Cứ như vậy, Trần Khả Ý bắt đầu việc thư từ qua lại với Tống Thường Thường. Đến ngày đã hẹn, cô sẽ lén lút đến phía sau ký túc xá của trường lấy thư. Lúc đến cô còn phải canh chừng quan sát xem có người hay không, dáng vẻ hệt như ăn trộm. Sau khi nhận được thư hồi âm, Trần Khả Ý sẽ đi hỏi thăm xem gần đây Ôn Huyền đang phiền não việc gì, hay có chuyện gì vui vẻ, ồn ào đến nỗi khiến Ôn Huyền phải dùng ánh mắt có phải em thích anh mà không dám nói hay không để nhìn cô.
Sau vài lần trao đổi thư, Trần Khả Ý đã có chút hiểu biết sơ bộ về Tống Thường Thường. Cô biết người bạn ngồi ở trong góc sát tường của lớp rất khát vọng có bạn, nhưng Trần Khả Ý lại khó có thể tưởng tượng khi trở thành bạn bè với người như vậy. Trò chuyện về một vài điều qua thư vừa là vui thú vừa có chút cảm giác vui sướng khi theo dõi nội tâm người khác, nhưng nếu ở ngoài đời thật, cô không cảm thấy mình có thể tâm sự một cách thân thành với Tống Thường Thường được. Vậy nên ngày thường bọn họ vẫn chưa từng xuất hiện cùng nhau.
Mà thời gian đầu khi có bạn qua thư cũng có chút vui vẻ, hiểu sự phiền não của người khác rồi trợ giúp họ giải quyết vấn đề luôn có thể khiến con người ta nhận được chút cảm giác thỏa mãn khi giúp người. Nhưng Trần Khả Ý và Tống Thường Thường lại là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Trong nhận thức của Trần Khả Ý, có rất nhiều vấn đề rõ ràng chỉ cần Tống Thường Thường lớn tiếng nói ra nguyện vọng của mình thì lập tức có thể giải quyết, nhưng cô ấy lại thường xuyên lựa chọn nhẫn nại. Không lên tiếng chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến sự đau khổ của Tống Thường Thường.
Nếu một vấn đề cứ lặp đi lặp lại nhiều lần trên cùng một người, điều đó chỉ khiến Trần Khả Ý cho rằng người này đã không còn thuốc chữa. Trần Khả Ý của khi đó còn chưa trải sự đời quá nhiều nên cũng không thể hiểu được, tại sao có vài người lớn lên lại có tính cách như vậy.
Trong những lá thư ban đầu, Trần Khả Ý vẫn sẽ đề xuất một vài phương pháp giải quyết vấn đề, thỉnh thoảng còn lên internet tra những phương pháp hữu hiệu hơn để khích lệ Tống Thường Thường bước ra khỏi vòng tròn của mình. Nhưng không ai thích làm thùng rác thu gom năng lượng tiêu cực của người khác. Mục đích ban đầu của chuyện thư từ này chính là kể chuyện phiền não cho nhau nghe, nhưng hai người lại không có cơ sở cảm tình gì có thể khiến Trần Khả Ý nhẫn nại với cô ấy một cách vô điều kiện.
Sau khi nhận được lá thư hồi âm thứ sáu của Tống Thường Thường, Trần Khả Ý phát hiện tiếp tục nữa cũng không còn chuyện gì để nói, cũng không có hứng thú quá lớn đối với việc tiếp tục. Nhất là hiện giờ đã đến kỳ cuối, bài vở cũng tương đối nặng hơn bình thường một chút, cô không muốn lãng phí thời gian với chuyện này nữa.
Vì vậy, Trần Khả Ý nhận được thư của Tống Thường Thường rồi thì chuẩn bị sử dụng biện pháp lạnh nhạt là không hồi âm để kết thúc đoạn trò chơi nhàm chán này. Cô nghĩ với tính cách của Tống Thường Thường, cô ấy hẳn sẽ rất nhanh hiểu ra ý nghĩa của việc cô không trả lời thư nữa.
Nhưng Trần Khả Ý cũng không nghĩ tới, người vẫn luôn nhát gan rụt rè như Tống Thường Thường sẽ làm ra được chuyện sau này.
