Đặt cậu lên sô pha, khi anh xoay người đi, góc áo bị cậu giữ lại.
Quý Thâm Ngạn quay đầu lại nhìn Ngô Hi.
“Quý Thâm Ngạn.”
“Ừ.”
“Tôi thích cậu.”
“Ừ.”
Không gian tĩnh mịch vắng lặng, chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng hô hấp đều đều, bàn tay vô lực rơi xuống.
Quý Thâm Ngạn lấy một cái chăn tới đắp lên người Ngô Hi. Bởi vì có chút ồn, người trên sô pha lầm bầm vài tiếng, xoay người quay lưng về phía Quý Thâm Ngạn, hai chân quấn chặt lấy chăn.
Tư thế ngủ này thật buồn cười.
Quý Thâm Ngạn nhìn, đột nhiên nhẹ nhàng bật cười, sau lại sửng sốt, vội vàng nhẹ chân về phòng mình.
Lên đại học, phân nữa học sinh đều nghĩ môn toán khô khan không hứng thú nổi. Tây Vô cũng thế, hôm qua say rượu đầu còn đang choáng váng, mọi suy nghĩ đều hỗn loạn. Thế mà đen đủi làm sao, thầy giáo đột nhiên gọi tên cậu, muốn cậu giải vài bài tập.
“Xem ra bạn học này chưa nắm được kiến thực vừa dạy, trò hãy tìm một bạn học tới giúp đi.” Còn có thể nhờ người ngoài giúp đỡ nha.
Ngô Hi nhìn Hoa Tử Thạc cách đó không xa, anh ta cũng phát hiện ra cậu nhìn, vội vàng xua tay, bộ dạng rất kích động, biểu thị mình có lòng mà không có sức. Lại nhìn sang Lâm Vũ ngồi bên cạnh đang gục trên bàn. Bình thường Ngô Hi không thân thiết mấy với người trong lớp muốn gọi tên nhờ vả cũng chỉ có mấy người cùng ký túc…
“Quý Thâm Ngạn.” Tuy rằng cậu nói rất nhỏ, nhưng thầy giáo đứng ngay gần, tất nhiên nghe được rõ ràng.
Thầy lớn giọng: “Quý Thâm Ngạn, ai là Quý Thâm Ngạn, giúp bạn học giải bài tập này. Đừng nói với tôi trò cũng không làm được, đây là vấn đề thái độ học tập.”
Quý Thâm Ngạn đi lên bục giảng, thầy giáo vẫn còn lải nhải: “Đừng tưởng rằng môn này là môn học tự chọn ít tín chỉ thì không quan trọng, nói cho các cô các cậu biết, ít thì cũng là tín chỉ, đến kì thi một tín cũng phải vài vạn.”
Đáng tiếc thầy giáo ở trên cứ dõng dạc nói, học trò ở dưới vẫn cúi đầu, nghe tai nọ ra tai kia.
Xoẹt xoẹt viết một lúc, Quý Thâm Ngạn đã trả lời xong bài tập, hướng về chỗ ngồi. Ngô Hi thấy thầy giáo không nói gì nữa cũng theo trở về.
Nhìn Quý Thâm Ngạn cách mình vài bước chân, Ngô Hi rất muốn nói cảm tạ, nhưng nghĩ mãi lại thôi.
Khi trở lại chỗ ngồi, Hoa Tử Thạc cẩn thận đẩy giáo trình tới, Ngô Hi nhìn qua với ánh mắt kỳ quái.
Tiểu Hi, tối qua cùng Quý Thâm Ngạn tiến triển thế nào?
Ngô Hi viết lên, ngó xem lúc thầy giáo không nhìn thì đẩy sách qua.
Chẳng có tiến triển gì.
Hoa Tử Thạc trợn tròn mắt.
Tôi đã cực khổ tạo cơ hội cho hai cậu, sao cậu ngốc thế?
Ngô Hi không nhanh không chậm viết.
Tôi uống rất say.
