Bóng Ma

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một người khác kích động nói: “Mé, chính là cô ta. Tớ cho cậu xem lịch sử trò chuyện Wechat của đồng nghiệp tớ, bên trong có ảnh chụp.”

Một bạn cùng phòng khác là Dương Khinh Như phụ họa: “Vậy có cần bảo cô ta dọn đi không? Ở cùng một người như vậy rất bố.”

“Tôi cũng không dám. Cậu không thấy trước kia cô ta rất côn đồ à?”

“Có khi nào có người lục ra được địa chỉ của cô ta không? Trước đó tôi thấy có người đòi đến cửa hắt sơn. Chẳng phải chúng ta sẽ bị xui xẻo theo cô ta à?”

Ở trong phòng, Lý Tử Nhiên nghe được càng thêm tức giận, dứt khoát mở cửa chất vấn: “Mấy người đang nói gì!”

Hai người không nghĩ đến Lý Tử Nhiên lại ở nhà nên hoảng sợ. Hai người đều ấp úng, cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu, lúc lâu cũng chưa nói ra được cái gì.

Lý Tử Nhiên vừa mới nghe thấy hai người nói đến lịch sử trò chuyện Wechat, cho dù biết sẽ không phải là nội dung tốt gì nhưng lại không khống chế được muốn biết những người này đang lan truyền cái gì. Cô ta lại hỏi: “Vừa rồi hai người nói lịch sử Wechat là cái gì, có thể cho tôi xem không?”

Bạn cùng phòng có phần không muốn, mở Wechat ra. Một bàn tay cô ta cầm di động duỗi đến trước mặt Lý Tử Nhiên. Lý Tử Nhiên nhận lấy, cô ta cũng không buông tay, sợ Lý Tử Nhiên xem xong sẽ đập di động của cô ta.

Lý Tử Nhiên lướt màn hình, lịch sử trò chuyện này không biết đã truyền qua tay bao người rồi, hình ảnh bên trong đã có phần thêm thắt. Cô ta nhìn thấy bên trong đều là các kiểu nghe đồn, nói đến chuyện về Lý Tử Nhiên ở cấp hai, cấp ba. Có vài chuyện là thật, có vài chuyện là bịa, nói đến lý lẽ rõ ràng, làm bản thân cô ta cũng không phân rõ thật giả.

Lý Tử Nhiên xem đến hai mắt đỏ bừng, muốn cướp lấy điện thoại của bạn cùng phòng đập xuống đất. Bạn cùng phòng vừa thấy tư thế này, vội vàng dùng sức nắm chặt thu về.

Dương Khinh Như xem hai người tranh đoạt, ở một bên hô: “Chuyện cô làm đã truyền khắp trên mạng. Chúng tôi không muốn gặp rắc rối. Cô dọn đi thôi.”

Lý Tử Nhiên không nói chuyện. Tất cả uất ức, tức giận, không cam lòng tích lũy một ngày trong nháy mắt bùng nổ: “Mẹ nó, các cô đang phát tán trái phép thông tin cá nhân. Các cô có biết phát tán trái phép thông tin cá nhân là trái pháp luật không?”

Dương Khinh Như bĩu môi: “Cũng không phải chúng tôi làm. Cô làm chuyện xấu thì sẽ bị đối xử như vậy thôi. Muốn người không biết trừ khi mình đừng làm.”

Lý Tử Nhiên nghe xong cũng không cướp di động nữa, trực tiếp nhào lên túm tóc bạn cùng phòng, nói ra từng lời thô tụ/c. Ba người cũng không để ý hình tượng gì hết, chỉ muốn đạp đối phương dưới lòng bàn chân.

Dẫu sao Lý Tử Nhiên chỉ có một người, rất nhanh đã rơi vào thế yếu. Bạn cùng phòng cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Lý Tử Nhiên danh tiếng thối nát, dứt khoát ném xuống một câu tàn nhẫn. Hai người từng người chạy về phòng ngủ.

Bạn cùng phòng Dương Khinh Như, vừa rồi đánh nhau với Lý Tử Nhiên, nhìn cánh tay bị móng tay của Lý Tử Nhiên để lại vết cào, có vài chỗ thậm chí đều trầy da, còn có da đầu phát đau, càng nghĩ càng không cam lòng, dứt khoát lên mạng đăng một bài.