Lần thi cuối kỳ đó, Trần Khả Ý vẫn theo thường lệ thi được thành tích tốt, Ôn Huyền cũng đứng nhất toàn trường, bảo đảm tấm vé được xét tuyển của cậu ấy. Lúc nghỉ đông, Ôn Huyền nói hơn một tháng trước Trần Khả Ý còn làm phiền cậu ấy muốn chết, sao đến nghỉ đông lại ngừng quấy rầy, cũng khiến người ta có phần không quen.
Tháng ba, trước giờ Tống Thường Thường chưa từng có khát vọng tựu trường như vậy. Tính luôn kỳ nghỉ đông thì cô và Ôn Huyền đã gần một tháng không thư từ qua lại. Cuối kỳ trước không nhận được thư hồi âm, cô trực tiếp liên tưởng đến việc trước đó Ôn Huyền có nói đến áp lực của kỳ thi cuối kỳ, bởi vì áp lực lớn nên chỉ có thể chuyên tâm vào việc học không rảnh viết thư hồi âm, cho nên cô cũng không cảm thấy nóng lòng.
Sáng sớm đi tới trường học, cô không đến lớp trước, mà đi đến chỗ hộp thư phía sau khu ký túc xá của trường. Cô biết rõ hiện giờ trong đó tuyệt đối sẽ không có thư, nhưng vẫn ôm một hy vọng đến nơi này nhìn một chút.
Không ngoài dự liệu, hộp thư trống không.
Cứ như vậy, cô đợi suốt một ngày, sau khi tan học lại tới đây nhìn một cái, nhưng hộp thư vẫn không có gì cả.
Ngày thứ hai, thứ ba rồi thứ tư, mỗi buổi sáng, buổi trưa rồi buổi chiều sau khi tan học, ngày nào cô ấy cũng tới đây nhìn ba lần, mà hộp thư vẫn trống không.
Cứ thế đã một tuần trôi qua, cô vẫn không nhận được thư hồi âm của Ôn Huyền. Cô nghĩ có phải học sinh lớp chín quá bận việc bài vở, hay qua kỳ nghỉ đông, Ôn Huyền đã quên mất vẫn còn một lá thư lúc trước chưa hồi âm? Có lẽ cô nên chủ động một chút, bởi trước kia Ôn Huyền vẫn luôn khích lệ cô cần phải dũng cảm như vậy.
Lần này cô hành động rất nhanh. Cô viết những chuyện mình đã trải qua trong kỳ nghỉ đông thành một lá thư thật dài, sau đó tràn đầy mong đợi đặt lá thư vào trong hộp thư.
Ngày thứ hai, thứ ba rồi thứ tư, mỗi buổi sáng, buổi trưa rồi buổi chiều sau khi tan học, ngày nào cô ấy cũng tới đây nhìn ba lần, nhưng lá thư kia vẫn chưa được lấy đi.
Tống Thường Thường không biết phải làm sao cũng không biết bây giờ có ai có thể giúp đỡ mình. Cô chẳng thể ngờ rằng chỉ qua một kỳ nghỉ đông mà mọi thứ đều thay đổi.
Cô muốn đi hỏi Ôn Huyền, nhưng cô không có đủ dũng khí cũng không có lý do gì để đi hỏi cậu ấy. Quan hệ bạn bè qua thư của hai người là bí mật, Ôn Huyền nhất định sẽ không muốn để bạn học của cậu ấy biết.
Lúc này, cô nhớ đến Lý Soái. Mặc dù lúc đầu đã áp dụng phương thức trao đổi qua hộp thư, nhưng lần này là tình huống đặc biệt, có lẽ Lý Soái sẽ lại giúp mình lần này.
Xây dựng tâm lý cho mình xong, vào lúc tan học Tống Thường Thường chặn Lý Soái lại và đưa bức thư cho cậu ta, nói: "Làm phiền cậu, cảm ơn."
Lý Soái nhận lấy rồi liếc nhìn lá thư, đáp một câu: "Vẫn còn viết cơ à."
Lý Soái cũng không biết về sau Tống Thường Thường còn thông qua con đường khác tiếp tục thư từ qua lại với Ôn Huyền giả, dù sao thì hiện tại cũng đã cách lần cậu ta hỗ trợ chuyển thư trước đó mấy tháng. Và đương nhiên cậu ta vẫn đưa lá thư này cho Lý Tử Nhiên như cũ.