Uống say tới mất hết tri giác thì còn làm ăn được gì nữa. Ngô Hi chỉ hy vọng mình sau khi say ngoan ngoãn một chút, không ăn nói lung tung. Quan trọng nhất không làm lộ chuyện mình là Tây Vô. Nhưng mà sáng sớm nay thấy Quý Thâm Ngạn vẫn bình tĩnh lắm, hẳn là không xảy ra chuyện gì.
Hoa Tử Thạc còn tò mò muốn hỏi thêm, Lâm Vũ đã dịu dịu đôi mắt ngái ngủ, bộ dạng sắp tỉnh lại. Hoa Tử Thạc lập tức ngoan ngoãn giả bộ nghe giảng.
May mà anh ta không hỏi tiếp nữa.
Nhìn Quý Thâm Ngạn đang chống cằm nghe giảng cách đó không xa, Ngô Hi nghĩ thực ra khoảng cách của hai người đã gần thêm đôi chút. Sáng sớm hôm nay, Quý Thâm Ngạn còn khuyên cậu sau này ít uống rượu, đó có phải chứng minh rằng anh không ghét cậu không?
Tan học, trên đường tới căn tin, Hoa Tử Thạc len lén nói cho Ngô Hi biết anh ta đã gọi Quý Thâm Ngạn, lát nữa muốn Ngô Hi phải cố gắng hết sức.
Đừng thấy khó hiểu vì sao Hoa Tử Thạc nhiệt tình như vậy, anh ta cũng vì bản thân mà thôi. Chỉ là hai người này cứ không mặn không nhạt với nhau, chẳng có tiến triển gì, khiến anh ta cảm thấy sốt ruột thay.
Khi tới căn tin, Quý Thâm Ngạn đã chờ trước. Rất nhiều sinh viên không thích ăn cơm căn tin, bởi vậy không quá đông người, rất nhanh đã lấy được cơm.
Hoa Tử Thạc cùng Lâm Vũ còn chưa quay lại, Ngô Hi đành bê cơm tới phía bàn của Quý Thâm Ngạn.
Bọn họ tuyệt đối là cố ý kéo dài thời gian cho cậu.
Ngồi xuống đối diện anh, Ngô Hi cảm thấy may mà mình nhanh chân, nếu không sao chiếm được chỗ đối diện.
Trước biểu tình lạnh nhạt của Quý Thâm Ngạn, Ngô Hi vắt óc ra suy nghĩ xem phải nói gì.
Cậu cẩn thận quan sát sắc mặt của anh: “Vừa rồi trên lớp, cảm ơn cậu.”
“Không có gì.”
Ngô Hi đặt cơm xuống bàn, mở miệng nói: “Còn có ngày hôm qua, đã làm phiền cậu rồi.”
“Không có gì.”
“Họ… Sao bọn họ chậm như vậy chứ?” Ngô Hi nhìn xung quanh tìm Hoa Tử Thạc và Lâm Vũ.
Quý Thâm Ngạn liếc mắt nhìn Ngô Hi: “Bọn họ đã đi rồi.”
“A?” Ngô Hi thất kinh cúi đầu, thấy thật xấu hổ. Cậu sợ Quý Thâm Ngạn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Đó… Không phải do tôi…” Nói năng quanh co không rõ ràng.
Quý Thâm Ngạn nói tiếp: “Tôi biết là Hoa Tử Thạc giở trò.”
Không giận là tốt rồi.
Hai người nhanh chóng ăn cơm, bàn tay cậu đặt trên đùi khẩn trương xiết chặt.
Ngô Hi căng thẳng nhìn Quý Thâm Ngạn, nói: “Lát nữa cùng đi thư viện nhé.” Bình thường khi Quý Thâm Ngạn rảnh rỗi sẽ tới thư viện giết thời gian, hơn nay mai có kỳ thi giữa kỳ, rất gấp gáp rồi.
Cho tới tận khi Quý Thâm Ngạn “ừ” một tiếng, trong lòng Ngô Hi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vui vẻ nở nụ cười ngây ngô với Quý Thâm Ngạn mà không hề hay biết.