“Hôm nay thật là xui xẻo chết đi được. Mọi người có tin nổi không? Bạn cùng phòng của tôi chính là người họ Lý lên hotsearch gần đây vì bạo lực học đường ấy. Hôm nay trong lúc vô ý ở trên mạng nhìn thấy tin tức liên quan đến cô ta, sau khi về đến nhà mới thảo luận với một người bạn cùng phòng khác về chuyện này. Dẫu sao ở cùng một chỗ với người như vậy thật sự hơi khủn,g bố.

Kết quả, chúng tôi không ngờ cô ta lại ở nhà. Cô ta lao ra cửa cũng chưa nói được mấy câu đã giơ tay đánh người. Mọi người xem ảnh xem đều là dấu vết bị đánh vừa rồi để lại. Hiện tại chúng tôi không có nhu cầu gì khác, chỉ muốn cho cô ta dọn đi. Trước đó cô ta ký hợp đồng với chủ nhà, chúng tôi không có phương thức liên hệ với chủ nhà. Có biện pháp nào có thể làm cô ta dọn đi không, online chờ, thật sự sợ hãi.”

“Ôm blogger một cái.”

“Blogger, bạn thật sự quá xui xẻo.”

“Blogger, nếu không thì bạn công bố địa chỉ lên đi, chúng tôi có thể đến giúp bạn.”

“Ngàn vạn đừng nghe một vài người nói mà công bố địa chỉ ra. Trên mạng, hạng người nào cũng có, có thể tìm bạn bè nam giúp đỡ.”

“Báo công an đi, người như vậy nên lên đồn.”

Khi Dương Khinh Như đăng bài đã mang theo đề tài liên quan, không hề mua tương tác tăng độ hot, bình luận phía dưới và số like đã tăng lên vù vù. Cô ta nhìn một đám người giúp cô ta cùng chửi mắng Lý Tử Nhiên, trong lòng cô ta cũng có một ít thỏa mãn.

Chỉ là rất nhanh đã có người theo nội dung Weibo trước đó của cô ta, căn cứ hình ảnh suy đoán ra khu cô ta ở. Ở dưới có bình luận hỏi có phải cô ta ở hoa viên Mân Côi không, Dương Khinh Như cũng không nhìn thấy. Chẳng qua sau đó bình luận này bị một vài người chậm rãi đưa lên trên cùng, chờ đến khi bài viết này lên hotsearch, địa chỉ gia đình Lý Tử Nhiên cũng đã bị công khai.

Bên kia, Trần Khả Ý ở trước máy tính xem dân mạng đại chiến, gọi một cú điện thoại cho Chu Dịch Khởi.

“Cảnh sát Chu, tôi thấy không tới một ngày tin tức của Lý Tử Nhiên đã bị đào ra rồi. Tôi hơi sợ. Bên các anh có làm tốt việc bảo vệ thông tin cá nhân của tôi không đấy.”

“Cô yên tâm! Chúng tôi đã hợp tác với bên an ninh mạng, nhất định sẽ bảo vệ tốt thông tin cá nhân của quần chúng nhân dân.”

Buổi tối hôm đó Lý Tử Nhiên không ngủ ngon được. Khi còn nhỏ, cô ta là một người không thể bị ức hiếp, có uất ức gì phải tiết ngay tại chỗ tìm lại mặt mũi. Nhưng lần này người nhằm vào cô ta quá nhiều. Đây không phải ở trong hoàn cảnh mà cô ta quen thuộc, không phải vài người cô ta quen biết nhằm vào cô ta mà là toàn bộ người trên mạng, vô số người đang nhằm vào cô ta. Cô ta không biết vì sao sai lầm khi còn nhỏ lại bị lôi ra trừng phạt vào năm sau. Mọi người vẫn luôn nói hối cải để làm người mới, chẳng lẽ người nguyền rủa chửi rủa cô ta ở trên mạng, khi còn nhỏ không phạm sai lầm, chưa từng làm chuyện giống cô ta à? Bọn họ có lập trường gì đứng ở điểm đạo đức tối cao đi khiển trách cô ta chứ?

Chẳng qua là nhóm người này ỷ vào đông người, một đám người có chung một quan điểm nên mới nhào lên hận không thể giống heo thấy đồ ăn. Một mình cô ta không đấu lại bọn họ, tiếng nói của cô ta quá nhỏ. Dưới cơn sóng gió động trời này, cho dù là thuyền báu cũng sẽ bị chìm, huống chi cô ta chỉ là một con thuyền nhỏ chứ.

Trả lời một người, sẽ đưa tới một đám người càng mãnh liệt vây công. Khi tin tức của cô ta còn chưa tung ra, phía dưới phần bình luận đã có mười mấy bình luận mắng chửi cô ta.