Lúc nhận được lá thư, Lý Tử Nhiên hơi ngạc nhiên. Sau đó mở bức thư ra, cô ta vừa nhìn một cái đã vui vẻ. Mấy tháng gần đây, cô ta cảm nhận được Tống Thường Thường thay đổi một cách rõ ràng. Một Tống Thường Thường từ trước tới giờ chưa từng dám từ chối yêu cầu của cô ta mà giờ đã học được cách nói không. Nhưng những thay đổi này không khiến cô ta thoải mái chút nào, cảm giác không thoải mái này đã khiến cô ta quyết định giở trò đùa ác ý với Tống Thường Thường.
Ban đầu, lúc viết bức thư đầu tiên cho Tống Thường Thường, Lý Tử Nhiên chỉ muốn lừa cho Tống Thường Thường xấu mặt, có lẽ còn có thể đào ra một ít bí mật không muốn người khác biết của cô ấy. Không nghĩ tới bí mật không đào được, còn lãng phí thời gian viết thư.
Cô ta không biết tại sao Tống Thường Thường lại chủ động viết thư cho Ôn Huyền, trong thư chỉ viết một loạt chuyện buồn tẻ trong kỳ nghỉ đông, còn nhắc tới việc trước nghỉ đông có gửi một bức thư nhưng không nhận được phản hồi. Lá thư kia có thể đã bị Lý Soái làm mất, nhưng cũng không thành vấn đề, dù sao cơ hội lần này cô ta sẽ không bỏ qua nữa.
Lý Tử Nhiên có thể thông qua câu chữ của Tống Thường Thường mà biết được, Tống Thường Thường quả thật thích Ôn Huyền, cảnh tượng cô ta thấy ở học kỳ trước cũng không sai. Lần này cô ta chuẩn bị làm một phát ăn ngay, không lấp lửng nữa mà dứt khoát viết một bức thư tỏ tình.
Sau khi lên mạng thu thập vài lời buồn nôn, còn chép lời bài hát chủ đề của bộ phim “Cùng nhau ngắm mưa” đang nổi, cuối cùng chọn một buổi tối hẹn Tống Thường Thường gặp mặt và một lời cam kết cùng nhau xem mưa sao băng vào tháng tư.
Khi Lý Soái đưa thư cho Tống Thường Thường, Lý Tử Nhiên thấy Tống Thường Thường cầm thư mà mặt cười tươi như hoa. Nếu không phải sợ bại lộ, cô ta rất muốn cầm điện thoại chụp lại hình ảnh lúc này, đến lúc đó in ra cho Tống Thường Thường tự nhìn dáng vẻ ngu xuẩn của bản thân.
Không nghĩ tới lần này Tống Thường Thường lại nóng lòng như vậy. Cô ấy trực tiếp mở thư ra, ngồi xuống chỗ của mình rút vai, trước mặt còn dựng một quyển sách tiếng Anh che lại, đọc thư một cách lén lút.
Lý Tử Nhiên thấy gò má chỉ trong nháy mắt đã ửng hồng và lỗ tai đỏ như sắp nhỏ ra máu của Tống Thường Thường thì ngồi tại chỗ cố gắng nín cười, toàn thân co rút giống như người điên. Bạn cùng bàn mang gương mặt mờ mịt nhìn Lý Tử Nhiên đang lên cơn thần kinh, nhưng Lý Tử Nhiên cũng chỉ có thể tiếp tục nín cười. Cô ta sợ bây giờ không nhịn được thì một giây kế tiếp sẽ lập tức tiến lên đoạt lá thư kia, trực tiếp đọc lên giữa lớp để Tống Thường Thường không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Trong thư, thời gian Lý Tử Nhiên hẹn là vào bảy giờ tối thứ sáu, hai người sẽ gặp ở sân tập.
Lý Tử Nhiên không nghĩ tới, vào hôm thứ sáu lại nhận được thư hồi âm của Tống Thường Thường từ tay Lý Soái. Nội dung lá thư này của Tống Thường Thường thật là vô cùng xuất sắc, cô vậy mà lại viết tình cảm rung động của mình đối với Ôn Huyền vào thư, kỳ thi tháng, hội thao, vân vân… Thật là giống như một đứa con gái si tình. Lý Tử Nhiên nằm trên giường, gác chéo chân, vừa đọc thư vừa cười ha ha.
Thế là Tống Thường Thường đã trực tiếp đặt vào tay Lý Tử Nhiên một nhược điểm trí mạng của mình.
Trường cấp hai ở quê thì cuối tuần không cần đi học, cũng không có giờ tự học buổi tối. Đến cuối tuần, trong trường học căn bản không có người, chỉ có một bác giữ cửa. Vậy nên, học sinh của trường chỉ cần lên tiếng chào hỏi rồi vào trường.
Vào lúc hơn năm giờ, Tống Thường Thường ăn cơm tối xong thì lập tức đi tắm, sau đó chống chọi với cơn gió rét tháng ba đi tới sân tập của trường học chờ. Trong thư hồi âm cô có nói, nếu Ôn Huyền dư dả thời gian, cô hy vọng hai người có thể tản bộ ở sân tập một chút. Còn nếu Ôn Huyền phải đi sớm, vậy thời gian hai người gặp mặt như vậy cũng nhiều rồi.
Lý Tử Nhiên dựa vào cửa sổ quan sát gian phòng của Tống Thường Thường, nhìn thấy đèn trong phòng tắt thì biết ngay là Tống Thường Thường đã ra ngoài. Cô ta thò đầu ra nhìn cửa nhà Tống Thường Thường, thấy bóng lưng Tống Thường Thường mặc quần áo mới mua hồi Tết đã đi xa.
Mặc dù rất muốn xem vẻ mặt của Tống Thường Thường khi chờ nửa ngày mà vẫn không đợi được Ôn Huyền, nhưng buổi tối tháng ba trời vẫn rất lạnh, Lý Tử Nhiên quả thật không muốn chỉ vì xem chuyện cười của người khác mà phải chịu khổ. Lần này cho Tống Thường Thường một bài học, để xem sau này con nhỏ đó còn dám "phách lối" nữa hay không?
Còn về lá thư hồi âm đặc sắc kia, cô ta phải suy nghĩ thật kỹ chuyện về sau nên dùng nó thế nào mới được.
Tống Thường Thường tới trường lên tiếng chào hỏi với bác giữ cửa, nói là tới trường học để chạy bộ rèn luyện, nghe vậy bác giữ cửa cũng không suy nghĩ nhiều đã lập tức cho vào. Hôm nay gió rét lại lạnh hơn bao giờ hết, trong sân tập không một bóng người. Nơi hẹn của hai người là dưới lá cờ đỏ, Tống Thường Thường vì để thân thể ấm áp hơn một chút, chỉ có thể nhảy tới nhảy lui tại chỗ sưởi ấm.
Khi đợi người khác, thời gian luôn trôi qua rất chậm. Lúc trong lòng Tống Thường Thường nghĩ đã qua một giờ, nhưng sự thật là kim chỉ giây còn chưa chạy được mấy vòng trên mặt đồng hồ. Cô âm thầm soạn lời thoại, nghĩ xem lát nữa gặp Ôn Huyền sẽ nói gì. Ngoài đời thật hai người chưa từng nói với nhau một câu, không biết khi bạn qua thư gặp mặt có lúng túng không nữa.
Ngay lúc đang rối rắm thì Tống Thường Thường nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Cô lập tức nở nụ cười xoay người gọi một tiếng: "Ôn Huyền!". Nhưng đợi khi thấy rõ người trước mắt, chữ “Huyền” kia lại bị cô ngậm trong miệng không phát ra tiếng.
Trần Khả Ý chưa kịp chào hỏi Tống Thường Thường đã nghe thấy tiếng gọi Ôn Huyền chứa đựng sự vui vẻ, nhìn thêm chút nữa lại thấy Tống Thường Thường rõ ràng có sửa soạn cách ăn mặc, dường như cô cũng đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Đây không phải là chuẩn bị tỏ tình chứ?
Cô đã bỏ lỡ chuyện gì? Sao Tống Thường Thường đã đến giai đoạn muốn tỏ tình với Ôn Huyền rồi? Trong ấn tượng của mình, cô và Tống Thường Thường đã không thư từ qua lại sắp hai tháng rồi. Trong tình trạng như vậy mà cô ấy vẫn sẽ đột nhiên phát triển tới bước tỏ tình này sao?
Bỗng nhiên, Trần Khả Ý nhớ tới lý do mà mình đi tới sân tập.
