ có việc từ chối là được.
Tây Vô: Đã biết, đã biết, tôi có phải trẻ con đâu.
Thâm Thủy Tỉnh: Bạn trẻ kia, đã muộn rồi, em ngoan ngoãn đi ngủ đi.
Tây Vô: ヾ(o°ω°O)ノ? Ừ anh cũng ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon.
Thẳng tới khi ava của Tây Vô trở nên xám xịt, Thâm Thủy mới duỗi người đi ngủ.
Từng bước tiếp cận như vậy cũng không tệ, không phải sao? Chí ít Tây Vô cũng không đặc biệt bài xích.
Hiệu suất học tập trong thư viện luôn rất cao, hôm nay, Ngô Hi giống như thường ngày tới thư viện. Sắp tới là kỳ thi giữa kỳ, cả đám nước đến chân mới nhảy liều mạng chăm chỉ học tập. Tuy rằng luôn nói lên đại học là được tự do, học hành cũng không nặng nề như cao trung, bình thường có thể trốn tiết, ngủ một chút trong lớp cũng không sao, nhưng với đại học, kỳ thi chính là rất quan trọng.
A, rốt cục cũng có phòng trống.
Chỗ ngồi trong thư viện là bốn người một bàn, Ngô Hi tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một ghế trống. Cậu hai ba bước chạy tới, sợ bị người khác tranh mất chỗ.
Ặc, Ngô Hi nhìn bạn học kéo ghế ngồi ở chỗ đối diện. Trùng hợp làm sao, đó là Quý Thâm Ngạn.
Vừa rồi cậu chỉ lo tìm chỗ ngồi, không thấy được anh.
Người ta đã ngồi xuống rồi, chính cậu cũng làm động tác kéo ghế, giờ mà xoay người quay đi thì lại có vẻ kỳ quái.
Cậu cứ ngồi xuống đó, nếu như bị Quý Thâm Ngạn ghét bỏ, cùng lắm thì rời đi là được.
Hai người trầm mặc học, mặc dù là quan hệ bạn học và bạn cùng phòng, nhưng thấy nhau cũng không bắt chuyện, tựa như hai người xa lạ.
Quả nhiên đã quen với việc không kiêng nể gì mà nói chuyện với Thâm Thủy Tỉnh, giờ cậu cẩn thận quá mức lại trở thành mất tự nhiên.
Ngô Hi cúi đầu, lén lút xem danh sách bạn bè QQ.
Đang onl!
Cậu ngẩng đầu nhìn Quý Thâm Ngạn đang chăm chú đọc sách, nhân cơ hội gửi tin nhắn tới, sau đó cũng giả vờ mở sách ra xem.
Bởi vì cúi đầu, cậu không thấy được tình huống bên Quý Thâm Ngạn, nhưng vẫn nghe được tiếng di động rung lên ma sát với quần áo.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại để trên đùi cậu cũng rung lên.
Ngô Hi hạ tay trái xuống, tay phải tiếp tục viết lung tung.
Tây Vô chỉ gửi tới một câu “Trong thư viện thật đông người, thiếu chút nữa đã không có chỗ ngồi.”
Thâm Thủy Tỉnh: Tìm người giúp em chiếm chỗ.
Tây Vô: Bọn họ chẳng ai thích học, có mỗi tôi chăm chỉ học tập thôi.?u?
Tây Vô nói bọn họ là chỉ Hoa Tử Thạc, Lâm Vũ thì rất chăm chỉ. Nếu như không phải Lâm Vũ muốn vào thư viện, chắc chắn Hoa Tử Thạc sẽ chẳng bao giờ bước chân vào đây.
Xem ra sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.
Thâm Thủy Tỉnh: Bên cạnh tôi còn chỗ trống, em muốn tới không?
Bên cạnh tôi cũng có chỗ trống này, cậu có muốn tới không? Ngô Hi thầm nghĩ.
Ngẩng đầu nhìn Quý Thâm Ngạn cũng đang ngó xung quanh, tay trái cậu tiếp tục bấm chữ.
Tây Vô: Tôi không nói chuyện nữa, sách còn chưa đọc xong (. ﹏. )
Thâm Thủy Tỉnh: Ừ.
Sau đó hai người liền kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Không phải là Ngô Hi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, mà là cậu vừa phải lén lút kiểm tra Quý Thâm Ngạn, vừa phải bảo trì một tư thế cố định, rất là mệt. Thực ra cậu chỉ đang lo bò trắng răng mà thôi, Quý Thâm Ngạn đâu thể vì thấy cậu dùng điện thoại mà nghĩ cậu là Tây Vô được. Huống chỉ là trò chuyện trên QQ chứ không phải gọi điện thoại, tính liên quan không cao.
Ngô Hi đau đầu cầm cuốn sách ôn tập tiếng Anh đứng lên, đem những quyển không hiểu đi ra gọi điện hỏi người anh họ giỏi tiếng Anh của mình.
Chăm chỉ học tập trong thư viện không cần ai giám sát là tính tự giác của mọi người. Nhưng luôn có những người thích ở thư viện nói chuyện phiếm.
Ngô Hi đau đầu nhìn đôi tình nhân ngồi đối diện.
Tôi van mấy người, thanh âm có thể nhỏ một chút không? Ngô Hi bị quấy nhiễu thấy đau đầu, cậu vô cùng dễ bị phân tâm, ngay cả sách cũng không thể chuyên tâm đọc được.
Quý Thâm Ngạn hừ một tiếng truyền vào tai Ngô Hi, hẳn là anh cũng không chịu nổi.
Ngô Hi hít sâu một hơi, đứng dậy.
Tước ánh mắt hiếu kỳ của Quý Thâm Ngạn, cậu đi tới trước mặt hai người kia, hảo tâm nhắc nhở: “Bạn học, phiền giữ im lặng, nơi này là thư viện.”
Bị người khác nói như vậy, hai người kia cũng thẹn thùng im miệng.
Chờ khi Ngô Hi trở lại chỗ ngồi, Quý Thâm Ngạn liếc cậu thật sâu.
Ngô Hi bình phục lại tâm tình đang khẩn trương vô cùng, may mà hai người kia tương đối phối hợp, nếu gặp phải người bướng bỉnh không nghe, Ngô Hi chưa chắc đã dám nói.
Quý Thâm Ngạn, tôi như vậy, có phải khác với ấn tượng trong mắt cậu hay không?
Anh họ từng nói: “Cậu ta càng ghét em, em lại càng phải xuất hiện nhiều trước mặt cậu ta. Trong tình huống thích hợp còn có thể lợi dụng một ít nhân tố không phản kháng, để cậu ta bất ngờ về em. Anh không tin, cậu ta không có chút tình cảm nào.”