Nhưng không tranh luận với những người này, sẽ chỉ làm mình càng lúc càng tức giận. Mà xem nhiều những ngôn luận tiêu cực đó, bạn cũng sẽ không tự giác mà hoài nghi có phải bạn thật sự đáng chết hay không.

Ngày hôm sau, Dương Khinh Như đã gọi mấy bạn bè là nam đến, muốn ép Lý Tử Nhiên chuyển nhà. Lý Tử Nhiên đương nhiên không chịu, mặc cho bên ngoài đập cửa to đến thế nào, cô ta đều khóa cửa không đáp lại. Mấy người này không có cách nào khác, chỉ có thể qua một tiếng lại sang đập cửa vài cái làm Lý Tử Nhiên sợ tới mức hồn vía lên mây, luôn nghi ngờ giây tiếp theo lại sẽ có người gõ cửa. Cô ta vẫn luôn nghe được tiếng hi hi ha ha ở bên ngoài.

Cô ta vốn không phải một người nhút nhát, không nghĩ tới ngắn ngủi ba ngày, trải qua bắt cóc, bị phát tán thông tin cá nhân trái phép, lá gan cô ta cũng nhỏ lại. Cô ta không dám đối kháng với người bên ngoài, cô ta sợ hãi từng hành động của mình lại sẽ bị phóng đại ở trên mạng. Sau đó lại lần nữa đưa tới một đám người múa bàn phím chửi rủa. Buổi sáng, cô ta không kìm được xem di động, khi thấy được bạn cùng phòng đăng Weibo, phía dưới không có gì bất ngờ xảy ra lại là một đám người dùng từ ngữ dở bẩn nhất trên thế giới nhục mạ cô ta.

Bây giờ cô ta vừa nhắm mắt lại, cảm thấy bốn phương tám hướng đều có người nhào về phía cô ta. Cô ta như viên gạch trên đường, mỗi người đi ngang qua đều phải giẫm một chân lên. Chẳng qua người quá nhiều, viên gạch này đến chỗ thông khí cũng không có, đương nhiên trong ý thức của người trong ngành, viên gạch không cần thông khí.

Nhưng cuộc sống như vậy không phải kết thúc, mà là bắt đầu của một lần cuồng hoan, cách hạ màn còn xa.

Lại qua hai ngày, Trần Khả Ý bị gọi vào cục cảnh sát dò hỏi một vài chi tiết vụ án. Trước khi đi, cô hỏi: “Tôi thấy trên mạng đang mắng chửi Lý Tử Nhiên càng lúc càng hăng, hiện tại cậu ấy thế nào rồi. Tôi muốn đi thăm Lý Tử Nhiên. Tôi nghĩ hai chúng tôi đều là nạn nhân của vụ án lần này, cho dù trước kia cậu ấy đã làm gì, tôi cũng muốn đi thăm cậu ấy. Nhưng tôi không biết địa chỉ của cậu ấy, bên các anh có thể giúp tôi hẹn cậu ấy không? Tôi nghĩ có lẽ bây giờ cậu ấy không ổn lắm.”

Chu Dịch Khởi lộ vẻ khó xử. Anh vẫn có vài nghi ngờ với biểu hiện của Trần Khả Ý, cũng không muốn để Trần Khả Ý gặp Lý Tử Nhiên bây giờ. Về phần tình hình hiện giờ của Lý Tử Nhiên, bọn họ cũng có biết, cũng đã làm phê bình giáo dục với bạn cùng phòng của cô ta. Tuy rằng bọn họ không thể tán đồng với những gì Lý Tử Nhiên làm trong quá khứ, nhưng hiện giờ những gì cô ta gặp phải lại không phải bản án chính xác mà cô ta nên có.

Trần Khả Ý nhìn Chu Dịch Khởi lộ ra vẻ không muốn, tiếp tục nói: “Tôi biết các anh không thể tùy tiện để lộ thông tin của người khác. Tôi chỉ muốn anh truyền lời hộ tôi, nếu cậu ấy không muốn thấy tôi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng. Cảm ơn anh.”

Ngay sau đó Trần Khả Ý lại làm ra vẻ nói chuyện phiếm, nói lên cái nhìn của cô về bạo lực mạng với Chu Dịch Khởi: “Anh nói xem hiện tại dân mạng thật là bao đồng, rõ ràng là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ và vọng riêng của mình, cố tình phải làm ra vẻ thay trời hành đạo. Nếu bọn họ thật sự muốn giúp cảnh sát phá án, rõ ràng chỉ cần cung cấp tin tức thu hoạch được cho cảnh sát là tốt rồi. Nhưng bọn họ cố tình công bố tin tức ở trên mạng, rước lấy được nhiều người tâng bốc.”