Ôn Huyền sắp phải thi lên cấp ba, bài kiểm tra môn thể dục sẽ diễn ra trước kỳ xét tuyển. Vậy nên trong lúc kết quả xét tuyển vẫn chưa được xác định thì vẫn phải tham gia bài kiểm tra môn thể dục.
Mà chạy bộ một mình rất nhàm chán, nên Ôn Huyền đã sang nhà kéo cô đi cùng, kết quả đi được nửa đường thì nhớ ra là quên mang nước nóng, thế là cậu ta lại phải chạy về nhà lấy. Ôn Huyền đi bộ nhanh, qua lại cũng chỉ mất khoảng mười mấy phút. Với tình trạng hiện tại, nếu Ôn Huyền mà tới đây đụng phải, không chừng sẽ biến thành chiến trường đẫm máu mất.
Trần Khả Ý thầm nghĩ tối nay cứ lấp cho qua chuyện trước, sau đó sẽ tìm thời cơ viết một lá thư kết thúc. Lúc này cô cũng không nghĩ tới Tống Thường Thường lại tìm Lý Soái để gửi thư, chỉ nghĩ Tống Thường Thường tỏ tình nhưng lại không xác định được đối phương có nhận được thư hay không nên trực tiếp đến.
Trần Khả Ý làm như không nghe thấy Tống Thường Thường kêu hai chữ Ôn Huyền, chào hỏi: "Cậu cũng tới chạy bộ à? Tớ bỗng nhớ ra mình không mang nước, tớ đi trước nhé." Nói xong, cô lập tức xoay người chạy về phía cửa trường học, chuẩn bị ngăn Ôn Huyền lại.
Từ nhà bọn họ tới trường học có hai con đường, Trần Khả Ý không chắc Ôn Huyền đến bằng con đường nào, chỉ có thể đứng chặn ở cửa trường học: "Sao em còn đứng trước cổng trường?"
Trần Khả Ý làm ra vẻ không thoải mái, giọng nói nhỏ đến nỗi như lẫn vào trong không khí: "Em hơi khó chịu, em muốn về nhà."
Ôn Huyền liếc Trần Khả Ý một cái: "Bị như vậy là vì ngày thường em quá yếu ớt, giờ còn không chịu tập luyện đi, đừng mượn cớ trốn tránh nữa."
Trần Khả Ý cũng muốn trực tiếp bùng nổ rồi kéo Ôn Huyền về nhà, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nhịn xuống: "Em thật sự không thoải mái, chúng ta về nhà đi."
Ôn Huyền khoanh hai tay trước ngực, bất đắc dĩ nhìn Trần Khả Ý: "Em cảm thấy anh có tin không?"
Trần Khả Ý đành chịu, tuyệt vọng nói một câu: "Bà dì của em tới rồi."
"Bà dì của em tới… Được, chúng ta trở về." Dứt lời, Ôn Huyền đưa bình nước nóng đang cầm trong tay cho Trần Khả Ý.
Trần Khả Ý thở phào một hơi, nội tâm cảm ơn vì cả nữ lẫn nam đều phải học lớp lý.
Tống Thường Thường chờ đợi ở sân tập một mình, đợi đến tám giờ, đến chín giờ nhưng trong sân tập vẫn không xuất hiện bất kỳ bóng người nào trừ Trần Khả Ý. Cô biết hôm nay Ôn Huyền sẽ không xuất hiện, nhưng mà cô không hiểu tại sao lại như vậy.
Lý Tử Nhiên nằm trên giường, đợi đến nỗi mí mắt sắp sụp xuống. Cô ta liếc nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ rưỡi, mà phòng của Tống Thường Thường vẫn tối thui.
Lúc này trong lòng Lý Tử Nhiên đã hơi sợ, trong đầu nghĩ Tống Thường Thường sẽ không ngu tới nỗi vẫn còn chờ ở sân tập chứ, hay là đã có chuyện gì xảy ra với con nhỏ đó. Trong lòng cô ta nghĩ đông nghĩ tây, còn liên tưởng đến tên bi/ến thái cuồng giết người trong trong phim trên tivi, sau đó lại tự an ủi bản thân, những cái đó đều do mình nghĩ nhiều thôi. Con ngốc Tống Thường Thường lát nữa sẽ về ấy mà.