Trần Khả Ý thấy Chu Dịch Khởi không có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Chỉ cần nắm chắc được đạo đức, chỉ cần nắm chắc được lương tâm, dùng một suy nghĩ tốt để bọc lại suy nghĩ sai lầm, bạn có thể được một đám người vây quanh. Cho nên chúng ta luôn có thể nhìn thấy một vài ngôn luận kỳ lạ ở khu bình luận tin tức xã hội được mấy chục nghìn like. Lần này Lý Tử Nhiên gặp phải tất cả những việc này, anh nói xem cậu ấy xứng đáng sao? Tất cả những điều này do mình cậu ấy tạo thành à? Vì sao mọi người nhằm vào chỉ có mình cậu ấy? Không nói về chuyện Tống Thường Thường sau này, thật ra chuyện về banana thì người cả lớp đều cùng phạm tội. Chẳng lẽ bọn họ sẽ tin tưởng một người không kiêng nể gì nhằm vào một người khác, người trong lớp sẽ không nhìn ra ư?”

Nói đến đây, Trần Khả Ý liếc Chu Dịch Khởi, dáng vẻ giả vờ như giờ mới phát hiện dùng tay hơi che miệng: “Ui da, hình như tôi nói hơi kích động quá. Cảnh sát Chu, anh đừng để ở trong lòng, tôi chỉ tùy tiện nói thôi.”

Lý Tử Nhiên cũng không biết bản thân cô ta bị làm sao nữa. Cô ta bắt đầu rơi vào một loại trạng thái kỳ lạ. Cô ta điên cuồng tìm kiếm những từ khóa liên quan đến mình, càng xem càng khó chịu nhưng vẫn không thể nào dừng lại mà tiếp tục nhìn. Cô ta cũng không lên tiếng, chỉ muốn xem những người này còn có thể dùng những lời gì để mắng cô ta.

Cô ta bắt đầu không muốn nói chuyện với ai cả. Sau đó bố Lý, mẹ Lý vẫn tiếp tục gọi điện thoại đến, cô ta đều từ chối hết. Chỉ nói tâm trạng của cô ta không tốt, không muốn nhận điện thoại. Ngay sau đó mẹ Lý lại gửi đến mấy đoạn voice chat giây, nhìn mấy dấu đỏ kia, Trần Khả Ý không có tí vọng mở ra gì cả.

Cô ta không dám ra cửa. Từ hôm trước cô ta trộm ra cửa ăn cơm, ở trên đường gặp mất học sinh cấp ba bị bọn họ nhận ra, đám người kia vây quanh cô ta hỏi nội dung video nửa tiếng, còn có người hắt lên quần áo cô một cốc Mixue (). Một người cao gần m như cô ta, trước nay chưa bao giờ cảm thấy nhỏ bé giữa đất trời này đến vậy.

() Mixue là một hãng kem và đồng uống giá rẻ của Trung Quốc.

Lúc về đến nhà, ở lối đi nhỏ cầu thang đều dán giấy A có hình khuôn mặt cô ta được photocopy ra. Trên chân dung màu xám bị che lại bằng một vết đỏ rất to, chữ “Chết” được viết màu đỏ tươi. Cô ta không có dũng khí xé đi, chỉ có thể vội vàng chạy về nhà.

Khi cảnh sát lại lần nữa dò hỏi chi tiết vụ án, cô ta được hỏi đến tình hình mấy ngày gần đây, cũng nói vấn đề bạn cùng phòng và lộ địa chỉ.

Bạn bè nam của bạn cùng phòng không đến nữa, nhưng dưới lầu lại luôn có thể xuất hiện một vài người gọi tên cô ta. Rõ ràng nhóm người này không nói gì thêm, cô ta lại có thể cảm nhận được nhóm người này không ý tốt gì. Nhưng cảnh sát lại không thể giúp cô ta nhiều hơn.

Cho nên khi cảnh sát đến nói Trần Khả Ý muốn tâm sự với cô ta, cô ta lập tức đồng ý. Trần Khả Ý không giống mọi người. Trần Khả Ý là người trải qua thời gian cấp hai với cô ta, cùng bị bắt cóc. Những người khác có lẽ không thể hiểu cảm nhận hiện tại của cô ta, Trần Khả Ý nhất định có thể. Lý Tử Nhiên như bắt được cọng rơm cứu mạng, giơ tay nắm thật chặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio